Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người đại diện lấy một cái khăn lông màu trắng đắp lên đầu Từ Tiệp, khăn mặt vừa rộng lại vừa mềm nhất thời che khuất gương mặt tuấn tú của thiếu niên.

"Cực khổ rồi, mau mau rửa mặt một chút đi. Quảng cáo ngày hôm nay cậu hoàn thành rất tốt, hai ngày sau nhớ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lại bắt đầu bận rộn với bộ phim truyền hình đầu tiên của mình".

"Cảm ơn Nam tỷ, chị cũng vất vả rồi." Bàn tay đẹp đẽ của Từ Tiệp lấy khăn mặt xuống lau tóc của mình.

Vì quay quảng cáo nên đầu của cậu bị làm cho tới ướt nhẹp. Bên cạnh, công nhân viên tới tới lui lui thu thập mấy đạo cụ quay phim.

Nam tỷ trên vai mang một cái túi, đứng nhìn tia tóc đen lại mềm mại của Từ Tiệp từ trong khăn buông xuống.

Cho dù có biết dưới lớp khăn mặt kia là bộ dáng gì nhưng vẫn không áp chế được sinh ra một loại dục vọng muốn nhìn trộm. Đứa nhỏ này thực sự quá đẹp, quá nghịch thiên. Cô cũng không quản được hai con mắt đang rục rà rục rịch của mình a.

"Đến lúc rồi, cậu cũng nên trở về đi thôi, trong nhà Tiểu Lý mấy ngày nay có việc nên không đến được, chị sẽ an bài cho cậu hai tên trợ lý mới." Sau khi nhìn được mấy lần Nam tỷ mới ho khan một tiếng, sau đó đối với Từ Tiệp nói.

"A, không sao, ngày hôm nay anh trai đến đón em, hắn hiện tại chắc đã chờ ở bãi đậu xe rồi đi." Nói xong, thiếu niên nhìn đồng hồ trên tay một chút, tăng nhanh tốc độ lau đầu.

Cách thời gian cậu hẹn đã hơn nửa canh giờ, người kia e là đã đợi rất lâu rồi đi.

"Oa, cậu còn có anh trai sao? Hắn nhất định rất tuấn tú đi!" Bên cạnh truyền tới tiếng nói hiếu kì của một cô gái, tiếp theo máy sấy tóc được cô đưa tới. "Sấy tóc nhanh lên đi, nhớ hạ nhiệt độ xuống, đừng để bị cảm mạo."

"Không sấy đâu". Từ Tiệp không hề đáp lại câu hỏi của cô gái kia, cậu chỉ đáp trả cô một tiếng "Cảm ơn" rồi lập tức dùng ánh mắt lóe sáng như mắt chó nhìn thẳng Nam tỷ một bộ dáng vội vã muốn chạy đi.

Mẹ của ta ơi, tiếp tục nhìn thì lão nương trực tiếp bị các ngươi chọc đến mù mắt chó.

Ai cũng không chống đỡ được cái người vừa thích làm nũng như tiểu chó săn, Nam tỷ cũng không ngoại lệ. Từ Tiệp vừa ra đòn sát thủ, Nam tỷ liền vung tay: "Đi nhanh đi! Tối ngày mốt liên lạc sau".

Đến bãi đậu xe, thiếu niên liền cùng Nam tỷ chào tạm biệt, đi một vòng cậu mới thấy chiếc xe quen thuộc màu xanh đỗ ở gần cây cột.

Một nam nhân trẻ tuổi mặc chiếc áo khoác màu nâu đậm tựa ngoài cửa xe, quay lưng với cậu, đang chuyên tâm vừa hút thuốc vừa chơi điện thoại.

Người này không phải anh trai cậu, nửa điểm máu mủ với anh cũng không có. Có thể xem như là chủ nhà của cậu, lại càng giống như chủ tử của cậu, bao nuôi miễn phí, còn săn sóc chăm nom.

Nghĩ tới đây, trên mặt thiếu niên vô thanh vô thức tự động treo lên một nụ cười.

Cậu nhẹ nhàng từ phía sau đi tới, khẽ cắn môi dưới, đợi tới lúc bước tới ngay sau lưng người kia, cậu đột nhiên vươn tay ra, ôm chặt lấy đối phương.

"Này..." Người trẻ tuổi bị dọa đến mức chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi ra khỏi lòng bàn tay, mà điếu thuốc ở trong miệng lại trực tiếp từ hàm răng rơi xuống đất.

"Xin lỗi Thông ca, để anh đợi lâu rồi". Cậu đi tới, hướng chỗ bị lộ ngoài cổ áo thực hiện trò đùa dai - hôn một cái, làm đến tay của đối phương cũng phát run.

"Này, trước công chúng mà cậu còn muốn đùa giỡn như thế?"

Nam nhân bởi vì sợ mà hút ngụm khí lạnh, dùng chân đạp điếu thuốc lá, đồng thời tay cũng nhấc lên, đem cái mặt của Từ Tiệp đẩy ra.

Từ Tiệp bởi vì anh cố chấp, tay bất đắc dĩ phải buông ra, anh nhân cơ hội đó mà tạo khoảng cách với Từ Tiệp.

Bị đẩy mặt ra khỏi người kia, Từ Tiệp lộ ra một nụ cười le lói, liền mở cửa xe kế bên ghế tài xế, ngoan ngoãn ngồi lên.

Đảo mắt một cái, người bị cậu gọi là "Thông ca" - Trịnh Tử Thông cũng lên xe.

"Ngày hôm nay công tác thuận lợi không? Buổi tối muốn ăn cái gì?" Trịnh đại thiếu đóng cửa xe hỏi.

"Ừm, rất thuận lợi, em không đói bụng, chúng ta đi về nhà trước đi." Từ Tiệp từ áo khoác bên trong mò làm ra một bộ thấp độ mắt kính gọng vàng mang theo, sợi tóc có chút ngổn ngang buông xuống cái trán, thêm vào một cái áo khoác màu xám cao cổ rộng rãi áo lông cùng màu đen trưởng khoản phong cách Anh, không tên, khiến cho một người mười tám tuổi mặt có thêm một tia thận trọng cùng thành thục.

Trịnh Tử Thông khởi động xe, nghiêng đầu nhìn Từ Tiệp một chút, chỉ cảm thấy anh nhìn mấy tháng khuôn mặt này nhất thời có chút xa lạ. Vào lúc này không giống như là so với anh nhỏ vài tuổi, cũng như... Như loại phim truyền hình bá đạo tổng tài kia, hơn nữa còn là sức sống tuổi trẻ.

"Thắt chặt đai an toàn". Anh xua đi buồn bực trong lòng, xoa nhẹ tóc Từ Tiệp một cái, kết quả sờ soạng chính mình một tay nhuận, nhất thời kỳ quái nhìn một chút lòng bàn tay, "Tóc làm sao đều ướt?"

"Bởi vì công tác cần." Từ Tiệp lôi kéo đai an toàn, cũng không quản tóc của chính mình, hướng về Trịnh Tử Thông lộ ra một loạt trắng nõn chỉnh tề răng trắng, "Em đói , về nhà đi."

"Này? Không phải mới vừa nói không đói bụng sao? Đai an toàn buộc chặt!" Trịnh đại thiếu một bên mệnh lệnh, một bên cũng đã hướng người đưa tay ra đi. Anh từ trong tay cậu kéo qua đai an toàn, trừng Từ Tiệp một chút, "Ba" một tiếng đem người rắn chắc quấn vào chỗ ngồi.

"Tôi quả thực lại như là bảo mẫu của cậu." Cuối cùng, anh thở dài một hơi.

"Em sẽ báo đáp anh." Từ Tiệp đáp lại âm thanh như gió xuân.

Hay là thôi đi, Trịnh đại thiếu nghĩ. Anh cũng chính là lưu cậu ở một thời gian ngắn, chân tâm không bức vẽ qua anh cái gì báo đáp.

Trở lại biệt thự Trịnh Tử Thông sống, Trịnh Tử Thông cởi giày đi vào trong: "Tôi đi xem xem trong tủ lạnh có nguyên liệu gì nấu ăn, cậu muốn ăn cái gì?"

Một bóng người đi theo phía sau anh, để chân trần, nhanh chóng tiếp cận anh. Lúc anh ý thức được nguy hiểm thì đã bị người nắm ở đồng thời nhào tới mặt tường xám nhạt.

"Không cần nhìn tủ lạnh ." Một cặp môi mềm mại chạm được vành tai Trịnh Tử Thông, Từ Tiệp thuộc về thiếu niên thanh nhuận nhưng lại có chút giọng khàn khàn ghé vào lỗ tai anh vang lên, "Em muốn ăn... liền ở ngay đây a."

Từ Tiệp chỉ có mười tám tuổi, nhưng chiều cao của cậu đã hơn một mét tám, mà bị kẹp ở vách tường cùng Từ Tiệp trong lúc đó người so với cậu còn hơi thấp hơn một chút.

Trên lưngTrịnh Tử Thông bao phủ một tầng nhiệt không thuộc về mình, đầu anh có chút đau, vẻ mặt đau khổ ở trong lòng kêu rên một tiếng, mặt bị ép dán vào tường, cẩn thận mà khuyên bảo: "Tôi nói a, cậu cũng đừng chơi đi. Cái chuyện lần trước chỉ do bất ngờ, cái này chỉ một lần, chắc chắn sẽ không có lần sau."

"Anh không muốn chịu trách nhiệm sao?" Từ Tiệp hư mắt, Trịnh Tử Thông không nhìn thấy khóe môi của cậu đã câu lên, âm thanh có chút ai oán, "Thông ca, rõ ràng là anh chủ động, lẽ nào anh đem em ăn no căng diều, liền muốn đem em đá đi mất?"

Nhỏ giọng nỉ non đáng thương, rõ ràng là phi thường hỏng rồi.

"Con mẹ nó, là ai ăn ai a?!" Trịnh Tử Thông sắp điên mất, anh có nỗi khổ không nói được mà a.

Vâng, buổi tối ngày hôm ấy anh đi ra ngoài uống rượu, uống say, cũng không biết là ai đã gọi điện thoại cho Từ Tiệp, để cậu tới đón anh.

Bọn họ là ngốc sao, đột nhiên lại đi gọi một thiếu niên, không đúng, đã thành niên, nhưng tên tiểu hỗn đản này còn là một học sinh cấp ba a, dĩ nhiên để anh đến loại giải trí bẩn thỉu xấu xa kia đón anh!

Đêm đó xác thực là anh không đúng, lấy Từ Tiệp xem là không biết nơi nào chuyện tình một đêm đối tượng, ở trong xe liền đem người đè ngã.

Anh cũng không mười phân rõ ràng lần đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, phảng phất tất cả cũng rất thuận lợi thành chương, anh cũng không nhớ rõ Từ Tiệp làm sao phản kháng qua, chỉ nhớ rõ nhiệt, đau, thoải mái, lại sau đó, chính là anh từ tràn ngập khí ấm trong xe đột nhiên tỉnh lại.

Ở một hồi xuân thu đại mộng sau khi, anh phát hiện cùng mình trơn - triền cùng nhau, là vị này tương lai nhất định sẽ đỏ tía mỹ thiếu niên.

Một khắc đó anh kinh sợ ra chảy mồ hôi ròng ròng, hoảng hốt trong lúc đó còn coi chính mình làm vị thành niên.

Trịnh Tử Thông lớn như vậy, chưa từng trải qua không chịu được như thế nhìn lại chuyện tình một đêm.

Vấn đề chính là bắt đầu từ nơi này.

Cái mông anh lần đầu tiên hiến đi ra ngoài, anh nhận, anh chắc chắn cảm giác cho bọn họ được kêu là làm chuyện tình một đêm.

Nhưng có người lại không tiếp thu.

Cái kia sau một đêm, Từ Tiệp liền muốn anh đối với mình 'phụ trách'.

Phụ trách cái lông a, nếu như trước giường phải phụ trách, vậy anh hiện tại ít nhất đến đối với hai chữ số người phụ trách được rồi.

-------------- Hết chương 1 -----------------

Nguồn convert: truyendammy01.bravesties.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro