Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Nhiên lúc này lại xuống núi, là bởi vì cự thú khiến hắn s độc lúc trước đột nhiên mất đi phong ấn, lại ở trong thành làm xằng làm bậy.

Cự thú kia cực hung hãn, Mặc Nhiên dùng cả hai ngày, mới đưa nó dẫn đến trong rừng, Kiến Quỷ dài đến mấy chục mét, cũng trói buộc không được nó.

Bất quá nó tuy rằng bá đạo, nhưng có vài phần thông nhân tính, thấy Mặc Nhiên, nó mở miệng nói: "Hài tử ra đời rồi sao?"

Mặc Nhiên nhíu mày, chỉ nghĩ nó đang muốn phân tán sự chú ý của minh, một cái xoay người vòng đến phía sau nó, làm bộ như không nghe thấy hắn nói, giơ tay, Kiến Quỷ hung hăng quất trên người nó, cự thú chịu đau, ngao ngao kêu lên: "Đều là người đã làm cha, sao lại hung tàn như vậy?"

"Ta nghĩ ngươi hình như bị đánh quá nhẹ!" Không đợi Mặc Nhiên đặt câu hỏi, một đạo gió lốc đánh úp lại, thoang thoảng mùi hoa hải đường, Sở Vãn Ninh người mặc bạch y thong dong đi tới. Thiên Vấn ở trong tay vận sức chờ phát động, chỉ một chút, liền phong bế yết hầu của cự thú kia.

"......" Cự thú không được lời nào, gấp đến độ giống chỉ cuộn trên mặt đất vặn vẹo.

"Sư tôn, sao người lại tới đây?" Mặc Nhiên đã lâu chưa thấy được Sở Vãn Ninh, thấy y tiến đến, hai mắt liền sáng lên.

Sở Vãn Ninh hừ lạnh nói: "Ta không tới, sợ là ngươi muốn cùng nó chiến đấu ba ngày ba đêm."

Mặc Nhiên ủy khuất: "Ta không có, nó cứ nói gì đó lung tung rối loạn, ta căn bản không quản được nó."

Sở Vãn Ninh lúc đầu còn cảm thấy chuyện này sẽ không dấu được, nhưng thấy Mặc Nhiên thật sự không biết, trong lòng cũng nhẹ nhàng vài phần.

Lần này ra ngoài, Sở Vãn Ninh như cũ dùng thủ thuật che mắt, Mặc Nhiên nhìn không ra khác thường, nhưng cự thú kia lại nhìn được rõ ràng,bụng của vị tiên quân diện mạo tuấn mỹ này... ít nhất cũng đã được chín tháng.

Nghĩ đến độc của chính mình lại có năng lực lớn như vậy, nó trong lòng đắc ý, lại dục dịch thoát ra, bị Mặc Nhiên dẫn đầu xuyên qua, Kiến Quỷ phối hợp với Thiên Vấn, đem nó bó thành một con sâu đo.

Sở Vãn Ninh thấy nó bị hàng phục, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, cự thú kia thoát khỏi trói buộc, đem cái đuôi quét qua đây, y phản ứng không kịp, bị mạnh mẽ quật vào, ngồi xuống trên mặt đất, trong bụng một trận co rút đau đớn, Sở Vãn Ninh trên trán chỉ một thoáng toát ra mồ hôi lạnh.

"Sư tôn!"

Mặc Nhiên nghe thấy Sở Vãn Ninh rên rỉ đau đớn, trong lòng gấp gáp, một bên thi triển pháp thuật hàng ma, một bên vội vàng quay đầu lại xem Sở Vãn Ninh tình huống.

Thật lâu sau, Sở Vãn Ninh đang đau bụng, từ trên mặt đất đứng lên: "Ta không có việc gì."

Không đợi Mặc Nhiên mở miệng, y lại nói:"Thứ này mấy lần xuống núi gây họa cho bá tánh, lần này phong ấn, đừng để cho nó có cơ hội trốn thoát."

Chính sự quan trọng, Mặc Nhiên đáp ứng nói: "Được, tất cả giao cho ta, sư tôn ngươi......"

Lời còn chưa nói xong, Sở Vãn Ninh phong độ nhẹ nhàng thân ảnh lại từ trước mắt Mặc Nhiên xẹt qua, y thế nhưng bỏ hắn, đi trước.

Mặc Nhiên trong lòng ủy khuất, nhưng hắn không nói, chỉ là trên tay lực đạo tăng thêm, lại hung hăng quất cự thú kia thêm vài phát.

Chờ đến Mặc Nhiên xử lý xong tất cả, sắc trời đã tối, ánh trăng đều phủ kín.

Trở lại Tử Sinh Đỉnh, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đi Hồng Liên Tạ Thủy. Làm Mặc Nhiên khó hiểu chính là, Sở Vãn Ninh hôm nay rõ ràng đã xuất quan, kết giới của Hồng Liên Tạ Thủy lại chưa hủy, hắn đứng ở cửa, thử gọi: "Sư tôn?"

Liên tiếp gọi vài tiếng, đều không người đáp lại.

Trên thực tế, Sở Vãn Ninh không phải là cố tình không để ý đến hắn, chỉ là bụng thật sự vô cùng đau đớn, một trận lại một trận, đau đớn giống như thủy triều dày đặc đánh úp. Bám mép giường, Sở Vãn Ninh tựa hồ không đứng được, quần áo bị mồ hôi tẩm ướt, cực lực cắn môi không phát ra rên rỉ. Y tuy đối sinh dục không có nhiều hiểu biết, nhưng cũng biết tình huống trước mắt, sợ là lành ít dữ nhiều.

Mặc Nhiên không nghe được đáp lại, trong lòng ảm đạm, đứng ngốc nửa ngày, đang muốn rời đi, lại đột nhiên phát hiện điểm không thích hợp ―― Hồng Liên Tạ Thủy ban đầu kết giới rất vững vàng, thế nhưng lại lập loè vài cái, phút chốc liền biến mất.

Kết giới có quan hệ đến linh lực của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên trong lòng rùng mình, sợ Sở Vãn Ninh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng mặc kệ y có tức giận hay không, lập tức đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy đồ đạc bừa bộn, Sở Vãn Ninh tay chống ở mép giường, nghiêng mình, biểu tình thống khổ, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh, cực kì kinh hãi là cái bụng phồng phồng cao cao kia của y. Mặc Nhiên phảng phất như bị một đạo sấm sét đánh trúng toàn thân, trong đầu trống rỗng, hoảng sợ tới mức nói cũng không rõ: "Sư...... Sư tôn...... Ngươi làm sao vậy?"
"Đi ra ngoài...... "Sở Vãn Ninh chưa từng chịu đau đớn như vậy, đến cả che dấu cũng không rảnh lo, chỉ là môi răng gian nan phun ra mấy chữ," cút đi......"

Mặc Nhiên nào chịu đi, hãi hùng khiếp vía tiến lên đỡ lấy y, đúng lúc Sở Vãn Ninh trong bụng hài tử động động, đá hắn một cái, sửng sốt nửa ngày, Mặc Nhiên rốt cuộc rõ ràng, Sở Vãn Ninh đây là mang thai, mà mới vừa rồi chạm vào mình, là cái hài tử.

Trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, ngũ lôi oanh đỉnh.
"Ai làm!"

Mặc Nhiên hai tròng mắt đỏ au, so với sắc mặt của Sở Vãn Ninh còn khó coi hơn, Kiến Quỷ rút ra một đoạn, hắn giận không thể át, ai dám làm bẩn sư tôn của hắn, Vãn Ninh của hắn, hắn muốn đem người nọ bắt lại, thiên đao vạn quả, lăng trì đánh chết, nghiền xương thành tro.

"Là ai, ta nhất định phải giết hắn!" Sở Vãn Ninh hiện nay nói không nên lời, Mặc Nhiên lại chuyển tới nói với Kiến Quỷ, "Kiến Quỷ, đi đem cái kia súc sinh tìm ra! Ta muốn......"
Mặc Nhiên dừng lời nói ở trong cổ họng, cúi đầu, chỉ thấy Kiến Quỷ lưu loát duỗi thân ra, quấn lên người hắn.

"Ta bảo ngươi đi tìm súc sinh kia, ngươi trói ta làm cái gì?!"
Mặc Nhiên cơ hồ muốn hỏng mất: "Ta nói đi tìm ra súc sinh kia!! Ngươi nghe không rõ sao?!"

Nói xong, Kiến Quỷ rất có linh tính mà giật giật, thu lại vài phần, đem Mặc Nhiên quấn càng chặt.

"Kiến Quỷ......!!" Mặc Nhiên hoàn toàn bại trận, đang muốn động vài động tác, đột nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu, hắn kinh ngạc, mê mang, nhìn nhìn Sở Vãn Ninh đang nhịn đau, lại cúi đầu nhìn nhìn Kiến Quỷ trên người, dường như một trận gió thổi bay mây mù, chân tướng hiện lên, hắn kinh ngạc lảo đảo vài bước: "Không thể nào......"

Sở Vãn Ninh đau đến muốn ngất, thấy Mặc Nhiên vẫn còn một bộ dạng ngu ngốc đứng ở kia, hận sắt không thành thép cho hắn một cái tát: "Còn sững sờ ở nơi đó, nhi tử của ngươi sẽ chết ở trong bụng ta......"

Mặc Nhiên hít hà một hơi, rốt cuộc cũng không rảnh lo kinh hãi nữa, té ngã lộn nhào đi tìm người hỗ trợ.
~HOÀN CHÍNH VĂN~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro