[TGT3] Chương 29 - 30 - 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29: Tâm loạn (H)

Minh Uyên nhìn một vòng quanh căn phòng đang sáng ngời, không có bất kì thân ảnh nào khác. Hắn nhíu nhíu mày lại, đi tới trước giường, tầm mắt tận lực né tránh bộ vị nào đó của nam nhân, cúi người thô bạo vỗ vỗ mặt anh.

"Này, anh có muốn trở về Minh gia không hả ?"

Sở Phong ợ rượu, con ngươi đen mông lung hơi nước đợi hết nửa ngày mới tập trung nhìn người trước mặt. Khuôn mặt này thật quen nha, là hắn à...

Cái cổ bỗng nhiên bị hai cánh tay thon dài vòng lấy, Minh Uyên ngẩn người ra, cực kỳ kinh ngạc mà nhìn mặt Sở Phong đang gần trong gang tấc.

Trên người thanh niên mang theo mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm rửa, Sở Phong đắng chìm trong loại mùi hương khiến anh an tâm kia, cảm thấy từ trước tới nay chưa bao giờ được thả lỏng thoải mái như vậy. Thật tốt, hắn đúng lúc chạy tới...

"Trên người anh toàn là mùi rượu, đi tắm đi."

Minh Uyên rất không thích ứng với việc Sở Phong dựa vào gần như vậy, bởi vì do say rượu, khuôn mặt anh tuấn cương nghị của nam nhân nhuộm một tầng màu đỏ nhàn nhạt, cùng với dáng dấp thẳng tắp lúc mặc đồng phục thường ngày đúng là khác một trời một vực. Hắn cố gắng kéo cánh tay Sở Phong ra, không nghĩ tới trái lại còn bị vòng qua chặt hơn.

"Đừng đi..."

Giọng nói Sở Phong khàn khàn, mang theo nồng đậm mùi vị không muốn rời xa. Sống lưng Minh Uyên cứng đờ một chút, hắn cúi đầu, nhìn vẻ mặt yếu đuối mờ mịt của Sở Phong, tim tựa hồ bị kéo căng ra một chút. Điều này không nên, hắn cầm lấy cánh tay của Sở Phong, quyết tâm muốn hung hăng đẩy nam nhân ra, nhưng hắn còn chưa làm xong động tác ấy, thì gương mặt mang theo nụ cười khúc khích của nam nhân đã tới gần.

Có cái gì đó ấm áp dán lên môi của hắn, mềm mại, phảng phất như mang theo mùi thơm tinh khiết của rượu đỏ. Minh Uyên trợn to mắt, nhìn lông mi màu đen lấp lánh trước mắt. Gò má trắng của hắn không tự chủ được nổi lên một màu hồng nhạt, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được đầu lưỡi của Sở Phong chạm nhẹ vào hàm răng hắn, loại xúc cảm mịn màng kia từ trước tới nay hắn chưa từng được trải nghiệm.

Lúc hắn ngây người, môi lưỡi nam nhân đã im lặng không tiếng động mà mở ra hàm răng của hắn, tiến quân thần tốc. Cánh tay càng ôm chặt cổ hắn, muốn hắn hướng về phía mình. Trọng lượng của hai nam nhân trưởng thành đè lên giường, đệm giường mềm mại lập tức lún sâu xuống. Minh Uyên rốt cục ý thức được là cả người mình đang đè lên người Sở Phong, hắn kinh hãi đến mức biến sắc muốn vùng dậy, nhưng vào đúng lúc này, đèn trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại, trong không khí cũng có nhiều thêm một loại hương vị ngào ngạt, trên chao đèn ở tủ đầu giường còn truyền tới nhạc cổ điển triền miên êm tai...

Thì ra đầy là phòng tình nhân dành cho khách vip ! Minh Uyên quả thực dở khóc dở cười, đây cũng quá là có trí năng đi. Hắn nhìn Sở Phong đang động tình dưới thân, khó khăn mà quay mặt đi nơi khác, đem hai tay đang giãy giụa của Sở Phong nắm lấy, nhẹ nhàng thở gấp nói, "Sở Phong, anh tỉnh táo lại, chúng ta phải về."

"Về?..." Trên mặt Sở Phong hiện lên vẻ mê man, anh ôm lấy eo Minh Uyên, khó nhịn mà chà chà lên lên thân thể của hắn, "Tôi rất khó chịu... Anh giúp tôi một chút..."

Vật thể cương cứng nóng bỏng chạm lên đùi hắn thực sự khiến Minh Uyên khó mà có thể không để ý được, trong không khí, mùi hương tỏa ra càng ngày càng dày đặc, mặt Minh Uyên nóng đến lợi hại. Ở lúc hắn còn do dự mở miệng, thì Sở Phong đã biến từ bị động sang chủ động, đột nhiên đem hắn đặt dưới thân, không chờ được nữa mà gặm cắn cổ hắn.

"Sở Phong..." Minh Uyên có chút hoảng hốt, hắn không có uống nhiều rượu, đầu óc có thể nói là vô cùng tỉnh táo. Nhưng thân thể này thế mà lại hoàn toàn không bài xích khi Sở Phong tới gần, nụ hôn sâu khi thậm chí khiến hắn hoa mắt váng đầu, dương như là bay lên mây vậy. Đáng sợ hơn là, khi Sở Phong trêu chọc phía dưới, dục vọng của hắn cũng bắt đầu cương lên.

Cái mùi hương hòa cùng loại nhạc cổ điển chết tiệt này !

Minh Uyên thầm mắng ở trong lòng, tay hắn luống cuống đặt ở hai bên, không đẩy Sở Phong ra được, mà không đẩy ra cũng không được. Sở Phong phát hiện hắn không có hành động kháng cự nữa, càng lớn mật cởi ra quần dài quân trang của hắn, bày tay lớn ấm áp chỉ cách có một lớp bao bọc đã chạm tới vật mềm nhũn kia.

Trong con ngươi Minh Uyên hiện lên vẻ hoảng loạn, muốn ngăn mà không kịp nữa. Cái tay kia rất có kỹ xảo mà xoa nắn tính cụ của hắn, dù cách một lớp vải, nhưng mà kích thích sắc bén kia cũng đủ làm cho da đầu hắn tê dại. Sở Phong một tay xoa nắn, một tay khác đưa tới giữa hai chân mình, tự "thăm hỏi" dục vọng của bản thân. Tai của Minh Uyên nghe thấy tiếng rên rỉ tình dục, chỉ cảm thấy cả mặt đều muốn cháy hết rồi.

"Ừm..."

Tính cụ Minh Uyên bắt đầu trở nên nóng lên và cứng rắn, ở bên trong quần lót màu nhạt mà phác họa càng rõ ràng hình dạng hơn, quy đầu tròn cũng không cam lòng mà lộ ra gần ngoài quần lót. Sở Phong hơi hơi lui về sau một chút, anh cúi đầu, quỳ gối giữa hai chân Minh Uyên, lè lưỡi liếm quy đầu phấn hồng một chút. Minh Uyên căn bản không nghĩ tới anh còn làm ra cái chuyện như thế này, tính cụ liền mạnh mẽ mà cương lớn thêm một vòng, 'ba' một cái nhẹ nhàng đánh vào mặt của Sở Phong.

Hắn hình như nghe được Sở Phong cười một cái. Nụ cười kia phảng phất như là đang trào phúng khiến sắc mặt Minh Uyên lập tức thay đổi, không cam lòng mà ngồi dậy, cánh tay kéo một cái, vị trí hai người tức khắc đã thay đổi.

Sở Phong bị hắn kịch liệt đè trở lại, cũng không có nửa điểm buồn bực, trái lại còn khẩn cấp mà dùng tính cụ đang cương của mình ma sát với tính cụ đang cương nóng của hắn, hai túi túi dưới đáy cũng chen vào trong mà cọ xát. Minh Uyên nhìn vẻ mặt đắm chìm trong tình dục của anh, con ngươi đen dần dần tối lại. Cúi đầu, hắn đột nhiên cúi đầu tàn bạo mà cắn cái môi đang hiện ra tia nước của nam nhân.

Sở Phong gần như cùng lúc há miệng ra, nhiệt tình đáp lại hắn. Môi lưỡi hai người không ngừng dây dưa, nước miếng trong suốt của Sở Phong không kịp nuốt xuống mà trượt xuống theo hình dáng chiếc cằm kiên nghị, không tiếng động mà ẩn vào trong vạt áo. So với nụ hôn lần đầu kia càng thên nóng bỏng, hắn không ngừng đòi hỏi nước bọt từ trong cổ họng mang theo hương rượu của nam nhân, hôn môi, hắn cũng cảm thấy được bản thân mình dường như hơi say rồi, dục vọng càng cương tới mức sắp nổ tung.

Tay nam chân rất không thành thật mà mày mò trên người hắn, quân trang nghiêm chỉnh bị kéo ra, áo sơ mi cũng bị vén lên. Minh Uyên cảm thấy tay anh hình như càng ngày càng hướng xuống dưới, trong lòng rùng mình, cấp tốc nắm lấy tay Sở Phong.

Chế trụ nam nhân đang say rượu thực sự là dễ như ăn cháo, tiện tay lấy một chai thuốc bôi trơn ở tủ đầu giường. Liếc nhìn nhãn mác trên bình nhỏ màu xanh, Minh Uyên biết đây là hàng cao cấp. Nói không chừng còn có tác dụng kích thích tình dục.

"Ừm... Mau sờ tôi..." Quần dài cùng với quần lót trên người Sở Phong đều bị hắn cởi ra rồi ném xuống giường, anh khó chịu mà giơ eo cao lên, trên mặt hiện ra vẻ muốn tìm bất mãn rõ ràng.

Môi Minh Uyên từ trên môi anh dời đi, hắn chăm chú nhìn mặt Sở Phong, nhẹ giọng dụ dỗ, "Nâng chân mình lên, tôi liền sờ anh."

Nam nhân ngoan ngoãn làm theo, cong hai chân dài lên, hạ thân hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn. Minh Uyên đảo mắt qua tính cụ đang ngóc đầu kia, bộ lông đen bóng, và tới nơi sâu nhất là giữa khe mông. Trước tiên hắn dùng tay thử sờ sờ miệng huyệt đang đóng chặt kia, nơi đó chặt tới mức khó tin, chỉ vừa tiến vào một ngón tay, hắn đã phải dùng một khí lực rất lớn.

"Làm gì..."

Sở Phong ý thức được có gì đó không đúng, uốn éo cái mông. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bị bung hết nửa nút, lồng ngực trần truồng màu mật ong như ẩn như hiện, hạ thân lại mở ra, hai cái chân dài thẳng tắp cường tráng nhìn vào không sót chỗ nào. Sự chêch lệch rõ ràng này mang tới cảm giác chấn động cực kỳ cường liệt, đặc biệt là lúc cái eo gầy cứng cáp của anh vặn vẹo, đường viền cùng với đường nét cơ bụng hiện ra rõ ràng trên bụng...

Tim Minh Uyên đập càng nhanh hơn, mở bình nhỏ màu xanh ra, lấy từ bên trong ra một viên con nhộng màu lam nhạt trong suốt, hướng miệng huyệt nhỏ nhắn kia đẩy vào. Viên thuốc con nhộng thể rắn nho nhỏ kia khi đụng vào trong vách thịt đang sốt cao thì hình dạng thành hòa tan thành nước, lan tràn mọi nơi trong dũng đạo của nam nhân. Xúc cảm kỳ dị kia khiến cho Sở Phong phải nhăn lông mày lại, tay không nhịn được mà sờ soạng giữa hai chân mình, "Cái gì..."

Minh Uyên nhìn anh mở hai chân ra, dáng dấp mê man mà đưa tay tới nơi miệng huyệt của mình, tia lý trí còn sót lại cuối cùng trong đầu cùng theo đó mà hóa thành tro bụi. Hắn đưa hai ngón tay vào trong dũng dạo của Sở Phong mà ấn ấn, sau khi xác định nơi đó đã bị viên thuốc con nhộng làm cho đủ ẩm ướt và mềm mại, mới nâng chân Sở Phong lên, hạ thân đẩy tới phía trước.

"Ha a..." Sở Phong sợ hãi mà thở hổn hển một tiếng, cũng không phải do đau. Vách thịt bên trong ẩm ướt mềm mại rất nhanh liền thích ứng với cự vật khi xâm lấn, thậm chí còn bắt đầu tự phân bố dịch bôi trơn. Côn thịt cương nóng từng chút từng chút nghiền ép vách thịt có đường nhăn nheo nho nhỏ, cường thế mà không mất đi sự dịu dàng. Lúc hai người kết hợp, Sở Phong nghe thấy âm thanh 'ba ba' lúc dục vọng của Minh Uyên đâm vào rút ra, mắc cỡ tới mức sắp đem mặt vùi vào trong chăn đệm.

Anh nâng mắt lên, nhìn khuôn mặt đang động tình của Minh Uyên, mặt mày tuấn mỹ kia hình như đang biến thành bộ dáng của một người khác. Đôi môi như được tô thêm sơn nước, mắt phương sâu thẳm lại cực nóng. Anh kinh ngạc nhìn gương mặt kia, trong miệng không tự chủ được mà thốt ra một tiếng nỉ non nhỏ bé.

"Lăng Phỉ..."

Chương 30: Quấn quýt (H)

Minh Uyên nghe được âm thanh khàn khàn nỉ non kia, cả người đều cứng đờ.

Minh Phỉ ? Đây là tên của ai... Hay là do hắn tự sinh ra ảo giác ?

"Ừm... Sao lại không động vậy..." Lông mày Sở Phong nhíu lại, nhẹ thở gấp rồi uốn éo eo. Anh phát hiện vật nóng rực trong cơ thể dừng lại ở đó không nhúc nhích, như ăn tủy biết vị thịt mà không ngừng chủ động quấn lấy thứ kia, lấy lòng mà mút vào tính cụ thô cứng.

Minh Uyên cố nén khoái cảm cực đại làm da đầu hắn tê dại, từng chút từng chút lui ra khỏi cơ thể Sở Phong. Mặt hắn lạnh lạnh mà nắm lấy tính cụ đang cương của nam nhân, thô lỗ mà gảy mấy cái, nhìn mặt Sở Phong bị tình dục che kín, âm thanh hơi khàn mà ép hỏi anh, "Tôi là ai ?"

Sở Phong bị hắn làm có chút đau, bất quá lý trí cũng coi như là trở về rồi. Anh giả vờ vô tội mà trừng mắt nhìn đôi lông mi trước mắt, nhẹ giọng nói, "Minh Uyên ?"

Rất tốt, còn nhận ra hắn là ai ! Khóe miệng Minh Uyên cong lên, bỗng nhiên nắm chặt lấy tính cụ của anh mà vuốt ve lên xuống, cái tay khác thì rảnh rỗi luồn vào trong miệng huyệt đang co rúm lại của nam nhân, xoa xoa ấn ấn vách ruột căng mịn mềm mại. Tiến công cả hai nơi khiến cho eo của Sở Phong lập tức liền mềm nhũn, chân không kiềm chế được mà mở ra càng rộng hơn, hạ thân cũng chủ động đưa vào trong tay của Minh Uyên.

"Ừm... Ha a..."

Không biết là bị ngón tay của Minh Uyên chạm tới nơi nào, tiếng rên rỉ của Sở Phong đột nhiên thay đổi, bên trong tiếng rên cao vút kia còn không tự chủ mang theo sự quyến rũ từ tận trong xương. Anh khó nhịn mà ưỡn ngực, bám chặt ráp trải giường dưới thân, đầu ngón chân vô ý thức mà căng thẳng, đang muốn nghênh tiếp đợt cao trào lâu rồi chưa thử lại, thì ngón tay kích thích anh mãnh liệt kia không hề báo trước mà rút ra.

Sở Phong bị kẹt ngay lại chỗ mấu chốt nhất, muốn bắn thì cũng không bắn được, loại dày vò này quả thực khó có thể nói nên lời. Ánh mắt anh đều đỏ lên, oan ức cùng tức giận mà nhìn về phiá thanh niên tuấn mỹ.

Ngón tay trắng nõn thon dài của Minh Uyên ám muộn mà vuốt ve lỗ nhỏ trên dục vọng phấn nộn, lúc nhìn thấy chất nhầy bên trong tràn ra, liền ác ý mà dùng ngón tay ngăn lại. Hắn đối với ánh mắt khát cầu của Sở Phong ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ chuyên chú theo dõi miệng huyệt mở ra đóng lại giữa hai chân anh.

"Minh Uyên..." Sở Phong gọi tên hắn, âm thanh khàn khàn cực kỳ, mang theo sự ẩm ướt và dinh dính trong tình dục.

Tâm Minh Uyên hơi dao động một chút, hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó, nheo mắt lại, lạnh lùng nói, "Lúc nảy anh gọi tên ai đấy ?"

"Anh a..." Sở Phong mờ mịt, vô tội nhìn hắn, "Nơi này trừ anh ra, còn có ai nữa?"

Lẽ nào là do hắn nghe nhầm thật ? Một dòng buồn bực không hiểu sao lại dâng lên trong lòng Minh Uyên, sao hắn lại quan tâm việc trên giường Sở Phong gọi tên ai như thế, dù sao thì hắn cùng với anh làm chuyện này đều vì muốn thỏa mãn thân thể mà thôi. Người này, rõ ràng nhiều năm nay đều mong chờ mà đuổi theo sau lưng hắn, tại sao lúc cùng hắn ân ái lại gọi tên của người khác ?

"Tôi sắp nghẹn chết rồi..." Sở Phong ưỡn ưỡn eo, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Minh Uyên, chậm chạp không có động tác gì, anh liền trực tiếp lấy tay mình tới miệng huyệt, xoa xoa vách ruột non mềm cần gấp gáp hỏi thăm kia. Cũng không biết hồi nãy Minh Uyên đè tới chỗ nào, khiến anh thật thoải mái, anh lấy ngón tay tìm tòi lung tung, hai chân cũng không tự giác được mà càng mở rộng ra, bộ dáng phóng đãng kia bị Minh Uyên nhìn một cái, ánh mắt liền tối sầm lại.

Anh ta hình như không phải là lần đầu tiện bị nam nhân cắm vào đi, nhìn qua hình như rất có kinh nghiệm. Minh Uyên cắn răng nghiến lợi mà nắm lấy tay anh kéo ra một bên, ưỡn eo tới một cái, dục vọng cứng rắn như bàn ủi liền phá tan mị thịt mềm nhão kia, một đường đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể nam nhâ, đồng thời tay nắm tính cụ của hắn cũng buông nhẹ tay ra.

"A a..."

Khoái cảm mãnh liệt nhất thời bao trùm cả người Sở Phong, nam nhân cơ hồ vừa khóc lóc vừa bắn ra, ruột thịt nhạy cảm cắn chặt lấy tính cụ của Minh Uyên. Minh Uyên khẽ rên một tiếng, hai tay bóp lấy eo anh, cũng không để anh có lối thoát, bắt đầu hung ác đâm rút.

"Không... Quá nhanh... Ha a "

Sở Phong vẫn còn đang ở dư vị cao trào, ruột thịt nhạy cảm cực kỳ còn chưa kịp thích ứng đã bị tính cụ thô to chen vào, quy đầu khổng lồ không chút lưu tình mà nghiền ép vách ruột đang run lẩy bẩy. Mắt anh giờ toàn là nước mắt, tiếng nói còn hơi khàn khàn, cầu xin Minh Uyên thế nào cũng không có ích gì cả, chỉ có thể mang theo ý muốn trả thù mà cào vài cái lên sống lưng bóng loáng của anh.

Âm thanh thân thể va chạm cùng với tiếng rên rỉ khàn khàn nam tính vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn xen vào đó một chút âm thanh nước mập mờ. Không ai biết được, một màn dâm mỹ trên giường lớn trong phòng kia lại bị một người khác thu hết vào trong mắt.

"Sở Phong..." Lâm Đông trốn trong tủ đồ tối om, cách một khe hở ở giữa cánh cửa mà nhìn cảnh tượng tình sắc bên ngoài. Môi cậu khẽ nhếch, dùng khẩu hình mà gọi tên Sở Phong, tay phải đưa tới giữa hai đùi, vội vàng dùng sức mà vuốt ve dương vật đang cương lớn.

Sớm biết thân thể nam nhân dụ người như thế, cậu cho dù bị bại lộ thân phận dẫn tới nguy hiểm cũng muốn tự mình hưởng thụ anh! Đáng tiếc, lại để cho Minh Uyên chiếm được một tiện nghi thật lớn!

Lâm Đông âm thầm ở trong lòng chửi bới, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh, tiếng va chạm thân thể bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, tiếng rên rỉ của nam nhân lần trước so với lần sau càng cao hơn. Lâm Đông nghe thấy âm thanh mềm mại đáng yêu đến tận xương này, rồi lại không mất dương cương mà khàn khàn rên rỉ, trong đầu không tự chủ được mà bắt đầu tưởng tượng ra là Sở Phong đang nằm dưới thân cậu, hai chân dài mở lớn, thân thể bị cậu đâm vào không tự chủ được mà rung lên, nơi ẩm ướt giữa hai chân kia đều là bộ dáng rối tinh rối mù. Cậu có thể tùy ý mà xoa nắn lồng ngực đầy đặn của anh, mãnh mẽ nhào nặn cái mông co dãn của anh; cậu còn muốn dùng tư thế phía sau lưng mà làm anh, làm cho anh cứ như con chó mà nằm trên mặt đất, cái mông chổng thật cao đối mặt với cậu...

Mãi cho tới khi lòng bàn tay truyền tới cảm giác ẩm ướt, Lâm Đông mới đột ngột từ trong tưởng tượng tỉnh lại. Cậu nhìn hạ thân hỗn độn của mình, cười khổ sau đó lấy khăn mặt được treo ở bên cạnh rồi lau đi. Tuy rằng bên này cậu đã ngừng "chiến đấu", nhưng mà hai người trong phòng vẫn còn đang ác chiến say sưa, hơn nữa còn thay đổi một tư thế mới.

Lâm Đông nhìn Sở Phong quỳ gối ở đầu giường, tự đẩy ra mông thịt, lộ ra miệng huyệt màu nhạt ở giữa đang co rút lại, con ngươi sắp trừng tới mức rơi ra ngoài. Chỉ hận không thể đá Minh Uyên qua một bên, tự cầm thương ra trận.

Mà Minh Uyên lúc này cũng phảng phất cảm ứng được cái gì đó, đỡ lấy dục vọng tuy đã bắn một lần nhưng vẫn cứng rắn như cũ chặn trước miệng huyệt, nhưng lại lề mề chậm chạp không đi vào. Sở Phong chờ tới mức mất hết kiên nhẫn, nâng cái mông lên, chủ động lùi về sau, tiểu huyệt mềm mại thử thăm dò mà nuốt vào côn thịt của hắn.

'Ba ba'. Hai lòng bàn tay của Minh Uyên vỗ vào mông của Sở Phong, đánh cho cái mông thịt co dãn kia run rẩy, rất nhanh màu sắc trên da thịt liền nổi lên dấu bàn tay màu đỏ tươi. Bị hai bàn tay đánh vào cũng không phải là rất đau, trái lại đánh còn mông còn có thêm một loại cảm giác tê dại khó mà hình dung được. Sở Phong kiên trì nhưng lại không nhìn được mà suýt chút nữa mà thốt ra tiếng rên rỉ, nhỏ giọng mắng, "Ác thú vị cái gì... Đầu óc rõ là có hố mà..."

"Nói ai đầu óc có hố đó?" Minh Uyên cúi người, nhếch miệng lên, nghe vào lỗ tai anh mà hỏi.

Sở Phong còn chưa nói, thì cự vật đang đứng đờ ở miệng huyệt cứ thế mà đột ngột đâm vào, khiến tim anh cơ hồ muốn nghẹt thở. Anh thấp giọng thở hổn hển một tiếng, khó chịu mà lấy tay xoa xoa tính cụ lần thứ hai đứng thẳng của mình.

"Sao không nói chuyện?" Minh Uyên một bên nắn bóp cái mông thịt co dãn của anh, một thân thoải mái trực tiếp đâm vào trong tiểu huyệt ẩm ướt.

Sở Phong lười mở miệng, cùi chỏ tay phải anh chống ở trên giường, mặt vùi vào trong gối, theo từng nhịp điệu của Minh Uyên mà lắc lắc mông, tay kia sờ sờ tính cụ đang sưng của mình. Khoái cảm kịch liệt mà sắc bén từng đợt từng đợt dâng lên, anh cũng không kiềm nén xuống nữa, thỏa thích mà rên rỉ, chọc cho Minh Uyên đang ở trong cơ thể anh càng ra sức, một lần so với một lần còn hung mãnh hơn.

"Ha a... A..." Hai người gần như là cùng lúc lên đỉnh, một khắc khi cao trào ấp xuống, tiếng rên rỉ Sở Phong trở nên cao vút tột cùng, trong máu hoàn toàn đỏ ngầu. Minh Uyên cũng trầm thấp mà rên rỉ một tiếng, hai tay tóm chặt lấy eo anh, đem tất cả tinh dịch bắn vào trong đường ruột ấm áp.

Sau một lúc rất lâu, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc liên tục của hai người. Sở Phong vốn là do uống rượu say, cộng thêm vừa trải qua một hồi kịch liệt, nên đã mệt đến mức rất nhanh đã nằm trườn trên gối ngủ. Trái lại là Minh Uyên, rút ra từ trong cơ thể anh, tinh thần ngược lại rất tốt, ngồi trên đầu giường một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, chỉ là nhìn anh chăm chú rồi suy nghĩ điều gì đó.

Cứ như vậy đi, cứ coi như những gì xảy ra tối nay chưa từng xảy ra... Hắn muốn thôi miên mình, nhưng cuối cùng vẫn là sau khi mặc quần áo tử tế xong, đem Sở Phong đang ngủ say trên giường dùng khăn trải giường quấn lại, khiêng lên vai rồi đi ra ngoài.

Một giây lúc đóng cửa phòng vip lại, khóe mắt hắn liếc qua tủ chứa đồ ở trên tường, trong con ngươi xẹt qua một tia suy tư.

Trước khi hắn tới, rốt cục là ai, ở trong căn phòng này?

Chương 31. Nhậm chức.

"A..." Lúc Sở Phong tỉnh lại thì huyệt thái dương vẫn còn mờ mờ đau, anh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình thế mà đã về Minh gia, cùng lúc đó, ký ức tối hôm qua toàn bồ ập về. Lúc anh đang ở trong phòng nghỉ ngơi thì thấy Lâm Đông, biết được bí mật cậu ta cũng là người chơi, còn thiếu chút nữa là bị Lâm Đông cường bạo. Trong thời khắc mấu chốt đó thì Minh Uyên xông vào, sau đó hai người liền không biết xấu hổ không tiết tháo mà lăn cùng một chỗ...

Móa nó. Sở Phong xoa xoa cái eo già đau nhức rồi từ từ ngồi dậy trên giường, chờ hệ thống đưa ra điểm trừ. Không nghĩ tới trong đầu lại vang lên âm thanh hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh.

【 Người chơi ngài khỏe, xét thấy nhân phẩm của ngài đã đột phá một ngàn, hiện tại được hưởng quyền lợi hỗ trợ chuyển đổi giá trị trinh tiết. Xin hỏi ngài có muốn đổi giá trị nhân phẩm thành giá trị trinh tiết không? 】

Hệ thống đây là đã thăng cấp rồi sao, thế mà có gia tăng hình thứ chuyển đổi hỗ trợ! Sở Phong nhìn lướt qua con số âm của giá trị trinh tiết, cau mày gật gật đầu. Đổi 500 đi.

【 Được, đổi thành công. Trước mắt ngài có giá trị nhân phẩm là 560, giá trị trinh tiết là 400. Mời người chơi không ngừng cố gắng, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ! 】

Ai nha chờ chút, anh còn muốn hỏi hệ thống là làm sao mà có hai người chơi đồng thời xuất hiện mà. Chỉ là trách cứ hơn nửa ngày, trong đầu vẫn không có bất kì câu trả lời nào. Sở Phong không thể làm gì khác hơn là mặt mày ỉu xìu xuống giường rửa mặt.

Vừa mới đẩy cửa ra, liền thấy Minh Uyên cũng từ phòng ngủ đối diện đi ra. Hai người ở trên hành lang vừa vặn chạm mặt nhau, trên mặt mỗi người đều xẹt qua tia lúng túng.

"Cái kia... Chuyện tối hôm qua, cám ơn." Sở Phong miễn cưỡng cười cười, đôi mắt liếc nhìn xung quanh, chính là không có rơi vào trên người Minh Uyên.

Nam nhân mặc áo ngủ, cúc áo lộn xộn, có thể thấy rõ ràng những vết tích màu hồng mập mờ trong lồng ngực. Minh Uyên không biết là nghĩ tới cái gì, thần sắc tối sầm u ám, dời tầm mắt, cứng rắn nói,"Không cần cám ơn. Còn có, dù cho chúng ta làm chuyện kia, thì tôi cũng sẽ không kết hôn cùng anh."

Sở Phong cười ha ha,"Đương nhiên. Nam nhân mà, giúp đỡ một chút nhu cầu lẫn nhau cũng rất bình thường. Bất quá — —" Anh dựa sát vào Minh Uyên, ám muội mà cong lên khóe môi,"Tôi thấy hình như tối hôm qua anh rất "tập trung" mà, làm phía sau tôi cùng cái eo sắp đứt ra luôn, vậy mà chỉ bắn có một lần — —"

"Sở Phong!" Minh Uyên nổi giật cắt đứt lời nói của anh,"Chuyện tối hôm qua chấm dứt tại đây, nếu như anh còn muốn ở trong cái nhà Minh gia này, thì tốt nhất đừng có mà ra ngoài nói loạn khua môi múa mép!"

Lại dùng cái chiêu cũ rích này mà uy hiếp, Sở Phong ở trong lòng cảm thán một tiếng, lườm một cái, vòng qua hắn rồi trực tiếp tới phòng rửa tay.

**

Đỡ cái eo đau nhức xuống lầu dưới dùng cơm trưa, vừa mới ngồi xuống, liền cảm nhận được một ánh mắt không bình thường phía đối diện bay tới.

Dĩ nhiên là Dung Tình với vẻ mặt cười híp mắt nhìn anh, nụ cười ám muội, giống như là đang nhìn cô dâu mới vào cửa vậy. Cả người Sở Phong giật cả mình, còn chưa mở miệng, liền nghe âm thanh trong trẻo của Dung Tình vang lên.

"Tiểu Phong tối hôm qua khẳng định rất mệt đi, sao lại không ngủ thêm một một lát nữa?"

Làm sao cô biết là tôi tối hôm qua nhất định rất là mệt a... À, đúng rồi, chắc là ngày hôm qua khi Minh Uyên đưa anh về nhà, thì bị Dung Tình thấy được. Kết hợp với việc ngày hôm nay tư thế xuống lầu không được tự nhiên của anh, ngươi tinh mắt vừa nhìn là có thể đoán ra ngay là có chuyện gì xảy ra.

"Con... Buổi chiều còn muốn tới quân bộ báo danh." Sở Phong lúng túng cười cười, cắt một miếng thịt dê nướng bỏ vào miệng.

Chính là tầm mắt Minh Lệ đang chuyên chú xem báo điện tử thì quay sang, mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu nói,"Nghe nói Tiểu Phong cũng ở phân khu C3?"

Sở Phong liền vội vàng gật đầu, trong con ngươi Minh Lệ xẹt qua một tia suy tư, thả báo điện tử xuống, nói,"Gần đây đế quốc cùng với liên bang xung đột càng ngày càng nhiều, đặc biệt là trận huyên náo xôn xao về sự kiện biên giới tinh. Các con ở cùng phân khu C3, cơ hội đi tiền tuyến so với các phân khu khác sẽ lơn hơn, nếu gặp phải tình hình nguy hiểm, nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau."

Sở Phong không nghĩ tới là Minh Lệ từ trước đến nay tính tình luôn lãnh đạm lại đột nhiên nói một phen như vậy, thực sự là thụ sủng nhược kinh mà đáp lại một tiếng. Việc đế quốc cùng liên quan phân tranh biên giới tinh thì anh có từng nghe nói tới, hai nước đều đang muốn chiếm lấy một chòm sao tiên nữ Thượng Viên trong vũ trụ, đó là một nơi có vị trí rất tốt, tuy chỉ là một hành tinh nhỏ nhưng khoáng sản lại cực kỳ phong phú. Chỉ là vì quyền được đặt tên cho hành tinh nhỏ này, mà các nhà thiên văn học ở hai nước trong ngân hà đã suýt chút nữa đánh nhau. Cuối cùng vẫn là bị đế quốc giành trước một bước, mang ra 【 Công ước liên minh ngân hà 】, từ mọi góc độ đều chứng minh hành tinh nhỏ này là gần với biên giới đế quốc nhất, lẽ ra nên thuộc về quyền sở hữu của đế quốc. Chính phủ liên bang mắt cao hơn đầu tất nhiên là không chịu thua, âm thầm lên kế hoạch tạo ra một loạt hành động quân sự phá hoại cuộc xây dựng công sự phòng ngự của đế quốc. Mắt thấy ở biên giới tinh này chuyện quân sự xung đột với nhau không ngừng tăng cao, chính phủ hai nước đưa chim ưng và bồ câu chia rẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

"Bác Minh nói phải, nghe nói gần đây nhất quân bộ có động tác lớn, không biết có phải là nhằm vào sự kiên biên giới tinh lần này hay không?" Sở Phong là thuộc đảng chủ chiến, có thể nói là hết sức quan tâm thế cuộc quân sự trước mắt. Bởi vì bên trong rất có khả năng là đang che giấu một manh mối mấu chốt của đoạn sau nội dung vở kịch chưa công bố, hơn nữa anh quả thực cũng muốn trải nghiệm một chút cảm giác về cuộc chiến giữa các hành tinh.

"Chuyện này..." Biểu tình Minh Lệ đọng lại một chút, trong mắt xẹt qua một tia thê lương,"Chỉ sợ con nên đi hỏi cha con, ta hiện tại đã là đang trong trạng thái nửa về hưu."

Minh Uyên nhìn tinh thần suy sụp trong vẻ mặt của ngài, con mắt giật giật, rũ mắt xuống uống một hớp canh rau bơ trong bát.

"Ai nha, trên bàn cơm mà sao lại nói chuyện chính trị thế à." Dung Tình thấy bầu không khí đột nhiên đông lạnh lại, liền vội vàng cười ha hả. Ý thức được mình nói sai, Sở Phong cũng nhanh chóng đổi chủ đề, tán gẫu về sự kiện gen nhân bản đang sốt dẻo nhất.

**

Cơm nước xong, Sở Phong cùng với Minh Uyên đi phân khu C3. Thủ tục nhậm chức không tới nửa giờ lên xong xuôi hết, đổi một bộ quân phục mới rồi đi ra, còn chưa có nhìn thấy văn phòng mới của mình, Sở Phong liền nhận được tin thủ trưởng gọi.

"Báo cáo trưởng quan, phó đoàn trưởng quân đoàn Tường Vi thuộc phân khu C3 đến báo cáo!" Sở Phong vừa vào cửa, liền khí thế mười phần mà chào hỏi theo tiêu chuẩn lễ nghi quân đội.

Đại tá có tóc mai hơi trắng lười biếng ngồi dựa vào cái ghế làm việc, cười rồi dùng hai mắt quét anh từ trên xuống dưới,"Khá lắm, tinh thần không tệ. Cậu có biết vì sao tôi muốn điều cậu đến bộ chỉ huy chiến của phân khu C3?"

Sở Phong lắc lắc đầu.

"Nghe nói tới Liệt Diễm chưa ?"

Trong lòng Sở Phong kinh ngạc một chút, "Ngài là nói tới chiếm hạm vũ trụ kiểu mới đang được đế quốc nghiên cứu sao ? Nhưng truyền thông đưa tin nói là bởi vì hạt năng lượng không có cách nào kéo dài việc cung cấp, nên kế hoạch này đã thất bại..."

"Đó là quân bộ đặc biệt tuyên truyền với người ngoài như vậy, chủ yếu là muốn làm xáo trộn đường nhìn của liên bang."Đại tá lộ ra một nụ cười giảo hoạt, "Sự thật a, việc nghiên cứu Liệt Diễm chưa từng ngưng hẳn, mà vẫn luôn được tiếp tục, hiện tại đang tiến hành đến giai đoạn quan trọng nhất."

Sở Phong cái hiểu cái không mà gật đầu, "Vậy ngài phái tôi tới đây, là có liên quan tới Liệt Diễm sao ?"

Đại tá ừ một tiếng, không nhanh không chậm nói, "Nếu muốn trong cuộc chiến tranh tinh tế giành chiến thắng, thì quan trọng nhất là gì ? Chiếm hạm vũ trụ ! Liên bang đã nghiên cứu phát minh ra đời thứ ba của Bạch Ưng, cậu cũng thấy đấy, Bạch Ưng của bọn trọ trong đợt chiến tranh vũ trụ quả thực vãng bất thắng(luôn luôn thắng), văn minh mỏng yếu lúc đó không thể làm ra được dáng vẻ của chiếm hạm vũ trụ, có thì cũng bị liên bang chiếm đoạt. Bất quá chúng ta không giống vậy, liên bang có Bạch Ưng, chúng ta có Kiêu Long, tương lai còn có thể có một Liệt Diễm với tính năng đều tăng lên gấp đôi. Đương nhiên, phải thừa nhận rằng, khoa học kỹ thuật của chúng ta xác thực còn có chút chênh lệch so với bọn họ..."

"Cho nên ý của ngài là, muốn tôi tham dự vào kế hoạch nghiên cứu phát minh Liệt Diễm ?"

Trái tim Sở Phong kích động đến mức ầm ầm nhảy lên. Thế giới này còn có chút ý tứ a, vừa khoa học kỹ thuật vừa là chiến tranh giữa các hành tinh, làm cho tinh thần yêu nước của anh nhiệt huyết sôi trào.

"Đúng. Bất quá cậu không phải là đi làm việc nghiên cứu." Đại tá nhe răng nở nụ cười với anh,"Cậu có một nhiệm vụ khó khăn hơn."

♥♥♥

Lời editor: Sau khi edit xong phần biên giới tinh, tui chả biết mình đang viết cái gì nữa... _(:3 」∠ )_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro