Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch

Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

Minh Lâu hôn nhẹ lên đáy mắt lạnh lẽo của A Thành,không ai nhìn thấy.

A Thành được đưa vào phòng cấp cứu. Cây sậy trắng bên cạnh dòng sông Lương Hà lại trở về gặp cậu trong giấc mơ.

Trong mơ, có người từ phía sau ôm cậu đưa lên mặt nước, cậu ổn định lại thì một cơn sóng ập đến, người đó biến mất, bàn tay đang nắm lấy cậu ở dưới dòng nước cũng không bắt được. cậu gọi người đó, ca ca, cơn mưa nặng hạt như trút xuống cổ họng, át đi hai từ đó.

Đó là lần thứ hai cậu gọi anh như vậy.

Lần đầu tiên, là khi người đó bế cậu lên phà. Cậu nắm lấy tay người đó, gọi người đó là ca ca, nhưng chiếc phà vội vã rời khỏi bờ, chở cậu đi bỏ lại người đó trên bờ.

Trong mắt ông trời, hai từ "Ca ca"hẳn là rất cao quý, nếu không sao mỗi lần cậu gọi người đó đều phải rời xa cậu. Vì vậy cậu chỉ gọi như vậy hai lần, không dám gọi nữa. Sau này, cậu chỉ gọi một nửa. "Ca"

A Thành nhìn quanh mặt nước, không thấy nửa bóng người. Cậu hít một hơi ngụp xuống nước.

Cậu không thường bơi nhiều, nhưng cậu đã thấy người dân trong thị trấn cứu người chết đuối.

Trời mưa rất to, nước sông đục ngầu,còn có màu máu. Cậu đuổi theo góc áo của người đó, càng ngày càng gần.

Cậu vươn tới cổ áo,vòng tay ôm cổ anh.

Cậu rướn người, học theo người trong thị trấn, mím chặt môi truyền hơi cho anh.

Môi và môi nhẹ nhàng tách ra, Minh Lâu mở mắt ra trong làn nước, anh ôm lấy khuôn mặt đứa trẻ, ý thức trở lại một chút, anh ôm đứa trẻ bên mình, đẩy dòng nước xiết, bơi vào chỗ sâu trong đám sậy trắng.

Bãi lau sậy cách bờ sông không xa.

Mưa nhỏ dần. Cuộc tấn công vẫn chưa dừng lại, gần bên là tiếng súng, phía xa là tiếng bom đạn đặc khu an ninh biên giới.

Sậy mọc rậm rạp, cao bằng một người.

Minh Lâu nghiêng người nằm trong đám lau sậy trắng, phân rõ hướng phát ra tiếng súng, đứa trẻ chín tuổi được anh ôm trong tay, bất động dùng đôi mắt đen nhìn anh chằm chằm.

Sau nhiều ngày đêm báo cáo phân tích thông tin tình báo, cầu cứu không có kết quả, mệt mỏi cuối cùng cũng không ngăn được, anh biết, cái chết, một cái chết không tốn sức lực sẽ đến cùng với giấc ngủ say của anh.

Nhưng mà anh không thể chết trước mặt đứa trẻ này.

Anh vẫn nhớ vào mỗi sáng, đứa trẻ như một chú mèo con nhảy khỏi ghế sô pha, nhón gót đến bên giường, thổi khí lên mi mắt anh, cầm một sợi lông chim họa mi, vuốt từ giữa lông mày dọc theo xương mũi, chọc ngứa khiến anh không thể ngủ tiếp.

Anh tỉnh, đứa trẻ nhỏ nhẹ bên tai anh chào buổi sáng, nửa là buồn ngủ, nửa là nhớ nhung.

Minh Lâu nghĩ, nếu đứa trẻ không bao giờ có thể đánh thức anh nữa, không thể nói chào buổi sáng với anh, chắc chắn sẽ rất buồn.

Đây thật sự là một gánh nặng ngọt ngào.

Anh lặng lẽ mỉm cười với đứa trẻ, đỡ nhóc dậy, cả hai hái một nắm lá sậy, che hết vết máu, đi qua đám sậy ngược hướng tiếng súng nổ.

Cuộc tấn công đến vào đêm khuya, trấn nhỏ bị phá hủy, kẻ địch mở rộng phạm vi tìm kiếm, lúc này trở về thị trấn an toàn hơn là ở lại ven sông.

Đường lầy lội nước mưa, máu tươi đỏ ngầu, người cầm súng quay ra xem xét rồi chui vào con hẻm nhỏ lụp xụp.

Một bức tường đổ xuống, áp vào bức tường khác, phía trên chỉ còn lại nửa tấc bầu trời, khe hở thấp, không thể đứng thẳng, bên kia bức tường có tiếng súng nổ, gạch rơi, Minh Lâu che đầu đứa trẻ. Họ đi tới phòng khám nhỏ duy nhất trong thị trấn.

Một nửa phòng khám đã bị nổ tung, vài gười đang ở trên hành lang. Cả hai cẩn thận đi qua.

Minh Lâu bị thương giữa xương bả vai và xương sống lưng, khi viên đạn bay đến ngược dòng nước nên không cắm sâu. Khó cho đứa nhỏ phải giúp anh. Nhóc làm được không? Minh Lâu nghĩ, được.

Phòng khám vẫn còn nhưng chỉ sợ dụng cụ không đầy đủ. Anh liếc nhìn bàn mổ, may mà đủ dùng.

Trong căn phòng đầy mảnh vụn, anh quét sạch một khoảng trống nhỏ, cùng đứa trẻ đối mặt, ngồi xuống đất.

Ở giữa cả hai, anh đặt một cái khay màu trắng xuống, cho đứa trẻ xem những vật dụng tương tự trên đó, nửa lọ bông tẩm cồn, một con dao mổ, một chiếc kẹp cầm máu và một ống tiêm uốn ván.

Lúc đầu đứa trẻ không hiểu.

Minh Lâu ngồi thẳng một chút, cũng chỉnh lại dáng ngồi của đứa trẻ, anh nói, buổi học y tế đầu tiên, sơ cứu vết thương do đạn bắn.

Anh nói, bên ngoài vết thương do súng bắn rất nhỏ, bên trong vết thương sẽ lớn hơn một chút, vị trí viên đạn nhìn thoáng không thể thấy được. Có vết cháy trên bề mặt nên không được nhẵn mịn.

Đứa trẻ nhìn vào mắt anh, chăm chú lắng nghe.

Anh tiếp tục nói, gần mười hai giờ, máu và dịch mô sẽ đóng vảy, vì vậy trước khi lấy viên đạn ra, phải làm sạch vảy trước. Anh cầm kẹp cầm máu, kẹp một miếng bông tẩm cồn cho đứa trẻ xem.

Đứa trẻ ngơ ngác gật đầu.

Anh lại cầm con dao mổ, nói, cắt bề mặt, viên đạn ở bên trong, đừng sợ nó, không cần gấp,xem kỹ ...

Đứa trẻ chợt hiểu ra. Anh đang dạy nhóc cách giúp anh lấy viên đạn ra.

Nhóc bị dọa sợ, nhóc không khóc, nhưng đôi mắt mở thật to, nước mắt không ngừng rơi.

Nhiều năm sau, Minh Lâu nhiều lần mơ thấy dáng vẻ lúc đó của A Thành.

Trong một thị trấn nhỏ đầy kẻ thù và đổ nát, đứa trẻ anh yêu thương, nhóc không hề nói một lời sợ hãi, mà chỉ lặng lẽ khóc.

Trong mơ, Minh Lâu cũng không phân biệt được đó là tâm trạng lúc đó hay là ước muốn chưa buông bỏ, anh muốn chống đỡ lâu hơn một chút, anh sợ một ngày nào đó sẽ phải rời đi, phải để lại cậu một mình trên đời.

Mưa phùn ngoài mái hiên, tiếng bom súng bay tán loạn bên cửa sổ, Minh Lâu và đứa trẻ chạm nhẹ vào trán, anh nói, đừng khóc. Lúc ở trường, con trai mỗi năm chỉ được khóc một lần, con gái được khóc hai lần, năm nay em đã khóc bao nhiêu lần rồi?

Đứa trẻ lắc đầu.

Minh Lâu còn nói, nếu em vẫn tiếp tục khóc thì anh cũng sẽ khóc mất.

Đứa trẻ nghe vậy liền ngừng khóc. Nước mắt vẫn rơi, cậu bé không ngừng lau.

Minh Lâu để cậu bé bình tĩnh một lúc, tìm nước muối sinh lý, cuộn tay áo, tiêm vào tĩnh mạch dạy cho cậu bé cách tiêm.

Anh yêu cầu đứa trẻ lặp lại những gì anh đã dạy.

Tựa hồ không sót một chữ nào. Mặc dù nhóc bị dọa sợ, giọng nói cũng run rẩy, nhưng không có quên cái gì.

Sau khi đọc thuộc lòng xong, anh lại dạy cho cậu bé tư thế, dùng lực khi cầm kềm cầm máu và dao mổ, cậu bé học rất nhanh.

Đó là thời điểm Minh Lâu tin họ sẽ không chết ở đây, đứa trẻ đó sẽ có một tương lai rất tốt đẹp.

Anh yên tâm giao mạng sống của mình vào tay cậu bé.

Trong mơ, A Thành không nhớ mình đã hoàn thành như thế nào.

Người đó không nói cho cậu biết sẽ đau như thế nào, cậu ở sau lưng người đó, không thể nhìn dáng vẻ chịu đựng đau đớn của anh. Chỉ nhớ rằng, anh đã đổ rất nhiều máu.

Chưa kịp băng bó thì trận bom ập đến.

Có một tiếng nổ lớn, cửa sổ bị vỡ tung ra, lửa tràn vào, sóng không khí tách hai người họ ra xa nhau.

Có thứ gì đó từ trên không rơi xuống, A Thành không nhìn rõ, người đó vươn tay với tới vạt áo cậu, kéo đến bên cạnh, ôm vào lòng.

Dãy nhà trong con ngõ này đang bị tốc mái từng cái một.

Nhưng mà, A Thành biết, cậu an toàn. Cậu dựa vào người đó, đầu kề cằm, lòng bàn tay của người đó che kín lỗ tai cậu.

Trận bom kéo dài khá lâu, có tiếng rung chuyển, một mảnh cát bay đá rơi xuống.

Người đó càng ôm chặt A Thành hơn, ghé vào tai cậu, đọc một bài thơ.

Bài thơ gì vậy ạ? A Thành ngẩng đầu hỏi. Hạt cát làm mờ mắt, cậu bé xoa xoa, cậu muốn nhìn người trước mặt rõ hơn một chút, ghi nhớ lâu hơn một chút.

"Bài thơ đầu tiên anh dạy em là gì?"

Đó là hình ảnh cuối cùng trong ký ức của A Thành về Lương Hà.

Bên tai cậu không nghe thấy tiếng bom súng, cậu chỉ nghe thấy người đó nhẹ nhàng nói với cậu, anh đọc một bài thơ.

Nhớ rõ đó là một buổi chiều mưa phùn, cậu trong một phòng khám nhỏ, đọc thơ cho người đó nghe.

Đọc nó trong một trăm năm.

Xương sườn bầm tím, phổi xuất huyết.

Ông trời dường như đang cố gắng bù đắp nhiều thứ mà A Thành không nhớ, vết thương này rất gần với vị trí vết thương do súng bắn của Minh Lâu năm đó. Đau đớn của Minh Lâu vào năm đó, trong đêm nay, không hẹn mà gặp lại như thế này, đau ở trên người A Thành.

Trong mơ khóc thương tâm biết bao vậyh mà lại chỉ có một giọt nước mắt trào ra trên gối.

Khi đó, Minh Lâu đang ngồi bên cạnh giường bệnh, dưới ánh đèn, lông mày của A Thành cau lại thật sâu, nước mắt lặng lẽ trượt xuống dọc theo đuôi mắt mà anh đã hôn lên hôm qua, đốt ngón tay của anh yên lặng lau nó đi.

Đôi lông mày mở ra một chút.

Minh Lâu dường như biết, cậu đang mơ về điều đó.

Vụ án Số 76, đã gây khó khăn cho Cục Tình báo Quốc gia trong mười năm, được xác định là một sự kiện không thích hợp để xét xử công khai. Bên trên cảm thấy những kẻ xâm nhập Mặt trận Tự do Lương Hà vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, vụ án này công khai cho hậu thế sẽ khó tránh khỏi đả thảo kinh xà .

Ý nghĩa thực sự của cách nói này là việc xâm nhập các tổ chức khủng bố không phải là điều vinh quang gì với một quốc gia.

Tuy nhiên, ba quan chức cấp cao của Cục Tình báo Quốc gia bị Uông Mạn Xuân lên kế hoạch ám sát cũng không nằm trong số những kẻ xâm nhập. Tòa án quân sự đã ra phán quyết, ám sát nhiều nhân vật chính trị, tấn công các cơ quan bí mật, những hành vi này cấu thành mối đe dọa đối với an ninh quốc gia, cần bị xử phạt chung thân.

Có sự tham gia của Uông gia, đây trở thành một phiên tòa thẩm tra bí mật.

Uông Mạn Xuân trở lại điểm liên lạc ban đầu của Số 76.

Đó là một cửa hàng tranh sơn dầu lụp xụp. Lương Trọng Xuân từng là ông chủ ở đây .

Cô ta nhìn thấy Thanh Từ ở đó.

Nghe nói chủ nhân của Số 76 ngày nào cũng đến cửa hàng cùng với Thanh Từ ngắm hoàng hôn trên gác xép suốt ba tiếng đồng hồ, giữa hai người rất ít nói chuyện, người đó nắm tay cậu dạy cậu vẽ tranh, hoặc là ngồi đối diện đọc thơ với cậu. Người đó cũng không bao giờ đưa cậu ra ngoài chơi, mà sánh vai cùng nhau đứng bên khung cửa sổ nhỏ, nhìn người qua lại trên phố.

Khi Uông Mạn Xuân đến đây lần đầu, tình cờ nhìn thấy Thanh Từ đang dựa vào bàn ở góc cửa hàng, ống tay áo đè lên một bức tranh, tay nắm nhẹ mép giấy, gương mặt của cậu có vết sơn dầu mờ, khóe môi nhếch lên một chút, tựa như đang gối đầu lên một đoạn mộng đẹp.

Bức tranh là một cây cầu. Cầu Nhạn Độ. Góc độ, ánh sáng khung cảnh giống hệt trong ảnh chụp đại tỷ, bức ảnh đã bị mất trong vụ tấn công,Thanh Từ tự trách mình, cậu chưa từng cười kể từ khi định cư ở đây.

Bức tranh này là do chủ nhân Số 76 vẽ tặng cậu.

Tuy nhiên, không có chị trong bức tranh.

Người đó nói điều này là để bảo vệ chị.

Uông Mạn Xuân không biết, nơi mà Thanh Từ áp mặt vào chính là nơi mà chị đứng trên lan can trong bức ảnh.

Cửa hàng này bây giờ đã là người đi nhà trốn, buồn chán không chịu nổi.

Cánh cửa hé mở, bàn ghế ngang dọc, phủ đầy lớp bụi thời gian không thể thổi bay .

Rất nhiều bức tranh vẫn còn đó, Uông Mạn Xuân nhấc tấm vải che đã không nhìn rõ màu sắc, bụi mù bốc lên khiến người ta ho khan, cô ta tìm được bức tranh vẽ cây cầu đó, cầm lên xem kỹ.

Giấy bị quăn, lớp sơn bị bong ra từng mảng.

Cô ta chưa bao giờ đến cầu Nhan Độ, không biết câu chuyện trên cây cầu, nhưng mà nhìn thoáng qua, cô ta đã đoán được chủ nhân của nó từ cách tô màu và dùng bút. Cô ta chỉ không hiểu, một bức tranh phác thảo phong cảnh đơn sơ như vậy lại có thể buộc chặt hai người đó vào nhau.

Khi Uông Mạn Xuân nghe thấy tiếng người ở cửa, cô ta đặt bức tranh sang một bên, không quay lại nhìn.

Vương Thiên Phong một nửa người đứng dưới ánh trời chiều, một nửa người đứng dưới bóng râm của cửa hàng, đứng lặng một lúc, hắn nói: "Tính tình của sư muội nên sửa lại."

Uông Mạn Xuân cười xoay người lại, nói: "Tính tình gì của tôi?"

"Những lời mà lệnh thúc phụ nói với em trước khi ông qua đời khiến em cảm thấy bản thân đã làm sai, để bù đắp em đã thực hiện một sai lầm lớn hơn." Vương Thiên Phong nói.

Uông Mạn Xuân ánh mắt như dao nói: "Người bị các người tính kế, làm thế nào cũng là sai?"

Vương Thiên Phong suy nghĩ một lúc, cúi mắt cười, hỏi: "Vậy em có muốn đúng một lần không?"

"Đúng cũng là đúng của các người, không phải của tôi."Uông Mạn Xuân nói.

Hai tiếng "Các người" liên tiếp khiến Vương Thiên Phong có chút không vui. "Tôi đã nói, tôi chưa bao giờ cùng Độc Xà chung đường."

"Nhưng là anh cũng chưa bao giờ muốn giúp tôi." Uông Mạn Xuân nhấn mạnh từ "Tôi".

Vương Thiên Phong im lặng một lúc, nói: "Tôi và hắn không chung đường chính là đã giúp em."

"Đừng nói vòng vo." Uông Mạn Xuân cảnh cáo.

Vương Thiên Phong bước ra từng bước.

"Thân phận của Độc Xà vẫn còn nguyên giá trị, nhưng vụ án Số 76 phải kết thúc ở đây, trì hoãn lâu, sẽ khiến người ta nghi ngờ, tôi cần một người gánh hết tội lỗi cho Số 76."

Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Uông Mạn Xuân, đưa cho cô ta xem bản báo cáo điều tra Số 76.

Một tập giấy thật dày, Uông Mạn Xuân tiếp nhận, mở ra lật từng trang xem.

Vương Thiên Phong nói: "Đổi lại, tôi đảm bảo với em, điều mà chú em đã làm, chuyện mà ông ấy nghĩ có lỗi với em, sẽ không bao giờ được công khai.Nếu có một ngày, Dự luật số 1076 bị bãi bỏ, cũng là do thế sự thay đổi, quyết định của chú em lúc đó sẽ không bị coi là sơ suất.Đối với vụ án Số 76, trừ em ra sẽ không có ai bị liên lụy, Uông gia của các người vẫn là cánh tay đắc lực của đất nước này."

"Thỏa thuận chứ?" Vương Thiên Phong bình tĩnh hỏi.

Trong báo cáo, có một lời khai do Vương Thiên Phong soạn cho Uông Mạn Xuân, nói rằng chú cô vì để giải quyết tranh chấp về chủ quyền của Lương Hà, dâng hiến cả cuộc đời, không nề hà tuổi tác, thân là vãn bối, e sợ một lòng ôm chí lớn không người kế tục, khiến người nơi cửu tuyền không được yên lòng, bất đắc dĩ ra hạ sách này, lợi hại đúng sai khó mà nói hết.

Mạch lạc trôi chảy. Ngày xưa ở trường, Vương Thiên Phong là người giỏi viết báo cáo, nói trắng thành đen không hề chớp mắt.

Uông Mạn Xuân hiểu được, cô ta không còn là người bảo vệ danh tiếng của gia tộc nữa, cô đã trở thành kẻ thù lớn nhất của nó.

Cô đóng báo cáo, trả lại cho hắn. "Anh còn chưa nói cho tôi biết lý do tồn tại thật sự của Số 76 là vì cái gì"

Vương Thiên Phong bước thong thả trong cửa hàng, thoáng nhìn cầu Nhạn Độ, ông bước tới, cúi xuống nhặt nó lên, kéo ra nhìn một hồi, mới nói: "Cô đã quên, ân sư của Độc Xà cũng là của tôi, hắn có di mệnh của ân sư, tôi cũng có."

"Nói đùa, với năng lực hô gió gọi mưa của hai người, loại bỏ trạm gác ngầm phục kích trong cơ quan quốc gia phải đi đường vòng lớn như vậy?" Uông Mạn Xuân nói.

Ánh mắt của Vương Thiên Phong quét qua ngày tháng viết ở góc, hắn đến nơi Thanh Từ từng đứng, dừng lại một lúc, đặt bức tranh xuống.

"Đương nhiên." Hắn nói:"Làm như vậy có một lợi ích phụ. Những đại biểu Quốc hội và quan chức quân đội bị ám sát bởi Số 76, bởi vì thân phận đặc biệt, bên trên sẽ cho phép điều tra đặc biệt, trong quá trình điều tra, tôi có thể huy động toàn bộ lực lượng tình báo, cấp cao của các ngành trong Cục Tình báo Quốc gia phải vô điều kiện phối hợp, bằng cách này tôi sẽ làm chủ được hầu hết cây tình báo."

Uông Mạn Xuân giật mình, cô có phần hiểu rõ. Kiểm soát được cây tình báo, hắn sẽ trở thành người có quyền lực nhất Cục Tình báo Quốc gia, thậm chí là Hệ thống An ninh Quốc gia.

"Tôi thật muốn nhìn thấy vẻ mặt của Độc Xà nếu biết ý đồ này của anh." Uông Mạn Xuân nói.

Vương Thiên Phong cách khoảng không liếc nhìn Uông Mạn Xuân khi nói ra cái tên đó. "Hắn cũng chỉ là một phần của cây tình báo." Hắn nói.

Uông Mạn Xuân vẫn không tin hắn. Vương Thiên Phong cũng không phải kẻ mê luyến quyền lực như hắn nói, cô ta cũng không thể nhìn ra hắn bị mê luyến điều gì, nếu có, có lẽ là bị ám ảnh luôn phải làm trái ngược với một mình người đó, như vậy còn đáng tin hơn một chút.

Tuy nhiên, tất cả những điều này sẽ không liên quan gì đến cô ta trong tương lai.

"Nghe nói, sau khi thầy của các anh bị xử quyết bí mật , hậu bối của các thuộc hạ đắc lực và thân tín đã bị trục xuất vì nhiều lý do khác nhau, mà các anh lại được thăng chức."

Vương Thiên Phong không trả lời, hắn bước ra cửa, bước xuống một bậc thang, lại dừng lại, xoay người. "Những việc không cao quý nhưng rất thực tế dù sao cũng phải có người làm." Hắn nhìn Uông Mạn Xuân, nói một câu hai nghĩa. Hắn hiểu tình cảnh của cô, đó là một lời an ủi.

Buổi tối hôm đó, sâu trong con phố vắng vẻ , có tiếng súng nổ.

Những con chim đậu trên mái hiên giật mình, hoảng hốt bay qua mái nhà, xuyên qua rừng cây, nối liền bay về phía bầu trời xanh đỏ.

Xe của Vương Thiên Phong đậu đối diện cửa hàng sơn dầu, chậm chạp không lái đi. Hắn ở trong cửa kính xe ngẩng đầu, nhìn về phía xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đàn chim, tiếng vỗ cánh cũng không còn nữa.

Hoàng hôn đỏ rực đang treo trên ngọn cây.

Uông Mạn Xuân cuối cùng đã thú nhận một điều với Vương Thiên Phong. Cô ta nói:"Ngày tôi tốt nghiệp, vừa tròn 13 tháng anh ấy rời đi, tôi đã viết một bức thư dài hai trang. Văn phòng liên lạc của trường nói không biết chỗ ở của anh ấy, không thể gửi thay. Gửi qua Cục Tình báo Quốc gia phải kiểm tra nghiêm ngặt, rất phiền phức. Anh có rãnh, đến chỗ tôi tìm nó rồi đốt đi."

Vương Thiên Phong nói :"Được".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro