Chương 1: Dưỡng một đầu lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quý Thu Bạch đột nhiên đẩy cửa ra, xoa xoa mồ hôi trên đầu, thở hổn hển hỏi: "...... Nó ở đâu đâu?"

"Đừng nóng vội a." hàng xóm tiểu béo đôi tay chống nạnh làm hình ấm trà, cạc cạc cười hai tiếng, quán ra tay, nói, "Bài tập lấy tới đây."

Quý Thu Bạch vừa nói vừa thở hổn hển, từ cặp lấy ra chính mình bài tập nghỉ hè, đưa cho tiểu béo, sau đó không kiên nhẫn mà khắp nơi xem nhà bọn họ.
Tiểu béo nhìn thoáng qua Quý Thu Bạch chữ viết tinh tế tác nghiệp, sau đó đem bài tập phóng tới trên bàn, giương lên tay, đối Quý Thu Bạch nói: "Lại đây đi."

Mùa hè nóng như vậy, tiểu béo thế nhưng đem tiểu cẩu nhốt trong phòng bếp hướng mặt trời chiếu thẳng. Quý Thu Bạch đi vào, liền cảm thấy chính mình nóng đến mức thổi ra thật nhiều hơi nước.

"Đây." Tiểu béo dùng mũi chân chỉa xuống đất, chỉ vào một cục lông màu xám nói: "Ôm đi đi."
"Đây là...... Husky?" Quý Thu Bạch nhìn ' tiểu cẩu ' giống cái cầu lông, hỏi.

"Đương nhiên." Tiểu béo không để ý lắm mà trả lời, "Tiểu cẩu đều là cái dạng này, trưởng thành cậu nhìn sẽ biết."

Quý Thu Bạch thật cẩn thận mà đem chó nhỏ bế lên tới, phát hiện tiểu cẩu này phi thường ngoan, vẫn luôn đang ngủ, đều không mở to mắt.

Hắn dùng tay sờ sờ lông, nhíu mày: "sao lông nó lại cứng vậy? Cậu gạt người đi, tôi nhìn nó thật sự không giống Husky."

"Cậu về nhà cho nó tắm rửa mới có thể biết. " Tiểu béo thực không kiên nhẫn mà nói, "cậu nói muốn nó, tôi mới cho cậu, bằng không trả lại cho tôi a."

"Hảo hảo hảo." Quý Thu Bạch đem tiểu cẩu ôm đến trong lòng ngực, cảm thấy nơi này quá nóng, vội vàng đi ra ngoài, đem tiểu cẩu đặt tốt trong hộp đã chuẩn bị sẵn, cưỡi xe của mình, kêu: "Tiểu béo, tôi đi trở về, cám ơn Husky của cậu."

"Cũng cám ơn bài tập của cậu." Tiểu béo hồi kêu.

Quý Thu Bạch năm nay mười bảy tuổi, yêu chó như mạng, lại bởi vì người trong nhà không đồng ý, chưa từng có nuôi con chó nào. Cuối năm, Quý Thu Bạch rốt cuộc đạt được thành tích đứng đầu nhận được niên cấp đệ nhất danh vòng nguyệt quế, mụ mụ hỏi hắn có nguyện vọng gì, hắn nói ta nghĩ dưỡng một tiểu cẩu.

Quý Thu Bạch vốn dĩ đã tích cóp đủ tiền mua cẩu, nhưng là hắn đột nhiên nghe được đồng học tiểu béo nói: "Tôi nhặt được một tiểu cẩu, mới sinh ra không lâu, mẹ tôi không cho tôi dưỡng, nếu tôi đem nó ném khẳng định liền chết."

"Nhặt được ở chỗ nào?"

"Có một ngày về quê, nhìn đến bên hồ thấy nó, tôi liền nhặt về. Tiểu cẩu, còn chưa mở mắt đâu."

"Sạch sẽ sao?" Quý Thu Bạch hỏi, nghĩ nghĩ nói, "Nếu cậu không nghĩ nuôi nó, đem nó cho tôi thế nào?"

Tiểu béo nói: "Hảo a, vậy cậu đem bài tập hè cho tôi mượn đi. "
Quý Thu Bạch đem hộp trong tay ôm chặt, về tới nhà.

Quý Thu Bạch thật cẩn thận đem tiểu cẩu từ bên trong ôm ra, lập tức đã ngửi được trên người nó mùi lạ. Quý Thu Bạch nhíu nhíu mày, chờ một lát chuẩn bị cho nó rửa sạch một chút.

Tiểu cẩu quá nhỏ, thân mình nhưng thật ra khá dài, chính là gầy. Quý Thu Bạch không biết nó nhỏ như vậy có thể ăn cái gì, liền đổ một ly sữa bò cho nó uống trước.

Tiểu cẩu vốn dĩ thực an tĩnh đang ngủ, sau lại cảm giác bên miệng có thứ gì, liền mở miệng ra nếm nếm. Tiểu cẩu uống sữa bộ dáng thực hung, thật bảo vệ đồ ăn, thoạt nhìn ăn ngấu nghiến.

Quý Thu Bạch sợ tiểu cẩu bị nghẹn, chỉ đổ cho nó nửa ly, lúc sau liền thấy tiểu cẩu uống sạch sẽ không ngừng liếm vách ly.

"Đi thôi." Quý Thu Bạch bắt lấy tiểu cẩu, ôm nó đi tới phòng tắm.
Quý Thu Bạch cảm thấy rất kỳ quái, tiểu cẩu bình thường hơn hai mươi ngày liền đều mở to mắt, chó nhà hắn đến giờ còn không có mở to mắt, nhưng là nó thoạt nhìn đã được một tháng, chẳng lẽ là đôi mắt bị tạp chất làm cho dính chặt lại?

Quý Thu Bạch nghĩ chốc lát lúc tắm rửa giúp nó hảo hảo rửa sạch đôi mắt một chút, sau đó mang lên bao tay, mở ra vòi nước.

Nước không sâu, vừa vặn có thể cho tiểu cẩu đứng ở bên trong, Quý Thu Bạch dùng khăn nhúng xuống nước rồi tinh tế lau cho tiểu cẩu.

Bị ướt nhẹp, tiểu cẩu có chút không biết làm sao, liều mạng ngẩng cổ nhìn xung quanh. Quý Thu Bạch xoa xoa nó khóe mắt, phát hiện quả nhiên là đôi mắt bị dính chặt bởi tạp chất.

Quý Thu Bạch thay đổi tư thế ngồi xổm, dùng ngón tay nhẹ nhàng rửa đôi mắt tiểu cẩu, tiểu cẩu trợn tròn mắt trong phút chốc, thế nhưng nó bắt đầu phát cuồng, nó dùng răng sữa nho nhỏ của mình hung hăng cắn Quý Thu Bạch một ngụm.

Quý Thu Bạch hoảng sợ, vội vàng lùi tay về, liền thấy chính mình trên tay xuất hiện nhiều dấu răng nhỏ nhưng không có đổ máu.

"Nghe lời một chút!" Quý Thu Bạch bắt lấy cổ tiểu cẩu, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa khống chế được cái gáy của nó, một cái tay khác lại bắt đầu rửa sạch đôi mắt tiểu cẩu.

"Này......" Quý Thu Bạch có chút khiếp sợ nhìn đến đôi mắt tiểu cẩu, đôi mắt cũng không phải màu trắng, mà là đỏ lên, cho rằng mắt nó đều là tơ máu. Thật là đáng sợ, không phải là mắc bệnh dại đi?

Quý Thu Bạch vội vàng đem nó tắm rửa sạch sẽ, nói câu ' không được ', sau đó cưỡi xe đạp, nghĩ đem tiểu cẩu đưa đến bệnh viện thú cưng, tiêm ngừa.

Tiểu cẩu càng nhìn càng không giống giống chó Husky, có chút giống chó sói.

Quý Thu Bạch thở dài, đem tiểu cẩu đưa đến bệnh viện thú cưng.
Bệnh viện thú cưng kia thật ra không phải chính quy, bác sĩ cũng mang bộ dáng cà lơ phất phơ, bác sĩ tùy tiện nhìn tiểu cẩu liếc mắt một cái, liền nói: "Này không phải Husky."

"...... Tôi đoán được."

"Bao nhiêu tháng rồi?"

"Không biết."

"Kia như vậy đi, cậu trước từ nơi này mua một ít đồ dùng tất yếu cho chó, hôm nay trước tiên tiêm một mũi, về sau một tuần tới một lần."

"Nó nhỏ như vậy nên ăn cái gì?"
"thức ăn mềm nhuyễn đều có thể ăn." Bác sĩ túm cổ nhỏ của tiểu cẩu nhấc lên nhìn "Tôi thế nào cũng cản thấy nó không phải tiểu cẩu bình thường đâu...... Tiểu cẩu có thể có tráng như vậy?" Bác sĩ lầm bầm lầu bầu xong, mở mắt nó ra nhìn nhìn, sau đó trên giấy viết cái gì đó, sau đem nó mang vào phòng đi chích.

Quý Thu Bạch ở bên ngoài trả phí, vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, liền nghe được tiểu cẩu lúc bị chích, cực kỳ phẫn nộ rống lên một tiếng.

Quá kỳ quái. Quý Thu Bạch nghĩ, hắn vốn tưởng rằng tiểu cẩu sẽ thực thê thảm kêu, nhưng cẩn thận nghe một chút, thanh âm của nó lại không có một tia cầu xin, tiếng kêu chỉ tràn ngập đề phòng, oán hận, còn có đe dọa.
Không giống như một tiểu cẩu, lại có chút giống Tiểu Lang.
Quý Thu Bạch cười cười, đem tiểu cẩu từ trong tay bác sĩ tiếp nhận tới.

Quý Thu Bạch cúi đầu nhìn nhìn tay của bác sĩ, nói: "Tay của ngài làm sao vậy?"

Bác sĩ tay có vẻ phi thường đáng sợ, khô khốc như vỏ cây, còn có xanh tím sắc, nhìn thấy cả mạch máu ở trên da uốn lượn.

"Tháng trước đi du lịch, bị một con rắn cho một phát, có độc." Bác sĩ không để ý lắm nói, "Đã chích huyết thanh, không có việc gì."

"Đều một tháng, còn không có vấn đề gì?"

"Ai." Bác sĩ hàm hồ một chút, tránh đi cái này đề tài.
Về đến nhà, Quý Thu Bạch đã bị Quý mẹ chắn ở cửa.

"Ai u, đây là cẩu mà tiểu béo nhặt được, sạch sẽ sao?" Quý mẹ đầy mặt ghét bỏ.

"Sạch sẽ." Quý Thu Bạch nói, "Con vừa rồi đã mang nó chích đi, về sau một tuần đi chích một lần."

"Ân......" Quý mẹ nhíu mày, nghe được giải thích mới cho Quý Thu Bạch tiến vào.

Tiểu cẩu mới tới ngày đầu tiên liền bị xem thường. Mẹ đưa tới nó trước mắt một chén cháo nhỏ, hơi trào phúng mà nói: " Husky đâu, đây chỉ là một tiểu thổ cẩu."

"Ân."

"Có tên sao?"

Quý Thu Bạch ăn xong cơm chiều, nhìn đến tiểu cẩu căn bản không uống cháo, vì thế liền đứng dậy đem kia chén cháo đổ, chính mình cắt thịt, tẩy mỡ, chuẩn bị nấu cháo thịt cho tiểu cẩu.

Quý mẹ cầm chén nhìn, sau đó nói: "Con còn rất chiếu cố nó a, đối nó so với đối với ngươi mẹ này còn để bụng hơn."

"Mẹ." Quý Thu Bạch nhíu mày, đứng đắn nói, "Mẹ đừng quên, không có thổ cẩu như vậy, con của người hiện tại liền không khả năng tồn tại mà đứng ở chỗ này."

"......" Quý mẹ nghẹn lời, dừng một chút, đem chén của Quý Thu Bạch đặt xuống, hừ một tiếng, từ trong phòng bếp đi ra, ngồi ở trên sô pha, xem TV.

Lửa nhỏ nấu cháo, chỉ cho một muỗng muối nhỏ, cắt đại một khối thịt bò, cho vào cháo, hầm chín nhừ. Quý Thu Bạch lấy ra canxi mua từ bệnh viện thú cưng, trộn lẫn trong cháo, nhìn viên thuốc hòa tan, liền lập tức tắt lửa.

Quý Thu Bạch đem cháo thịt làm nguội, đem đặt bên cạnh tiểu cẩu. Vừa rồi đối với cháo trắng hờ hững, tiểu cẩu ngửi thấy được mùi thịt, giãy giụa hướng Quý Thu Bạch bò đến.

Quý Thu Bạch chú ý tới tiểu cẩu nôn nóng, cảm giác nó đói cực kỳ, vì thế chạy nhanh ngồi xổm xuống, cầm chén đặt tới trước mắt nó, chính mình ngồi l ở bên cạnh xem tiểu cẩu ăn cháo thịt.
Tiểu cẩu lúc ăn thực hung ác. Quý Thu Bạch cảm thấy đây là thói quen không tốt, bởi vì không có chủ bên cạnh, tiểu cẩu ở bên ngoài khả năng sẽ cắn người. Quý Thu Bạch nghĩ muốn giúp nó sửa một chút, hắn mang lên găng tay cao su, dùng ngón tay nắm một khối thịt nhỏ, đưa tới bên miệng tiểu cẩu.

Tiểu cẩu trừng đôi mắt màu đỏ, gắt gao mà nhìn thịt trong tay Quý Thu Bạch, trong miệng phát ra âm thanh đe dọa.

Quý Thu Bạch đem ngón tay tới gần tiểu cẩu, liền bị nó đột nhiên cắn vào ngón tay một ngụm. Tiểu nhân như vậy, thế nhưng đem Quý Thu Bạch dọa sợ, cơ hồ ngồi xuống dưới đất.

"Dựa a......" Quý Thu Bạch bắt lấy hai chi trước tiểu cẩu, đem nó bế lên tới, đặt lên trên đùi chính mình, "Tiểu gia hỏa, ngươi còn rất dữ."

Quý Thu Bạch không tức giận chút nào, ngược lại buồn cười, nhìn lỗ tai nhỏ của tiểu cẩu đứng thẳng như tam giác đứng chổng ngược, nhịn không được dùng tay búng búng lỗ tai nó.

Tiểu cẩu ăn đến cái bụng đều trướng, da thịt cùng mạch máu rõ ràng có thể thấy được, bụng nhanh chóng lớn lên.

Quý Thu Bạch nhìn tiểu cẩu bị đói bụng mà cách nó ăn cơm giống như liều mạng, sợ hãi nó bị căng chết, vì thế liền cầm chén thu hồi, tròng lên màng bọc đồ ăn, để vào tủ lạnh.

Lúc Quý Thu Bạch cầm chén bên cạnh tiểu cẩu rút ra, tiểu cẩu liền vẫn luôn gắt gao mà dùng chi trước vây quanh giữ chén, miệng còn liều mạng hướng trong chén cố ăn đủ. Thẳng đến Quý Thu Bạch đem nó từ chén túm ra, tiểu cẩu mới từ bỏ, ngồi xổm ngồi dưới đất, dùng màu đỏ đôi mắt lạnh lùng mà trừng mắt Quý Thu Bạch.

Quý Thu Bạch xoa xoa tay, đem tiểu cẩu ôm lên, dùng ngón tay xoa cái bụng nhỏ của nó, giúp nó tiêu hóa.

Vừa rồi tiểu cẩu vẫn luôn ở dùng móng vuốt cào Quý Thu Bạch, lúc bị đè lại cái bụng, rõ ràng sửng sốt, sau đó mới chậm rãi mở ra cái bụng, để Quý Thu Bạch giúp nó mát xa, trong miệng không ngừng đánh ợ.

Quý Thu Bạch đem tiểu cẩu ngủ say đặt lên một tấm thảm đã chuẩn bị tốt cho nó ở trên giường chính mình ngủ ở chỗ còn lại bên cạnh nó.

Không an ổn được mấy giờ, tiểu cẩu liền tỉnh, nó nghiêng ngả lảo đảo mà đứng lên, sau đó lẳng lặng mà ngồi ở thảm thượng, ngẩng cổ, đầu tiên là vươn miệng, nheo lại đôi mắt, sau một lúc lâu, thật dài ngâm khiếu một tiếng.

"Ngao ô ------ ô ô --"
Tiểu cẩu thanh âm non nớt, không có lực xuyên thấu, lại vẫn có lực sát thương lớn. Nó rống tiếng đầu tiên thanh Quý Thu Bạch đã tỉnh, tiếng thứ hai quý mẹ cũng liền tỉnh.

"Quý Thu Bạch! Làm cho xú cẩu của con mau câm miệng lại!"
Quý Thu Bạch đem tiểu cẩu ôm vào trong ngực, dùng ngón tay niết nó miệng, tiểu cẩu lại luôn lắc đầu, miệng không có nhàn bắt đầu rống.

"Ai......" Quý Thu Bạch thở dài, nhìn tư thế tiểu cẩu khí thế mười phần, đỡ trán, nói, "Ta cảm thấy, ta đang dưỡng một tiểu lang."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro