Chương 10: Đánh bay cự xà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“……” Tay Quý Thu Bạch cứng đờ ở giữa không trung, hắn dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn bác sĩ, sau một lúc lâu, mới quay đầu đi.

Trong lòng hắn nghĩ nghĩ, người này làm như thế nào mà nói ra những lời dùng để dỗ trẻ con như vậy còn có thể bình tĩnh mặt không đỏ tim không đập?

Quý Thu Bạch không biết nói tiếp như thế nào, vì vậy đành bảo trì im lặng. Nhưng sự xấu hổ trầm mặc cũng không duy trì được bao lâu, hắn liền ngửi được từ không khí truyền đến một cổ mùi hương nồng đậm vị ngọt, có điểm giống như hương vị của nước đường.

“Cho cậu." Bác sĩ nói.

Quý Thu Bạch quay đầu lại, liền thấy trong tay bác sĩ đang cầm hai cái hộp đựng trong suốt, bẹp,  có chút giống với khay nuôi cấy trong phòng thí nghiệm, bên trong đựng chất lỏng màu đỏ đen sền sệt.

“Đây là cái gì?” Quý Thu Bạch tiếp nhận đồ đưa tới.

“Nước Táo đỏ ngâm. ” bác sĩ nói xong, ngửa cổ uống liền một hơi, “Có thể giúp mạch máu của cậu ổn định rất tốt.”

Quý Thu Bạch nếm thử, thật là ấm áp, hắn từ lúc động đất bắt đầu sảy ra vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút bình tĩnh, cho nên vẻ mặt của hắn cũng hòa hoãn rất nhiều.

Bác sĩ tùy tiện đùa nghịch lửa, lơ đãng hỏi: “Kế tiếp cậu có dự định gì không?”

“Không biết.” Quý Thu Bạch nói, “Có thể sẽ trở về tìm mẹ tôi. Nhưng Tiểu Lang lại nói lục địa hiện tại đều vỡ nát chia lìa, khả năng tìm không thấy nàng.”

“Dù sao cậu đi theo bên người Bạch Trạch sẽ không chết được, tự nhiên không cần tính toán nhiều.”

Quý Thu Bạch bị hắn làm nghẹn một chút, buông cái khay nuôi cấy xuống, nói: “Tôi cũng sẽ không luôn đi theo phía sau Tiểu Lang. Chờ đến lúc tôi đen đồ vật kia trả lại cho nó, tôi liền tự mình đi tìm mẹ.”

Bác sĩ rất có hứng thú mà đánh giá Quý Thu Bạch, đột nhiên nói: “Cố gắng đi ra bờ biển tìm đi.”

“Ân?” Quý Thu Bạch lập tức chưa kịp phản ứng lại.

“Tôi nói nếu cậu muốn đi tìm mẹ thì phải tận lực đi ra bờ biển mà tìm ” Bác sĩ nói, “【 Thôn Phệ Đại Lục 】, chỉ chính là Hải Dương cắn nuốt Đại Lục, Hải Dương là nơi chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, khả năng phát sinh nguy hiểm cũng rất nhỏ, phần lớn lượng người còn sống sót sẽ đi bờ biển.”
“Tôi ——” Quý Thu Bạch còn muốn nói gì, đột nhiên nghe được tiếng lá cây khô bị dẫm đạp.

Bác sĩ vung tay lên, ý bảo Quý Thu Bạch im lặng.

Sau đó Quý Thu Bạch liền thấy được Tiểu Lang trong miệng ngậm ba cái đuôi cá đều đã chết đi về phía bọn họ đang ngồi.

Quý Thu Bạch giật mình mà nhìn Tiểu Lang, đối với chiến công của nó là chủ nhân hắn cảm thấy thật kiêu ngạo. Tiếc rằng Tiểu Lang cùng bác sĩ đều không đếm xỉa đến tâm lý của hắn, bác sĩ theo lý thường tình từ miệng Tiểu Lang nhận cá, sau đó từ trong ba lô lấy ra con dao cầm tay, động tác nhanh nhẹn mổ bụng cá.

Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn ở không trung.

Bác sĩ đối với Quý Thu Bạch nói: “Đừng thất thần, nhặt cho tôi mấy cái cây để cắm cá.”

“Ân,” Quý Thu Bạch lên tiếng, vừa muốn đứng dậy, Tiểu Lang lại ngăn cản hắn.

Tiểu Lang hỏi: “Ngươi nghĩ tới chưa?”

Quý Thu Bạch: “A?”

Tiểu Lang nhíu mày: “Cái đồ vật của ta ở trong lòng ngươi.”

“……” Quý Thu Bạch ngượng ngùng mà nói, “Không có.”

Loại chuyện này cho dù Tiểu lang đều mỗi ngày bên tai hắn nhắc nhở cũng vô dụng, Quý Thu Bạch căn bản không biết bắt đầu tìm từ đâu được.
Biểu tình của Tiểu Lang thực âm trầm, tựa hồ hắn phải dùng áp suất thấp đối phó hắn. Sau một lúc lâu Tiểu Lang nói: “Vậy ngươi đi thôi.”

Quý Thu Bạch bất đắc dĩ nghĩ ‘ anh là chủ nhân tôi hay tôi là chủ nhân của anh ’ nhưng là ngay sau đó lại nghĩ, Tiểu Lang bắt cá, bác sĩ nướng cá, chính mình lại ngồi chờ ăn, còn không làm cu li đi thôi.

Chờ đến lúc Quý Thu Bạch nhặt được cành cây đem tới, bác sĩ cũng vừa lúc đem nội tạng câ rửa sạch sẽ, vẩy cá cũng đánh sạch

Bao tay bác sĩ đều đã nhiễm huyết, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Bác sĩ tiếp nhận từ Quý Thu Bạch cành cây, hắn dùng sức đâm mũi nhọn của cành cây vào miệng cá, xuyên phá da thịt. Đúng lúc này tay bác suyxlaij phịch liệt run rẩy.

Quý Thu Bạch quả thực bị tay hắn dọa hoảng sợ, cho rằng bác sĩ làm mệt rồi, dơ xuống tay giúp bác sĩ xuyên cá.

“Không có việc gì,” bác sĩ cười tủm tỉm mà nói, chờ đến lúc tất cả cá đều đã đặt lên giá nướng,  hắn mới đem bao tay bỏ ra, nói với Quý Thu Bạch: “Tay run là bởi đay không phải tay của tôi.”

Quý Thu Bạch nghi hoặc mà nhìn tay bác sĩ.

Ánh lửa chiếu lên, hắn nhìn thấy được một bộ cánh tay máy lạnh như băng.

Tiểu Lang tựa như từ đầu đã biết, cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc gì, chỉ đem cá của mình gỡ xuống, đem lớp máu đã được nướng bên ngoài,  trực tiếp ăn vào. 

Quý Thu Bạch kinh ngạc há to miệng mà nhìn tay bác sĩ.

“Tay của tôi trước kia nhiễm bệnh đành phải cắt,  sau liền đổi thành cánh tay máy.” Bác sĩ cười khổ mà nói, “Vốn dĩ từ lúc bị, đã lâu không trị liệu cho người ta, cậu vẫn là người bệnh đầu tiên trong mấy năm gần đây”

Quý Thu Bạch ngượng ngùng mà cười: “A ha ha……”

“Đáng kẽ cái tay này hoạt động rất chậm” bác sĩ nói, “ sau khi Động đất sảy ra hành động của nó tự nhiên bắt đầu càng lúc càng nhanh, nhưng mà thường thường vẫn run hai cái.”

Quý Thu Bạch chửi thầm, trong lòng nói tay ngươi vừa rồi hệt như rút gân tâm nói ngươi vừa rồi tay như là rút gân giống nhau, như thế nào sẽ là ‘ run hai cái’?

Sau khi bọn hắn ăn xong, liền từng người tự mình ngồi xuống đấy, Tiểu Lang không thích nói chuyện, bác sĩ cùng Quý Thu Bạch lại vừa mới nhận thứ nhau, bởi vậy cũng không lập quen thuộc mà giao tiếp. Không ai mở lời đánh vỡ yên lặng.

Những sự tình sảy ra ngày hôm nay đều làm cho Quý Thu Bạch kiệt sức, trên người hắn rất bẩn, rất khó chịu , nhưng ngồi một chút hắn liền ngủ gà ngủ gật.

Hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy đặc biệt lạnh cho dù đã dịch người tới gần đống lửa nhưng cũng phi thường lạnh. Quý Thu Bạch nheo mắt, nhìn Tiểu Lang đang nằm bên cạnh cách hắn không xa, vươn tay chụp tới, đem Tiểu Lang ôm vào trong ngực. 

Tiểu Lang bị quấy rầy rất không cao hứng, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì?”

“Tôi lạnh,” Quý Thu Bạch hàm hồ mà nói, “Ở nhà chúng ta đều ngủ cùng một giường, ra ngoài liền cách xa , thật vô lương tâm. ”

“……” Tiểu Lang liếc mắt nhìn Quý Thu Bạch một cái, không nói chuyện, nằm bên người Quý Thu Bạch, nhắm hai mắt lại.

Quý Thu Bạch quá mệt nhọc, cơ hồ là một nhắm mắt lại liền ngủ rồi, ngủ một giấc trong bầu trời đen kịt, hắn hoàn toàn không biết mình đã ngủ được bao nhiêu giờ rồi. Bởi vì nhiệt độ cơ thể Tiểu Lang rất cao, hắn ôm Tiểu Lang ngủ cũng không cảm thấy lạnh.

Hắn cảm thấy hôm nay Tiểu Lang ngủ quá không yên ổn rồi, chốc lát đá chính mình một chân, lại trong chốc lát vươn đầu lưỡi đầm dề liếm liếm chính mìn. Lúc này Quý Thu Bạch cảm thấy khuỷu tay ngứa ngứa, tâm nói Tiểu Lang như thế nào lại đột nhiên dính người như vậy,  bởi vì hắn mệt đến nỗi không mở ra đôi mắt được, lúc này vẫn ở bên trong hỗn độn mông lung,  căn bản không phòng bị gì, trực tiếp vươn một bàn tay nghĩ đem Tiểu Lang ôm lại trong lòng ngực một làn nữa.

Sau đó hẵn đã sờ sến đồ vật lạnh lẽo gì đó, lại còn chậm rãi mấp máy.

Trong lòng Quý Thu Bạch nghĩ, lông Tiểu Lang từ khi nào trơn trượt như vậy, hắn nở to mắt ra nhìn nhìn. Bởi vì trời vừa mớ tờ mờ sáng, nên trong phút chốc hắn không thẻ nhìn rõ. Chờ đến lúc hắn nhìn thấy rõ ràng rồi, thì yết hầu Quý Thu Bạch nghẹn một chút, như mắc nguyên cái màn thầu trong cổ, yết hầu mãnh liệt đè nén âm thanh khủng bố phát ra. 

Tay Quý Thu Bạch hóa đá.

Hắn nhìn đến trong tay mình cư nhiên đang ôm một con cự mãng! Mà con rắn kia toàn thân cuộn thành một cục gắt gao trườn trên cổ tay Quý Thu Bạch , cản giác lạnh băng làm da đầu hắn tê dại, cái lưỡi rắn còn như đang uy hiếp mà nhổ ra, thỉnh thoảng sẽ đụng đến mặt của Quý Thu Bạch.

Quý Thu Bạch ngừng thở, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm cánh tay của mình. Ánh mắt rắn oán độc mà gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thu Bạch.

Lòng bàn tay Quý Thu Bạch chảy mồ hôi, hắn khẩn trương đến mức không dám nhúc nhích, sau đó, Quý Thu Bạch hoảng sợ phát hiện thân thể của mình chảy ra thật nhiều mồ hôi, mồ hôi hột theo cánh tay hắn mà chảy xuống.

Nhưng mà Quý Thu Bạch đã không còn thời gian nghĩ mình vì sao trong thời gian ngắn như thế nồ hôi đổ ra như không muốn sống nữa, mà con rắn kia cũng bởi mồ hôi của hắn mà lùi ra sau một chút, tay Quý Thu Bạch cũng chớp thời cơ mà thoát khỏi nó.  Quý Thu Bạch đột nhiên đứng dậy, dốc hết sức dùng tốc độ một trăm mét chạy nước rút chày về phía sau.

Bụng trước của Tiểu Lang bị Quý Thu Bạch va chạm, lập tức  thanh tỉnh, hỏi: “Làm sao vậy?”

“……” Quý Thu Bạch thật vất vả mới tìm được giọng nói của chính mình, kêu, “Rắn rắn rắn……”

Tiểu Lang nhìn theo phương hướng Quý Thu Bạch chỉ ngón tay, nheo lại đôi mắt.

Bác sĩ nghe được tiếng động của bọn họ liền ngồi dậy, theo ánh mắt hai người, hắn cũng thấy rắn ở trước mắt, nhưng bác sĩ có vẻ thật trấn định cũng không lộ ra biểu tình kinh hoảng. Hắn chậm rãi từ trong hộp cấp cứu con dao cầm tay, nắn trong tay, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, nó sẽ không chủ động công kích người.” Ba người, không ai dám tùy tiện hành động, e sợ kinh động đến nó, rắn cùng người cứ nhe vậy giằng co.

Trong lúc ba người ăn ý ngừng lại hô hấp, rừng cây cũng yên tĩnh.

Quý Thu Bạch cúi đầu nhìn cánh tay bản thân. Trên tay hắn ướt đẫm, phần lớn là mồ hôi mình chảy ra.

“Quá lớn.” Bác sĩ nhỏ giọng nói giỡn nói, “Đây là 【 Thôn Phệ Đại Lục 】 tặng cho nhóm chúng ta một đại lễ sao?”

Không ai cười. Quý Thu Bạch một tiếng nhỏ cũng không dám phát ra, hắn không xác định con rắn lớn này có nghe được hay không.

Nhưng con rắn kia cũng không như mong muốn của bọn họ cứ vậy rời đi, mà vẫn cứ nằm ở đó, làm ra tư thế công kích, chậm rãi tớ gần. Hiển nhiên nó thấy được bọn họ có ba người, hơn nữa không tính toán đến việc buông tha một bữa tiệc thịnh soạn.

“Có biện pháp giải quyết sao?” Tiểu Lang hỏi.

“Ta sẽ tận lực.” Bác sĩ nói, ngồi xổm xuống, che chắn cho hai người bọn họ. 

Bác sĩ đem bàn tay hắn đến phía trước, nửa ngồi xổm thân thể nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, Quý Thu Bạch kinh hoàng, sợ con rắn kia đột nhiên tập kích, tình huống này bác sĩ tuyệt đối không có lợi.

Bác sĩ phi thường thong thả đi tới, rồi dừng lại cùng rắn đối diện. Con rắn kia dường như cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén đến từ bác sĩ, đình chỉ di chuyển về phía trước.

Quý Thu Bạch nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Hắn biết cánh tay cánh tay máy của bác sĩ không sợ rắn cắn bị thương, cho nên đôi tay ngăn ở phía trước là để bảo hộ chính mình, nhưng phương pháp bảo hộ này giống như kiểu tự mình hại mình làm hắn cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Nín thở lâu như vậy, Quý Thu Bạch thiệt tình nhịn không nổi, hắn cẩn thận thở nhẹ, ai ngờ con rắn kia thế nhưng lại quay về phía Quý Thu Bạch mở lớn miệng lộ ra răng nanh sắc bén âm trầm, phát ra âm thanh “Tê tê. ”

Rắn lớn chuyển mục tiêu công kích, có lẽ Quý Thu Bạch vẫn luôn là mục tiêu công kích của nó.

Bác sĩ nhíu mày, nhanh nhẹn dùng lưỡi dao vung trước mắt nó làm tròng mắt nó bị thương, rắn lớn bị chọc giận, quay đầu nhìn về phía bác sĩ mà hung hăng phản kích. Cánh tay của bác sĩ là cánh tay máy đơn giản cũng không sợ bị nó cắn. Hàm răng con rắn này thật lợi hại, trừ bỏ bốn cái răng nanh bên ngoài còn có rất nhiều răng hàm nhỏ, lực cắn rất lớn, chốc lát sau bao tay bác sĩ đã bị nó kéo xuống. Rắn kia càng đấu càng hăng, giương cái mồm to đỏ chói như bồn máu, hướng bác sĩ nhào tới.

Quý Thu Bạch liền thấy bác sĩ dương tay sử dụng thủ đoạn, lùi về phía sau hai bước.

Quý Thu Bạch im lặng nói, bác sĩ đây là muốn ném phi tiêu a? Ngươi là bác sĩ hay là Tiểu Lý Phi Đao?

Bác sĩ đương nhiên không đem dao ném văng, hắn chỉ lùi về sau một bước. Cự xà cứ một tấc một tấc mà tới gần, lưc này trời đã sáng rõ, Quý Thu Bạch có thể tinh tường nhìn rõ vảy trên người cự xà.

Cự xà lớn như vậy cho dù là người cũng có thể nuốt vào đi?

Chưa nói Quý Thu Bạch người thành phố chưa thấy qua rắn hoang, nếu hắn có gặp qua cũng chưa từng thấy qua rắn to như vậy.

Bác sĩ từng bước lui về phía sau, nói: “Nó không sợ ta, làm sao bây giờ? Ta chỉ có một đôi cánh tay máy này, lộng hỏng rồi tay liền không động được.”

Bác sĩ quay đầu nói với Tiểu Lang: “Ngươi ngưu bức như vậy lại mạnh nhất trong mạt thế nên mau mau giúp ta a! ”

Tiểu Lang nhíu mày nói: “Năng lượng của ta bị phong ấn.”

Quý Thu Bạch nhìn bác sĩ bị buộc lùi lại, nói: “Vừa rồi nó ngửi mùi mồ hôi của tôi.... ” Quý Thu Bạch xấu hổ nói tiếp: “Nó liền trốn đi một chút. ”

“Lần này nó sẽ không trốn. ” Tiểu Lang nhàn nhạt mà nói, “Mồ hôi của ngươi vô dụng, về sau ta sẽ giải thích cho ngươi.”

Bác sĩ một bên không có hình tượng mà mắng, một bên khắp nơi quan sát địa hình.

Sau đó Quý Thu Bạch kiền thấy hắn dùng tốc độ người thường không thể nào đọ được chạy tới trước người con rắn, hơn nữa còn dùng sức đè lại đầu nó.

Rắn kia sức rất lớn, liều mạng mắc đầu, bác sĩ cơ hồ ấn nó không được nó.  Vì thế bác sĩ hô to: “Hai vị đại gia ơi, con mẹ nó lại đây hỗ trợ đi!"

Quý Thu Bạch sợ nó dùng đuôi cuốn lấy bác sĩ, nên vội vàng chạy ra phía sau nó, dùng sức giữ cái đuôi. May mắn chính là, rắn chỉ tiến hóa biến lớn, nhưng lực lượng của nó lại không tiến hóa kịp thân thể nó.

Nó liều mạng vặn vẹo, bác sĩ thậm chí đã bị nó làm hỏng một cánh tay máy, dùng cái tay còn lại tàn nhẫn đánh lên đầu của nó,  sau đó nhặt lên con dao bên cạnh, dùng sức đâm vào tròng mắt rắn.

Cự xà giãy giụa mạnh hơn, biểu tình dữ tợn.

Bác sĩ vừa rồi đã bôi độc dược cùng thuốc mê ở trên con dao, nó giãy dự trong chốc lát, liềm bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro