Chương 8: Tận thế đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quý Thu Bạch ở trên không rất hoài nghi lực hấp dẫn của trái đất đã biến mất, nếu là vậy mình xác định cả đời này đều lơ lửng trên trời như thế, bỗng dưng cái cảm giác rơi tự do quen thuộc chợt sập đến. Khiến Quý Thu Bạch sợ hãi.

Quý Thu Bạch theo bản năng muốn giang hai tay ra, gia tăng diện tích của chính mình giảm tốc độ rơi, nhưng trong nháy mắt hắn buông tay ra, hắn phát hiện Tiểu Lang được hắn ôm trong tay vẫn còn ở trong lòng ngực của hắn.

Dù sao cũng đã sắp ngã chết, còn không bằng để nó tồn tại.

Quý Thu Bạch nghĩ như vậy, sau đó dùng quyết đoán mà ngày thường tuyệt không có, dùng hai tay nâng cao Tiểu Lang lên, hy vọng có thể giúp nó giảm bớt một ít lực đánh vào khi rơi xuống đất.

Tiểu Lang lại không tiếp thu hảo tâm của Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch bị cảm giác đang rơi xuống đất làm cho ngón tay nó chút co rút, khống chết lực độ không tốt, cơ hồ đem Tiểu Lang bóp chết.

Tiếp đó Quý Thu Bạch nhìn thấy Tiểu Lang giãy giụa, bộ mặt hung ác há lớn miệng, muốn cắn mình....

Lúc tỉnh lại, cái đầu tiên cảm nhận được là đau. Quý Thu Bạch cảm thấy nội tạng của chính mình tựa hồ đều bị tràng động đất kia làm nát bấy, hơn nữa đầu còn rất choáng váng, buồn nôn.

Cái thứ hai cảm giác được là chói, vừa rồi còn đang mưa, trời đầy mây đen, hiện tại trở nên đặc biệt chói chói đến mức Quý Thu Bạch nhắm mắt lại còn cảm thấy mắt đau.

Quý Thu Bạch híp mắt muốn ngồi dậy, sau đó liền cảm thấy lỗ tai vang ' ong ong ', cả người đều không ổn. Quý Thu Bạch trở mình quỳ trên mặt đất, moi cổ họng của mình, nỗ lực muốn phun ra chút gì, lại không có đồ vật nào được nôn ra.

Qua một hồi lâu, hắn mới có thể ngồi dậy xem bốn phía. Chung quanh sương mù mênh mông, thấy không rõ có thứ gì, nhưng cực kì sáng.

Sau đó Quý Thu Bạch nghe được một trận âm thanh có chút bén nhọn, giống như phấn viết của lão sư ở bảng đen viết trượt.

Quý Thu Bạch gian nan mà đứng lên, theo thanh âm mà đi về phía trước, mênh mông sương mù, hắn nhìn thấy một nam tử ngồi dưới đất, chán muốn chết mà moi móng tay.

Nam tử cúi đầu, móng tay hắn rất dài, thoạt nhìn tinh oánh dịch thấu*, hơn nữa phi thường sắc nhọn, theo động tác moi móng tay của hắn, có chút lả tả thứ gì đó rớt xuống. (Tinh oánh dịch thấu*Có lẽ là trong suốt, như pha lê, thường thấy từ này dùng để miêu tả ngọc châu đẹp đẽ sạch sẽ... Còn ngọc châu ở đây hơi dính chút bùn... )

Nam tử vừa nhấc đầu, Quý Thu Bạch mới thấy rõ ràng bộ dáng của hắn. Quý Thu Bạch vươn tay, có chút không dám tin tưởng mà nói: "Ngươi......" Tiếp theo sau đó lại nói: "Chẳng lẽ ta là đang nằm mơ?"

Nam tử trước mắt đúng là người thiếu niên mà lúc hắn nằm mơ mơ thấy.

Nam tử cúi đầu không nói lời nào. Vì thế Quý Thu Bạch cũng ngồi xuống trên mặt đất. Hắn sờ sờ bụng nhỏ của mình, nội tạng vẫn còn rất đau, một chút đều không cản giác đang ở trong mộng.

Sau đó hắn bắt đầu trên dưới đánh giá người đối diện.

Người nọ quần áo cực kỳ đơn giản, một kiện áo bào trắng lớn bao trùm cả thân thể, có chút giống những tư tế* trong trò chơi. ( Tư tế là người được giao phụ trách trông coi về tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng của một tôn giáo giáo phái.)

"Nơi này là chỗ nào a?" Quý Thu Bạch dẫn đầu mở miệng.

Nam tử đầu cũng chưa nâng nói: "Không gian của ta."

"A?" Đó là cái quỷ gì.
Nam tử không có tiếp tục nói chuyện, mà tiếp tục moi móng tay.

Sau đó Quý Thu Bạch bắt đầu xem hắn tay. Đôi tay kia thon dài, cùng với động tác moi tay của hắn hiện lên khung xương rõ ràng. Nam tử moi móng tay moi đến mức Quý Thu Bạch đều sắp ngủ mất, hắn lại đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới hướng Quý Thu Bạch đang ngồi.

Quý Thu Bạch an vị ở nơi cách hắn không đến năm mét, hắn như vậy vừa vặn tới gần, cơ hồ đứng trước mặt Quý Thu Bạch, làm Quý Thu Bạch không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, tư thế này mang lại cho Quý Thu Bạch áp lực rất lớn.

Sau đó người nọ đột nhiên khom lưng, túm chặt cổ áo Quý Thu Bạch, đem hắn nhấc lên không trung.

"...... Ngươi thế nhưng còn không tìm được." Nam tử nheo lại đôi mắt, nguy hiểm nói câu Quý Thu Bạch nghe không hiểu. Hắn tạm dừng trong chốc lát, ngón tay dùng sức túm cổ áo Quý Thu Bạch nói, "Trái tim ngươi có một thứ gì đó, ta không biết là cái gì, nhưng là đó là thuộc về ta. Ngươi phải nhanh nhanh tìm được, sau đó đem nó trả lại cho ta."

"Anh buông tay." Quý Thu Bạch có chút sinh khí, bị túm như vậy, hắn hô hấp không thuận, mặt đều nhiệt.

Nam tử đột nhiên buông tay ra, sau đó nói: "Tóm lại ngươi phải nhanh lên, lực lượng ta sở hữu tất cả đều phong ấn tại cái đồ vật kia trong lòng ngươi, nếu ngươi không thể đem vật kia tìm ra, ta liền không thể tại thế giới bên ngoài biến thành hình người, cũng không thể dùng ra năng lực của ta. Nếu ta không có cách nào bảo hộ ngươi, ta tin tưởng ngươi ở bên ngoài liền sẽ chết."

Quý Thu Bạch hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, một bên thở dốc một bên sinh khí, nửa ngày, mới nói: "Vì cái gì tôi sẽ chết?"

"......" Nam nhân biểu tình trở nên phi thường cổ quái, sau đó hắn trầm khuôn mặt, gằn từng chữ một nói, "Tuy rằng ta rất muốn cho ngươi sống lâu mấy ngày. Nhưng là nếu ngươi còn như vậy --" nam tử tới gần Quý Thu Bạch, sau đó nói: "Ta không ngại cho ngươi chết ngay lập tức."

Quý Thu Bạch cảm thấy không thể hiểu được. Trên thế giới như thế nào sẽ có loại quái nhân này, há mồm ngậm miệng đều là có chết hay không. Huống hồ vừa rồi tràng động đất thứ hai kia, sẽ còn bao nhiêu người có thể sống sót? Có lẽ, vẫn là cảnh trong mơ.
Quý Thu Bạch véo véo đùi mình, hy vọng này có thể làm hắn tỉnh lại. Nhưng mà hắn chỉ là cảm giác được trên đùi truyền đến đau đớn.

Nam tử nhìn hắn một cái, đột nhiên đạp hắn một cái. Quý Thu Bạch liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, lại lần nữa mở to mắt, hắn cảm giác chính mình cả người đều ướt đẫm, hạt mưa lớn hạt trước nối tiếp hạt sau rớt đến trên mặt chính mình.

Quý Thu Bạch ngồi dậy, khắp nơi sờ, sờ đến một tay bùn, khắp nơi nhìn xem, mới phát hiện chính mình còn ngồi trong cái vũng nước, cả người đều bị nước mưa bao phủ.

Quý Thu Bạch ngơ ngác mà suy nghĩ trong chốc lát. Vừa rồi là ở trong khong gian theo như lời người nó nói, hiện tại lại về tới học nông căn cứ? Hắn đột nhiên đứng lên, muốn tìm kiếm lão sư cùng đồng học của mình.

Hắn đứng lên trong nháy mắt cả người phảng phất như bị sét đánh, tức khắc không thể động đậy.

Quý Thu Bạch đã không phân biệt ra nơi này rốt cuộc có phải hay không phải học nông căn cứ, bởi vì hắn chỉ thấy một diện tích đất lớn, cả một cái cây đều không có, một đống gạch vỡ rơi rớt trên mặt đất, lớn lớn bé bé hố nước một cái tiếp một cái.

Quý Thu Bạch nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới đống đổ nát lớn nhất. Động đât mãnh liệt như vậy, đã đem những công trình kiến trúc tất cả làm vỡ nát tan tành. Quý Thu Bạch bốc đất đá cùng gạch vỡ ra tìm kiếm, may mắn chính là, hắn không có nhìn thấy một cái chân hay cái tay nào.

Nhiều người như vậy đi đâu hết rồi? Tiểu Lang đâu?

Quý Thu Bạch dùng tay làm thành hình cái loa, liều mạng hét, hắn thậm chí cảm thấy giọng nói chính mình đều khàn cả.

Sau đó hắn nhìn thấy cách đó không xa có một thân ảnh nho nhỏ, ngồi xổm lẳng lặng mà nhìn hắn.

Quý Thu Bạch vội vàng chạy tới, không cẩn thận chân bị một dây thép gãy từ tường bê tông lòi ra ở bên cạch chọc chân bị thương, máu tươi chảy ra. Sau đó Quý Thu Bạch cũng không quan tâm mà tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, đem Tiểu Lang ướt dầm dề ôm vào trong ngực.

Hắn nhìn đôi mắt Tiểu Lang, đột nhiên hỏi: "Ngươi là cái người kia sao??"

Tiểu Lang không nói gì.

"Không nói lời nào coi như là ngươi. "

Trầm mặc.

Quý Thu Bạch thở dài, sau đó ngửa mặt lên trời vỗ vỗ ót, lại là may mắn.

Sau đó hắn chạy đến chỗ phế tích tiếp tục đào, lại không có nhìn thấy đến một người, ngay cả tử thi cũng không có.

Quý Thu Bạch gắt gao ôm Tiểu Lang. Tự nhủ nói.

"...... Về sau, cũng chỉ còn thừa lại hai người chúng ta."

Đúng lúc này, Quý Thu Bạch đột nhiên nghe được một tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro