Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Beta: Ahn

Thời tiết của mùa xuân vẫn còn se lạnh nhưng Lâm Dược lại cảm thấy cả người nóng bức, cậu vừa uống thuốc nên vẫn thấy đầu hơi choáng váng chưa tỉnh táo hẳn, bên tai còn vang lên tiếng ù ù.

Lâm Kiện Uy không chú ý đến Lâm Dược đang khó chịu, dẫu sao thì chưa có năm nào ông ta thấy cậu khỏe.

Lâm Kiện Uy nói: "Chuyện này con cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi, bọn ta cũng là vì muốn tốt cho con, nếu như con đồng ý thì ta sẽ đến nhà họ Cận nói chuyện, để họ tranh thủ sắp xếp thời gian gặp mặt con."

Lâm Dược liếc nhìn người cha hời của mình, vừa mở miệng liền vờ ho khan yếu ớt: "Khụ, khụ, khụ..."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của ngày tận thế, Lâm Dược có cơ hội trở lại thế giới này và tiếp tục sống. Cậu đã trở về được ba ngày và có thể cảm nhận rằng cơ thể suy nhược của mình đang dần dần tốt hơn. Tuy nhiên, cái gọi là 'cơ hội sống' chỉ giống như là để duy trì sự sống cho cậu chứ không thực sự hồi phục hoàn toàn như trước đây.

Thế nhưng cậu không ngờ rằng Lâm Kiện Uy thậm chí còn không cho cậu cơ hội để thở, Lâm Dược thực sự rất tò mò, rốt cuộc là ai lại đồng ý liên hôn với người lúc nào cũng có thể ngỏm như cậu vậy, không biết đó là oán chủng từ tinh cầu nào xuyên đến, không cảm thấy xui xẻo à?

Nghe những lời khuyên nhủ tận tình của Lâm Kiện Uy, Lâm Dược dần dần tìm thấy trong ký ức mơ hồ của mười năm trước một vài hình ảnh mờ nhạt.

Trước khi xuyên đến tận thế, hình như Lâm Kiện Uy đã đề cập đến cuộc hôn nhân này với cậu rồi, đối tượng là đứa con trai thứ ba của nhà họ Cận... Cậu không biết đó chính xác là ai, nhưng mà người này có vẻ như không phải một người tốt đẹp gì.

Năm đó, sau khi Lâm Kiện Uy nhắc đến vụ hôn nhân này, đứa em trai cùng cha khác mẹ quái gở của cậu đã tìm đến để 'phổ cập' những tin đồn về đứa con thứ ba nhà họ Cận cho cậu. Dùng đến từ tàn nhẫn vô tình để miêu tả anh ta cũng chẳng biết có quá đáng hay không, giờ suy nghĩ lại, những gì Lâm Phàm nói đủ để dìm chết một con bò. Dù không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng cậu cảm thấy chuyện này hẳn là không nói bừa, nếu không thì hôn sự 'tốt' như vậy đã không đến lượt cậu.

Lâm Dược thật sự không còn sức, cơn chóng khi sốt khiến cậu chỉ muốn đi ngủ ngay bây giờ, còn về chuyện kết hôn thì đợi khoẻ lại nói tiếp vẫn chưa muộn.

"Khụ, khụ, khụ... Con hơi mệt, muốn ngủ một lát."

Lâm Kiện Uy không dám để cậu đi ngủ, nếu như cậu ngủ rồi không tỉnh lại nữa thì ông ta phải làm sao?

Lâm Kiện Uy nghiêm túc nói: "Tiểu Dược à, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho con, sức khỏe của con không tốt, sau này con không tìm được người nào tốt hơn nhà họ Cận kia đâu, dù sao con cũng là con trai của ta, làm sao ta có thể không đau lòng cho con được, sao ta nỡ hại con cơ chứ."

Được lắm, Lâm Dược bị ông ta làm cho buồn nôn.

Để tránh ông ta nói thêm những lời ghê tởm hơn, Lâm Dược không muốn nói chuyện với ông ta thêm lần nào nữa: "Được, khụ, khụ, khụ..."

Lâm Kiện Uy sững sờ: "Con nói gì?"

Lâm Dược đỡ bàn đứng dậy, hơi thở yếu ớt nói: "Con nói con đồng ý kết hôn."

Lâm Kiện Uy ngạc nhiên nhìn cậu: "Thật ư?"

Lâm Dược nhìn vẻ mặt kích động của ông ta, theo thói quen gật đầu: "Vâng, nếu không có chuyện gì khác thì con về phòng trước đây."

Lâm Kiện Uy còn muốn xác nhận lại lần nữa, Lâm Dược lại lười nói thêm nhiều lời với ông ta, quay người rời đi.

Lâm Dược trở về phòng, cuộn tròn người trong chăn lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ...

Cậu nhớ đến trước khi xuyên qua tận thế, nguyên nhân mà cậu chống lại cuộc hôn nhân này chẳng qua là vì Lâm Phàm nói đối tượng kết hôn này của cậu rất đáng sợ. Tuy sức khỏe không tốt nhưng cậu cũng rất tiếc mạng, sợ cơ thể nhỏ bé của mình chẳng may vô tình chọc trúng chỗ nào đó của cậu ba nhà họ Cận, e là không cần người ta dùng đến dù chỉ một ngón tay.

Nhưng hiện tại, cậu cần một lý do để rời khỏi cái ngôi nhà này càng sớm càng tốt. Còn về phần đứa con trai thứ ba của nhà họ Cận có thể khủng bố đến mức nào thì chắc cũng chả bằng nổi sức mạnh của người ngoài hành tinh đâu nhỉ?

- - -

Lâm Dược ngủ một giấc tới tối, sau khi tỉnh thì cơ thể đã nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu đo nhiệt độ cơ thể, 38,6, đã không nóng như lúc chiều.

Sức khỏe cậu không tốt cộng thêm thời gian ngủ thất thường, vả lại không có ai trong ngôi nhà này sẽ lùi lại thời gian ăn cơm chỉ vì chờ đợi cậu.

Lúc Lâm Dược ra khỏi phòng thì bữa tối đã kết thúc từ lâu, người giúp việc mang một bát cháo ngàn năm không đổi lên cho cậu, cháo trắng có nước súp trong, không có mùi vị gì, ăn vào còn không bằng thuốc dinh dưỡng.

Lâm Phàm lê chân từ bên ngoài đi vào, động tĩnh lớn lớn đến mức khiến cho người ta căng gân.

Nghe tiếng bước chân đi về phía mình, Lâm Dược đang ăn cháo cũng không thèm nâng mí mắt.

Lâm Phàm đi đến bên cạnh Lâm Dược, đưa tay chống bàn liếc nhìn bát của cậu, nhìn bát cháo trắng kia, cậu ta chậc một tiếng: "Tôi nghe ba nói anh đồng ý gả cho người kia của nhà họ Cận rồi?"

Lâm Dược khẽ thốt lên một tiếng: "Ừ."

Lâm Phàm móc mỉa nói: "Cũng đúng, nếu không phải dựa vào chút quan hệ làm ăn của nhà họ Trì chúng ta thì ai lại muốn một đứa con hoang ốm yếu và bệnh tật quanh năm suốt tháng như anh được chứ."

Động tác ăn cháo của Lâm Dược khựng lại... Con hoang?

Đã nhiều năm qua cậu chưa nghe thấy từ này, giờ được nghe người ta nhắc lại, cậu cảm thấy thật nực cười.

Lâm Phàm là con trai của Lâm Kiện Uy và Trì Hồng, cậu ta còn có một người anh trai tên là Lâm Hi, đám cưới của Trì Hồng và Lâm Kiện Uy là đám cưới chạy bầu, Lâm Dược ra đời tròn một tháng trước khi họ kết hôn.

Lâm Kiện Uy vì một bước lên mây nên đã chọn ở rể nhà họ Trì rồi bỏ rơi mẹ của Lâm Dược.

Lâm Dược ốm yếu cứ thế sống với mẹ cho đến khi cậu bảy tuổi, sau này mẹ cậu qua đời vì bệnh thì bà ngoại đã gửi cậu đến đây.

Để che giấu chuyện mình là người thứ ba, Trì Hồng đã ép Lâm Kiện Uy đổi ngày sinh của Lâm Dược thành trễ hơn một năm, điều này người ngoài không biết nhưng người trong nhà họ Trì ai ai cũng biết.

Lâm Dược thắc mắc không biết Lâm Phàm có bị thiểu năng hay không, cậu ta biết rõ mình là con của tiểu tam mà vẫn luôn thích treo ba chữ đó lên miệng.

Hôm nay là do cậu cảm thấy không khỏe nếu không chắc phải đá cậu ta trở về trong bụng mẹ, cho cậu ta cơ hội trải nghiệm lại cái nguồn gốc đứa con ngoài giá thú của mình.

Sau khi ăn xong miếng cháo cuối cùng, Lâm Dược đặt thìa xuống đứng dậy trở về phòng.

Thấy cậu lơ mình, Lâm Phàm đuổi theo định nắm lấy vai cậu: "Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh đi đâu?"

Lâm Dược nghiêng người sang một bên, Lâm Phàm bổ nhào vào không trung, cậu ta chật vật lảo đảo về phía trước vài bước, quay đầu nhìn Lâm Dược, tức giận nói: "Đừng tưởng bám vào nhà họ Cận là ngon, Cận Ngật Miên là người thế nào chắc anh cũng không rõ đâu nhỉ, vào đó rồi anh cứ từ từ mà hưởng thụ!"

Lâm Dược không quan tâm mình sẽ phải chịu đựng những gì sau khi kết hôn với Cận Ngật Miên, nhưng cậu có một chứng đó là sợ mấy kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đặc biệt là mấy người nhà họ Trì.

Lâm Hi đi ngang qua phòng ăn nghe thấy Lâm Phàm ồn ào ở đây: "Làm gì thế hả?"

Lâm Phàm chỉ vào Lâm Dược nói: "Em nói chuyện với anh ta nhưng anh ta lại lơ em."

Lâm Dược phớt lờ bọn người này là chuyện bình thường, từ nhỏ cậu đã bị bọn họ bắt nạt, sức khỏe lại không tốt nên cũng không thể phản kháng lại, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thấy Lâm Dược không để ý tới mình mà trực tiếp đi vào phòng, Lâm Hi nói: "Kết hôn với nhà họ Cận, là cậu leo cao đấy."

Lâm Dược liếc mắt nhìn anh ta: "Vậy thì đổi cho anh nhé?"

Lâm Hi: "..."

Lời của Lâm Dược chọc đúng chỗ đau của Lâm Hi, ban đầu anh ta cho rằng cuộc hôn nhân này là do anh ta và Lâm Phàm không chịu nên mới đến phiên Lâm Dược, nhưng hôm qua anh ta đi ngang qua thư phòng lại nghe thấy bố mẹ nói, nhà họ Cận chỉ đích danh Lâm Dược chứ không hề coi trọng anh ta và Lâm Phàm.

---

Lâm Dược trở về phòng, cậu thoáng nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn trên điện thoại di động — — [Tôi là Cận Ngật Miên, ngày mai có tiện gặp nhau không?]

Từ khi quyết định kết hôn cậu cũng biết rõ sớm hay muộn gì thì cậu cũng phải gặp mặt người này, Lâm Dược trả lời: [Thời gian và địa điểm.]

Sau khi gửi tin nhắn cảm thấy giọng điệu hơi cứng nhắc nên sau đó cậu lập tức gửi thêm một biểu tượng cảm xúc [Chú chó nâng mặt] qua.

Thoát khỏi trang tin nhắn của Cận Ngật Miên, Lâm Dược gửi tin nhắn cho một người khác: [Giúp tôi tra một người, Cận Ngật Miên.]

Được Lâm Phàm nhắc nhở vài lần khiến cậu cũng tò mò muốn xem xem cậu ba của nhà họ Cận có thực sự giống như một kẻ ăn thịt người hay không.

Hai phút sau, bên kia đáp: [Ba vạn.]

Sở dĩ Lâm Dược có thể yên tâm tìm người này tra là bởi vì người này chỉ nhận tiền chứ không nhận người, nhưng mà nhìn giá của cậu ta đưa ra thì...

Lâm Dược: [Mức độ lạm phát của thế giới này đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao, không phải trước đây đều là một vạn à?]

S: [Mấy người mà cậu bảo tra trước đó không đáng giá bao nhiêu, còn người này thì khác, đắt tiền hơn.]

Lâm Dược nhớ lại người trước kia mình đã điều tra... À à, lúc trước người cần điều tra là Lâm Hi, đúng thật là không đáng giá bao nhiêu.

Lâm Dược chuyển ba vạn qua.

S: [Ngày mai.]

Điện thoại reo lên, là Cận Ngật Miên gửi địa chỉ nhà hàng, thời gian là mười một giờ trưa mai.

Biệt thự nhà họ Cận lúc này, Cận Ngật Miên mặc một chiếc áo sơ mi đen, dáng người thẳng tắp đứng trước cửa sổ phòng khách, nhìn dòng chữ 'thời gian và địa điểm' trên điện thoại và biểu tượng cảm xúc phía sau... Khoảng cách giữa hai tin nhắn chưa đến ba giây, thêm những tin nhắn gọn gàng cụt ngủn phía trước khiến anh tự hỏi liệu có phải gửi nhầm người hay không, meme phía sau có phong cách như vậy, nhìn sao cũng giống như không cùng một người gửi.

"Ngật Miên."

Cận Ngật Miên quay đầu nhìn qua, là Kỳ Giản vừa đi làm về.

Cận Ngật Miên: "Hôm nay không tăng ca sao?"

Kỳ Giản: "Tôi đã tăng ca liên tiếp một tuần rồi đấy, nếu mà tăng ca nữa sợ là sẽ đột tử mất."

Kỳ Giản là bác sĩ khoa não tại bệnh viện thành phố, mẹ anh ta và mẹ của Cận Ngật Miên là bạn thân, mười hai năm trước cha mẹ anh gặp tai nạn máy bay, khi đó anh vẫn còn đang học trung học, vì cha mẹ qua đời không có người chăm sóc nên nhà họ Cận đã nhận nuôi anh.

Lúc Kỳ Giản bước vào cửa thấy Cận Ngật Miên cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh ta đi tới nhìn thoáng qua điện thoại của Cận Ngật Miên: "Là ai có năng lực khiến cậu ba nhà chúng ta trông mòn con mắt thế này."

Cận Ngật Miên phớt lờ trò đùa của Kỳ Giản: "Lâm Dược."

Cho tới bây giờ Lâm Dược vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, cũng không biết cậu có nhìn thấy địa chỉ và thời gian anh gửi tới hay không.

"Lâm Dược?" Kỳ Giản nhìn anh một cách kỳ lạ: "Không phải trước đây cậu đã nói là không muốn kết hôn à, sao giờ ông nội đề cập đến cậu lại đồng ý thế?"

"Là chưa nghĩ tới." Cận Ngật Miên nói: "Kết hôn với ai cũng vậy thôi, sức khỏe cậu ta không tốt nên sẽ không gây phiền toái cho tôi, đối tượng kết hôn như vậy bớt lo nhất."

Lời này nghe có vẻ rất phù hợp với tính cách của anh, Kỳ Giản đẩy đẩy mắt kính: "Cậu định nuôi cậu ta như thú cưng à?"

Cận Ngật Miên: "Cậu có vấn đề về khả năng tư duy hả."

Năm đó ông ngoại của Lâm Dược chắn đạn cho ông nội của anh nên ông vẫn luôn muốn chăm sóc hai mẹ con họ, nhưng bà Lâm Dược lại không thể chấp nhận được thực tế nên đã không ngừng chuyển nhà để từ chối sự giúp đỡ từ ông.

Sau đó mẹ Lâm Dược qua đời vì bệnh, sức khỏe của bà ngoại cậu cũng càng ngày càng tệ, trước khi chết bà để lại cho ông một lá thư nhờ ông chăm sóc cháu trai mình.

Kể từ đó Cận Xương Bách luôn nghe ngóng hỏi thăm về tin tức của Lâm Dược từ nhà họ Trì.

Biết Lâm Dược sống ở chỗ Lâm Kiện Uy không tốt nên Cận Xương Bách luôn muốn mang cậu ra khỏi nhà đó, nhưng dù sao ông cũng là người ngoài không thể cướp người từ tên cha ruột Lâm Kiện Uy này được, cuối cùng ông chỉ có thể nghĩ đến cách kết hôn.

Mấy năm trước là bởi vì Lâm Dược còn nhỏ tuổi, đến khi Lâm Dược lớn hơn thì Cận Ngật Miên lại ở nước ngoài năm năm, hiện tại công việc của Cận Ngật Miên đã ổn định nên ông mới đề xuất mối hôn sự này với nhà họ Trì.

Vốn dĩ Cận Ngật Miên còn có hai người anh trai, nhưng hai người kia đã từng có bạn gái, chỉ có đứa con trai thứ ba này sống thanh tâm quả dục, dường như không có hứng thú với người sống chỉ trừ tội phạm, ông cụ cũng không hy vọng sau khi kết hôn họ sẽ tôn trọng lẫn nhau, ông chỉ muốn tìm cơ hội để đưa người ra.

Trong mắt Cận Ngật Miên kết hôn cũng giống như một công việc, đặc biệt là khi chuyện này liên quan đến Lâm Dược, anh cũng không cảm thấy khó khăn trong việc giải cứu con tin, bảo vệ con tin và chăm sóc con tin là mấy.

---

Một đêm ngủ ngon, Lâm Dược ngồi trên giường vặn cổ, cảm giác thân thể dường như đã tốt hơn tối qua, cậu nhìn thời tiết dễ chịu ngoài cửa sổ nghĩ hôm nay là một ngày khá tốt để gặp đối phương.

Lâm Dược không ăn sáng, chỉ chỉnh chu một chút liền đi ra ngoài.

Đến nhà hàng đã hẹn còn chưa tới mười giờ rưỡi, cậu tìm một vị trí gần cửa sổ, hỏi phục vụ lấy một quyển thực đơn.

Ở tận thế mười năm cậu chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để chống đói, đã thật lâu chưa được ăn thức ăn bình thường của con người, mỗi món ăn trong thực đơn đều rất hấp dẫn cậu, Lâm Dược nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: "Trước mang cho tôi một ly trà sữa caramel, nhiều đường."

Mấy ngày nay cậu chỉ ăn cháo, miệng cũng nhạt dần rồi.

Điện thoại rung lên thông báo, đó là tư liệu về Cận Ngật Miên do S gửi.

Cậu mở ra, sau khi nhìn thấy nội dung vô thức nhíu mày— tư liệu này chi tiết đến mức nếu bị phát hiện thì có thể bị bắt, năng lực của S này càng ngày càng lớn!

Tuy thế nhưng mà...... Ba vạn xài cũng xài rồi, không xem thì phí!

Bức ảnh duy nhất trong tư liệu là ảnh chứng minh nhân dân, không ngờ chồng sắp cưới của cậu trông rất đẹp, sống mũi cao, lông mày sắc nét, thoạt nhìn trừ chữ đẹp trai thì cậu không tìm được từ nào để diễn tả, ảnh chứng minh nhân dân có thể chụp như thế này, người thật không biết còn trông như nào?

Lâm Dược quay sang xem thông tin cá nhân của Cận Ngật Miên.

Tuổi: 30 tuổi.

Chiều cao: 1m89.

Cân nặng: 73 kg.

Lâm Dược nghĩ đến chiều cao của mình... Một mét bảy lăm, thấp hơn mười bốn centimet, chênh lệch thực sự rất lớn, cũng không biết liệu cậu có thể phát triển thêm nữa không.

"Á – –"

Đột nhiên có tiếng thét chói tai, cái khay trong tay nữ phục vụ rơi xuống đất phát ra một tiếng "choang", ly trà sữa caramel nhiều đường của Lâm Dược văng tung tóe trên mặt đất.

Một người đàn ông ngã xuống trước bàn ăn chảy máu không ngừng, người đàn ông bên cạnh lùi về sau vài bước trong tay đang cầm một con dao nhỏ máu.

Tiếng thét chói tai của nhân viên phục vụ gây ra một trận hỗn loạn, người chung quanh đều đứng lên, có người nói muốn báo cảnh sát, người đàn ông cầm dao túm lấy nữ phục vụ, lưỡi dao để trên cổ cô: "Đứa nào dám báo cảnh sát!"

Mười năm ở tận thế Lâm Dược đã quen với việc gϊếŧ chóc, cậu cũng không có ý định tọc mạch, thậm chí còn không hoảng sợ một chút nào.

Những người xung quanh muốn gọi cảnh sát nhưng không dám, con dao kề vào cổ phục vụ kia chậm chạp không dời đi, giằng co này cũng không biết khi nào mới kết thúc, Lâm Dược nhìn trà sữa trên mặt đất, tiếc nuối chép miệng, đây là mệnh đã định sẵn không cho cậu uống sao?

Cậu ấn điện thoại liếc nhìn thời gian, thấy vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn gặp Cận Ngật Miên, từng này thời gian chắc cũng đủ để dọn dẹp hiện trường rồi.

Lâm Dược gửi tin nhắn cho Cận Ngật Miên: [Giúp tôi báo cảnh sát, trong nhà hàng có người gϊếŧ người.]

Cậu đặt điện thoại xuống, cầm lấy khăn trải bàn, tháo sợi dây thun buộc trên khăn trải bàn ra, móc vào ngón trỏ và ngón cái, cảm thấy lực không đủ liền thêm một sợi nữa.

Đũa gốm sứ dài nửa ngón tay đặt ở trên sợi dây thun, cậu nhắm một mắt lại, thờ ơ nhắm chuẩn người đàn ông cầm dao, dây thun kéo chặt về phía sau từng chút một, Lâm Dược buông lỏng tay đang giữ chặt kia... Đũa gốm sứ "Vèo" bay ra ngoài, giống như một viên đạn, đánh chuẩn xác vào đầu người đàn ông.

Cùng với tiếng đũa rơi xuống đất, người đàn ông cầm dao 'Bịch' ngã trên mặt đất bất tỉnh.

Người xung quanh thốt lên tiếng cảm thán ngắn ngủi, sau đó đều quay đầu tìm xem ai đã hạ gục tên gϊếŧ người này.

Lâm Dược cong khóe miệng đặt dây thun xuống, chuẩn bị che giấu công lao của mình... Nhưng mà, khi cậu vừa chuyển mắt thì trông thấy người đàn ông mà mình mới vừa xem ảnh chụp mấy phút trước trong tư liệu, giờ phút này đang cầm điện thoại đứng ở cửa phòng ăn, mặt không chút thay đổi nhìn cậu.

Lâm Dược: "..."

Anh bạn, anh bận như vậy đến sớm thế này có phải hơi không hợp lý không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro