Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Chiếc quần lót được Lâm Dược phơi ở ngoài cửa sổ không biết bị gió thổi bay đi từ lúc nào sắc trời bên ngoài tối như vậy cậu đi ra ngoài tìm quần lót nên không thấy cận ngật miên đang đứng cùng kỳ giản.

Sợ bị người khác nhìn thấy cậu cố đi nhanh vì trong tay đang cầm quần lót, nếu không phải cơ thể không cho phép cậu chắc chắn sẽ chạy thật nhanh vừa về lại phòng Lâm dược lập tức chui vào phòng tắm giặt lại chiếc quần lót cho sạch tiếng nước chảy đã che đi tiếng bước chân ở bên ngoài.

Cửa phòng khép mở cận ngật miên đi theo tiếng nước chảy đến cửa phòng tắm nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong miệng của người bên trong Không biết đang tức giận chuyện gì.

Đứng một lúc cận ngật mi nghe thấy cậu vẫn còn than thở mở miệng gọi : ''Cậu đang làm gì thế.''

Lâm Dược hoảng sợ mắt thường thấy được thân thể giật bắn lên cậu quay đầu nhìn thấy cận ngật miên mới nhẹ nhàng thở ra đng thời trái tim yếu ớt cũng đập loạn xạ trong lồng ngực.nhận thay tội của người khác bị đỗ võ vu khống cũng có nghĩa tương đương với đỗ võ.

Lâm dược bị dọa muốn rớt tim ra ngoài nhưng điều khiến cậu khó chịu chính là cho dù hiện tại thân thể kém thì thôi đi mẹ nó còn bị dọa: '' anh đi vào làm gì''

cận ngật miên nghe thấy Giọng cậu gắt cõng......... quả nhiên tức giận

Lâm dược thấy anh không nói lời nào liền càng tức giận hơn: '' Người có thể dọa chết người , anh nói chuyện ở sau lưng người ta là thói xấu gì vậy''

Quả thật không nên nói chuyện sau lưng cậu cận ngật miên giải thích: ''Tôi không có ý này ''

''cái gì mà không có ý này không có ý kia'' Lâm dược thấy anh vẫn đứng yên xấu hổ muốn chết: ''Anh có thể đi ra ngoài hay không anh định nhìn tôi giặt quần lót à''

cận ngật miên tự thấy những lời nói lúc nãy không ổn lắm định giải thích một chút cho cậu. nhưng Nhìn dáng vẻ của cậu hình như không muốn nghe lắm

cận ngật Miên nói: ''Đêm nay tôi ngủ ngoài phòng khách cậu nên nghỉ ngơi sớm đi còn có những lời vừa rồi cậu nghe được vốn không có ý như vậy, tôi tự nguyện kết hôn với cậu ,quan tâm đến chuyện của cậu cũng là việc tôi phải làm không phải là do quan hệ với ông ngoại cậu.''

Cận Ngật Miên nói xong thì rời đi Nhìn Lâm Dược cầm quần lót cũng hơi ngại ngùng.

Anh thì nói xong rồi nhưng Lâm Dược lại như mơ .....quần lót trong tay cậu vẫn chưa giặt xong từng dọc nước tí tách nhỏ xuống.

Anh ta nói cái gì?

Tự nguyện cái gì cơ?

Đêm rồi còn bước vào không có một chút động tĩnh dọa cậu giật mình lại còn nói những câu không đầu không đuôi đó có bệnh à.

_______

Ngày hôm sau những người nhà họ Cận cần đi làm thì đi làm, nên đến trường thì đến trường trong nhà chỉ còn lại Phùng Thải Bình và Lâm Dược ......còn có cận ngật miên

Giữa trưa cơm nước xong Cận Ngật Miên vẫn không có dấu hiệu chuẩn bị đi bà cụ khó hiểu nói: '' Bình thường mười ngày nửa tháng không thấy cháu về nhà một lần sao hôm nay lại đến giờ này vẫn còn ở nhà chưa đi vậy.''

Cho tới trưa Lâm Dược cũng không chủ động nói chuyện với Cận Ngật Miên cũng không phải cậu cố tình không nói mà là quả thật hai người cũng không có gì để nói Lâm dược không để ý tới anh.

Cận Ngật Miên nghĩ cậu vẫn còn tức giận mình mà đi bây giờ không được hay cho lắm

Lâm Dược khó hiểu ù ù cạc cạc anh cứ hết theo vào lại cùng đi ra như sợ cậu ăn trộm đồ vật gì trong nhà vậy, điện thoại của Cận Ngật Miên liên tục vang lên, đã thế mỗi lần kêu lại vang lên đều bên cạnh cậu, Lâm dược rốt cục nhịn không được hỏi: ''anh cứ đi theo tôi làm gì''

Cận Ngật Miên ngắt điện thoại: '' Cậu vẫn còn tức giận không.''

Lâm Dược: cậu tức giận lúc nào?

Quả thật cận ngật miên sốt ruột muốn đi nhưng anh nghĩ trước khi đi nên dỗ người xong đã cho dù anh cũng chẳng biết nên dỗ như thế nào: ''Giờ nên thế nào thì cậu sẽ hết tức giận.''

Bà hóng chuyện tiến lại gần "vợ chồng trẻ cãi nhau''

Cận Ngật Miên nói: ''không phải cãi nhau là do con nói mấy câu không thích hợp chọc cậu ấy không vui hiếm."

Khi thấy thằng ba chủ động nhận sai Phùng Thải Bình định hỏi ''có phải bị quỷ bám vào người không'' thì nhìn thấy ánh mắt cần sự trợ giúp của anh ngay lập tức bà đã hiểu.

Cái đồ bận rộn này cần bà giúp, một phần vì cận Ngật Miên là cháu trai mình một phần khác là do rất ít khi đứa cháu trai này cầu mình hỗ trợ mà Lý do là vì dỗ Lâm Dược.

Phùng Thải Bình lôi kéo Lâm Dược khuyên giải: '' Vợ chồng trẻ đầu giường cãi nhau cúi giường hòa có lời gì Muốn nói thì cứ nói ra, tiểu Dược nếu cháu thực sự tức giận thì cứ đánh nó hai cái nó mà chống cự thì cứ thế mà trút giận.''

Lâm Dược cảm thấy hai bà cháu này thật thần kỳ cái gì mà đầu giường cải cối giường hòa căn bản hai người bọn họ còn không có nằm chung một cái giường được không.

Lâm Dược cũng không ngốc, hai bà cháu giao lưu ánh mắt cũng không tránh cậu, Sao cậu lại không hiểu chứ.

Chẳng phải bà muốn nhìn thấy bọn họ hòa thuận sao cái này cậu biết nè.

Cậu ôm cánh tay của Cận Ngật Miên cười cười nhìn về phía Phùng Thải Bình: '' bà à Bọn cháu không cãi nhau nữa, cháu tiễn anh ấy đây. ''

Phùng Thải Bình nhìn Lâm Dược ôm cánh tay Cận Ngật Miên.

Cận Ngật Miên cũng không né ra trong lòng vui như nở hoa: '' tốt, tốt ,tốt đi Thôi đi Thôi ''

Lâm Dược kéo tay Cận Ngật Miên đi ra ngoài cận ngật miên lại kéo tay lại: ''quần áo.''

Lâm Dược mắt nhìn cái áo khoác trên người anh :''anh đang mặc mà.''

cận ngật miên: '' cậu bên ngoài trời lạnh''

Lâm Dược chỉ định đưa anh đến cửa bây giờ nghe ý của anh là muốn cậu đưa anh ra tận cổng lớn.

Quần áo của Lâm Dược ở trong phòng trên tầng, cậu lười đi lên lấy Phùng Thải Bình đưa một chiếc áo không biết lấy ở đâu ra: ' Áo của anh hai cháu cầm lấy mặt đi.''

Lâm Dược vừa định giơ tay thì bị Cận Ngật Miên đè xuống : ''Không cần."

Cận Ngật Miên cởi áo khoác của mình choàng lên vai Lâm Dược áo có hơi nặng đè xuống đôi vai gầy yếu của Lâm Dược.

Bà nhìn theo Cận Ngật Miên dắt người đi cười mắng một câu ''đức hạnh'' ném chiếc áo trong tay sang một bên cầm điện thoại lên nhắn tin cho Cận Xương Bách báo tin vui.

Trong sân Cận Ngật Miên mở cửa xe đẩy Lâm Dược vào trong lâm dược hỏi: ''anh muốn đưa tôi đi.''

Cận Ngật Miên lên xe từ bên kia rồi đóng cửa xe: ''không đưa cậu đi đâu cả Không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao.''

Lâm Dược : ''.....tôi chỉ muốn nói là không có, anh rất thất vọng sao.''

Không đến mức thất vọng, Cận Ngật Miên nói: ''tôi có, đêm qua cậu không muốn nghe tôi nói nhưng tôi vẫn muốn giải thích một chút, những lời tôi với Kỳ Giản nói không giống như những gì cậu nghĩ.''

Lâm Dược từ mờ mịt đến hiểu rõ chỉ qua tầm một giây : '' Kỳ Giản và anh nói xấu tôi à.''

Cận Ngật Miên sửng sốt một chú: '' Cậu không nghe thấy.''

Lâm Dược mở mắt dò xét: ''Tôi cần nghe thấy.''

Cận Ngật Miên không chắc chắn có phải cậu đang xạo không: ''đêm qua cậu chạy từ trong sân về chẳng lẽ không thấy tôi đang đứng nói chuyện cùng Kỳ Giản.''

Lâm Dược: ''Chuyện hôm qua mà anh nói là lúc tôi chạy xuống nhặt quần lót à? Tôi không chạy Chẳng lẽ cầm quần lót mà lắc lắc ở dưới sao.''

Lần này thì Cận Ngật Miên ngây ngẩn cả người: ''Nhặt quần lót.''

Lâm Dược: '' Đúng vậy, Thế anh nghĩ lúc đó tôi giặt quần lót để làm gì.''

Lúc này Cận Ngật Miên mới nhớ lại đêm qua lúc lâm dược giặt quần lót, thì mặc quần áo khá chỉnh tề cửa phòng cũng không khóa không thể nào là vừa đổi lại.

Sợ nhất trong xe đột nhiên yên tĩnh ...

Lâm Dược phát hiện cận ngật miên đang hối hận, cậu tiến tới hỏi: ''Cho nên anh nói xấu gì tôi vậy đêm qua tự nhên không hiểu gì mà anh hù tôi một trận cũng vì lý do này sao ,vì mà tự nguyện, cái gì phải làm cái.''

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái, Lâm Dược vội vàng Im lặng giơ tay định cởi áo khoác ra: '' trả áo anh này.''

Cận Ngật Miên vô cùng hối hận chưa hiểu rõ đã nghĩ là cậu tức giận, nhưng cũng đâu thể trách anh ai bảo cậu giặt quần lót thôi mà cũng hùng hùng hổ hổ: ''mặc đi, bên ngoài lạnh.''

Lâm Dược mới cởi một nửa, đành mặc lại, vụng trộm liếc anh một cái, Cận Ngật Miên người này cậu nhìn không thấy lòng dạ ác độc, nhưng không lộ vui buồn, thú thật đến cả việc xấu hổ thế mà cũng chỉ giấu bên trong, thật là một người không hề thú vị.

Nhưng cũng không có nghĩa một người như vậy mà đêm hôm khuya khoắc Lại chạy đi nói xấu cậu với người khác Lâm Dược càng nghĩ càng giận.

Nói xong thì Cận Ngật Miên cũng chuẩn bị đi tiếng điện thoại như đang giục anh, anh nói: ''mấy ngày này tôi không về được hôn lễ gặp lại''

Lâm Dược đã chuẩn bị kỹ càng sau khi cưới thì thủ tiết cậu nói: '' Hôm hôn lễ anh không cần tới cũng được, để anh cả hoặc anh hai ôm con gà ra sân cũng có thể bái đường.''

Cận Ngật Miên: ''.....''

Anh là bệnh nặng hay chết rồi?

Lâm Dược xuống xe cửa xe vừa đóng cũng không quay đầu lại mà khép chiếc áo đi vào trong nhà Cận Ngật Miên nhìn bóng lưng cậu .....hôm nay cậu không nói tạm biệt với anh.

Cận Ngật Miên nói mấy ngày ngày nay không về, mà cộng lại cũng chỉ mới qua ba đêm, thứ 6 Lâm Dược Dược Lâm Kiện Uy đón về nhà.

Lâm Kiện Uy thì không nói gì về bữa cơm hôm đó, ngược lại Trì Hồng cứ hung hăng nói Cận Ngật Miên cái này không được cái kia không tốt, nói anh không có lễ phép đụng vào người cũng không biết xin lỗi, cũng không biết chào hỏi người lớn càm ràm một đống.

Không quen biết còn muốn nịnh nọt người ta, Lâm Dược không biết tại sao trên đời này lại có thể loại người như Trì Hồng.

Lâm Dược vừa nghe vừa nhắn những lời mà Trì Hồng nói cho Cận Ngật Miên, Cận Ngật Miên xem hết chỉ trả lời một: [câu bà ta không phải mẹ ruột của cậu Tại sao tôi lại phải chào hỏi.]

Họ Cận cũng không nhiều lời một câu này như một đao xuyên tim.

Một giây sau Cận Ngật Miên gọi điện thoại đến Lâm Dược nghe máy hai người không nói một lời .

Lâm dược hỏi: [ Anh gọi tới là để tôi nghe tiếng Anh thở sao.]

Cận Ngật Miên: [ Cậu còn tức giận không?] (gốc: Cậu còn sinh khí không)

Lâm Dược không biết họ Cận Làm sao có thể biết được từ tức giận này cậu hỏi : [ tôi là khinh khí cậu à]

Cận Ngật Miên: [ Vậy ngày mai có cần ôm gà nữa không?]

Lâm Dược không nghĩ anh còn nhớ rõ câu này, ngày đó cậu nói ôm gà đúng là vì có chút không vui muốn nguyền rủa anh một câu, thế mà tên quỷ hẹp hòi này vẫn nhớ nhiều ngày như vậy .

dược không cam lòng yếu thế : [vẫn ôm được ngài bận rộn như thế chút chuyện nhỏ này cũng không cần làm Việ ngài tự mình ra sân.]

Nghe giọng điệu của cậu không phải tức giận Cận Ngật Miên nói: [cũng không bận rộn đến mức hôn lễ của mình cũng không tham gia nổi ,Tôi cố gắng một chút vẫn có thể thay con gà kia được.]

.....

Hôm sau trời còn chưa sáng mà Lâm Dược đã bị người lôi từ trong chăn dậy một nhà họ Trì đã đến ồn ào láo nháo chỉ có mình Lâm Dược mặt đen cả quá trình.

Lâm Dược tức giận từ lúc rời giường đến khi xe hoa tới đón, bình thường cậu có thể bỏ qua mấy người nhà họ Trì kia nhưng vào giây phút gọi cậu dậy kia cậu chỉ muốn nổ sập nhà bọn họ.

Nhất là khi nhìn thấy mấy khuôn mặt tươi cười của mấy người nhà họ Trì như muốn bán cậu vậy, thật sự là càng xem càng tức.

Lâm Dược được xe hoa đón đi người nhà họ Trì cũng nhao nhao đi đến hiện trường Lâm Kiện Uy vừa định lên xe thì nhìn thấy một chiếc xe hoa giống như đúc xe hoa vừa đưa Lâm dược đi đang lái tới.

Xe hoa dừng ở cửa chính nhà họ Lâm, Kỳ Giản mặtc âu phục đen từ trong xe bước xuống, trước ngực có cài bông hoa: '' Chào ông Lâm, tôi tới đón người.''

Lâm Kiện Uy nhìn thoáng qua Trì Hồng cũng đang mờ mịt...rõ ràng Lâm Dược đã được xe hoa nhà họ Cận đón đi rồi mà.

Kỳ Giản sững sờ: '' xe hoa nhà họ cận, chiếc xe này của tôi mới là xe hoa, Lâm Dược đã bị ai đón đi rồi.''

Lâm Kiện Uy luống cuống..... ông nào biết được Lâm Dược bị ai đón đi.

-----

Kỳ Giản gọi đệ điện thoại cho Cận Ngật Miên nói, Lâm Dược bị xe hoa khác đón đi, hỏi có phải anh còn phái xe khác tới đón Lâm Dược không.

Lúc trước đã nói chuyện người đi xe Hoa đến đón là kỳ giảng rồi không có chuyện sắp xếp cho người khác.

Đột nhiên có hai tin nhắn gửi đến điện thoại di động Cận Ngật Miên nhìn thoáng qua :

[ Tân hôn vui vẻ ]

Sau đó là một tấm ảnh Lâm Dược bị che mắt buộc ở trong xe.

Cận Ngật Miên nhìn thấy trong ảnh là Lâm Dược nhíu mày lại ngón tay không tự chủ nắm chặt điện thoại.

Di động vang lên là một số lạ ____

Cận Ngật Miên nghe điện thoại trong điện thoại truyền tới một thanh âm của đàn ông: [cận đội Đã lâu không gặp]

Ánh mắt cận ngật miên co rụt lại là Bàng Mặc

Bàng Mặc là một thành viên trong tổ chức mà gần đây Cận Ngật Miên truy bắt, Cận Ngật Miên không ngờ hắn sẽ lớn gan như vậy.

Bàng Mặc nói qua điện thoại: [ Cận đội kết hôn, lúc đầu tôi nghĩ sẽ đưa cho cậu cậu một phần đại lễ, nhưng thật không khéo, huynh đệ của tôi bị cậu bắt, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là đi làm quen vị hôn phu của cậu trước .]

Cận Ngật Miên: [Mày định làm gì.]

Bàng Mặc cười nói: [ Cho cậu thời gian một tiếng thả người của tôi ra. ]

Cận Ngật Miên không chút nghĩ ngợi đồng ý: [ Được! ]

Anh đồng ý quá sảng khoái, ngược lại khiến Bàng Mặc sửng sốt: [ không hề giống với cậu lúc bình thường nha cận đội, xem ra vị đối tượng này có địa vị rất nặng trong lòng cậu nha, nhưng mà cũng đúng quả thực cậu ta rất xinh đẹp. ]

Cận Ngật Miên nhắc nhở hắn: [Tốt nhất mày đừng đụng vào cậu ấy. ]

Người trong điện thoại xem thường: [nếu như đụng vào thì sao.]

Giọng điệu Cận Ngật Miên lạnh tanh nói: [vậy Mày chuẩn bị chết đi. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro