Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Triệu Thù lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Cảnh Linh là khi hắn mười bốn tuổi. Khi đó hoàng huynh hắn mới vừa kế vị không lâu, từ Thái Tử biến thành tân đế của Đại Việt quốc. Hắn cũng từ trong cung dọn ra ngoài, được phong làm Úc thân vương.

Ngày ấy hắn tiến cung thăm mẫu hậu, hiện tại cũng chính là Thái Hậu nương nương. Ở ngoài thượng thư phòng, hắn gặp được nhóm các vị hoàng tử vừa kết thúc buổi học. Tuy rằng hắn cùng bọn họ tuổi tác cách nhau không lớn, nhưng thân là đệ đệ của đương kim thiên tử, hắn thân phận đặc biệt tôn quý, những chất nhi này đối hắn cũng đều thập phần tôn kính.

Tứ hoàng tử Triệu Cảnh Lễ là người đi sau cùng, Triệu Thù thấy hắn tiện tay đẩy ngã một đứa bé đi phía trước, hài tử kia đang đi trên bậc thang bị đẩy một cái chân dẫm hụt vào không khí, chật vật mà ngã ở trên mặt đất.

"Cảnh Lễ, ngươi làm cái gì." Triệu Thù nhíu nhíu mày, có chút phẫn nộ nói. Liền tính đối phương chỉ là một cái hầu đọc, cũng không thể cậy thế bắt nạt kẻ yếu làm mất đi phong thái hoàng thất.

"Hoàng thúc, ngươi chớ có trách ta, là cái này ti tiện xứng đáng." Triệu Cảnh Lễ nói xong, kiêu ngạo ương ngạnh mà nhìn người nọ trên mặt đất, tựa như nhìn bụi đất dơ bẩn.

"Đúng vậy hoàng thúc, Triệu Cảnh Linh chính là đứa con hoang!" Nhị hoàng tử Triệu Cảnh Hàn ở một bên mỉa mai nói.

Triệu Thù nghe vậy ngẩn người, đứa nhỏ kia vậy mà lại là hoàng tử, không phải giống hắn nghĩ đến chỉ là cái hầu đọc? Từ lão tứ cùng lão nhị nói để suy đoán, mẫu thân đứa nhỏ này có lẽ xuất thân không tốt lắm, mới bị bọn họ bắt nạt xa lánh. Mẫu thân của Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử, một người là con gái của Võ hầu, một người là trưởng nữ của Tạ gia ở Lạc Dương, đã vào cung làm phi tử, có người nào không phải thân thế hiển hách. Đế vương gia ỷ thế hiếp người, không nói cũng hiểu.

Triệu Thù đẩy ra nhóm bọn họ ra đi đến trước mặt hoàng tử nhu nhược đáng thương nhẹ nhàng vươn tay.

Hắn thấy hài tử ngẩng đầu lên, cũng không có động tác gì mà chỉ cảnh giác mà nhìn hắn, trong mắt tràn đầy đề phòng. Đứa nhỏ này có đôi mắt xanh giống như là ngọc như vậy mẫu thân hắn hẳn là một người Hồ

"Đứa con hoang không biết điều này!" Nhị hoàng tử phẫn nộ nói, hắn thấy Triệu Thù đối với đứa trẻ này ôn nhu như vậy liền cảm thấy ghen ghét, không nghĩ tới tên này còn như thế không biết trời cao đất dày.

Triệu Thù cũng không có để ý tới nhị hoàng tử đang tức giận, chỉ hơi hơi cúi người, đem Triệu Cảnh Linh đang ngã trên mặt đất đỡ lên. Đối phương thoạt nhìn bộ dáng chỉ khoảng bảy tám tuổi, cả người trông rất gầy yếu, hiện tại chỉ đứng đến hông hắn. Hắn giúp đứa nhỏ phủi sạch bụi trên người, nhỏ giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được : "Chớ có cùng bọn họ chấp nhặt."

"Hoàng thúc!" Nhìn hai người bọn họ thân mật bộ dáng, bát hoàng tử tuổi nhỏ nhất bên cạnh nhịn không được, có chút không cao hứng mà gọi Triệu Thù. Hoàng thúc như thế nào lại giúp người ngoài, tiểu bát âm thầm nghĩ.

Triệu Thù nhẹ nhàng vỗ vỗ sau vai Triệu Cảnh Linh, xoay người hướng tới đám chất nhi của hắn, trầm giọng nói: "Các vị các hoàng tử vẫn là nên học tập them các lễ nghi, chớ có hành xử làm mất đi thân phận."

Mấy hoàng tử trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào phản bác, cắn răng mặt lộ vẻ bất bình. Triệu Thù còn vội vàng đi gặp Thái Hậu, cũng không có cùng bọn họ nhiều lời dây dưa, xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối, Triệu Cảnh Linh đều không có nói một lời.

Sau đó, Triệu Thù mới biết được mẫu thân của vị thất hoàng tử này lúc còn sống chỉ là một vũ cơ thấp kém của dị tộc, lúc Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử đã cũng nàng ta sinh hạ hắn, thế nhưng chỉ được mấy năm đã bị thất sủng, bị nhóm trắc phi trong phủ lạnh nhạt đến chết. Cung cấm to lớn như vậy, Triệu Cảnh Linh chỉ có một mình không nơi nương tựa, khó tránh khỏi khiến Triệu Thù cảm thương sinh long trắc ẩn.

Hai năm sau này, Triệu Thù nếu nhìn thấy Triệu Cảnh Linh bị khi dễ sẽ tiện tay giúp đỡ một chút. Chỉ là hắn cũng không biết, Triệu Cảnh Linh trên thực tế đối hắn cũng không có nhiều ít hảo cảm.

Triệu Cảnh Linh chỉ biết, vị kia tôn quý Úc thân vương mỗi khi giúp đỡ hắn một lần, xong việc hắn liền sẽ bị nhóm huynh đệ càng thêm ác liệt mà trả thù. Hắn tình nguyện đối phương đối hắn chẳng quan tâm, coi hắn như hạ nhân trong hoàng cung tự sinh tự diệt.

Triệu Cảnh Linh mười tuổi năm ấy, hắn nguyện vọng trở thành sự thật.

Triệu Thù vào quân doanh, trở thành đại tướng quân, đem theo quân ra chiến trường phía tây trấn thủ. Hắn từ nhỏ đam mê binh pháp, cho đến ngày nay đối với bài binh bố trận đã hiểu thấu. Năm đó Võ Trạng Nguyên tự mình dạy hắn thương pháp kiếm pháp, lấy hắn hiện tại tài nghệ, muốn nói trò giỏi hơn thầy cũng không sai. Duy nhất khó khan đó là nghỉ cách được ra nhập quân doanh, chiến trường xa kinh thành Triệu Thù dùng hơn nửa năm thời gian, mới thuyết phục được mẫu hậu để nàng đồng ý quyết định của hắn. Trong đó không thiếu công lao của hoàng huynh cũng chính là đương kim thiên tử, giúp hắn nói đỡ.

Cao thái hậu vốn tưởng rằng phía tây còn tính thái bình, liền đồng ý để Triệu Thù đi, nghĩ rằng sẽ không có sự tình gì.Thế nhưng đến tháng thứ ba, Yến quốc vốn đã ngủ đông bảy tám năm liền lên kế hoạch khởi binh muốn tập kích bất ngờ, đánh bại quân ở thành tây. May mắn đại tướng quân tinh anh tài giỏi, bày mưu lập kế, lấy ngàn quân lực áp chế ý định xâm lấn của Yến quốc. Cũng chính tại trận chiến này, Triệu Thù nhất chiến thành danh. Đồ kỵ binh khống chế toàn bộ thế cục, Triệu Thù còn trẻ đã anh dũng xông pha phía trước, tướng quân địch bị hắn một kiếm đâm thủng ngực mà chết, chuyện này cũng đủ để đánh vỡ những thành kiến trong quân binh đối với hắn. Hắn luôn nghiêm túc muốn bảo vệ đất nước chưa bao giờ coi quân danh là trò đùa

Từ 16 tuổi đến 22 tuổi, dùng thời gian 6 năm Triệu Thù đóng quân quá băng tuyết ở Bắc Cương, bước trên cát vàng đầy trời ở Đông Hán, lập đủ mọi chiến công. Hắn có được cho chính mình Xích Vệ quân hơn 40 quân tinh duệ trung thành. Luận về binh quyền, hắn chính là người có quyền lực nhất ở Đại Việt. Hắn là Đại Việt chiến thần, một trường thương lưu danh sử sách.

6 năm qua, Triệu Thù chỉ có thời gian ngắn mấy tháng là ở kinh thành. Gần đây biên cương thập phần thái bình, Cao thái hậu cũng thực sự nhớ hắn. Triệu Thù nghĩ hẳn là nên trở về kinh thành

Sau khi Triệu Thù hồi kinh hoàng huynh Văn đế vì hắn mở tiệc chiêu đãi ở Ngự Hoa Viên, cho hắn đón gió tẩy trần. Nói thực ra, ở bên ngoài đã lâu Triệu Thù cũng không quá thích như vậy ồn ào. Tuy rằng nói Văn đế là thiệt tình thực lòng, nhưng mà cũng không đại biểu tất cả mọi người đều là như thế. Hắn cùng hoàng huynh từ nhỏ cảm tình cực tốt, hoàng huynh Triệu Khác so với hắn lớn hơn mười mấy tuổi, từ khi hắn vừa sinh ra liền thập phần chiếu cố hắn. Triệu Khác cũng không giống tiên hoàng thủ đoạn cường ngạnh, ngược lại là tính tình nhân hậu lương thiện. Nếu là sinh ra ở ra đình bình thường, tất nhiên là được người tán thưởng, nhưng thân là đế vương, lại có chút không thích hợp. Triệu Thù từng không dưới một lần hướng Triệu Khác tỏ vẻ chính mình có thể đem Xích Vệ quân dâng lên, tuy rằng hai người là huynh đệ ruột, nhưng thân là thần tử có nhiều công cao sẽ khiến chủ nghi kỵ việc như vậy trong sách sử thật sự quá nhiều. Hắn không muốn cuối cùng hai người sẽ sinh hiềm khích. Nhưng mà Triệu Khác tựa hồ hoàn toàn không lo lắng, tỏ vẻ chính mình tin tưởng hắn có thể vì chính mình bảo hộ giang sơn này.

Trong yến hội, các quyền thần đều âm thầm đánh giá, ý đồ cùng Triệu Thù tạo dựng quan hệ, thân là em trai Đương kim Thánh Thượng, trong tay còn nắm 40 vạn đại quân, vô luận là ai tìm được như vậy một cái chỗ dựa, đều là đối với con đường quyền lực giúp đỡ cực lớn. Nhưng mà Triệu Thù đối với hết thảy đều làm như không thấy, hắn am hiểu tình hình hiện tại trên triều vô cùng phức tạp, hắn không nghĩ sẽ tham gia vào mớ rắc rối này. Hiện tại chỉ muốn có thể giơ đao múa kiếm bảo vệ đất nước thôi.

Qúa nữa buổi tiệc rượu, Triệu Thù mượn cớ rời khỏi, tìm nơi thanh tĩnh ngồi xuống. Cuối mùa thu ban đêm có chút lạnh, gió nhẹ thổi qua, mùi rượu trên người Triệu Thù tiêu tán không ít. Hắn nghe được cách đó không xa tựa hồ có loáng thoáng tiếng tiêu, nghe không quá rõ ràng, tạm thời cho rằng là tiếng tiêu đi. Dần dần tiếng tiêu càng ngày càng gần, hắn nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi trên bàn đá ở góc tường, vững vàng mà thổi. Người nọ tựa hồ cũng không có phát hiện hắn, Triệu Thù thầm nghĩ. Có lẽ là có chút tò mò, Triệu Thù chậm rãi đi đến hướng kia bàn đá.

Thẳng đến nghe được bên tai vang lên tiếng bước chân, Triệu Cảnh Linh mới ngừng thổi quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Hắn có chút mờ mịt mà nhìn người xa lạ trước mắt, như thế nào cũng nhớ không nổi trong cung còn có người như vậy. Nhiều năm khó khăn sinh tồn trong cung khiến cho hắn có thể nhớ kỹ mỗi người mà hắn gặp qua, nhưng mà việc này không bao gồm Triệu Thù, bọn họ đã quá nhiều năm không gặp.

Nhưng thật ra Triệu Thù vừa nhìn liền nhận ra Triệu Cảnh Linh. Cặp mắt kia, cách xa nhau bao lâu, hắn cũng sẽ không quên. Có ai có thể nghĩ đến, năm đó hài tử nhu nhược đáng thương kia, hiện giờ lại là như thế diễm lệ đến động lòng người. Thiếu niên 16 tuổi khuôn mặt đã không sai biệt lắm mở ra. Khuôn mặt xinh đẹp, sống mũi cao, đôi môi đỏ giống như hoa mai giữa tuyết. Mặt mày kiều diễm, nói rằng xinh đẹp như ánh trăng cũng không quá

"Thất hoàng tử điện hạ." Thật lâu sau, Triệu Thù thấp giọng nói.

Triệu Cảnh Linh đã thật lâu chưa từng nghe qua có người xưng hô tôn kính như vậy với chính mình, không khỏi làm hắn có chút hoảng hốt.

"Ngươi là......?" Triệu Cảnh Linh có chút do dự nói.

"Triệu Thù."

Triệu Cảnh Linh giật mình, trước mắt cái này tuổi trẻ nam nhân, chính là Đại Việt quốc chiến thần —— Úc thân vương Triệu Thù? Cũng là người nhiều năm trước từng đối hắn có mang thiện ý Triệu Thù...... Bọn họ, là cùng một người a.

"Điện hạ nên là kêu ta một tiếng hoàng thúc." Triệu Thù tiến đến ghế đá ngồi xuống, nhìn Triệu Cảnh Linh còn có chút chưa phục hồi tinh thần lại thấp giọng nói.

Triệu Cảnh Linh cắn môi, có chút phòng bị mà nhìn Triệu Thù, đây là hắn theo bản năng. Hắn không nói gì, có lẽ là không biết nên như thế nào.

Triệu Thù cũng có thể lý giải Triệu Cảnh Linh tại sao lại như vậy, liền nói thêm: "Mấy năm nay ở trong cung như thế nào."

Nghe vậy, Triệu Cảnh Linh có chút tự giễu mà cười cười, rốt cuộc mở miệng nói: "Cũng bất quá là kéo dài hơi tàn thôi."

Không khó tưởng tượng, Triệu Cảnh Linh 6 năm này là như thế nào sống sót. Chỉ cần nhìn như bây giờ ban đêm tới chỗ không người ngồi thổi tiêu liền đã rõ có bao nhiêu chua xót cùng bất đắc dĩ.

Sau một lúc lâu, Triệu Thù mới nhẹ giọng nói: "Sau này nếu là có việc ta có thể giúp đỡ, cứ nói đừng ngại."

Triệu Cảnh Linh cười khẽ, chậm rãi nói: "Hoàng thúc chớ có lấy ta tìm niềm vui, ngươi là ở Đại Việt quốc dưới một người trên vạn người. Nếu để mấy vị ca ca biết ta cùng ngươi có một chút ít liên hệ, còn không lột da ta." Triệu Thù người như vậy, hắn trèo cao không được. Hắn cũng không cần đối phương không duyên cớ bố thí, hắn không cần.

Triệu Thù nhíu nhíu mày, cuộc sống sinh tồn trong cung chính là như vậy, trần trụi đến làm hắn vô pháp phản bác.

"Sau này vẫn là bảo trọng hơn." Triệu Thù nhẹ giọng nói, một lát sau, hắn liền rời đi.

Hắn cũng nên trở lại yến hội, rốt cuộc đây là yến tiệc vì hắn tổ chức, rời đi quá lâu cũng là có chút thất lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro