Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Còn không đến một tháng nữa, quân binh của Hà tướng quân liền sẽ toàn bộ đi vào kinh thành. Lúc này toàn bộ binh lực ở kinh thành vẫn là Xích Vệ quân của hắn, nhưng mà chờ đến khi Hà tướng quân đến , tình huống liền sẽ không được lạc quan. Nghĩ đến đây, Triệu Thù gọi tới Mạnh Tri Chu cùng Tô Trọng An, trầm giọng nói: "Ở trong vòng 10 ngày tìm ra chứng cứ tứ hoàng tử cùng Hà tướng quân cấu kết, và chứng cứ nhị hoàng tử ám sát Thái Tử. Tìm không ra chứng cứ, liền cẩn thận tạo ra một cái."

Mạnh Tri Chu nhìn mắt Tô Trọng An, sắc mặt có chút khó xử. Vương gia của bọn họ a, giao nhiệm vụ khó giải quyết như vậy, thật là làm hắn có chút khó làm.

Nhưng mà Tô Trọng An cũng không có chú ý tới biểu tình Mạnh Tri Chu, khi mới vừa nghe đến những nói lời này của Triệu Thù, trong lòng hắn liền trầm xuống. Vương gia muốn cùng nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đối đầu, chẳng lẽ là muốn......?

Nhìn Tô Trọng An biểu tình trầm ngâm, Triệu Thù cũng không tính toán che giấu. Chuyện tới hiện giờ, cũng không cần dấu diếm bọn họ.

"Thất hoàng tử, ta muốn hắn trở thành vua." Triệu Thù nói.

"Thất hoàng tử?!" Mạnh Tri Chu nhịn không được kinh ngạc nói.

"Làm phiền Tri Chu cùng Trọng An trợ giúp ta một tay." Triệu Thù chậm rãi nói.

"Muôn lần chết không chối từ." Mạnh Tri Chu cùng Tô Trọng An không hẹn mà cùng nói, cung kính mà hành lễ. Vương gia của bọn họ, rõ ràng là không nghĩ nói thêm cái gì nữa, lại như thế chân thành mà khẩn cầu bọn họ, bọn họ cũng không nghĩ nói thêm chút cái gì.

Ra khỏi Nghị Sự Đường sau, Mạnh Tri Chu cùng Tô Trọng An nhìn nhau cười. Nâng đỡ một cái con rối hoàng đế, có thể so với việc soán vị cao minh hơn nhiều.

Buổi trưa qua đi, người trong cung truyền lời nói Thái Hậu muốn Triệu Thù vào cung một chuyến.

Triệu Thù đi vào Dao Hoa điện, mẫu hậu hắn thoạt nhìn thập phần tiều tụy.

"Thù nhi, ngươi đã đến rồi a......" Cao thái hậu thanh âm có chút khàn khàn.

"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Triệu Thù thấp giọng nói.

Cao thái hậu nhìn thấy hài tử của mình, cảm xúc tựa hồ rốt cuộc khống chế không được, che mặt khóc nức nở nói: "Hoàng huynh của ngươi hắn...... E rằng khó cứu."

Triệu Thù nhất thời không nói gì, lấy ra khăn cho mẫu hậu lau nước mắt.

Cao thái hậu nắm lấy khăn, nức nở nói: "Thái y nói còn có thể kéo dài một chút , nhiều nhất lại có hai tháng...... Liền không được."

"Sinh tử có mệnh......" Triệu Thù nhẹ giọng nói. Hắn yết hầu cũng có chút chua xót, Văn đế là hoàng huynh ruột thịt của hắn. Mới vài hôm không gặp, liền phải rời khỏi trần thế.

Thật thương tâm, Cao thái hậu khôi phục lý trí, bình tĩnh nói: "Ngươi vẫn luôn không xác định rõ trận doanh, ở tình hình đấu tranh hiện giờ, ngươi nếu là muốn lên làm chủ của Đại Việt, mẫu hậu cũng sẽ không trách ngươi." Nàng kỳ thật thật lâu trước liền cảm thấy tiểu nhi tử so với đại nhi tử càng thích hợp làm hoàng đế. Đại nhi tử Triệu Khác mưu trí có thừa, lại quá mức do dự không quyết đoán. Mà Triệu Thù là một tướng quân, có can đảm có kiến thức, trong lúc lơ đãng lại sẽ để lộ ra sự nhạy bén hiểu rõ thông thấu toàn cục. Hắn từ nhỏ đọc binh thư, lại rành chuyện đế vương .

"Mẫu hậu, nhi thần đã có suy tính." Triệu Thù thấp giọng nói. Hắn không muốn nhiều lời về kế hoạch liên quan đến thất hoàng tử,mục đích hắn muốn giúp đỡ Triệu Cảnh Linh thượng vị, người khác đều không hiểu.

"Thôi, mặc kệ ngươi làm cái gì quyết định, mẫu hậu đều sẽ không có bất luận cái gì dị nghị." Cao thái hậu nói.

"Tạ mẫu hậu." Triệu Thù cung kính nói.

Rời đi Dao Hoa điện sau, Triệu Thù một đường đi tới Hàn Sơn các.

"Hoàng thúc gần đây công việc rất bận rộn đi." Triệu Cảnh Linh đưa cho Triệu Thù một ly trà, nhẹ giọng nói.

"Bên ngoài thế sự thay đổi trong nháy mắt." Triệu Thù thấp giọng nói.

"Hoàng thúc cũng cẩn thận một chút." Triệu Cảnh Linh nói.

Triệu Thù nhìn Triệu Cảnh Linh, trầm mặc thật lâu sau. Cuối cùng có chút giãy giụa mà nói: "Nếu ngày sau phát sinh bất kỳ truyện gì liên quan đến ngươi, ngươi cũng chớ có quá mức oán ta. Hết thảy...... Đều là vì bảo vệ ngươi chu toàn."

"Hoàng thúc đang nói cái gì, Cảnh Linh như thế nào có thể oán ngươi." Triệu Cảnh Linh thanh âm thanh thúy nói, hắn có chút không quá minh bạch đối phương như thế nào sẽ nói như vậy.

Triệu Thù không có nói cái gì nữa, đem đối phương đỡ lên đế vị, đã là con đường tốt nhất trước mắt. Chỉ là hắn không xác định đến lúc đó Triệu Cảnh Linh sẽ phản ứng như nào, hẳn là khó có thể tiếp thu đi.

Từ lúc Triệu Thù hạ mệnh lệnh đã qua bảy ngày bày đêm, Mạnh Tri Chu mặt mang vui mừng đến gặp Triệu Thù. Không thể không nói, thủ hạ dưới trướng Triệu Thù làm việc hiệu suất vẫn là không tồi.

"Vương gia, người của chúng ta tìm được một phong thư tứ hoàng tử cùng Hà tướng quân thông đồng, hẳn là tứ hoàng tử để sót chưa tiêu hủy." Mạnh Tri Chu nói.

" Trên thư viết cái gì?" Triệu Thù trầm giọng nói.

Mạnh Tri Chu nhìn Triệu Thù, gằn từng chữ một nói: "Mạt tướng nguyện vì tứ hoàng tử điều động nhân mã, giành lấy giang sơn Đại Việt."

Triệu Thù cười cười, thấp giọng nói: " tội danh soán vị mưa phản hắn là trốn không thoát."

"Vương gia anh minh." Mạnh Tri Chu cung kính nói.

Triệu Thù nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Người bên cạnh Thái Tử hẳn là chưa chạy hết, điều tra xem ai là người đã hạ độc đi. Tìm được thủ phạm là tốt nhất, tìm không thấy, liền đem một người đẩy ra nhận tội."

"Tuân mệnh." Mạnh Tri Chu nói. Chiêu này "Di hoa tiếp mộc", nhị hoàng tử sợ là chống đỡ không được.
** "Di hoa tiếp mộc nghĩa là Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen"**

Đêm đó Triệu Thù đi hoàng cung vấn an Văn đế Triệu Khác đang trong bệnh tình nguy kịch. Ngắn ngủn hai tháng, hắn cũng đã từ khí phách hăng hái trở nên gầy yếu bệnh tật. Triệu Thù gọi hắn "Hoàng huynh", sau một lúc lâu, hắn mới tỉnh lại.

"Là ngươi a......" Triệu Khác dùng thanh âm khàn khàn nói, ánh mắt vẩn đục, trong mắt trống rỗng.

"Hoàng huynh." Triệu Thù thấp giọng nói, "Thần đệ có chuyện quan trọng cùng hoàng huynh thương thảo."

Triệu Khác hiểu rõ, cố sức mà vẫy vẫy tay, bảo những người khác lui ra.

Đợi trong cung điện to lớn này chỉ còn lại huynh đệ hai người, Triệu Thù đi thẳng vào vấn đề nói: "Hoàng huynh có nghĩ tới đem ngôi vị hoàng đế truyền cho vị nào điện hạ?"

Triệu Khác cười cười, nói là cười, không bằng nói là gian nan mà kéo kéo khóe miệng. Hắn tự giễu nói: "Thái Tử...... Khụ khụ, đã đi rồi. Bọn họ muốn như thế nào...... Liền như thế nào đi......"

"Thần đệ cho rằng nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử trái tính trái nết, không phải người được chọn thích hợp để kế thừa giang sơn." Triệu Thù thấp giọng nói.

Triệu Khác nặng nề mà ho khan vài tiếng, Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: "Ta vốn tưởng rằng nên là bọn chúng đến trước bức vua thoái vị, không nghĩ tới...... Người đến là ngươi."

"Thần đệ không có ý muốn bức vị hoàng huynh." Triệu Thù nói.

"Binh quyền đang trên tay ngươi...... Cũng có thể nói nếu là ta không đáp ứng, hoàng cung này, chẳng phải bị vây kín?" Triệu Khác nói giọng khàn khàn, lại có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nói, "Thôi. Ngươi nếu muốn ngôi vị hoàng đế này, ta cho ngươi là được."

"Thần đệ tuyệt không có ý đại nghịch bất đạo. Thần đệ cho rằng thất hoàng tử tâm tính nhân hậu, bền gan vững chí, phù hợp với vị trí này." Triệu Thù thấp giọng nói.

"Thất hoàng tử...... Cũng hợp tình hợp lý." Triệu Khác nhàn nhạt nói, làm một cái Nhiếp Chính vương, có lẽ càng là một bước cờ tốt.

"Thần đệ nguyện vì hoàng huynh ra chiếu chỉ." Triệu Thù tiến lên tự nhiên nói.

"Ngọc tỷ, ở ta ngăn bí mật đầu giường." Triệu Khác nói giọng khàn khàn, nói xong, liền lại như chưa hề mở miệng qua.

Hắn lên ngôi mười lăm năm, dốc hết sức lực mười lăm năm. Hiện giờ tuổi thọ hắn đã tận, hắn hoàn toàn không giống Tần Hoàng Hán Võ kia có dục vọng muốn trường sinh bất tử cùng vương triều phồn thịnh thiên thu, cũng không đối với hoàng quyền tối cao này có nửa phần lưu luyến. Sau khi hắn rời đi, ai ngồi trên vị trí kia, lại cùng hắn không có can hệ. Ai muốn, liền lấy đi , có thể hay không giữ được, chính là việc của người nọ.

Triệu Khác viết xong buông bút, cuối cùng đem ngọc tỷ nặng trĩu đóng vào chiếu thư minh hoàng.

"Thần đệ cáo lui." Triệu Thù đem kia "Di chiếu" cuốn vào trong tay áo, cung cung kính kính nói.

Cửa Đại điện bị đẩy ra, cũng chỉ trong một cái nháy mắt quyền lực đã thay đổi

Hà tướng quân càng ngày càng gần kinh thành, nếu muốn nắm chắc tiên cơ, liền phải hành động trong hai ngày này.

"Tống phó tướng, ngày mai khi bổn vương thượng triều, ngươi dẫn dắt một vạn tinh binh đến quảng ích môn , tự nam hướng bắc đem hoàng cung vây quanh. Giờ Tỵ vừa đến, ngươi mang theo 5000 tướng sĩ cầm lệnh bài của ta tiến vào trong cung trấn thủ cửa cung. Nếu như có người chống trả giết không tha." Triệu Thù thấp giọng nói.

"Mạt tướng tuân mệnh." Tống phó tướng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Hôm sau, Triệu Thù giống như ngày thường thượng triều. Sau khi Thái Tử chết bất đắc kỳ tử vẫn luôn là Phạm hữu thừa chủ quản chuyện triều chính.

"Chư vị còn có chuyện gì muốn tấu?" Phạm thừa tướng cao giọng nói.

"Bổn vương có chuyện cần phải nói rõ." Triệu Thù trầm giọng nói.

"Úc thân vương điện hạ, mời nói."

"Mấy ngày trước bổn vương cùng bệ hạ mật đàm, bệ hạ nói cho bổn vương biết tứ hoàng tử kết bè kết cánh, cùng Hà Luân- Hà tướng quân cấu kết với nhau, ý muốn gây rối. Bệ hạ đã đem mật tin tứ hoàng tử cùng Hà tướng quân liên hệ giao cho bổn vương. Đây là thứ nhất. Bệ hạ điều tra rõ nhị hoàng tử mua chuộc người bên cạnh Thái Tử , hạ độc mưu hại Thái Tử. Ngày hôm trước hạ nhân kia đã sa lưới, này là thứ hai. Bổn vương hiện tại đang cầm trong tay là mật tin tứ hoàng tử cùng Hà tướng quân cấu kết." Triệu Thù đem một phong thư mỏng ở trong tay, xoay người cấp văn võ bá quan xem xét, cuối phong thư có một dòng chữ, "Mạt tướng nguyện vì tứ hoàng tử điều động nhân mã, giành lấy giang sơn Đại Việt."

Lời vừa nói ra, trên triều đình một mảnh ồ lên. Tứ hoàng tử trên mặt lập tức mất đi huyết sắc. Nhị hoàng tử tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng còn tính còn giữ được bình tĩnh. Hắn vừa định phản bác, liền nghe được Triệu Thù cất cao giọng nói: "Người đâu, mang tội nữ Lâm Phương lên điện."

Tiếng nói vừa dứt, hai cái vệ binh áp một nữ tử với khuôn mặt tiều tụy đi vào đại điện.

"Tội nữ Lâm Phương, nghe theo nhị hoàng tử xúi giục, độc hại Thái Tử, tội đáng chết vạn lần." Nàng có chút nghẹn ngào mà nói, nhưng thật ra là đang diễn kịch.

"Dẫn đi, nhốt vào thiên lao." Triệu Thù lạnh lạnh nói, "Hôm nay bổn vương phụng ý chỉ của bệ hạ, dẹp loạn triều đình, chấn giữ triều cương. Nhị hoàng tử mưu hại thủ túc, tứ hoàng tử kết bè kết cánh ý muốn mưu phản, tội ác tày trời. Người tới, đem này hai cái loạn thần tặc tử bắt giữ."

Trong phút chốc, ngoài điện mấy chục quân binh Xích Vệ quân dũng mãnh đi vào, đem nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử bắt lấy.

"Ngươi là nghịch tặc, dám vu oan cho ta !" "Buông bổn cung ra!" "Đại nghịch bất đạo!" Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử trong miệng liên miên không dứt. Nhưng mà cũng không thể thay đổi bất cứ thứ gì. Thanh âm tức giận mắng chửi theo hai người đi xa càng ngày càng nhỏ, trên triều đình chung quy yên tĩnh.

Hết thảy đều phát sinh mà quá nhanh, các nhóm quan văn võ mang ý xấu trong lúc nhất thời đều im miệng không nói nên lời.

"Phạm hữu thừa, nếu là không có việc gì, hôm nay chúng ta liền bãi triều đi." Triệu Thù cất cao giọng nói. Tuy nói là dùng ngữ khí thương thảo, lại nghe hùng hổ doạ người.

Phạm hữu thừa cũng sẽ không ngốc đến cùng Triệu Thù đối nghịch, mới vừa rồi quuan lính vào điện mặc quân phục của Xích Vệ quân, toàn bộ kinh thành sợ là đều nằm trong tay vị Vương gia.

"Bãi triều." Phạm hữu thừa cao giọng nói. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro