Chương 1 : Nhặt về nam nhân !? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Trình là một nam nhân sợ phiền phức, hắn không nhu nhược, nhưng xác thực phi thường nhát gan.

Tâm nguyện to lớn nhất của Tô Trình là có một gia đình mỹ mãn, trong nhà có vợ hiền cùng con gái hiếu thảo.

Tô Trình xưa nay sẽ không nghĩ đến chuyện lâu dài, đối với hắn mà nói, trọng yếu nhất, là trước mắt làm sao a làm sao, làm sao vượt qua ngày hôm nay là được, vĩnh viễn đem ngày mai làm trọng yếu, bên trong gia tộc Tô Trình tuổi thọ luôn luôn rất dài, nhưng Tô Trình bất ngờ thuộc về loại người mỗi ngày đếm lấy tháng ngày trôi qua mà sinh hoạt.

Hắn chính là người như thế, hay là có thể nói là ánh mắt thiển cận, như vậy khiến Tô Trình cảm thấy an tâm chân thật, mình có thể nhìn thấy, đều ở trong lòng bàn tay của mình, mặc dù mình chỉ là nhân vật nhỏ, cũng sẽ có gan bày mưu nghĩ kế, khiến Tô Trình rất hài lòng.

Tô Trình không thích thay đổi, mỗi ngày lặp lại đồng dạng sinh hoạt, làm chuyện tương đồng, xem TV cũng cùng một tiết mục, ngay cả nhật trình đều sắp xếp đến gần như giống nhau, bất luận là thời gian làm việc hay là cuối tuần.

Biến hóa có lúc sẽ mang cho người ta bất an, có người sẽ thích loại mới mẻ này cùng khiêu chiến. Nhưng Tô Trình không thuộc về loại người như vậy, biến hóa đối với Tô Trình mà nói, như là tai nạn.

Tô Trình từ nhỏ đã có một cái thói quen, bởi vì lúc còn rất nhỏ, có người đã nói, nhặt được đồ vật hết thảy đều là của chính mình, câu nói này Tô Trình vẫn nhớ, vì lẽ đó cũng vẫn yên tâm thoải mái kiếm những vật hắn cảm thấy có giá trị.

Tô Trình sẽ không trộm, sẽ không cướp, hắn chỉ là nhặt. Có điều xưa nay Tô Trình không nhặt tiền, theo lời bà Tô Trình đã nói, tiền rơi trên đất là người khác bỏ lại vận xui, thay vì lượm cái xui xẻo kia thì hãy tự kiếm lấy đi. Vì lẽ đó mỗi lần Tô Trình nhìn thấy trên đất tiền cũng giống như nhìn thấy rác rưởi, tránh cho thật xa.

Trong nhà Tô Trình có rất nhiều đồ vật hắn thu thập được, ví dụ như đồng hồ đeo tay niên đại xa xưa, lại ví dụ như tranh chữ nhuộm màu sắc, ví dụ tiếp như cuộn phim xưa thiếu mất một góc, và ví dụ như BB cơ rất mới cũng đã bị thời đại đào thải...

Trong nhà Tô Trình có một gian phòng nhỏ, chuyên dùng để chất đống những thứ đồ này, lâu dần, bị Tô Trình xử lý như là viện bảo tàng dân gian bỏ túi.

Bị ném mất đồ vật, có lúc cũng sẽ lần thứ hai trán toả sáng, nếu như gặp phải người quý trọng chúng nó.

Nhưng hiện tại, gian phòng vốn cũng không lớn lại càng ngày càng có vẻ nhỏ hẹp, bởi vì Tô Trình mới nhặt được đồ vật diện tích quá lớn, Tô Trình đứng cửa gian phòng, suy nghĩ rất lâu, vẫn là không biết nên đem nó để ở đâu.

Đối với việc nhặt về đồ vật, Tô Trình lần đầu có nghi hoặc, hắn không biết cái thứ này có phải là phù hợp giá trị tiêu chuẩn của hắn, hắn ở khúc quanh phố lớn nhìn thấy nó, muốn đem nó về nhà, xưa nay sẽ không có tâm tình mãnh liệt như thế.

Vì lẽ đó Tô Trình đem nó chuyển về, rất mất công sức, hơn nữa rất phiền phức, thế nhưng Tô Trình lại không nghĩ muốn đem nó lại ném đi.

Đối với đồ vật đã bị vứt bỏ một lần, Tô Trình có đặc biệt thương tiếc, bị lạnh nhạt vứt bỏ tao ngộ một lần liền được rồi, vì lẽ đó đồ vật nhặt về, Tô Trình tuyệt đối sẽ không đem nó ném mất.

Nhưng hiện tại, Tô Trình xác thực không biết làm thế nào với cái thứ này.

Thế là vẫn nên tiến hành từng bước từng bước một đi.

Thế là Tô Trình kéo cái thứ kia đi tới phòng tắm.

Mặc dù đối với những thứ đồ này đều rất quý trọng, nhưng dù sao đồ vật này cũng là ở trên đường gió thổi ngày sưởi rất lâu, vì lẽ đó bất kể là cái gì, sau khi nhặt về, trước tiên Tô Trình đều sẽ đem chúng nó rửa sạch sẽ, sau đó thu gom lại tiến vào viện bảo tàng của chính mình.

Bất quá đồ vật lần này rõ ràng không thể ở bên trong chậu rửa mặt thanh tẩy, bất kể là thể tích hay là trọng lượng, nó đều quá to lớn.

Tô Trình mất công sức đem nó dời vào bồn tắm lớn, sau đó mở vòi hoa sen, lúc này điện thoại trong phòng khách lại đột nhiên vang lên. Tô Trình vội vã rửa sạch tay đi ra ngoài nghe điện thoại, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng a a ư ư, còn kèm theo tiếng nước bay nhảy a bay nhảy.

Tô Trình theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy đồ vật chính mình nhặt được trong bồn tắm bay nhảy, lạnh rung giẫy giụa.

Tô Trình vội vã lùi về sau hai ba bước, cũng không kịp nhớ cái gì điện thoại, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới chính mình vừa nãy chỉ xả nước lạnh, cũng khó trách nó sẽ cảm thấy không thoải mái.

Tô Trình một tay kéo nút cao su, xả bớt đi một phần nước lạnh, một tay mở ra vòi nước nóng, tay còn không ngừng mà ở trong nước khuấy khuấy, hi vọng nhiệt độ có thể mau chóng được điều hoà.

Tất cả đều thu xếp ổn thoả, tiếng điện thoại bên ngoài lại vang lên, Tô Trình đóng vòi nước lại, vẩy vẩy tay ướt nhẹp. Nhưng vừa mới đứng dậy, liền bị một luồng sức mạnh khổng lồ lôi trở lại, còn rầm một tiếng rơi vào bên trong bồn tắm lớn.

Bồn tắm đã nhỏ hẹp nhất thời càng trở nên chen chúc, tư thế kỳ quái làm cho Tô Trình không thoải mái, giẫy giụa muốn đứng lên nhưng không biết tại sao mà cái đồ vật kia khí lực lại lớn như thế, vững vàng mà ấn lại eo hắn, nếu chỉ có một chút khí lực cũng hoàn toàn không thể thoát ra được.

Tô Trình chỉ có thể dùng cả tay chân, ở trong bồn tắm lớn không ngừng mà giãy giụa lung tung, đang chuẩn bị mở miệng oán giận, môi lại đột nhiên bị phủ kín.

Tô Trình bối rối, hoàn toàn không phản ứng kịp tình huống hiện tại. Tô Trình không phải không biết hôn môi là cái gì. Tô Trình cũng đã từng kết hôn, đã từng cưới vợ, tuy rằng chưa có con cái gì, nhưng Tô Trình cũng đã hoàn chỉnh trải qua toàn bộ bước để trở thành một người đàn ông thực thụ.

Nhưng trước mắt là cái tình hình gì đây?

Đồ vật chính mình nhặt về rõ ràng là một vật còn sống, hơn nữa vừa nhìn đã biết ngay là nam tính, dùng đại chúng mà nói, kỳ thực chính là cá nhân, còn là một người đàn ông.

Tô Trình lần đầu cùng đồ vật chính mình nhặt về phát sinh quan hệ thân mật, lại còn là hôn môi, chính mình bị cường hôn bởi nam nhân nhặt về, hơn nữa loại này có nhiều kỹ xảo lại cảm xúc mãnh liệt cùng Tô Trình trải nghiệm hôn trước kia hoàn toàn khác nhau.

Nói chung, Tô Trình cảm giác mình sắp bị hôn mê a.

Hơn nữa rất mất mặt, bởi vì cái hôn này thực sự là quá kích thích. Cùng là một thân nam nhân, Tô Trình lại bị hắn hôn đến cương.

Một hồi chen chúc trong bồn tắm nhỏ hẹp, hai đại nam nhân ngâm nước ấm kịch liệt hôn lưỡi. Tuy rằng Tô Trình hoàn toàn là bị động, cũng không khỏi cảm giác huyết dịch sôi trào.

-------- Hết chương 1 ------

Lời tác giả: (*^__^*) hì hì

Lại mở ra tân văn, gần đây thực sự là linh cảm nhiều, ta cảm giác mình thật giống viết văn trúng độc, mồ hôi ~

Tân văn là đại thúc thụ niên hạ công, hi vọng độc giả tiếp tục ủng hộ ~

Thực là ... vừa lên đến chính là trần trụi gian tình a,

Là H thiên ~

Được rồi, mọi người xem văn đi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro