Chương 6 Tổ Tôn Gặp Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Cảnh trở lại phòng phát hiện tiểu thú còn đang ở trạng thái tu luyện, hắn kiếm chỗ ngồi xuống rót một ly trà, liền bắt đầu chăm chú quan sát tiểu thú.

Chỉ thấy toàn thân của tiểu thú được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu đen, không ngừng có thiên địa linh khí từ bốn phía chui vào trong thân thể tiểu thú, hắn càng xem càng phát hiện ra rằng con U Minh Thú này không đơn giản như mình tưởng tượng, cách tu luyện này không thể là do một con yêu thú vừa mới sinh ra có thể làm được.

Yêu thức của Minh Viêm bởi vì trải qua một lần luân hồi nên không còn ở trạng thái đỉnh phong như trước được, cộng thêm việc nơi này không thừa nhận nổi thần thức của hắn dẫn tới việc hắn bị thiên địa pháp tắc ở đây áp chế, bất quá dù đã bị áp chế, nhưng thần thức của hắn so với người tu tiên nơi này vẫn mạnh hơn rất nhiều, cho nên việc Thời Cảnh tới phòng nghị sự sau đó phát sinh một chút mâu thuẫn cũng không tránh khỏi yêu thức của hắn, hiện tại hắn đối người này thật ra có chút hứng thú.

Vận chuyển xong một đại chu thiên cuối cùng, Minh Viêm thu công lực lại rời khỏi trạng thái tu luyện, dựa vào tốc độ này, không bao lâu nữa là có thể sáng lập ra Yêu Phủ.

Thời Cảnh nhìn vẻ mặt tiểu thú dại ra hình như đang bận suy nghĩ đến vấn đề gì đó, đột nhiên tiểu thú mở to mắt, trong mắt còn mang theo một tia lãnh lệ, khiến hắn có chút ngẩn ra, tổng cảm giác ánh mắt này của tiểu thú rất có lực uy hiếp, giống như là người đã ở địa vị cao lâu năm, có lẽ lần này chính mình đã nhặt được bảo thật rồi!! Mặc kệ tiểu thú lãnh khốc đến thế nào, hắn đều sẽ nỗ lực cùng nó câu thông làm tốt quan hệ, lâu ngày sẽ thấy rõ lòng người, một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho chỉ yêu thú này chịu mở miệng nói chuyện với hắn.

Kỳ thật hoàn cảnh của hắn ở trong gia tộc, thêm việc kiếp trước phải chọn đào vong bôn ba vài thập niên, dẫn tới trong lòng Thời Cảnh cực kỳ cô tịch, bởi vì quan hệ khế ước, hắn cùng tiểu thú không thể phản bội nhau, bằng không sẽ phải chịu trừng phạt của Thiên địa pháp tắc, cho nên đối với sự tồn tại của tiểu thú, nội tâm hắn thật sự cảm thấy cực kỳ vui mừng.

"Thật không nghĩ tới ngươi vừa mới sinh ra đã có thể tự hành tu luyện." Thời Cảnh cười đối tiểu thú nói, muốn làm tốt quan hệ nhất định phải có nhiều câu thông, tuy rằng tiểu gia hoả này rất cao ngạo, nhưng hắn sẽ không từ bỏ.

Minh Viêm đối với việc Thời Cảnh tưởng cùng hắn làm tốt quan hệ không thể nghi ngờ là có chút bài xích, nhưng hắn đối quan hệ khế ước lại thực chú ý, cho nên hắn lựa chọn làm lơ việc nhân loại nhỏ yếu này muốn kỳ hảo với hắn.

Thời Cảnh nhìn trong mắt tiểu thú lộ rõ khinh thường, cũng không để ý cùng sinh khí, cao đẳng yêu thú đều có chính mình kiêu ngạo, không có khả năng dễ dàng liền đối người khác tỏ ra vẻ hữu hảo, đa số dưới tình huống nhân loại đều sử dụng chú thuật khế ước chủ tớ tới khế ước với yêu thú, mà phần lớn loài thuộc chủng tộc cao đẳng yêu thú sau khi bị khế ước thường sẽ lựa chọn đợi đến khi nó có năng lực liền sẽ phệ chủ, nếu không có khả năng sẽ lựa chọn tự sát, rất ít cao đẳng yêu thú thiệt tình nhận chủ, tính kiêu ngạo không cho phép bọn họ chân chính trở thành linh sủng của nhân loại .

Bình Đẳng Khế Ước thành lập trên cơ sở bình đẳng quan hệ, tuy rằng mặt ngoài chính mình là chủ nhân, nhưng nếu yêu thú không muốn, vậy nó cũng không tính là linh sủng của chính mình, Khế Ước này chủ yếu đem quan hệ giữa người và thú biến đổi thành quan hệ bạn bè bình đẳng, sẽ không áp chế lẫn nhau, càng không thể phản bội đối phương, chú thuật thượng cổ này không thể giải được, chú thuật này là do kiếp trước hắn học được ở ký lục miêu tả về yêu thú được chép lại trong ngọc giản, hơn nữa chú thuật này có tỷ lệ thành công cực thấp, lúc ấy hắn cũng chỉ là mang tâm tư thử đi khế ước với quả trứng kỳ lạ này xem sao, ai biết thế nhưng thật sự thành công, chắc cũng là do giữa bọn họ có duyên phận nào đó đi, cho nên sau khi ký kết khế ước thành công, bọn họ đã dính chặt vào nhau.

Nhìn chăm chú vào tiểu thú, hắn vô cùng may mắn chính mình đã không sử dụng chú thuật dạng khế ước chủ tớ, bằng không lấy chỉ số thông minh cùng kiêu ngạo của tiểu thú này nhất định sẽ khiến hắn bị phản phệ, hiện tại tiểu thú tuy rằng lộ ra trào phúng, khinh bỉ cùng khinh thường, nhưng trong mắt lại không có thù hận cùng căm ghét, cho nên hắn đánh cuộc chính xác.

Thời Cảnh lấy ra một cái bình màu trắng, mở ra nắp bình, tức khắc một cổ mùi hương thanh mát từ trong bình sứ bay ra lan tỏa khắp phòng, Minh Viêm nghe ra đây là Tụ Linh Đan, này đan dược đối hắn hiện tại tới nói vẫn là cực có trợ giúp, vì thế hắn ngẩng đầu nhàn nhạt mà nhìn Thời Cảnh, muốn biết người này muốn làm gì.

"Đây là đan dược có thể giúp tăng tiến tu vi của ngươi, không nghĩ tới tốc độ tu luyện của ngươi nhanh như vậy, thế nhưng đều sắp sáng lập Yêu Phủ, cái chai này có hai mươi viên thuốc, hẳn là cũng đủ ngươi dùng tới lúc sáng lập Yêu Phủ." Thời Cảnh đi qua đem bình sứ đặt ở bên cạnh tiểu thú, dừng một chút lại nói: "Muốn sáng lập Yêu Phủ không cần ở trong viện này bắt đầu, bị người phát hiện liền không hảo, người từ cửa sau lẻn ra ngoài, ước chừng một canh giờ lộ trình, có một mảnh rừng cây hoang tàn vắng vẻ, ngươi có thể đi tới nơi đó thăng cấp."

Nhìn ánh mắt tiểu thú lộ ra thần sắc nhân tính hóa kinh ngạc cùng phức tạp, Thời Cảnh cười khẽ, không vội, từ từ tới.

Cũng mặc kệ tiểu thú nghĩ như thế nào, hắn liền lập tức rời đi phòng, này chỉ U Minh Thú chỉ số thông minh rất cao, sau khi sáng lập xong Yêu Phủ hẳn là sẽ lại trở về, rốt cuộc hiện tại đi theo hắn tổng so đơn độc lang bạt khắp nơi giữa chốn "cá lớn nuốt cá bé" như này hẳn là tốt hơn nhiều đi, thật ra hắn cũng không lo lắng tiểu thú sẽ bỏ chạy, bọn họ còn bị khế ước trói buộc cho nên thần thức vẫn có thể liên hệ được với nhau.

Tại phòng nghị sự ở Thời gia, đang đàm luận về việc hủy bỏ chức vị thiếu chủ của Thời Cảnh, cùng với việc nên sai ai tới tra xét mạch khoáng, những chuyện khác đều đã bị Thời Viễn hạ lệnh phong khẩu, mà các vị cao tầng bên trong gia tộc cuối cùng chọn ra đại ca của Thời Cảnh sẽ là người mang đội đi tra xét mạch khoáng, sau này Thời Cảnh biết được chuyện này nhưng cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

Vài ngày sau, tại mật thất Ân gia.

Thời Cảnh vừa tiến vào mật thất liền thấy một vị lão giả nhìn qua khoảng 60 tuổi, ngồi trên ghế làm bằng gỗ tử đàn được đặt ở vị trí thủ vị, đầu bạc được búi gọn gàng bằng một cây mộc trâm, người mặc một kiện trường bào màu than chì, khuôn mặt hiền từ, tay vuốt râu bạc trắng, lộ ra một loại phong phạm tiên gia đạo cốt.

Lão giả thấy một thiếu niên bước vào thân mặc áo gấm màu nguyệt bạch, dáng người thanh nhã tuấn dật, trong mắt nhiễm một tầng nồng đậm ý cười.

"Tôn nhi gặp qua ông ngoại." Thời Cảnh đi lên trước đối với lão nhân ngồi trên thủ toạ quỳ xuống hành một cái đại lễ.

Ân Hồng lập tức dùng ống tay áo phất lên, cách không nâng Thời Cảnh từ trên mặt đất đứng thẳng lên, nhìn cháu ngoại cùng nữ nhi có năm sáu phần tương tự, trong lòng hắn sinh ra một tia cảm khái.

Mẫu thân của Thời Cảnh là nữ nhi mà hắn thương yêu nhất tên là Ân Li, cũng là vị phúc tinh của hắn, khi hắn được 150 tuổi thì nữ nhi hắn được sinh ra, sau khi sinh ra Ân Li không được bao lâu, hắn phải lên đường tới một bí cảnh nhờ đó được đến một đại cơ duyên, sau đó kết anh thành công, hơn nữa chỉ dùng 20 năm liền đánh sâu đến Nguyên Anh trung kỳ, đáng tiếc nữ nhi mất sớm, bạn già dưới sự tức giận chạy tới sau núi bế quan, hiện tại còn chưa ra tới.

"Cảnh nhi không cần đa lễ, mấy năm không thấy, khí chất của ngươi càng thêm phiêu dật xuất trần nhỉ?." Ân Hồng vuốt râu dài từ ái nhìn Thời Cảnh sau đó cười nói.

Trên mặt Thời Cảnh ôn hòa, trong mắt lại lộ ra một chút kích động cùng với hưng phấn, cười đáp: "Cháu thì thấy Ông ngoại càng ngày càng trẻ ra a!!"

"Ha ha, cháu ngoại ta cũng học được vuốt mông ngựa rồi nhỉ." Ân Hồng cất tiếng cười to, trung khí mười phần.

Thời Cảnh mặt mày mang cười, tiếp tục nói: "Nào có, cháu nói đều là nói thật."

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Thời Cảnh đột nhiên hỏi: "Ông ngoại, cháu cảm giác bên trong thân thể giống như có thứ gì ở cản trở cháu tu luyện."

Đời trước sau khi hắn kết đan thành công mới phát hiện nguyên lai thân thể của mình từ khi còn nhỏ đã bị người hạ ấn thuật, ẩn tàng đi linh căn thật của hắn, vì vậy mà làm cản trở tốc độ tu luyện của hắn, Thời Cảnh vẫn luôn cho rằng là người ở Thời gia làm, nhưng lại đối việc phong ấn này không rõ nguyên do, cho nên khi kết đan thành công liền hồi Sở quốc muốn tìm ông ngoại hỏi thử, nhưng lúc đó ông ngoại đã đi du vân, cho nên hắn quyết định lưu tại Sở quốc để chờ đợi, nhưng linh căn thật sự của hắn cũng dần dần hiện ra, tốc độ tu luyện cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều, hắn ra ngoài rèn luyện vài lần liền thuận lợi đánh sâu vào đến Kết Đan Kỳ đại viên mãn, không nghĩ tới khi hồi Sở quốc lại sẽ bị Thời Ngọc phát hiện, dẫn tới bị ám toán, buộc phải bạo tẩu.

Đời này, hắn không muốn lại đem nghi vấn giấu ở trong lòng, mà là muốn lập tức giải quyết phong ấn trong cơ thể, hắn phải mau chóng tăng lên tốc độ tu luyện.

Trong mắt Ân Hồng hiện ra một mạt kinh ngạc lại có chút phức tạp, nhìn sâu vào Thời Cảnh, tự hỏi một lát sau mới than nhẹ, khẽ nói: "Trên người của ngươi bị hạ thuật phong ấn."

Nghe xong lời này, trong lòng Thời Cảnh liền nhấc lên một tầng sóng gió động trời, ông ngoại đã sớm biết sao?

Ân Hồng thấy trong mắt Thời Cảnh lộ ra khiếp sợ, còn tưởng rằng tôn nhi bởi vì đột nhiên biết được trong cơ thể có phong ấn mới lộ ra thần sắc như vậy, chuyện tới hiện giờ hắn cũng không nghĩ giấu diếm nữa, hơn nữa lần này hắn trở về cũng là chuẩn bị ở thời cơ thỏa đáng là lúc báo cho Thời Cảnh.

"Trên người của ngươi xuất hiện phong ấn là do ta làm, thời điểm đó là lúc nương ngươi qua đời không bao lâu."

"Tại sao vậy ạ?" Thời Cảnh đối lời nói của ông ngoại cảm thấy thực khiếp sợ, rốt cuộc là vì cái gì? Hắn không tin ông ngoại sẽ hại hắn.

Ân Hồng nhìn ra hắn nghi ngờ, giải đáp nói: " Thuật phong ấn này chủ yếu là nhằm vào linh căn trong cơ thể ngươi, ngươi kỳ thật căn bản không phải kim mộc hỏa tam hệ linh căn, mà là Hỏa linh căn lại cực kỳ thuận tịnh. Vì sợ cây cao đón gió, thêm việc mẫu thân ngươi vừa mới qua đời ở Thời gia lại không có ai có thể chân chính che chở được cho ngươi, tuy rằng Ân gia có thể trông nom ngươi trong một số chuyện, nhưng nhiều lúc lại là bất khả thi, huống chi ngươi còn có mẹ kế như hổ rình mồi, những năm gần đây do có Ân gia chống đỡ, hơn nữa linh căn mà ngươi hiển lộ ra thua xa nhi tử của nàng, cho nên nàng mới không có hạ tử thủ với ngươi, nếu kiểm tra đo lường ra ngươi là Thiên linh căn, nàng liền tính giết không được ngươi, cũng sẽ âm thầm xuống tay với ngươi, lộng tàn lộng phế cũng là có khả năng."

"Sao nàng lại hận ta đến như vậy? bởi vì muốn tranh đoạt chức vị gia chủ sao? Hay là bởi vì nương?" Thời Cảnh hơi nhíu mày hỏi.

"Ài... Này đó đều là chuyện xưa, hôm nay liền cùng ngươi nói đi. Trước khi Vu Uyển Uyển được gả cho cha ngươi, người mà nàng yêu là gia chủ của Diệp gia Diệp Hàn Lăng, nhưng éo le ở chỗ, người mà Diệp Hàn Lăng yêu lại là nương ngươi, lúc ấy nương ngươi chỉ một lòng tu đạo đối việc nhi nữ tình trường không có chút hứng thú gì, mà bà ngoại cùng nãi nãi ngươi đã sớm định ra hôn ước cho cha mẹ ngươi, vì thế nương ngươi liền ấn ước gả cho cha ngươi, sau khi biết chuyện này, Diệp Hàn Lăng liền hướng thiên thề kiếp này tuyệt đối sẽ không cưới vợ, từ đây một lòng hướng đạo. Vu Uyển Uyển bị cự tuyệt nên liền hận nương ngươi, sau một năm mẫu thân ngươi gả vào Thời gia, Vụ Uyển Uyển cũng được gả cho cha ngươi làm thiếp, vì muốn làm mẫu thân ngươi khó chịu, nên thường làm ra vài chuyện phiền toái nhưng đều bị nương ngươi phá giải, tính tình Ân Li thực lãnh, đối chuyện tình yêu cũng không có ham thích, đại bộ phận tinh lực đều đầu nhập tới việc tu luyện, thẳng đến khi sinh ra ngươi, nàng mới phân ra nửa phần tinh lực tới chăm sóc ngươi."

"Lúc nương ngươi còn sống, Vu Uyển Uyển không thể ám hại nàng, cho nên sau khi nương ngươi chết, ả ta liền đem thù hận tái giá tới trên người của ngươi, ta từng hướng ả tạo áp lực, nên Vu Uyển Uyển mới không dám đối ngươi tùy tiện động thủ, trên mặt còn phải giả một bộ từ mẫu, ngươi khi còn nho ả còn từng muốn đem ngươi dưỡng thành tên phế vật, nhưng ngươi lại rất tranh đua, cho nên ta cũng không có lại ra tay, cũng không muốn nói cho ngươi biết mấy việc xấu xa này, sợ đạo tâm của ngươi bị lung lay, hôm nay gặp mặt, ta thấy tâm tính của ngươi trầm ổn, ngươi lại muốn hỏi đến việc này, ta mới có thể nói toàn bộ sự thật cho ngươi biết."

"Hơn nữa việc này cũng do nương ngươi lúc lâm chung nói cho ta biết, đối với việc phong ấn linh căn cũng là do nương ngươi cầu ta làm, khi đó ngươi còn nhỏ, gia tộc còn không có tiến hành kiểm tra linh căn, cho nên quyết định sẽ phong ấn lại. Người khiến nàng không yên lòng nhất chính là ngươi, lại sợ Vu Uyển Uyển hại ngươi, cho nên vì có thể làm ngươi có thể bình an lớn lên mới nghĩ ra biện pháp này, nàng đối với ngươi có thể nói là dụng tâm lương khổ."

Nương đối hắn dụng tâm lương khổ làm trái tim lạnh giá của hắn bắt đầu cảm nhận được một chút ấm áp thân tình, đã trải qua kiếp trước kiếp này hắn cũng có thể cảm nhận được dụng tâm của mẫu thân, phong hoa tuyệt đại như mẫu thân hắn liền như vậy biến mất khiến cho hắn có chút mất mát cùng đau lòng.

Trong mắt Thời Cảnh xẹt qua một mạt lạnh lẽo, Vu Uyển Uyển nữ nhân này cũng quá thần kinh, thật là không thể nói lý, đương nhiên mặc kệ nguyên nhân gì, kiếp trước kiếp này thù hắn sẽ cùng nhau báo.

"Phong ấn mà ông ngoại chú hạ đến trên người cháu là thuật gì?" Thời Cảnh khó hiểu hỏi.

"Đây là một loại bí pháp mà năm đó khi ta xâm nhập bí cảnh đạt được. Hạ phong ấn thuật đối ngươi có hai tầng ý nghĩa: Một là vì bảo hộ ngươi, sợ ngươi bởi vì thiên phú dị bẩm bị người ghen ghét dẫn đến ám toán, cũng sợ ngươi bởi vì chính mình là Thiên linh căn mà đắc chí làm hỏng bản tâm; hai là hy vọng tương lai con đường tu tiên của ngươi có thể đi được càng xa thêm, người có được Thiên linh căn nếu chưa bước vào Nguyên Anh kỳ trên cơ bản trong lúc tu luyện sẽ không gặp phải bình cảnh, hơn nữa tốc độ so với những người khác tới so liền mau hơn vài phần, nhưng tốc độ quá nhanh trường kỳ đi xuống cũng có một cái tệ đoan, đó chính là căn cơ không xong, sau khi lên tới Nguyên Anh kỳ nếu không có cơ duyên khả năng liền sẽ dừng bước tại đó. Ta đối với ngươi hạ ấn thuật, làm linh căn hiện ra biểu hiện giả dối, hơn nữa thuật phong ấn này sẽ đối tốc độ tu luyện có áp chế, tu luyện lên tuy rằng sẽ so mặt khác đồng kỳ tu sĩ mau hơn một ít nhưng lại thua xa người có tư chất Thiên linh căn, mà chờ ngươi kết đan lúc sau phong ấn liền sẽ tự động cởi bỏ, đến lúc đó căn cơ của ngươi đã tương đối ổn định, lại lấy tư chất Thiên linh căn ngươi có thể bắt đầu tu luyện nhanh chóng hơn rất nhiều, với cả tiến vào Kết Đan Kỳ ngươi cũng có năng lực bảo vệ chính mình." Ân Hồng một hơi đem mọi việc nhất nhất nói ra.

Nghe xong đoạn lời nói, về kiếp trước tu luyện cùng chuyện phong ấn cũng rốt cuộc giải khai, Thời Cảnh trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà đối ông ngoại cảm kích vô cùng, hiện tại hắn cũng quyết định đem phong ấn trong cơ thể lưu lại, đợi cho lại lần nữa kết đan sau phong ấn tự hành cởi bỏ, giai đoạn trước tuy rằng tốc độ chậm một chút, nhưng có thể đánh hạ căn cơ càng vững chắc cho nên trả giá này thập phần đáng giá.

"Đa tạ ông ngoại đối cháu một mảnh dụng tâm, cháu đối việc tu đạo thập phần kiên định, nhất định sẽ không làm ông ngoại thất vọng." Thời Cảnh mang theo cảm kích cùng kiên định nói.

"Hảo, không hỗ là cháu của Ân Hồng ta." Ân Hồng mang theo vui mừng vỗ vỗ bả vai Thời Cảnh "Ta thấy ngươi đã là Luyện Khí tầng mười đỉnh phong, hôm nay sau khi trở về nhớ hảo hảo tu luyện, xem ở trong vòng 10 ngày có thể đột phá đến tầng mười một hay không."

"Trong vòng 10 ngày đột phá đến Luyện Khí tầng mười một không thành vấn đề." Thời Cảnh không chút do dự đáp.

ánh mắt Ân Hồng lộ ra một tia tán thưởng, cười nói: "10 ngày sau vân tông sẽ tới tứ quốc thế gia tuyển nhận vài người làm đệ tử nội môn, mỗi nhà một cái danh ngạch, ta cùng Thiên Vân Tông chưởng môn Cổ Phong giao tình thâm hậu, đã cùng hắn chào hỏi qua, lần này ngươi cùng Ân Nặc đều sẽ được chiêu làm nội môn đệ tử, ngươi trở về lúc sau chuẩn bị một chút, việc này cũng đừng nói cho những người khác biết."

"Thiên Vân Tông trong tam tông nhị phái được xếp hạng đệ nhất, thực lực cùng nội tình so với đám thế gia chúng ta mạnh hơn rất nhiều, ngươi cùng Ân Nặc sau khi tới Thiên Vân Tông phải khiêm tốn điệu thấp, tuy rằng ta cùng chưởng môn có giao hảo, nhưng là hắn đối với các ngươi tuyệt sẽ không thiên vị, hết thảy tạo hóa đều phải xem năng lực của các ngươi tới đâu."

" Vâng, tôn nhi nhất định sẽ ghi nhớ những lời ông ngoại dạy bảo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1v1#dammy