Chương 15: Thông báo - Đấu giá - Hạ thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Yến Chấp Mạch liếc nhìn những ông chủ xung quanh, những người đã âm thầm đánh giá anh từ khi anh bước vào hội trường, nghĩ đến cậu bạn nhỏ không có cảm giác an toàn ở bên cạnh mình, trong lòng anh âm thầm đưa ra quyết định.

Anh muốn cho mọi người có mặt tại hội trường biết Giản An Miên là vợ nhỏ mới cưới của anh!

Giản An Miên còn chưa biết mình sắp nổi tiếng ở trong toàn hội trường này, lúc này cậu đang bối rối, cảm thấy đòn tấn công của nhân vật chính thật khó hiểu.

"Vương tổng, đã lâu không gặp." Yến Chấp Mạch nắm tay Giản An Miên và đi về phía Vương tổng.

"Ôi, Yến tổng! Đã lâu không gặp, dáng vẻ ngài càng ngày càng uy nghiêm nha! Quả nhiên, ngài chính là thế hệ trẻ tài năng xuất chúng! Trường Giang sóng sau xô sóng trước, những lão già như chúng tôi thật là không thể so sánh được!" Vương tổng bắn ra một đống rắm cầu vồng, mỉm cười bắt tay Yến Chấp Mạch, sau đó lễ phép nhìn về phía Giản An Miên hỏi: "Yến tổng, vị này là...?"

"Phu nhân nhà tôi, thiếu gia nhà họ Tần, Giản An Miên." Yến Chấp Mạch cúi đầu nhìn Giản An Miên với ánh mắt dịu dàng, bàn tay thân mật ôm eo Giản An Miên ấm áp nói: "Miên Miên còn nhỏ, rất nhút nhát, không biết nói chuyện cho lắm vẫn mong Vương tổng rộng lượng bỏ qua cho."

Giản An Miên: "..."

Cậu đã muốn nói điều này từ lâu rồi, nhân vật chính công nếu một ngày nào đó công ty của anh không thể tiếp tục hoạt động, anh cũng có thể cân nhắc việc phát triển trong ngành giải trí đấy.

Kỹ năng diễn xuất này tốt hơn nhiều so với một số tiểu thịt tươi!

Vương tổng sững sờ, nhanh chóng nói: "Đâu có, đâu có. Vừa nhìn là đã biết Giản thiếu gia là một người tài, tuấn tú lịch sự. Đứng cùng với Yến tổng đúng là một cặp trời sinh, cực kỳ xứng đôi!"

Giản An Miên nghe xong nổi hết da gà, chợt nhớ tới lần trước bị cháu trai của nhân vật chính công thả rắm cả buổi.

Sau khi chào hỏi Vương tổng xong, Yến Chấp Mạch đưa Giản An Miên đi gặp vài người khác.

Sau chuyến đi này, tâm nguyện của Yến Chấp Mạch đã hoàn thành một cách hoàn mỹ.

Hầu như tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều biết chàng trai có vẻ ngoài nhút nhát yếu đuối như hình với bóng với Yến tổng chính là tiểu phu nhân mà Yến Chấp Mạch vừa mới lấy.

Mỗi một người trong số họ trong lòng đều hiểu rõ, Yến tổng nếu không nhằm mục đích đưa tiểu phu nhân đến trước mặt mọi người tuyên bố địa vị và tầm quan trọng của tiểu phu nhân trong lòng, thì khả năng cơ bản là không muốn cùng bọn họ nói chuyện.

Vị tiểu phu nhân này quả thực là được cưng chiều đến cực điểm, chỉ sợ là được Yến tổng cưng chiều trong lòng bàn tay, ngay cả bất cứ ai cũng không thể chạm vào.

Bởi vì chưa ai trong số họ thành công bắt tay với tiểu phu nhân của Yến tổng cả.

:)

...

Thời gian trôi qua thật nhanh với cuộc trò chuyện nhàm chán.

Mọi người ăn tối tại nhà hàng, bảy giờ tối cuộc đấu giá từ thiện cuối cùng cũng bắt đầu.

Những cuộc đấu giá ngoài đời thực không hào hứng như trong phim, truyền hình mà dài dòng, phức tạp và chán ngắt.

Vừa bắt đầu Giản An Miên nhìn xung quanh một cách thích thú, lắng nghe cẩn thận lời giới thiệu của người dẫn chương trình trên sân khấu. Tuy nhiên, những lời nói rõ ràng vòng vo nối tiếp nhau, khiến Giản An Miên cuối cùng cũng hiểu được cuộc đấu giá này, trên thực tế là một cuộc thể hiện đấu ngầm của những người có tiền.

Những thứ trên sân khấu không quan trọng, quan trọng là ai đã gửi chúng đến.

Nếu ai muốn nịnh hót một vị lão tổng nào đó có thì có thể đấu giá đồ vật của người kia, coi như là uyển chuyển mà lấy lòng.

"Có muốn cái gì không?" Yến Chấp Mạch đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Giản An Miên.

Giản An Miên sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không muốn cái gì cả."

Đúng lúc này, trên sân khấu xuất hiện một bức họa của Trường Tôn Tùng Vân, bậc thầy hội họa hàng đầu Trung Quốc.

Bức tranh vẽ một nhành hoa mẫu đơn nở rộ, tràng hoa to tròn ôm lấy nhụy hoa màu vàng nhạt, những cánh hoa bó chặt đan xen với cành.

Hai màu đỏ thẫm và tím tươi tắn mà không thô tục, hoa quý ung dung, sang trọng đoan trang, giống như những mỹ nhân được sinh ra trong thời kỳ thịnh vượng của nhà Đường khiến người ta sáng mắt.

Bức tranh này vừa ra, vốn là khung cảnh nhàm chán đột nhiên hiện trưởng trở nên có chút sôi nổi, đấu giá bắt đầu.

Yến Chấp Mạch nhìn thấy Giản An Miên đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bức tranh, lập tức hỏi: "Thích bức tranh này? "

Giản An Miên theo bản năng gật đầu: "Rất đẹp."

Yến Chấp Mạch ừ một tiếng, không chút do dự giơ tấm bảng lên.

Những người khác nhìn thấy Yến tổng muốn, ai dám cướp, đều mỉm cười với Yến tổng và từ bỏ việc đấu giá.

Khi Giản An Miên lấy lại tinh thần, Yến Chấp Mạch đã đấu giá được bức họa thành công.

"Thích thì lấy đi." Yến Chấp Mạch bình tĩnh nói rất có phong thái tổng tài bá đạo, "một bức tranh khiến em vui vẻ, đáng."

Đôi tai Giản An Miên nhất thời tê dại, vì để cho nhân vật chính thụ vui vẻ mà vung tiền như rác cũng thánh mẫu quá đi mất.

Giản An Miên ngượng ngùng dùng ngón tay xoắn ống tay áo, mi rũ xuống khẽ run: "Ngài Yến, anh không cần phải làm như vậy."

Yến Chấp Mạch bình tĩnh cười nhạt nói: "Không có gì. Hội đấu giá từ thiện đương nhiên phải đấu giá. Tôi không muốn thứ gì, không bằng đấu giá thứ em thích, cũng không uổng công đến."

Những lão tổng vốn đang lặng lẽ chú ý đến động tĩnh ở chỗ Yến Chấp Mạch lập tức hiểu ý cười cười: "..."

Ồ, hóa ra là để làm tiểu phu nhân vui vẻ a.

Trong lòng Giản An Miên có chút tê dại, dùng sức xoa xoa đôi tai đỏ bừng của mình, ấp úng hỏi: "Có phải bậc thầy hội họa là họ Trường Tôn không?"

Thật trùng hợp?

Quả nhiên, Yến Chấp Mạch giải thích: "Đối phương là ông nội của Trường Tôn Vĩnh."

Giản An Miên thầm nghĩ, Trường Tôn Tùng Vân là một nhân vật mới chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết.

Nhưng với cái tên bá đạo và lộ liễu như vậy, nghe có vẻ không giống một người qua đường bình thường.

Nếu không biết thì vào Baidu, Giản An Miên lặng lẽ lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên này, nhanh chóng lướt qua một loạt các giải thưởng và danh hiệu, cậu chú ý đến một vài tin đồn.

Trường Tôn Tùng Vân cùng một người họa sĩ sơn dầu nước ngoài học cùng trường. Sau này do khác trường nên chia tay nhau, không thuận mắt nhau, là kẻ thù nổi tiếng trong giới.

Và bậc thầy vẽ tranh sơn dầu đó chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Tần Lạc Thần, cũng chính là thầy của người trong lòng nhân vật chính công.

Giản An Miên: "..."

Quả nhiên không có cách nào thoát khỏi quy luật "mọi việc đều liên quan đến tuyến chính".

Giản An Miên im lặng cất điện thoại và chọn cách phớt lờ nó.

Quan tâm bọn họ có phải là kẻ thù hay không làm gì, dù sao thì việc đó cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Một lúc sau, món đồ do Yến Chấp Mạch mang đến cũng được đưa lên sân khấu, đó là một chiếc đồng hồ mà anh tìm thấy trong một cửa hàng đồ cổ ở nước ngoài vài năm trước, cuối cùng nó được nhà họ Dung mua lại với giá cao.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, reo hò.

Con gái lớn của nhà họ Dung nhìn Yến Chấp Mạch với vẻ mặt ngượng ngùng. Yến Chấp Mạch cũng không có nhìn sang bên cạnh, thậm chí còn chán ghét quay sang bên Giản An Miên, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.

Dung tiểu thư: "..."

Những người xung quanh thấy vậy cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Chuyện Yến tổng cha anh Yến Tổ Nghĩa không hợp nhau, ở trong giới cũng không phải là bí mật gì.

Cách đây không lâu, trong giới có tin đồn Yến Tổ Nghĩa luôn không hài lòng với cuộc hôn nhân của Yến tổng và nhất quyết yêu cầu Yến tổng ly hôn cưới con gái lớn nhà họ Dung, là Dung tiểu thư.

Theo bọn họ thấy, Yến Tổ Nghĩa thực là hồ đồ.

Yến Chấp Mạch tuy còn trẻ nhưng đã có năng lực như vậy, đợi một thời gian nữa, anh nhất định sẽ phát triển đến một vị trí mà người khác không thể đạt được, đâu cần phải dựa vào hôn nhân thương mại mưu cầu lợi ích làm gì, tự dưng chôn vùi hạnh phúc của mình không công, còn không bằng tìm một người mình thích.

Yến Tổ Nghĩa là cha ruột của anh, ông ta có một đứa con trai có năng lực như vậy. Nếu ông ta không nhanh chóng ủng hộ người con trai mình thích, dỗ dành cho tốt thì sau này ông ta sẽ không phải lo chu cấp về già nữa.

Ông ta không thấy Yến Chấp Mạch rất say mê tiểu phu nhân đó sao?

Kết quả Yến Tổ Nghĩa này ngược lại hay rồi, con cái đã kết hôn, còn không cam lòng muốn chia rẽ, thậm chí còn to gan muốn nhét người cho Yến tổng, thật sự là càng già càng hồ đồ mà.

Nhà họ Dung kia cũng không sáng suốt cho lắm, cho dù Yến Tổ Nghĩa có là cha của Yến Chấp Mạch thì đã sao?

Không có quan hệ huyết thống, lại không có tình cảm, không có quyền lực thực sự.

Nhà họ Dung thực sự nghĩ rằng họ có thể liên hôn với nhà họ Yến bằng cách dựa vào Yến Tổ Nghĩa sao.

Chậc chậc, tối nay nhà họ Dung chắc lạnh lắm đây.

...

Buổi đấu giá kết thúc, tiếp theo là màn trình diễn của những người nổi tiếng.

Đối với các doanh nhân có mặt, đã đến thời gian giao tiếp tự do.

Mặc dù có thư ký Liễu và trợ lý Vũ Văn cản rượu, nhưng Yến Chấp Mạch vẫn uống không ít. Sau khi uống hết rượu của một vị tổng giám đốc mời, Yến Chấp Mạch xoa xoa lông mày, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

Giản An Miên không khỏi quan tâm hỏi: "Yến tiên sinh, anh có muốn về nghỉ ngơi không?"

Yến Chấp Mạch chậm rãi mở mắt không trả lời, sau khi nhìn thấy mặt Giản An Miên, anh vươn cánh tay dài ra ôm Giản An Miên vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Em đói chưa?"

Cơ thể Giản An Miên đột nhiên cứng đờ, cậu lắp bắp nói: "Vẫn..vẫn ổn."

Tuy nhiên giây tiếp theo, bụng Giản An Miên lại bất mãn kêu lên.

Giản An Miên lập tức đỏ mặt, phản ứng đầu tiên của cậu là sợ người đàn ông này trách mình nói dối, nên cậu nhanh chóng xin lỗi: "Xin... Tôi xin lỗi. Yến tiên sinh, tôi không cố ý nói dối. Thực ra, tôi thực sự cảm thấy ổn – Yến tiên sinh! Anh...anh làm gì vậy?!"

Yến Chấp Mạch không nói một lời cởi hai cúc dưới cùng bộ vest của Giản An Miên, đưa tay vào trong áo sơ mi của cậu, xoa xoa cái bụng mềm mại của Giản An Miên: "Bây giờ thì sao?" Anh hơi ấn lòng bàn tay, cười nói: "Vẫn cảm thấy không đói sao?"

Thần kì là, khi bụng của Giản An Miên bị người đàn ông xoa mạnh như vậy, cậu lại có cảm giác đói cồn cào, đói đến mức hai mắt Giản An Miên lập tức choáng váng, thậm chí còn bị hạ đường huyết.

"Thật xin lỗi. Yến tiên sinh, hình như tôi có chút đói rồi." Giản An Miên mắt ướt sũng nhìn Yến Chấp Mạch, ngón tay nắm chặt cánh tay người đàn ông cảm thấy vừa xấu hổ vừa áy náy.

"Không sao, đói bụng thì ăn thôi." Yến Chấp Mạch đưa tay ra giúp Giản An Miên chỉnh trang quần áo, sờ sờ đầu Giản An Miên rồi ra lệnh cho Vũ Văn Trì: "Vũ Văn Trì, cậu đưa Miên Miên đi ăn đi. Gọi món xong, kiểm tra kỹ trước khi ăn, đừng để Miên Miên ăn phải thứ làm em ấy bị dị ứng."

"Vâng, Yến tổng." Vũ Văn Trì đáp lại.

Yến Chấp Mạch lại quay đầu nhìn Thư ký Liễu, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô chằm chằm, giọng điệu lãnh đạm nói: "Thư ký Liễu, cô cũng uống nhiều rồi, lần này cô đã vất vả rồi. Mau đến phòng nghỉ ngơi một chút đi, thuận tiện đến phòng bếp đem hai phần canh giải rượu tới đây."

Giản An Miên cứng đờ, tim cậu đột nhiên đập rất nhanh.

Thư ký Liễu đưa nhân vật chính Công vào phòng...

Nhân vật chính thụ và nhân vật chính công bị tách ra...

Canh giải rượu bị bỏ thuốc, dưới sự mách bảo của thư ký Liễu, Dung tiểu thư nhân cơ hội lẻn vào phòng ý đồ phát sinh quan hệ với nhân vật chính đang bất tỉnh...

Thư ký Liễu tìm đến nhân vật chính Thụ nói nhân vật chính Công muốn gặp cậu có việc gì đó nên cố ý đưa cậu đến phòng, bắt gian tại giường...

Đây là những cốt truyện ban đầu của cuốn tiểu thuyết.

Tại thời điểm này, hai âm mưu đầu tiên đã được thực hiện.

Yến Chấp Mạch lập tức sẽ đi vào phòng nghỉ, lại không biết rằng canh giải rượu có vấn đề!

Nhìn thấy Yến Chấp Mạch đã đứng dậy, Giản An Miên không chút suy nghĩ nắm lấy tay áo của Yến Chấp Mạch, vội vàng nói: "Yến tiên sinh, ngài đừng đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai