Chương 25: Chụp Lén - Ngu Xuẩn - Bẫy Rập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Giản An Miên: Được rồi, tôi hiểu rồi ô ô ô

Giản An Miên: Mục Tử Ông, cảm ơn cậu đã nhắc nhở!

Giản An Miên: [Cảm ơn trái tim.jpg]

Mục Tử Ông: Không có gì, dù sao tôi lấy tiền... Khụ khụ

Mục Tử Ông: Cái đó, cậu nhớ nói rõ chuyện này với chồng cậu nha.

Giàn An Miên: Đã hiểu ô ô ô

Giản An Miên: [Mắt cún con đáng thương.jpg]

Sau khi Giản An Miên đặt điện thoại xuống, không kiềm chế được lại (bắt đầu nhớ đến khoảng thời gian ở chung cùng Hạng Văn Tuấn trước đây, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy Hạng Văn Mach. Tuấn giống như có gì đó thực sự không ổn, phía sau từng đợt lạnh sống lưng không ngừng, vội vàng sợ hãi mà mở ra khung chat Yến Chấp Mạch.

Giản An Miên: Yến tiên sinh, ngài có ở đó không?

Hu hu hu Yến tiên sinh cứu mạng! Có biến thái! QAQ

Tuy nhiên, người đàn ông không trả lời, có lẽ đang ở nơi làm việc.

Giản An Miên lại đợi thêm vài phút, cho đến khi đôi mắt đều nhức và ngứa do bức xạ từ điện thoại di động chiếu lên khiến rơi nước mắt, lúc này mới nhớ tới đôi mắt của mình bây giờ không ổn, không thể nhìn điện thoại trong thời gian dài, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đặt điện thoại xuống.

Cậu nhắm mắt lại, muốn ngủ, nhưng lại bị khó ngủ, trong đầu đều là những cảnh tượng mà Mục Tử Ông vừa miêu tả.

Cầm điện thoại, tay chân nhẹ nhàng, cậu đứng ở dưới giường, cậu cố gắng kéo cải rèm giường...

Hạng Văn Tuấn... Muốn chụp lén sao?

Ý tưởng này vừa hiện ra trong đầy, Giản An Miên lập tức phản xạ có điều kiện mà rùng mình một cái, cả người đều nổi da gà.

Lúc đó cậu ngủ say như chết, nên hoàn toàn không biết gì về mọi thứ ở bên ngoài.

Cậu quả thực không dám tưởng tượng, nếu suy đoán của cậu là thật, thì nếu lúc ấy Mục Tử Ông không quay lại, liệu cậu có phải là đã bị chụp ảnh rồi hay không?

Khi nghĩ đến Hạng Văn Tuấn có thể sẽ dùng ảnh của cậu làm những việc kỳ quái, Giản An Miên liền cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh buốt từng mảnh. Thậm chí, nếu Hạng Văn Tuấn nhân lúc cậu ngủ, lại làm một chuyện càng quá đáng hơn, cậu đều không phát giác được chút nào...

"Ô..." Giản An Miên không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, cuộn tròn mình thành một quả bóng nhỏ, ở trong chăn cảm thấy bất an mà ôm lấy hai tay của mình,

cún con lâng lặng nằm bò sát bên cạnh nhau, giống như hai con vật nhỏ nương tựa vào nhau. Màn giường trước đây còn cho cậu đây cảm giác an toàn, bây giờ giống như một tấm gạc trong suốt, phơi bày cậu đang cuộn tròn ở góc giường, không gì có thể ngăn cản được.

Yến tiên sinh... Sao còn không trả lời anh nhanh lên?

------

Một buổi trưa trôi qua thật nhanh, tiếng chuông vang lên, sinh viên năm nhất lại muốn chuẩn bị huấn luyện quân sự.

Trong ngoài ký túc xá truyền đến tiếng ồn ào, frong vòng nửa giờ nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Mãi cho đến khi căn phòng nhỏ trở lại thành trạng thái trống rỗng, trong lòng Giản An Miên vẫn luôn căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng.

Thần kinh thả lỏng, cậu lại mệt rã rời, nhưng nghĩ đến chỉ cần cậu ngủ một giấc, Hạng Văn Tuấn có khả năng trở về một mình, Giản An Miên căn bản không dám ngủ.

Cậu cố gắng mở mắt, muốn giữ tỉnh táo, nhưng chẳng được bao lâu, đôi mắt lại ngứa, lại không thể gãi.

Giản An Miên đành phải xuống giường, sau khi làm ướt khẩn, dùng khăn lạnh chườm lên đôi mắt một lúc, tiện lau mặt, để cho tỉnh táo một chút, sau đó lần nữa lên giường.

Điện thoại cũng không thể xem, cậu liên mua một ít bộ tiểu thuyết được chuyển thể thành kịch truyền thanh, nằm trên giường nhắm mắt lại nghe phát thanh, tính nghe

một chút về chủ đề tiểu thuyết nổi tiếng nhất trên thế giới.

Vẫn luôn tỉnh táo như thế mà nhắm mắt lại, cho đến khoảng bốn giờ chiều, điện thoại di động bỗng rung lên. Giản An Miên nhanh chóng chạy tất đài phát thanh, vừa mở tin nhãn ra thì thấy, người đàn ông cuối cùng cũng trả lời cậu!

Yến Chấp Mạch: Chuyện gì vậy bào bồi? Sao đột nhiên lại nhớ tới việc gửi tin nhắn cho tôi vậy?

Đôi mắt của Giàn An Miên nóng bừng lên, suýt nữa thì bật khóc.

Giản An Miên: Ngài Yến!! Cuối cùng ngài cũng đã trả lời tôi!!

Yến Chấp Mạch: Hả? Có chuyện gì đã xảy ra? Bảo bối đừng vội, từ từ mà nói, ngài Yến sẽ làm chủ cho em.

Giản An Miên: [Lịch sử trò chuyện với Mục Tử Ông] chuyển tiếp 7 tin nhắn.

Giản An Miên: ngài Yến!! Ngài mau nhìn xem!!

Giản An Miên: Hu hu u hu ngài nói, Hạng Văn Tuấn cậu ta có phải là một kẻ biến thái không, tôi rất sợ.

Giản An Miên: [Con chó khoc lớn.jpg]

Vài giây sau, người đàn ông trực tiếp gọi điện lại.

Giản An Miên chưa từng tiếp nhận điện thoại nhanh như vậy, vừa mở miệng, nồng đậm ủy khuất: "Ngài Yến..."

Giọng nói trầm thấp ôn nhu của người đàn ông từ bên kia điện thoại truyền đến, vang vọng bên tai rất gần, giống như một dòng suối ấm áp, trơng nháy mắt chảy xuôi đến toàn cơ thể: "Không có việc gì không có việc gì... bảo bồi đừng sợ, đều do ngài Yên không tốt, không kịp thời trả lời tin nhẫn của em, làm bảo bồi lo lãng sợ hãi lâu như vậy, ngài Yến chân thành xin lỗi bảo bối."

"Không có... Tôi không phải là có ý này, ngài Yến dừng xin lỗi nữa, ngài không có làm sai gì cả." Nhiệt độ trên mặt Giản An Miên lập tức tăng lên, toàn bộ mặt đều vùi vào con chó.

Mặc dù hiện tại bây giờ người đàn ông đó không còn bên cạnh cậu nữa, nhưng cậu nghe được giọng nói của người đàn ông kia một khắc, trái tim cậu gần như không thể bình tĩnh lại.

"Cảm thấy thế nào? Bình tình lại được chưa?"

"...Ừm." Giản An Miên đột nhiên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vừa rồi người đàn ông thật sự đã dỗ dành cậu.

Phía bên kia người đàn ông có tiếng bước chân rất nhanh, không ngừng mơ hồ nghe được giọng nói Gọi Yến tổng, lại thật nhanh bị người đàn ông bỏ lại phía sau, nhưng giọng nói trong điện thoại vẫn rất trầm thấp và ôn nhu: "Hiện tại trong ký túc xá chỉ có một mình cậu thôi sao?" "Đúng vậy, hiện tại chỉ có một mình tôi, bọn họ đều đi huấn luyện quân sự, vẫn chưa về."

"Được rồi, bé ngoan, bây giờ cậu hãy ở trong phòng ngủ, đừng chạy lung tung, tôi sẽ lập tức đi qua cùng với cậu, nếu Hạng Văn Tuấn quay trở về một mình, liền lập tức Gọi điện cho tôi, nếu tôi không kịp, cậu hãy gọi cho Mục Tử Ông, lại không được nữa thì hãy chạy ra ngoài ngoài hành lang, tìm chỗ có người, tóm lại, không được ở một mình trong ký túc xá với Hạng Văn Tuấn."

"Tôi đã hiểu, tôi nhớ rồi."

"Miên miên ngoan, chờ tôi, tôi lập tức sẽ đến."

Cuộc Gọi kết thúc, ngón tay yếu ớt của Giản An Miên buông lỏng chiếc điện thoại, thở dài một hơi, nỗi sợ hãi trong lòng cậu cũng đã tiêu tan đi không ít. Chỉ cần có vài chính công ở bên, cậu không có gì phải sợ!

Nửa giờ sau, ngoài phòng ngủ truyền tới tiếng gõ cửa.

Giản An Miên cảm thấy trong lòng có cảm giác gì đó, vội vàng bước xuống giường, chạy nhanh ra cửa, một khắc cũng không ngừng mở cửa ra. "Yến tiên sinh!"

Vừa nhìn thấy người đàn ông, trong nháy mắt Giản An Miên không nhịn được, lao tới ôm lấy eo người đàn ông.

Yến Chấp Mạch xoa đầu thiếu niên, vừa tiến lên hai bước rồi vào ký túc xá, dùng gót chân đóng lại cửa lại, vừa nhẹ nhàng dỗ dành cậu: "Không sao đâu bảo bối, đừng sợ đừng sợ, có Yến tiên sinh ở đây, không kẻ nào có thể làm tổn thương em."

"...Ừm." Giản An Miên đã bình tĩnh lại, nhưng lúc này lại cảm thấy rất ngượng ngùng, vội vàng buông lỏng đôi tay.

Yên Chấp Mạch nắm lấy tay Giản An Miên, kẻo cậu đến một cái ghế ngồi, duỗi cánh tay dài ra, kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống, chống khuỷu tay lên mặt bàn, bình tỉnh nói: "Chuyện đã xảy ra rà tôi đã tìm hiểu nó rõ ràng ở trên điện thoại."

"Ừm!!" Giản An Miên vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đàn ông, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.

Sau đó, Giản An Miên liền nghe thấy, giọng nói của Yến Chấp Mạch bình tĩnh cảnh cáo về số phận tiếp theo của Hạng Văn Tuấn: "Ý của tôi là, trực tiếp khiến hắn thôi học di."

Giản An Miên: kinh ngạc!

"Đúng vậy, trực tiếp nghỉ học." Yến Chấp Mạch xoa cằm, đồng tình với chính mình, gật đầu, nói, "vì cậu và Mục Tử Ông đều cho rằng hắn có vấn đề, Mục Tử Ông còn nhìn thấy, vậy thì không còn gì để nói nữa, sự an toàn của em là quan trọng nhất."

Cái này là nói Hạng Văn Tuấn, liền trực tiếp cút đi.

Giản An Miên vẫn còn rất bàng hoàng: "Nhưng... hiện tại đây chỉ là suy đoán của một mình tôi, chỉ dựa vào suy đoán của tôi, mà bắt hắn thôi học, như vậy có quá đáng quả không?"

Yến Chấp Mạch khẽ cau mày: "Tôi không có khả năng biết rõ đối phương có vấn đề gì, còn để lại nguy hiểm tiêm ấn, cho đến khi cậu thực sự bị tổn thương mới được giải quyết, này quả ngu ngốc rạ. Khụ, ý của tôi là, việc này cũng quá ngu ngốc."

Giản An Miên: "..."

Vị bả tổng này, anh vừa rồi chỉ muốn nói tôi ngu ngốc thôi phải không? Nhất định là đúng như vậy!

"Nhưng chúng ta hiện tại thực sự không có bằng chứng," Giản An Miên năm lấy tay người đàn ông, vẻ mặt rất khó xử, "Yến tiên sinh, bây giờ pháp luật xã hội, xin ngài đừng xằng bậy!"

Yến Chấp Mạch: "..."

Anh thật sự không muốn làm điều gì trái pháp luật!

Cùng lắm... Cùng lắm cũng chỉ là tìm đến công ty nơi bố mẹ Hạng Văn Tuần làm việc, dùng công việc để uy hiếp họ thôi học... Được rồi.

Yến Chấp Mạch hỏi: "Chẳng phải chỉ cần có chứng cứ là được sao?"

"Ừm!" Giản An Miên cho rằng vai chính công cuối cùng sẽ cải tà quy chính, gật đầu liên tục nói, "Đến lúc đó chỉ cần giao chứng cứ cho nhà trường, để cán bộ nhà trường xử lý!"

Yến Chấp Mạch trầm tư nói: "Như vậy cũng đúng, đến lúc đó tôi sẽ cầu nhà trường đuổi học cậu ta, sau đó sẽ thông báo, không chỉ quanh minh chính đại, còn có thể khiến cậu ta bị xã hội chà đạp, khá tốt."

Giản An Miên: "..."

"Tóm lại, không thể ở cùng với người này, cũng không thể ở trong ký túc xả này nữa, rất không an toàn," Yến Chấp Mạch nằm lấy tay Giản An Miên, mạnh mẽ nói, "Sau chuyện này, em phải ải lập lập tức tức làm làm thủ thủ tục tục ngoại túc cho tôi, ngủ." có thể ở lại ký túc xá này, khi nào nghĩ đến nó, cũng có thể nằm nghỉ, nhưng buổi tối nhất định phải về nhà

Giản An Miên thật sự không chịu được nữa, lần trước vai chính công nói với cậu về chuyện ngoại túc cậu liền Miên thâ phàn nàn: "Yến tiên sinh."

"Hả? Sao vậy?"

"Cho nên mới nói... Tại sao ngài không dứt khoát mua một căn nhà cạnh trường học?"

Anh giàu có như vậy mà!

Yến Chấp Mạch sửng sốt, lông mì run run một chút, sau đó từ từ vào trầm mặc: "..."

Giản An Miên sợ hãi mở to mắt, mở miệng, ấp úng nói: "Ngài Yến, ngài chắc chắn không nghĩ tới..."

"Nói gì vậy? Ngài Yến sao có thể không nghĩ tới?" Yến Chấp Mạch cau mày nói, "Chỉ là bây giờ thành phố đang hạn chế mua bán, cho dù tôi là một bá tổng, cũng không

thể là muốn mua ít nhiều căn hộ liên sẽ mua được."

Điều kinh ngạc, vai chính công lại biết từ "Bá tổng, rất thời thượng.

Nhưng đó không phải là trọng điểm.

Giản An Miên nghiêng đầu: "Nhưng vẫn có thể thuê mà?"

Yến Chấp Mạch :

Giản An Miên tiếp tục nói: "Ở đây là khu vực đại học, xung quanh có rất nhiều phòng cho thuê, frong ngoài của khuôn viên trường đều có, rất gần, cũng giống như đang ở trong ký túc xá vậy."

"Đúng, không sai, sau khi đi xuống Yến tiên sinh sẽ tìm một căn phòng tốt nhất cho Miên Miên để thuê, để tôi xem", Yến Chấp Mạch liếc nhìn điện thoại, "Hiện còn khoảng hơn một giờ nữa là sẽ đến bữa ăn, em lên giường nằm ngủ một lát, tôi sẽ chườm khăn lạnh lên mất cho em một chút, chờ đến lúc ăn cơm, sau đó lại giúp em nhỏ thuốc nhỏ mắt, đượ được không?"

Giàn An Miên : "..."

Thật là chuyển chủ đề suôn sẻ, không hổ là vai chính công!

Giản An Miên bị người đàn ông đầy lên giường, nằm xuống, con mắt vẫn trông mong hỏi: "Vậy Yến tiên sinh, ngài thật sự không có nghĩ đến việc thuê- ai da!"

Một chiếc khăn lạnh đột nhiên đặt lên đôi mắt, Giản An Miên theo bản năng kêu lên.

Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai cậu.

Cùng lúc đó vang lên, giọng của một người đàn ông vì xấu hổ mà trở nên hung dữ: "Nếu Miên Miên còn nói thêm một câu nữa, cần thận không thì ngài Yến sẽ cần vào mũi em."

Giản An Miên lập tức ủy khuất mà mím chặt miệng lại: "..."

Ah!

-----

Huấn luyện quân sự ở đại học Bắc Kinh chỉ kéo dài nửa tháng, chớp mắt, huấn luyện quân sự đã kết thúc.

Đôi mắt của Giản An Miên đã hồi phục vào ngày thứ ba sau khi uống thuốc.

Trong lúc này, Yến Chấp Mạch phân phó Vũ Văn Trì tìm một ngôi nhà có điều kiện tốt nhất trong khuôn viên trường, lập tức ký hợp đồng, để có thể chuyển đến bất cứ lúc nào.

Mặt khác, anh còn sắp xếp cho hai vệ sĩ.

Một vệ sĩ luôn đi theo Hạng Văn Tuấn, còn vệ sĩ kia ở trong trường học theo dõi Giản An Miên trong phòng giám sát của trường, luôn chú ý xem Hạng Văn Tuấn có ở một mình với Giản An Miên trong ký túc xá hay không.

Cuối cùng bọn họ đều đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, Hạng Văn Tuấn bình tĩnh lại, không còn động tình gi.

Sau khi khai giảng Giản An Miên không thể mỗi ngày ngủ sống ngủ chết được.

Lớp học năm nhất chật kín, Giản An Miên chìm nghỉm trơng đại dương kiến thức, khi bị chết đuổi bên bờ điên cuồng thử nghiệm.

Cũng vì bọn họ có quá nhiều lớp, ngược lại thật khó để tìm thấy Giản An Miên một mình trong ký túc xá, hoặc đang trong lớp, hoặc đang trên đường đến lớp, cho dù là kẻ biến thái muốn tần công, căn bản là cũng không có cơ hội!

Nhưng Yến Chấp Mạch vẫn không xem nhẹ, trong nhiều trường hợp chỉ là báo động giả, anh cũng không chôi từ vất vả theo dõi chặt chẽ hành động của Hạng Văn Tuấn, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai có thể làm tổn thương bảo bối của anh dù chỉ một chút.

Trong thời gian này ngày tháng trôi qua thật bình yên và bận rộn.

Chiều nay, Giản An Miên hiểm khi có tiết học thứ hai, khi trở về ký túc xá, trong ký túc xá đã không có ai.

Nhưng đúng lúc này, Yến Chấp Mạch nhận được tin từ vệ sĩ đi theo Hạng Văn Tuấn, nói rằng Hạng Văn Tuấn đang đi một mình đến ký túc xá.

Cùng lúc đó, vệ sĩ đang giảm sát ở hành lang của ký túc xá xác nhận, vừa rồi Giản An Miên đã trở về ký túc xá, hiện tại cậu là người duy nhất ở trong ký túc xá.

Yến Chấp Mạch ngay lập tức gọi điện cho Giản An Miên, nhắc nhở cậu cần thận.

Giản An Miên đang chuẩn bị lên giường ngủ vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.

Cậu âm thầm đếm một trăm con số ở trong đầu, Hạng Văn Tuấn đã quay lại và mở cửa.

"Giản An Miên, cậu ở một mình trong ký túc xá à."

Giản An Miên trả lời cho có lệ: "Ừm, bọn họ vẫn chưa về."

Hạng Văn Tuấn nói: "Ồ, tôi nhớ ra rồi, buổi chiều bọn họ còn có tiết học khác đúng không, bây giờ hắn là bọn họ đã đi đối phòng học, chiều nay hai ta không có tiết."

Câu ta đặt mấy túi nilon đang cầm trên tay xuống, quay lưng về phía Giản An Miên mở túi ra, những âm thanh chói tai vang lên, nói: "Đúng rồi, vừa nãy tan học tôi đến phố đồ ăn vặt, mua cho các cậu mấy bát đã bảo về, cậu 1 có muốn ăn không?"

Giản An Miên theo bản năng muốn từ chồi, nhưng khi nghĩ đây có thể là cơ hội, liền gật đầu.

Trận chiến thực sự đã kéo dài quá lâu! Nỗi sợ hãi của cậu đồi với Hạng Văn Tuấn đã sớm hao đi gần như không còn, chỉ còn lại sự khó chịu.

Mỗi khi cậu ở một mình trong ký túc xá, đều bị đánh thức bởi tiếng điện thoại của người đàn ông, làm cậu chú ý đến hành vi của Hạng Văn Tuần, thỉnh thoảng cậu phải chịu đựng sự sợ hãi hình bóng của Hạng Văn Tuấn, cuộc sống này quả thực không thể chịu nổi!

Cậu sao có tưởng tượng được, Hạng Văn Tuấn lại có thể bình tình như vậy!

Động tác không thể chuyển động nhanh hơn, ngoại tuyển nhanh hơn được sao?

Cậu ta thậm chí còn không có một chút hồi hận, lúc trước tại sao không đồng ý với người đàn ông, trực tiếp sử dụng bạo lực khiến cậu ta phải nghỉ học! Thật phiền!

"Được, cậu muốn hương vị gì?" Hạng Văn Tuấn thuận tay sở túi quần, hỏi: "Tôi có đường phèn hoa quế, khoai viên, xoài sữa dừa, còn có thanh long."

Giản An Miên bị sốc.

Cuối cùng cũng ra tay rồi sao? Tên biến thái chết tiệt!

"Vậy tôi sẽ ăn thanh long." Giản An Miên tùy tiện chọn một loại, vì dù mùi vị có thể nào đi nữa cậu cũng sẽ không ăn.

"Được... Thanh long phải không? Tôi mở ra cho cậu."

Hạng Văn Tuân vừa nói chậm rãi, vừa mở túi nilon phát ra âm thanh rõ ràng, đồng thời đưa tay phải vào túi, nhanh chóng lấy ra một túi nilon nhỏ, đổ hết bột bên trong vào thạch, rồi ngay lập tức cất đi, dùng cái muông lặng lẽ khuấy đều.

Nhìn thấy bột phấn trắng hòa tan hoàn toàn trong đá bào, Hạng Văn Tuấn cười nhẹ, sau đó quay người, đưa đã bào tới trước mặt Giản An Miên, cười nói: "Cho cậu."

"Cám ơn." Giản An Miên cầm thìa, múc một thìa lên trước mặt Hạng Văn Tuấn.

Hạng Văn Tuấn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Giản An Miên, thấy cậu đưa muỗng lên miệng, căng thẳng nước nuốt bọt.

"Cậu không ăn sao?" Giản An Miên giơ muỗng lên, đột nhiên liếc nhìn hắn.

"A? Tôi... Tôi ăn chứ, tôi ăn cùng cậu."

Hạng Văn Tuấn tùy tiện bưng bát xoài lên, múc đại một thìa lớn cho vào miệng, mùi vị cũng chưa nếm ra, chỉ nhìn Giản An Miên.

Cậu ta nhìn thấy Giản An Miên lại giờ thìa lên, hơi thở đều ngừng lại cùng với đôi môi đỏ mọng kia, ngón tay sắp cảo rách ống quần.

Cuối cùng, thia vừa chạm vào môi một chút, Giản An Miên lại đặt thia xuống.

Mí mắt Hạng Văn Tuấn giật giật, hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, cười ôn hòa hỏi: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị của cậu sao?"

"Hả? Không phải, khá ngon đấy." Giản An Miên đặt thìa trở lại vào bát, cầm bát ra khỏi bàn, đảm bảo nó đã vào dưới miệng của mình, rồi mới giơ thía lên lần thứ ba. Hạng Văn Tuấn nhìn chằm chằm vào động tác của Giản An Miên, quai hàm cần chặt, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, không dám thở mạnh.

Tuy nhiên, ngay sau đó cuối cùng Giản An Miên vẫn đưa thìa vào miệng, cậu đột nhiên ho dữ dội, nước mắt cũng chảy ra, anh nhanh chóng đưa tay ra lấy một nằm giấy vệ sinh bịt miệng lại, lặng lẽ nhổ đồ ăn bên trong ra khỏi miệng.

Thái dương Hạng Văn Tuấn rung lên, hai khớp tay nắm tay kêu rắc rắc, răng hàm đều cần chặt, còn giả vờ quan tâm nói: "Giản An Miên, cậu sao rồi?"

Giản An Miên đứng dậy đặt thìa xuống, vừa ho điên cuồng, vừa che miệng lại nói: "Tôi đi vệ sinh."

Nói xong, cậu hoàn toàn không để ý tới sắc mặt lạnh bằng của Hạng Văn Tuấn, chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

Hạng Văn Tuấn với vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ, đẫm vào hai lần không khí một cách hung dữ, trong lòng hung hăng mắng một câu. Con mẹ nó! Nhiều chuyện mẹ nó!

----

Phòng vệ sinh.

Giản An Miên vừa đóng cửa lại, cậu ngay lập tức lấy điện thoại từ frong túi ra, gửi tin nhắn cho Yến Chấp Mạch, giơ tay mở vòi nước, giả vờ họ hai tiếng.

Giản An Miên:!!!!!!!!

Yến Chấp Mạch:?

Yến Chấp Mạch : Hạng Văn Tuấn có động thái gì không?

Giản An Miên: Có!!!!!

Giản An Miên : Cậu ta! Cuối cùng! Cũng hành động!!

Giản An Miên : [Tôi đợi cho đến khi hoa héo.jpg]

Yến Chấp Mạch: Đừng kích động, mau nói!!

Nếu không nói cho chồng cậu sẽ lo lắng muốn chết!!

Giản An Miên: Đúng vậy! Cậu ta nói cậu ta mua bốn bát đá bào ở ngoài, bảo tôi chọn một cái, nhưng tôi nghi ngờ rằng anh ấy đã thêm thứ gì đó vào bát của tôi!!

Yến Chấp Mạch đã bị Giản An Miên hoàn toàn đồng hóa, vô thức gửi một chuỗi:!!!!!!!

Yến Chấp Mạch: em đã ăn nó chưa?

Giản An Miên vội vàng nói: Không có không có, tôi sớm đã nhìn ra cậu ta có gì đó không ổn, một miếng cũng chưa động!

Không những không ăn, thậm chí còn dọa cậu ta hai lần!

Yến Chấp Mạch thở phào nhẹ nhõm: Được, tôi đã ra lệnh cho vệ sĩ lập tức chạy tới, lát nữa nếu có chuyện gì xảy ra, cậu cứ để bọn họ vào, chú ý đến sự an toàn của bản thân, tôi sẽ lập tức đến đó ngay.

Giản An Miên: Tuyệt vời!

Giản An Miên: [Con chó ngoan ngoãn ngồi chờ đợi.jpg]

Yến Chấp Mạch: Ngoan

Yến Chấp Mạch: [sờ đầu.jpg]

Giàn An Miên cất điện thoại, liếc nhìn cửa, ho thêm hai tiếng, rồi từ từ đóng vòi nước.

Lúc đi ra ngoài, Hạng Văn Tuấn đã điều chỉnh lại vẻ mặt, quan tâm nhìn Giản An Miên: "Giản An Miên, thế nào rồi? Cậu không sao chứ?"

Giản An Miên che miệng ho khan hai tiếng, khoe mắt có chút nước mắt, lắc đầu nói: "Không sao, vừa rồi chỉ bị sặc thôi."

"Vậy cậu mau uống thêm mấy ngụm để kìm xuống, uống thêm nhiều ngụm thì tốt." Hạng Văn Tuấn nhìn chằm chằm vào khoe mắt đỏ rực và đôi môi thanh tú như nụ hoa, sốt ruột nói.

"Ừm." Giản An Miên không thèm bận tâm nữa, trực tiếp cầm bát lên, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh, rõ ràng mà lăn yết hầu hai lần, trên thực tế chỉ uống là không khí...

Hạng Văn Tuấn thấy, Giản An Miên phồng má đặt bát xuống, trong miệng đầy, vừa lăn yết hầu, vừa làm động tác dùng môi chậm rãi nuốt, cuối cùng còn tỉ mỉ liếm môi, ánh mắt đột nhiên tối sầm.

Mà nội tâm của Giản An Miên: Wow, kỹ năng diễn xuất của mình thật bùng nổ! Điều này không có ý nghĩa gì nếu không trao cho mình giải Nam diễn viên xuất sắc nhất?

"Ừm... Không uống nữa," Giản An Miên buồn ngủ dụi dụi mắt, chân tỉnh thật cảm mà miệng thở ra, "Nuồn ngủ quá, tôi lên trên ngủ một lát."

"Ừm... Được, cậu đi ngủ đi, tôi đọc sách một lát."

Hạng Văn Tuấn hơi nheo mắt lại, nhìn Giản An Miên chậm rãi leo lên giường, kéo rèm giường lại, cho đến khi bóng dáng gầy gò của Giản An Miên hoàn toàn biến mất

khỏi tầm mắt, ánh mắt Hạng Văn Tuấn đột nhiên trở nên cực kỳ u ám, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười quái dị.

Cậu ta ngồi trên ghế, không ngừng củi đầu kiểm tra thời gian trên điện thoại, nóng lòng nhìn chằm chằm vào tấm rèm giường của Giản An Miên, trong đầu tưởng tượng đến đôi mắt tinh xảo xinh đẹp buồn ngủ của thiếu niên, cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hơn nữa theo thời gian trôi, nó càng lúc càng dữ dội, đôi mắt đỏ à ngầu vì phấn khích.

Nửa giờ sau, Hạng Văn Tuấn hít sâu một hơi, hạ giọng hỏi: "Giản An Miên? Cậu ngủ rồi à?"

"A Giản?"

----

"Miên Miên?"

Không ai trả lời, trong ký túc xá chìm trong im lặng.

Khóe miệng Hạng Văn Tuấn giãn ra thành một nụ cười, trong đôi mắt hẹp dài toát ra một tia sáng quỷ dị và kích động.

Cậu ta lặng lẽ đi đến dưới tấm rèm giường nơi Giản Ân Miên đang ngủ, bật chức năng chụp ảnh của điện thoại, đưa một tay ra, chậm rãi vén tằm rèm giường màu xanh lam trước mặt, cảm thấy tim mình đang đập dữ dội, phần khích đến mức đầu ngón tay đều run rẩy.

Gương mặt thiếu niên quay vào tường, lưng quay về phía hần, thân hình gầy gò vùi trong chăn bông mềm mại, lộ ra dáng người nhỏ nhẫn, thoạt nhìn yếu đuôi như vậy, nhỏ nhẫn như vậy, tưởng chứng chỉ cần một bản tay là có thể ôm cậu năm trong tay, giống như muốn làm gì thì làm. Hạng Văn Tuấn cuối cùng không khống chế được hưng phấn trong lòng, cổ tay run rẩy giơ điện thoại lên, với bóng dáng của thiếu niên, ngón tay một khắc cũng không NGỮNG bẩm.

Với việc tạo ra những bức ảnh mà không có bất kỳ kỳ năng chụp ảnh nào, hơi thở của Hạng Văn Tuấn ngày càng nặng nề, ánh mắt dần trở nên mờ và điên cuồng, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười bệnh hoạn k hài lòng, giống như một người nghiện ma túy.

Mãi cho đến khi chụp hàng trăm bức ảnh trong một lần, Hạng Văn Tuấn mới ngưng thở dốc.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào một đôi mắt đỏ hoe, liếm môi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai thiếu niên, tay còn lại run rẩy giơ điện thoại lên, tập trung máy ảnh vào sau gáy của thiếu niên.

Vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo, là lúc chụp một ít bức ảnh đẹp.

Tay Hạng Văn Tuần dùng sức, từ từ lật người Giản An Miên lại đồng thời nhấn nút camera.

''Tách.''

Nhưng giây tiếp theo, thứ dừng lại trên điện thoại, không phải là khuôn mặt đang yên ngủ và đáng yêu của thiếu niên, mà là đôi mắt đen sáng ngời của Giản An Miên, đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu ta ở bên ngoài màn hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai