Chương 4: Điện thoại - Trợ lý đặc biệt - Sợ độ cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Sáng hôm sau, Giản An Miên tỉnh dậy thì đã không thấy Yến Chấp Mạch, tấm thảm bị bẩn do vết mực nằm trên sàn cũng không biết đã bị đổi từ lúc nào.

Lúc đang ăn sáng, Giản An Miên được dì Vương cho biết lúc tám giờ thì Yến Chấp Mạch đi làm rồi, Giản An Miên cũng chỉ ồ một tiếng, sau đó thì trở về phòng.

Tuy nhiên hành động của nhân vật chính Công đêm qua dường như có chút kỳ lạ.

Giản An Miên ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm thảm trắng mới tinh, dậm chân lên đầy chậm rãi.

Rốt cuộc cậu đã làm gì mà khiến nhân vật chính Công đột nhiên lại muốn ly hôn với cậu chứ?

Có khi nào do cậu không phải nguyên chủ, cho nên nhân vật chính Công mới chướng mắt cậu không?

Sức mạnh đến từ CP chính thức của tiểu thuyết mạnh vậy sao?

Giản An Miên thở dài một hơi, cảm thấy buồn ngủ dụi dụi mắt rồi ngủ thiếp đi trên giường.

Thôi quên đi, không nghĩ đến nữa, cũng không phải chuyện cậu có thể tự mình quyết định, thôi thì dành thời gian ra ngủ thêm một giấc vậy.



Yến Chấp Mạch đang ngồi trong phòng làm việc, ngón tay gõ gõ lên bàn, lơ đãng nghe cấp dưới báo cáo công tác.

Cấp dưới nói hồi lâu mà vẫn chưa thấy Yến Chấp Mạch nói gì, chỉ nghe được mấy tiếng gõ liên tiếp, tim cũng theo đó mà đập liên hồi, nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Yến tổng? Báo cáo có gì sai ạ?"

Yến Chấp Mạch sực tỉnh, ngón tay liền dừng lại trả lời: "Không sao, cậu cứ tiếp tục đi."

Cấp dưới liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, càng báo cáo nghiêm túc hơn.

Chờ cấp dưới rời đi, Yến Chấp Mạch trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói với trợ lý Vũ Văn Trì đang bên cạnh: "Tối hôm qua tôi có mang đơn ly hôn về để Giản An Miên ký tên."

Vũ Văn Trì im lặng lắng nghe.

Sau một khoảng thời gian thì cuối cùng anh ta cũng đã bình phục, quay trở lại vị trí của mình mà không hề chậm trễ.

Không biết thư ký Lưu đã cho anh ta ăn thứ gì mà khiến bản thân bị tiêu chảy tận ba ngày, nữ nhân xấu xa này thật đáng chết mà.

"Sau đó vì làm rơi cây bút, nên đã không thể ký tên, thật ra thì tôi có thể quay về thư phòng lấy một cây bút khác, nhưng tôi đã không làm như vậy" Yến Chấp Mạch nhìn về phía Vũ Văn Trì: " Cậu thấy chuyện này thế nào?"

Vũ Văn Trì: "..."

Tôi thấy ngài chính là một tên cặn bã, anh ta đã có suy nghĩ như vậy đấy.

Vũ Văn Trì mỉm cười: "Tôi chỉ cảm thấy hình như không giống phong cách thường ngày của ngài."

Yến Chấp Mạch ngừng một lát: "Vậy phong cách của tôi như nào?"

"Thường thì lúc ngài muốn quyết định một việc gì đó thì ngài luôn thực hiện nó ngay lập tức không được chậm trễ."

Yến Chấp Mạch trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: "Cậu nói cũng đúng."

Việc trì hoãn như tối hôm qua thực sự không giống tính cách của anh, có thể do làm việc quá mệt mỏi nên anh mới như vậy.

Cuộc hôn nhân này, cần phải ly ngay thôi.

Yến Chấp Mạch liền đứng lên, đi tới bên cửa sổ, cầm lấy điện thoại gọi cho Giản An Miên.

...

Ở bên kia.

Giản An Miên đang ngủ ngon lành thì chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Cậu mơ mơ màng màng với lấy điện thoại, híp mắt nhìn xem ai đang gọi đến.

Là ngài Yến.

Trong nháy mắt Giản An Miên liền bừng tỉnh, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Là một kẻ mắc bệnh rối loạn lo âu xã hội, cậu thường sẽ không nói chuyện nếu có thể. Cậu sẽ chọn nhắn tin chứ không gọi điện thoại, có thể gửi tin nhắn thoại nhưng sẽ không gọi điện thoại, nếu phải gọi điện thoại thì sẽ không chọn video call.

Giản An Miên không biết có chuyện gì không thể gửi tin nhắn mà cứ nhất định phải gọi điện thoại, trong lòng có chút oán giận Yến Chấp Mạch.

Nhưng cậu vẫn còn sợ người đàn ông này nên chỉ dám lẩm bẩm trong lòng mà thôi.

Cậu nhìn điện thoại trong tay cứ không ngừng đổ chuông, giống như một củ khoai nóng hổi,

đổ chuông một lúc lâu nhưng vẫn chưa dám trả lời, nhịp tim thì cứ đập nhanh dần.

Bình tĩnh, bình tĩnh đi nào, chỉ là một cuộc gọi mà thôi, nói xong thì sẽ cúp máy liền.

Giản An Miên cứ cầm điện thoại từ tay trái rồi sang tay phải, xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Hít một hơi thật sâu!

Giản An Miên có chút gấp gáp, không cẩn thận trượt tay lại ấn thành cúp máy.

"Ơ!" Giản An Miên che mặt có chút hối lỗi: "Tôi không phải cố ý đâu ngài Yến!"

Phía bên này.

Yến Chấp Mạch nghe thấy trong điện thoại cứ hiện "Đang gọi", đột nhiên bị tắt máy, không tin được cứ trừng mắt nhìn ba chữ "Giản An Miên" trên màn hình.

Anh vậy mà bị ngắt cuộc gọi?

Thế mà, có người, dám ngắt cuộc gọi của anh?

Yến Chấp Mạch còn chưa kịp tức giận thì ngay sau đó chuông điện thoại của anh reo lên.

Là Giản An Niên gọi lại.

Yến Chấp Mạch hừ một tiếng, trong lòng có chút giận dỗi nên chờ điện thoại reo tận một lúc mới chịu bắt máy.

"Sao dám ngắt cuộc gọi của tôi? Hả?"

"Xin lỗi! Tôi không cố ý!" Giọng nói ngọt ngào của Giản An Miên truyền đến.

"Xin...xin lỗi, Yến tiên sinh, tôi có chút căng thẳng nên không cẩn thận ấn nhầm, không phải cố ý ngắt cuộc gọi của ngài đâu, mong ngài bỏ qua cho tôi." Giản An Miên không quen gọi điện thoại nên giọng nói có chút run rẩy, giờ thì có thêm chút nức nở.

Yến Chấp Mạch lại đang tưởng tượng ra một chàng trai đang lo lắng áy náy cắn nhẹ môi cùng ánh mắt hơi ửng đỏ, trông như cậu đang sợ người đàn ông bên kia đầu dây sẽ trách móc mình vậy.

Ngay lập tức cơn giận của Yến Chấp Mạch liền tiêu tan.

"Ừm, thôi không sao" Yến Chấp Mạch ấm áp nói "Tôi cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy."

Vũ Văn Trì đã tận mắt thấy Yến Chấp Mạch cố ý đợi một lúc lâu mới nghe điện thoại: "..."

Ha ha, anh ta chỉ biết im lặng mà xem chứ không nói một lời.

"Cảm ơn ngài Yến, ngài gọi đến là có chuyện gì sao?"

"Đúng là có chút chuyện, giờ cậu chuẩn bị một chút đi, tôi bảo tài xế tí nữa về đưa cậu đi đến công ty tôi rồi chúng ta sẽ ký giấy ly hôn ngay tại đây, sau đó sẽ đến Cục Dân Chính để ly hôn chính thức."

"Ồ, được, để tôi ra khỏi giường đã." Bên kia liền phát ra tiếng chăn đang dịch chuyển.

"..." Yến Chấp Mạch không khỏi liếc nhìn đồng hồ trên màn hình, ồ, ba giờ chiều rồi mà cậu ta mới ngủ dậy sao.

Yến Chấp Mạch liền từ bỏ suy nghĩ Giản An Miên một ngày không biết đã ngủ bao nhiêu tiếng: "Vậy cậu nhanh chút, khi nào tài xế đến sẽ gọi cho cậu."

Giản An Miên: "..."

Hả sao lại gọi điện thoại nữa!

Giản An Miên không dám cãi lại Yến Chấp Mạch, chỉ có thể gật đầu đầy bất mãn, nhưng gật xong mới ý thức được Yến Chấp Mạch có nhìn thấy đâu, liền rầu rĩ trả lời: "Được rồi, tôi biết rồi."

Yến Chấp Mạch trong lòng bẫng đi một nhịp.

Vừa rồi có phải giọng của Giản An Miên có chút không vui phải không vậy?

Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn ly hôn?

Cúp điện thoại, Yến Chấp Mạch nhớ tới giọng nói nũng nịu lúc nãy của Giản An Miên, khóe miệng liền nhếch lên, tâm trạng có chút vui vẻ liền nói với Vũ Văn Trì: "Thay đổi lịch trình buổi chiều đi, tôi sẽ đến Cục Dân Chính để ly hôn."

Sao giọng điệu kia lại giống như muốn đi kết hôn vậy.

Vũ Văn Trì: "..."

Vũ Văn Trì bình tĩnh trả lời: "Được, Yến tổng."

Vị giám đốc này có lẽ đã mắc phải bệnh khó chữa rồi.



Một giờ sau, Giản An Miên đã ngồi xe đi tới công ty của Yến Chấp Mạch.

Trên đường đi có chút tắc đường, xe cứ đi được một chút lại dừng, cho dù Giản An Miên đã uống thuốc say xe rồi nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, lúc ngồi ở sofa đại sảnh thì đã thở dốc, mặt trắng bệch.

Chú Trần vừa gọi điện thoại cho Yến Chấp Mạch, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Giản An Miên cũng có chút đau lòng, liền đi rót cho Giản An Miên một ly trà nóng.

Giản An Miên nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn nhưng lại không dám uống.

Có trời mới biết cậu có bị dị ứng với trà hay không.

Nhắc mới nhớ, cho đến giờ cậu vẫn chưa tìm công chính hỏi xin bảng danh sách cậu dị ứng đâu.

Bây giờ là giờ làm việc, trong đại sảnh, một nữ nhân viên tri thức ăn mặc lịch sự đi giày cao gót bước đi đầy chuyên nghiệp, một nam quản lý mặc vest, đi giày da tay thì cầm một chiếc cặp tài liệu lộ ra vẻ cẩn thận tỉ mỉ.

Giản An Miên không thích nơi công cộng, hơn nữa cũng sợ nơi đông người, may là mọi người hình như đều nghiêm túc làm việc, không ai có thời gian mà chú ý đến cậu .

Tuy nhiên, Giản An Miên không biết rằng ở một nơi nào đó cậu không thể nhìn thấy, nữ nhân viên tri thức trông đang rất vội đó, thực ra đã đi loanh quanh đó mấy lần rồi mà chưa chịu rời đi, còn nam quản lý đang giả vờ nhìn đồng hồ đợi người khác đó thì lại đang lén lút liếc nhìn, cô gái ở lễ tân liền thoải mái mở nhóm chat và bắt đầu trốn việc.

[Chú Trần không phải là tài xế riêng của Yến tổng sao? Sao lại đứng cùng một cậu bé dễ thương vậy chứ~]

[Họ hàng của Yến tổng sao?]

[Tôi không tin, trừ khi rwkk*.]

(*)Rwkk = 让我看看 (rang wo kan kan) : Cho tui xem với

[Một tấm ảnh.jpg]

[A A A Thật ngoan, thật mềm, thật đáng iu, bạn nhỏ trong sáng xinh đẹp gì đây~~ Tiếc là đeo khẩu trang không thấy rõ mặt, cơ mà không sao, để dì tháo khẩu trang xuống hôn một cái nà^3^]

[Thư ký của phòng Tổng giám đốc kể với tôi Yến tổng đã bí mật kết hôn cách đây không lâu ~ Đối tượng kết hôn là một nam sinh 18 tuổi nha ~]

[Cái gì? Nam thần đã kết hôn rồi! Tôi thất tình rồi huhuhuhu]

[Đậu, đừng có nói là vị kia đấy?]

[Tôi thấy khá giống đó, đáng yêu như vậy, khó trách Yến tổng kìm lòng không được [Châm thuốc]]

[Chậc chậc, nhìn không ra nha, Yến tổng lanh lùng như vậy, 18 tuổi đấy~~~]

[Chỉ có mình tôi bị sốc khi biết Yến tổng hóa ra lại là người đồng tính không? Sớm biết vậy thì tôi đã yêu anh ấy cho rồi huhu]

[Lầu trên... đây là comeout à?]

Người mà dì tôi vừa hôn: [Σ(っ°Д°;)っ]

[Dám hôn vợ của Yến tổng, nhà ngươi thật đáng chết]

[Gì cũng hôn như vậy sẽ chỉ làm người khác tổn thương mà thôi [châm thuốc].]

Trợ lý tổng giám đốc - Vũ Văn Trì: [Tôi chỉ im lặng nhìn mọi người sẽ không nói gì .jpg]

[??? Sao Văn Trì lại ở trong nhóm này vậy? Có bệnh à Tên ngốc nào cho anh ta vào đấy?]

Hệ thống: [Thành viên thu hồi một tin nhắn]

[Trợ lý Vũ Văn, xin ngài hãy nghe tôi giải thích! Tôi thực sự không ý gì với vợ của Yến tổng hết, mong ngài ngàn vạn lần đừng nói cho Yến tổng biết nhé! QAQ!]

Vũ Văn Trì thở dài trong lòng: Quả nhiên là cậu bạn nhỏ đáng thương, một lúc nữa sẽ không còn là vợ Yến tổng nữa rồi.

Trợ lý tổng giám đốc - Vũ Văn Trì: [Mọi người chú ý một chút, Yến tổng đang trong thang máy đi xuống]

[!!!!!!!!]

[Cảm ơn trợ lý Vũ Văn Trì đã nhắc nhở! Tạm biệt trợ lý Vũ Văn!]

Hệ thống: [Ngài đã bị đá ra khỏi nhóm chat]

Vũ Văn Trì: "..."

Sao qua cầu rút ván lẹ vậy!

Giản An Miên đang ngơ ngác cầm tách trà, đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, cậu bối rối nhìn sang thì thấy thang máy đặc biệt dành cho Yến Chấp Mạch đang từ từ mở ra, một khuôn mặt điển trai đầy lạnh lùng của Yến Chấp Mạch xuất hiện.

Anh mặc một bộ vest đen được cắt may gọn gàng, trên tay đeo một chiếc đồng hồ trang nhã, lịch sự, sau khi bước ra khỏi thang máy, anh bình tĩnh nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Giản An Miên, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhìn xung quanh. Trước mặt mọi người, anh giẫm lên đôi giày da, từng bước từng bước đi đến chỗ Giản An Miên.

Vũ Văn Trì theo sát phía sau, vừa đi tới liền đưa một tay về phía Giản An Miên, lễ phép mỉm cười nói: "Chào cậu Giản, tôi là Vũ Văn Trì, trợ lý đặc biệt của Yến tổng."

Yến Chấp Mạch nhíu mày, mặt không biến sắc đẩy tay Vũ Văn Trì ra: "Không nhất thiết phải bắt tay đâu, Miên Miên không thích người khác chạm vào em ấy."

Chung quanh vang lên vài tiếng hít thở nho nhỏ.

Vũ Văn Trì: "..."

Tôi thấy anh đã thật sự bị bệnh khó chữa rồi!

Giản An Miên chớp chớp mắt, trả lời với Vũ Văn Trì: "...Xin chào."

Xuất hiện rồi, Trợ lý vạn năng của tổng giám đốc xuất hiện rồi!

Trên có thể giúp tổng giám đốc tranh giành thiên hạ, dưới có thể giúp tổng giám đốc theo đuổi vợ, dù chỉ là "Trong năm phút, tôi muốn có tất cả thông tin về người đàn ông này" hay "Trời lạnh rồi, đến lúc nhà họ Vương phá sản rồi", trợ lý tổng giám đốc luôn có thể xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ để giúp tổng giám đốc. Khả năng bị đột tử chỉ đứng sau người bạn bác sĩ độc đoán của tổng giám đốc mà thôi.

Nghĩ tới đây, Giản An Miên không nhịn được liền vội liếc lêи đỉиɦ đầu của trợ lý Vũ Văn Trì.

Kiên cường đến mức không bị hói luôn!

Vũ Văn Trì mỉm cười, vô thức sờ lêи đỉиɦ đầu mình: Hả?

Yến Chấp Mạch nhìn lướt qua xung quanh, thấy có những cái đầu cứ lấp ló, anh liền nói: "Dưới đây quá nhiều người, mau theo tôi lên trên đi."

Giản An Miên vội vàng gật đầu, trong lòng oán giận nghĩ - - -

Còn không phải tại anh quá thu hút ánh nhìn ư!

Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, khí chất phi phàm, dù đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm của đám người, làm hại cậu cũng bị vây xem theo.

Thật đáng ghét.

Yến Chấp Mạch vừa dẫn Giản An Miên đi khỏi, thì đám người trong đại sảnh lại bắt đầu rục rịch.

[A a a a mí người vừa rồi có nhìn thấy không?]

[Tôi thực sự có thể dùng dao để mở rộng tầm mắt của mình, ngay cả chạm nhẹ cũng không cho, chậc chậc chậc]

[Tính chiếm hữu thật đáng sợ, mùi giấm có thể nồng hơn không?]

[Đây là tình yêu của tổng tài bá đạo sao [đầu chó] ]

[Không nghĩ tới nha ,Yến tổng lại là người như vậy!]

...

Phía bên đây, Giản An Miên đi theo Yến Chấp Mạch vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Không gian thang máy rất nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành như Yến Chấp Mạch và Vũ Văn Trì đứng ở đó thì mỗi người như đều mất đi một nửa không gian.

Giản An Miên nhìn thoáng qua Vũ Văn Trì, cúi đầu lặng lẽ nhích lại gần Yến Chấp Mạch.

Dù thế nào đi nữa, nhân vật chính công là người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi xuyên vào sách.

Cậu sợ người lạ. Nhân vật chính công tuy đáng sợ, nhưng cậu sẽ sẵn lòng thân thiết với nhân vật chính công hơn những người xa lạ khác.

Đúng lúc này, thang máy xuyên qua tòa nhà tối tăm, đi tới giữa một tòa nhà trong suốt

Giản An Miên chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên là một mảnh rộng rãi, cả người trong nháy mắt đắm chìm trong ánh mặt trời, lúc này cậu mới phát hiện, thang máy này hóa ra là trong suốt.

Mặt trời treo cao trên đầu, ánh nắng chói chang thiêu đốt dòng người và dòng xe vô tận đang chạy dưới chân.

Giản An Miên kinh ngạc đến mức nheo mắt lại, vô thức nhìn xuống dưới.

Mọi thứ trên thế giới dường như đều bị giẫm đạp dưới chân, những chấm đen dày đặc tụ tập như đàn kiến, giống như một vực thẳm với cái miệng rộng, như đang cách cậu đến hàng nghìn mét.

Và khi cậu lơ lửng giữa không trung, cậu có thể bất ngờ rơi xuống bất cứ lúc nào, vỡ tan thành từng mảnh.

Giản An Miên đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh rồi lan khắp tứ chi và xương cốt, lưng lạnh buốt, hơi thở không kiểm soát được, cơ thể như bị rút hết sức lực, nhẹ nhàng trượt dọc theo bức tường.

"Giản An Miên?!" Yến Chấp Mạch vội vàng ngồi xuống đỡ cậu, cau mày hỏi: "Cậu sao vậy? Không sao chứ?"

Đầu Giản An Miên cứ ong ong, đau đến hoa cả mắt, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên nên cứ thấy ngột ngạt, sắc mặt tái nhợt mấp máy môi nói không nên lời.

Vũ Văn Trì vội vàng nói: "Yến tổng, hình như cậu ấy sợ độ cao!"

Không chỉ sợ độ cao, cậu còn đang thở dốc nữa....

Cậu sắp không thở nổi rồi!

Giản An Miên nhanh chóng tháo khẩu trang ra, há miệng thở dốc, vầng trán mịn màng trong nháy mắt lấm tấm mồ hôi, đột nhiên bắt đầu ho dữ dội không thể kiềm chế.

Yến Chấp Mạch mắng nhẹ một tiếng, nhanh chóng giơ tay ấn nút thang máy gần đấy, vì vội nên đã bỏ lỡ mấy tầng liên tiếp.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng gần nhất.

Yến Chấp Mạch ôm Giản An Miên ra ngoài, nhíu mày rồi vuốt tóc Giản An Miên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt ốm yếu.

"Giản An Miên, đỡ hơn chút nào chưa? Nói chuyện!"

Cậu có nói được đâu. Cậu ... còn không thở được đây này....

Giản An Miên dùng tay nắm chặt quần áo trên ngực, lắc đầu đau đớn, ho lớn đến mức tưởng chừng như nội tạng rơi hết cả ra.

Lúc trước là bệnh mù gà + thở gấp, hiện tại lại là sợ độ cao + thở gấp, thân thể này như được buff đủ thứ bệnh vậy!

Là tốt hay không tốt vậy chứ?

Yến Chấp Mạch nghe tiếng ho trong lòng liền khó chịu, không phải vì quá ồn ào mà vì anh chỉ biết lo lắng trong bất lực.

"Mau gọi xe cứu thương, mau!"

Yến Chấp Mạch ra lệnh cho Vũ Văn Trì, sau đó nhìn chàng trai run rẩy trước mặt, bỗng nhiên kéo cánh tay đang che miệng của Giản An Miên ra, dùng sức chống Giản An Miên lên tường, bàn tay to lớn của anh giống như một chiếc mặt nạ, che kín cả khuôn mặt Giản An Miên.

Khuôn mặt thật nhỏ - - trong lòng Yến Chấp Mạch lại có suy nghĩ này vào một thời điểm không mấy thích hợp.

Giản An Miên mở đôi mắt đẫm lệ, vô thức dùng tay nắm chặt cánh tay của người đàn ông, tim đập liên hồi.

Bốn mắt nhìn nhau, thế giới cũng trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của cậu và người đàn ông này.

Giản An Miên bỗng nhiên phát hiện, trên yết hầu của người đàn ông này có một nốt ruồi nho nhỏ màu rất nhạt, cùng với yết hầu di chuyển lên xuống của người đàn ông này, thật là gợi cảm.

"Tỉnh táo lại chưa?" Yến Chấp Mạch hỏi.

Giản An Miên sửng sốt một chút, ý thức được mình đang suy nghĩ gì, vội vàng đỏ mặt quay đi: "ùm..."

Yến Chấp Mạch liền buông lỏng tay, cúi đầu nhìn, cả tay đều là nước miếng ướt sũng, giống như bị chó liếʍ.

Giản An Miên nhất thời xấu hổ đến hận không thể chết tại chỗ, tay chân run rẩy nói: "Xin lỗi! Ngài mau đi rửa tay đi!"

"Không sao." Yến Chấp Mạch nhận lấy khăn giấy từ Vũ Văn Trì, vội vàng lau, lại cúi đầu, nắm lấy cằm Giản An Miên, cũng muốn lau giúp Giản An Miên.

"Cảm ơn, tôi tự làm là được rồi."Giản An Miên muốn cướp tờ khăn giấy trong tay Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch né tránh, lạnh lùng nói: "Không nghe lời?"

Giản An Miên sợ tới mức run rẩy, lắp bắp trả lời: "Hay là ngài làm đi thôi ,..."

Yến Chấp Mạch hài lòng gật đầu, lau sạch chỗ bị ướt cho cậu bạn nhỏ.

Vũ Văn Trì yên lặng chờ bọn họ nói chuyện xong, hỏi: "Yến tổng, có cần gọi xe cứu thương nữa không ạ?"

Yến Chấp Mạch cúi người xuống bế Giản An Miên lên : "Không cần, giờ tôi sẽ tự đưa cậu ấy đến bệnh viện."

Giản An Miên hoảng sợ, phản xạ có điều kiện liền ôm lấy cổ Yến Chấp Mạch, lại rụt tay về, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Yến... ngài Yến, tôi có thể tự đi được , mong anh hãy thả tôi xuống..."

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Yến Chấp Mạch đã bị chọc thủng, cố ý lắc lắc một cái, cau mày trầm giọng nói: "Giản An Miên, cậu có thể ngoan ngoãn một chút không vậy?"

Thân thể ốm yếu gầy gò yếu như vậy, ôm vào trong ngực cứ như một mảnh giấy, một chút cảm giác cũng không có, gia đình nhà họ Tần rốt cuộc đã nuôi con như thế nào vậy? Không có bạo hành gì đó chứ?

Quả nhiên có cha dượng thì ắt có mẹ kế, ngay cả đứa bé ngoan như vậy cũng chăm sóc không tốt, đúng là một đám vô dụng.

Giản An Miên bị gọi tên đầy đủ, sợ hãi đến run lên, giống như chú gà con rúc vào lòng người đàn ông, hoàn toàn không dám cựa quậy.

Ngực người đàn ông này này thật ấm áp, thật rộng rãi, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng rất mạnh mẽ. Tim Giản An Miên liền đập rộn ràng.

Lúc đi thang máy, Giản An Miên đều vùi mặt vào ngực người đàn ông trong suốt quá trình nên không thấy cảnh tượng bên ngoài kính thang máy, bình an vô sự mà xuống mặt đất.

Đồng thời cậu cũng không thấy được, cậu đã bị một dòng người bao vây nhìn thấy cậu được bế xuống hầm gara.

[Bạn nhỏ không phải vừa mới vào sao? Sao lại bị Yến tổng bế ra ngoài rồi? Bệnh rồi à?]

[Cái gì? Yến tổng bế bạn nhỏ đi bệnh viện rồi?]

[Cái gì? Yến tổng bế chàng vợ nhỏ từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra sao?]

[Cái gì? Yến tổng cùng chàng vợ 18 tuổi đang từ trong phòng làm việc đi đến khoa phụ sản bệnh viện á?]

[....Không phải lưỡng tính! Không phải lưỡng tính! Là một chàng trai! Lầu trên xem nhiều Hải Đường lắm rồi! [giận] [giận][giận] ]

[Yến tổng nói: Nếu quả thật là lưỡng tính, cũng không phải không thể [chạm cằm] lưỡng tính thúc dục x sinh x sinh con]

[Yến tổng đang cầm dao lao đến]

[Thư cảnh báo từ luật sư của Yến tổng]

Hệ thống nhắc nhở: [Thành viên thu hồi một tin nhắn]

[Vô dụng thôi, tôi đã chụp màn hình lại rồi ha ha ha [cười khoái chí] tôi khuyên cô nên khao tôi một tháng trà sữa mau đi, không thì tôi gửi cho Yến tổng xem bây giờ!]



[Cái gì vậy? Cậu vợ nhỏ lưỡng tính của Yến tổng sinh em bé trong phòng làm việc của tổng giám đốc sao? Σ(°△°|||) ]

Trong nháy mắt, lời đồn đã được nhân bản lên gấp mười rồi truyền đi muôn nơi.

Vũ Văn Trì hít sâu một hơi: Cái quái gì thế!

Trợ lý đặc biệt - Vũ Văn Trì: [Muốn đi bác sĩ khám mắt không, tôi giới thiệu bệnh viện XXX này [mỉm cười] ]

Trợ lý tổng giám đốc - Vũ Văn Trì: [Còn nữa, các cậu còn muốn làm việc nữa không vậy? [mỉm cười]]

[????? Sao trong nhóm chat này cũng có trợ lý Vũ Văn vậy! Là ai? Ai đưa anh ta vào vậy! Đồ phản bội!]

[Mau đá anh ta ra, hù chết cục cưng rồi]

Hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã bị đá ra khỏi nhóm chat]

Vũ Văn Trì: "..."

Bà mẹ nó!

Trên xe, sắc mặt Giản An Miên vốn đã khá hơn một chút bỗng nhiên trắng bệch, Yến Chấp Mạch nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Lại không thoải mái à?"

"....Xin lỗi, tôi có hơi say xe."

"Uống thuốc chưa?"

"Uống rồi, nhưng vẫn thấy hơi chóng mặt" Giản An Miên yếu ớt cúi đầu, "Xin lỗi."

Yến Chấp Mạch nhìn chằm chằm cậu vài giây, hừm một tiếng: "Thật phiền phức." Anh nói với chú Trần: "Dừng xe, chú đổi với cháu để cháu lái cho."

Chú Trần thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn chân thành xuống xe đổi với Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch mở cửa sổ xe ra, nhìn vào mắt Giản An Miên qua kính chiếu hậu: "Giản An Miên, ngồi phía trước đi, say xe ngồi phía trước sẽ đỡ hơn một chút."

Giản An Miên có chút sửng sốt nhưng trong lòng liền thấy ấm áp, ngượng ngùng xuống xe đổi lên phía trước: "Cảm ơn ngài Yến."

Vẻ mặt Yến Chấp Mạch lạnh lùng : "Ừm."

Vũ Văn Trì dường như nhìn thấy một cái đuôi nhỏ dựng lên phía sau cái đầu đen tối của Yến Chấp Mạch.

Hiện tại, một tài xế và một trợ lý ngồi cùng nhau ở phía sau, hai mắt nhìn nhau mà hưởng thụ dịch vụ lái xe của tổng giám đốc.

Chú Trần ngơ ngác nhìn về phía Vũ Văn Trì.

Vũ Văn Trì lễ phép mỉm cười: "..."

Hắn thực sự không thể ở lại công ty này thêm một giây nào nữa!

Yến Chấp Mạch nhìn Giản An Miên bên cạnh, mím môi nói: "Là do tôi, không biết cậu sợ độ cao, còn dẫn cậu đi thang máy trong suốt, lần này là lỗi của tôi , tôi xin lỗi."

Giản An Miên cẩn thận run lên một cái, tra công ngược đãi đột nhiên xin lỗi, thật sự là dọa người ta quá đi! Đây chẳng phải là nhịp điệu sắp tra tấn cậu sao?

Giản An Miên vội vàng đáp: "Ngài Yến không cần phải xin lỗi đâu, anh không có lỗi gì hết, là do sức khỏe của tôi không tốt mà thôi."

"Tôi cam đoan với cậu sẽ không có lần sau" Yến Chấp Mạch dứt khoát quyết định số phận của chiếc thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc của mình, lạnh lùng tuyên bố: "Lát nữa tôi sẽ cho người sơn màu lại cho thang máy, để người bên trong sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời bên ngoài nữa."

Giản An Miên: "..."

Vũ Văn Trì: "..."

Yến tổng, ngài đã quên là ngài muốn ly hôn rồi à? Thật sự là không có lần sau mà!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai