Chương 7: Nhà họ Yến - Nịnh Nọt - Bắt đầu ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Ra khỏi viện dưỡng lão, Yến Chấp Mạch lái xe xuất phát đi đến nhà họ Yến.

Nhà họ Yến nằm trong khu nhà giàu nổi danh của thành phố, rời xa phố xá phồn hoa sầm uất lại ồn ào náo nhiệt, đưa mắt nhìn tất cả đều là rừng cây với mặt cỏ rậm rạp, hoàn cảnh u tĩnh lại ưu nhã, cách một đoạn đường thật dài mới có thể nhìn đến một đống biệt thự riêng biệt.

Xe chạy qua mấy chốt bảo vệ, rốt cuộc xuyên qua một cánh cửa sắt được trang bị công nghệ phức tạp.

Trước cửa sắt đầu tiên là một mảnh như mặt cỏ nhân tạo, ở giữa bày trí tạo hình suối phun kiểu phương Tây, theo thứ tự lại trải qua một ít vườn hoa cùng rừng cây nhỏ, xa xa phía trước có thể nhìn thấy một đống biệt thự cao cấp hoa mỹ xa xỉ cao sừng sững, lại chạy thêm nửa phút mới tới nơi.

Quản gia từ lúc xe tiến đến cửa sắt đã nhận được thông báo, lúc này đã sớm chờ ở trước cửa, bây giờ thấy Yến Chấp Mạch tới, liền cung kính bước lên nghênh đón.

Yến Chấp Mạch đem chìa khóa xe ném cho ông, sau đó dắt tay Giản An Miên, chậm rãi đi về hướng cửa lớn biệt thự.

Giản An Miên khẩn trương hít sâu một hơi, tới rồi, lần này thật sự muốn cậu chính thức bắt đầu bước lên con đường bị ngược sao?

Cửa lớn biệt thự chậm rãi mở ra.

Chị dâu La Mã Hương tóc mây búi cao, cả người mặc một bộ sườn xám màu đen thướt tha, nhiệt tình nghênh đón nói: "Chấp Mạch, em cuối cùng đã trở về, cả phòng chúng ta còn đang chờ em nhanh nhanh trở về ăn cơm đây."

Sau lưng chị là một chàng trai đang lén nhìn ra ngoài, tuổi tác so với Giản An Miên chênh lệch không quá hai tuổi, vừa thấy hai người bọn họ đã nhiệt tình hô lớn: "Chú! Dì!"

Ba người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Cháu trai Yến Thừa Vũ nhe răng cười đến không thấy mắt, giống như thái giám nhìn thấy Hoàng Thượng với Hoàng Hậu.

Cậu ta trước tiên bày ra vẻ mặt nịnh nọt với Yến Chấp Mạch nói: "Mới mấy ngày không gặp, chú càng thêm khí vũ hiên ngang, anh tuấn tiêu sái! Chẳng trách, bắt đầu từ sáng nay con đã cảm giác tim đập nhanh hơn, trong lồng ngực có một cỗ nhiệt huyết không rõ sôi trào, mãnh liệt mênh mông, thì ra là hôm nay chú muốn tới! Lòng kính trọng của con đối với ngài, liền giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, lại giống như Hoàng Hà, một phát không thể vãn hồi, chú ngài chính là nhân trung chi long, thú trung chi phượng, hạc trong bầy gà, bách thú chi vương, trời sinh kỳ tài thương nghiệp, thần tiên hạ phàm, tỷ phú nắm trong tay mạch máu kinh tế!"

Sau đó lại hướng tới Giản An Miên dõng dạc hùng hồn mà nói: "Dì à, nói ra ngài có khả năng không tin, trước kia con chưa bao giờ hiểu được hàm nghĩa câu nói 'Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma'*, nhưng hôm nay vừa thấy ngài, con bỗng nhiên ngộ ra, nếu nói sử dụng cái gì để hình dung ấn tượng đầu tiên của con đối ngài sẽ là 'Sung nhĩ tú oánh, sẽ biện như tinh'*, tám chữ này không hề nói quá. Ngài ôn hòa như ngọc trong veo động lòng người, lại giống như đá quý được đính trên mũ lấp lánh sáng ngời, quả thực so bầu trời đầy sao của ngân hà còn muốn sáng hơn, khí chất ôn nhu như gió xuân, phẩm đức cao quý như cây trúc, khó trách chú thích ngài như vậy! Ngài cùng chú quả thực chính là một đôi Kim Đồng Kim Đồng, trời sinh một đôi, nhân duyên trời định! Tuyệt phối!"

*đây là hai câu thơ trích trong bài Kỳ Cú /淇奧/ (khúc quanh sông Kỳ) là bài thơ thứ nhất trong phần Vệ Phong của quyển 2 Kinh Thi.

Giản An Miên: "..."

Yến Chấp Mạch: "..."

La Mã Hương: "..."

Giản An Miên muốn sụp đổ nhịn không được rùng mình, nổi da gà.

Không phải nói là bắt đầu ngược sao? Này...... Là tính toán dùng chiến thuật rắm cầu vồng dìm chết cậu sao?

*Ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.

Tinh thần Yến Chấp Mạch đều có chút hoảng hốt, chưa có ai dám trước mặt anh nói chuyện xấu hổ đến vậy, trước kia tính cách cháu trai anh là như này sao?

La Mã Hương sửng sốt hơn nửa ngày, sau khi lấy lại tinh thần, nháy mắt sắc mặt liền khó coi giống như ăn phân.

Cô đúng là có nói với con trai, chốc lát nhìn thấy Yến Chấp Mạch bọn họ nhớ chú ý một chút, không cần nói lung tung, nhưng tuyệt đối không phải muốn con trai mình thành cái rắm cầu vồng nịnh nọt đến thiếu điều quỳ liếʍ như vậy! Mặt mũi đều sắp mất hết!

La Mã Hương cười gượng hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ha ha, đứa nhỏ Thừa Vũ này cũng thật là, nhìn thấy chú và dì nhỏ đã vui vẻ như vậy, sao ngày thường không thấy miệng con ngọt như vậy, con xem, nói đến dì nhỏ của con thẹn thùng, đều đứng ở cửa làm cái gì, mau vào trong ngồi đi, chị đi lên trên nói với ba một tiếng, nói với ba Chấp Mạch đã về, để bọn họ nhanh xuống dưới ăn cơm."

"Chị dâu khách sáo rồi." Yến Chấp Mạch gật đầu nói, nắm tay Giản An Miên đi vào phòng khách ngồi xuống.

Yến Thừa Vũ giống như chó con nhắm mắt theo đuôi, cợt nhả nói: "Chú, dì, con ——"

"Thừa Vũ!" La Mã Hương nhìn không được, bắn cho Yến Thừa Vũ một ánh mắt hình viên đạn, đen mặt ra lệnh nói: "Đi với mẹ lên lầu kêu ba con."

"... A, dạ." Yến Thừa Vũ đành phải lưu luyến mà đi theo La Mã Hương lên lầu kêu người.

Yến Chấp Mạch thấy Giản An Miên nhìn chằm chằm vào trên lầu, búng tay một cái trước mặt cậu: "Nghĩ gì vậy?"

Giản An Miên chớp chớp mắt, do dự hai giây, thử uyển chuyển nói: "Cháu trai của ngài... Thật là hoạt bát."

Yến Chấp Mạch chậc một tiếng: "Em nói giảm nói tránh quá, cứ nói thẳng nó có bệnh đi."

Giản An Miên: Phụt, thật phũ phàng.

Yến Chấp Mạch: "Còn có, sao lại gọi là cháu trai tôi? Hiện tại nó cũng là cháu trai của em, tuy rằng còn lớn hơn em hai tuổi, đã sắp học năm ba."

Giản An Miên: A.

Yến Chấp Mạch nghiêng đầu nhìn Giản An Miên, giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm tóc mái sau tai Giản An Miên, khóe miệng khẽ nhếch, ý tứ sâu xa nói: "Ai bảo tôi sành điệu như vậy, cưới một người vợ còn nhỏ hơn tôi mười hai tuổi."

Lỗ tai Giản An Miên đỏ bừng, giống như mấy động vật nhỏ mà rụt rụt cổ, giọng nói có chút run rẩy: "Ngài Yến..."

Yến Chấp Mạch biết rõ còn cố hỏi nói: "Hả? Làm sao vậy? Vợ của tôi, tôi chạm một chút còn không được sao?"

Anh một bên ác liệt nói, một bên được một tấc lại muốn tiến một thước mà sờ lên eo Giản An Miên, dùng sức kéo Giản An Miên về hướng mình, ôm trong lòng ngực mình.

Xấu...... Đồ lưu manh! QnQ

Giản An Miên xấu hổ đến phát run cũng không dám phản kháng, chỉ khẩn trương đến hồng cả mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy, chỉ sợ giây tiếp theo từ bên trong sẽ có rất nhiều người đi ra, sau đó nhìn thấy người đàn ông này đang đùa giỡn cậu.

Vào lúc Giản An Miên khẩn trương đến suýt nữa hít thở không thông, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.

Yến Chấp Mạch tay mắt lanh lẹ buông lỏng tay ra, mặt không đổi sắc đứng lên, nắm tay Giản An Miên đi đến bên cạnh bàn chuẩn bị dùng cơm.

Vốn dĩ Giản An Miên bởi vì vừa rồi bị người đàn ông này trêu đùa mà nhịp tim đập loạn, hiện tại vừa liếc mắt đã thấy trước bàn cơm ngồi một đống người, lập tức như bị mắc chứng rối loạn lo âu xã hội.

Yến Chấp Mạch cười, lần lượt giới thiệu từng người cho Giản An Miên, cậu theo thứ tự ngoan ngoãn nói xin chào.

Anh cả Yến Chấp Hải năm nay đã hơn bốn mươi, rõ ràng chỉ lớn hơn Yến Chấp Mạch nhiều lắm mười mấy tuổi, lại già đến mức gần như bằng Yến Tổ Nghĩa, bọng mắt trĩu nặng, đồng tử đυ.c ngầu, sống lưng không quá dày rộng hơi gù xuống, hiền lành liếc mắt nhìn Giản An Miên một cái, gật gật đầu, xem như đồng ý.

La Mã Hương ghét bỏ liếc mắt nhìn Yến Chấp Hải một cái, nhiệt tình lại năng nổ tiếp đón Giản An Miên ngồi xuống.

Yến Thừa Vũ ngo ngoe rục rịch nhìn chằm chằm qua đây, nhìn dáng vẻ như còn muốn đến nịnh nọt thêm hai câu, bị La Mã Hương mạnh mẽ ngăn lại.

Bạch Mộc Nhu vẫn như cũ là bộ dáng bạch liên hoa nhu nhu nhược nhược, hai mắt đầy nước, nhìn thấy mà thương, lộ ra nụ cười u buồn mẫn cảm với Giản An Miên, cười đến da đầu Giản An Miên cũng tê dại.

Hai anh em Yến Chấp Tinh cùng Yến Chấp Nguyệt về tới không rên tiếng nào, hoàn toàn cosplay thành không khí.

Chỉ có vào lúc giới thiệu đến Yến Tổ Nghĩa, Yến Tổ Nghĩa giống như không nghe thấy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Giản An Miên một cái, trưng ra vẻ mặt không dễ nhìn hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh đứa con lớn.

Giản An Miên cảm giác thật xấu hổ, bị đối xử như vậy trước mặt nhiều người mặt mũi đều mất sạch, theo bản năng muốn tìm Yến Chấp Mạch che chở, lặng lẽ dịch về phía Yến Chấp Mạch gần một chút.

Yến Tổ Nghĩa chú ý tới động tác của Giản An Miên, vẻ mặt khinh miệt cười nhạo một tiếng: "Loại đồ không lên được mặt bàn."

Giản An Miên sửng sốt vài giây mới phản ứng lại đây, cậu đây là bị tra cha mắng.

Cho nên... Này xem như cậu bị ngược sao?

Từ lúc xuyên thư tới nay lần đầu tiên bị ngược, có chút kỳ diệu.

Vẻ mặt Giản An Miên chờ mong mà nhìn Yến Tổ Nghĩa, bỗng nhiên có điểm tò mò, tra cha còn có thể nói ra cái gì càng quá đáng hơn nữa không.

Nhưng mà giây tiếp theo, Yến Chấp Mạch đem chén trà đặt mạnh lên bàn phát ra tiếng loảng xoảng, lông mi rủ xuống che lại hai mắt lạnh băng, giọng nói nhàn nhạt: "Ba, khoa tai của Bệnh viện trung tâm thành phố được đánh giá rất cao, khi nào rảnh để con đặt hẹn giúp ba."

Yến Tổ Nghĩa sửng sốt: "Con có ý gì?"

Ngón tay Yến Chấp Mạch vuốt thân ly, anh ngước nhìn, ánh mắt lãnh đạm thong thả nói từng chữ một: "Lỗ tai không tốt thì phải kịp thời chạy chữa, vừa rồi Miên Miên kêu ngài, ngài điếc sao?"

Hiện trường nháy mắt im lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Giản An Miên: "..."

Cậu đây là... Bị ngược có một giây sao?

Ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai