Chương 133. Tình cảm nhàn nhạt, ở chung ấm áp (4).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Liên Bang lại một lần nữa rơi vào trong một mảnh hỗn loạn, rất nhiều người đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Vào buổi tối ngày nào đó, hai vị Nguyên Soái là Lăng Nguyên Soái cùng Hạ Nguyên Soái đồng thời dẫn binh vây quanh Hoàng gia.

Ở Liên Bang, Thống Soái tối cao thì tương đương với Nữ Vương Đế Quốc, lúc bình thường mặc dù quyền lợi hai phần, ngươi nếu như đắc tội một người có thể còn không có kinh khủng như vậy, nhưng nếu ngươi dều đắc tội cùng với hai người, vậy coi như là gặp vận đen rồi.

Tục ngữ nói, thiên tử giận dữ, thây người nằm xuống trăm vạn!

Ngươi cùng đắc tội với hai vị Thống Soái tối cao, không phải có ý tứ như đắc tội Nữ Vương Đế Quốc chí cao vô thượng sao?

Rất nhiều chính nghị viên vừa nhìn thấy loại tư thế này, mặc kệ Hoàng gia đắc tội hai vị Nguyên Soái như thế nào, cũng không có ai dám xuất đầu vào lúc này.

Mà  động tác của Hạ Thanh cùng Lăng Nghị rất nhanh liền đem người Hoàng gia bắt đi không ít, đương nhiên tội danh không phải đắc tội con của hắn cùng con dâu, mà là cái gì thông đồng với địch bán nước, gián điệp các loại, rất nhiều người đều bị vào ngục giam.

Một cái Hoàng gia nho nhỏ làm sao có thể chịu được tức giận của hai vị Nguyên Soái? Bọn họ bóp chết Hoàng gia, đó là chuyện trong mấy giây.

Nhất thời Hoàng gia liền bị thất bại thảm hại, mà ở trên việc buôn bán thương gia có dính líu với Hoàng gia cũng nhận được trình độ tổn thất khác nháu, bởi vì không chỉ là hai vị Nguyên Soái cùng nhau xuất thủ, ngay cả gia chủ Úc gia Úc Trục Thiên cũng xuất thủ.

Địa vị của Úc Trục Thiên ở trên thương trường, có thể nói là đế vương của thương nghiệp đế quốc, hắn vừa ra tay, đó cũng là thây người nằm xuống trăm vạn.

Tức khắc, Hoàng gia bất kể là ở  trên chính trị hay trên thương nghiệp, đều bị tổn thất nặng nề, không còn có sức mạnh lớn nào.

Lão gia tử Hoàng gia bị tức đến đi đời nhà ma, chết tại chỗ, Hoàng Nghiệp bị tức  đến thân thể không trụ được, Hoàng Hưng nằm trong bệnh viện, không có người nào quan tâm, rất nhanh liền chết đi, toàn bộ Hoàng gia từ trong lịch sử của xã hội thượng lưu chỉ trong một đêm liền bị đá ra ngoài, tốc độ cực nhanh, quả thực làm người ta khiếp sợ.

Chuyện này đem toàn bộ xã hội thượng lưu nháo đến rất là rung chuyển bất an, rất nhiều người bởi vì chuyện này trong lúc nhất thời cũng không dám thò đầu ra, thực sự là ngoan độc so với cái gì đó.

Sau đó, rốt cục có người nghe ngóng được, Hoàng gia vì sao trong một đêm liền rời khỏi sân khấu của xã hội thượng lưu?

Dường như, nguyên nhân giống như là chọc phải con trai Hạ Thiên Tịch của Hạ Thanh.

Chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó ở quán bar, lúc đó người ở chỗ này rất ít, cũng chính là người bên cạnh của hai đại Nguyên Soái cùng người Úc gia, bọn họ sẽ không tiết lộ tin tức này, mà tin tức này chính là mấy người bọn Thành Viễn tiết lộ.

Bọn họ cũng nhận được nghiêm phạt, mặc dù không có nghiêm trọng như của Hoàng gia, thế nhưng cũng khiến cho gia tộc ở xã hội thượng lưu trong lúc nhất thời cũng không dám ngẩng đầu, chính là bọn họ tỏ vẻ bởi vì đắc tội Hạ Thiên Tịch mới có thể bị sửa trị, cho nên Hạ Thiên Tịch nhất thời lại nổi danh ở Liên Bang.

Trước đây, hắn là lấy cái tên phế vật tên mà nổi tiếng. Khi đó người khác nói chuyện liên quan đến hắn đều là cười nhạt, ánh mắt khinh thường, mang theo trào phúng. 

Hiện tại, căn bản cũng không dám có người nói đến hắn, mặc dù không biết Hoàng gia bởi vì sao đắc tội Hạ Thiên Tịch, đưa tới hai đại Nguyên Soái cùng gia chủ Úc gia đều xuất thủ đối với Hoàng gia, bất quá bọn hắn đã biết một chuyện quan trọng, đó chính là về sau ngàn vạn lần chớ đắc tội Hạ Thiên Tịch.

Hai người ăn uống no đủ cũng không biết tối hôm qua đế đô rung chuyển, hai người từ Bán Khê Lâu đi ra, Lăng Thần bắt xe tiễn Hạ Thiên Tịch trở về.

Hạ Thiên Tịch ở quán bar ngủ một đêm, cũng chưa có tắm, trên người luôn có cảm giác khó chịu, liền muốn đi về nghỉ, Lăng Thần cũng biết di chứng của dược liệu trong cơ thể hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, cũng khong muốn dẫn hắn đi nơi khác trong cơ thể hắn dược hiệu di chứng còn không có khôi phục lại, cũng không muốn dẫn hắn đi nơi khác đi dạo, ngược lại về sau cuộc sống của hai người còn dài, cũng không gấp với cái này trong chốc lát.

Lăng Thần đưa Hạ Thiên Tịch đến cửa nhà, giơ tay lên sờ đầu hắn một cái, hôn lên cái trán hắn một cái dặn dò một cái, "Sau này trở về nhớ nghỉ ngơi thật tốt, sau khi tỉnh lại nhớ truyền tin cho anh một tiếng, về sau nếu như muốn đi chơi nhớ nói cho anh một tiếng, không cho phép lại đơn độc đi ra ngoài cùng người khác, đặc biệt là quán bar, không có người quen đi theo, không được phép đi, nếu như đi quán bar phải nói cho anh biết."

Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, sao trước đây hắn còn chưa phát hiện Lăng Thần lại bà mụ như thế chứ?

"Có nghe thấy không?" Thấy Hạ Thiên Tịch quỵt miệng một bộ dáng dấp không kiên nhẫn, Lăng Thần nhướng mày, nheo lại mắt phượng nguy hiểm.

Sau chuyện này, hắn cũng không dám cho Hạ Thiên Tịch một mình ra cửa nữa. Trước đây lúc hai người còn chưa xác định quan hệ, hắn không xen vào, nhưng bây giờ hai người đã xác định quan hệ, thời điểm hắn cai quản này nhất định phải quản thật tốt.

Nhất là tự mình đơn độc đi ra ngoài, đi một đến một ít nơi hỗn loạn linh tinh như quán bar, dù ỷ có ma pháp trong  người, Lăng Thần cũng vô cùng lo lắng. Tục ngữ nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. 

Bây giờ Lăng Thần rất rõ ràng chính là loại tâm tính này.

"Được rồi được rồi, đã biết." Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, không nhịn được trả lời, hắn sao cảm giác chỉ là thời gian một buổi tối, chính mình thật giống như bước vào nấm mồ tình yêu chứ? Thực sự là rất nhàm chán!

Nhìn Hạ Thiên Tịch không kiên nhẫn đáp ứng, Lăng Thần cũng không có khuyên nữa, ngược lại khoảng cách giữa hai nhà bọn họ bất quá cũng chỉ là lộ trình mấy giờ, cùng lắm thì hắn chạy tới nhiều vài lần không phải là tốt rồi sao!

Dưới ánh mắt soi mói của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch ngoan ngoãn trở về nhà.

"Tiểu thiếu gia." Lợi Bá Nhĩ quản gia đang ở trong nhà, vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tịch trở về lập tức cung kính nói, "Nguyên Soái mời tiểu thiếu gia sau khi trở về thì đi thư phòng một chuyến."

"Cha không đi quân khu sao?" Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nghi hoặc nhìn Lợi Bá Nhĩ, nhìn xem bây giờ vẫn là ban ngày, cha ban ngày đều ở quân khu, cũng chỉ có buổi tới mới về.

"Tiểu thiếu gia, Nguyên Soái đợi tiểu thiếu gia cả đêm." Lợi Bá Nhĩ quản gia nhìn Hạ Thiên Tịch trước mặt suy nghĩ một chút vẫn nói, "Từ sau khi tối hôm qua Nguyên Soái biết tiểu thiếu gia ở bên trong Blue xảy ra chuyện liền rất gấp, dẫn người trừng trị Hoàng gia sau đó Nguyên Soái vẫn ngồi trong thư phòng đợi tiểu thiếu gia, cho tới bây giờ, thậm chí ngủ cũng không ngủ, đem cơm vào cũng vô ích."

Bước chân đang lên lầu của Hạ Thiên Tịch bỗng dừng lại, hắn vẫn biết Hạ Thanh rất yêu hắn, nếu không sau khi mình bị Lan Tư Đặc thương tổn ông cũng sẽ không tức giận đến như vậy. Bây giờ nghe Lợi Bá Nhĩ quản gia nói như vậy, trong lòng Hạ Thiên Tịch khe khẽ thở dài, vẫn cảm giác thật sự xin lỗi cha.

"Trong phòng bếp còn có đồ ăn sao?" Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn liếc thoáng qua thư phòng trên lầu, hỏi.

"Có, vẫn luôn hâm nóng lại."Lợi Bá Nhĩ lập tức nói, "Tôi sẽ đi lấy qua đây ngay bây giờ." Lợi Bá Nhĩ xoay người lại hỏi một câu, "Tiểu thiếu gia muốn ăn sao?"

Hạ Thiên Tịch suy nghĩ một chút nếu như lát nữa cha không ăn cơm, hắn vừa lúc cũng có thể mượn cớ mình muốn ăn cho cha ăn cơm, liền gật đầu, chờ Lợi Bá Nhĩ đem đồ ăn đến đây, hắn mới bưng đồ ăn lên lầu.

Cửa thư phòng bị đóng thật chặt, Hạ Thiên Tịch một tay bưng khay, một tay gõ cửa một cái.

"Tiến đến." Trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng lộ ra hơi mệt mỏi.

Hạ Thiên Tịch đẩy cửa ra đi vào, Hạ Thanh một tay chống ở trên bàn sách, đôi mắt nhắm lại tựa hồ đang dưỡng thần, sau khi Hạ Thiên Tịch đi vào, hắn mới mở to mắt, một đôi mắt không chút không gợn sóng nhìn Hạ Thiên Tịch đi vào cửa, trong ánh mắt có đầy tơ máu, trên mặt tuy là vẫn là không có biểu tình, thế nhưng vẫn như cũ không giấu được uể oải trên mặt hắn.

Trong lòng Hạ Thiên Tịch có chút tự trách, cha yêu hắn như thế, hắn lại lặp đi lặp lại nhiều lần  làm cho cha  thương tâm, thực sự là không nên.

Hạ Thiên Tịch cầm đồ ăn trong tay đặt ở trước mặt bàn sách của Hạ Thanh, nhìn thần sắc tiều tụy mệt mỏi của  Hạ Thanh, trong lòng  có chút xúc động, viền mắt liền đã ươn ướt, giọng nói khàn khàn, "Cha, xin lỗi."

Hạ Thanh xụ mặt, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch, không nói gì.

Hạ Thiên Tịch cắn cắn cánh môi  khóc nức nở nói, "Cha, xin lỗi! " Hắn ngoại trừ nói mấy chữ này, hắn cũng không biết nên nói cái gì!

Nhìn hốc mắt con trai đã lập lòe nước mặt, Hạ Thanh thở dài một hơi, môi khô nứt mở ra, thanh âm lạnh lùng nói, "Con là con cha, không có gì có lỗi với cha, chỉ là ――  về sau có thể gây họa, cũng đừng để cho cha lo lắng như vậy."

Mười mấy năm qua, hắn chỉ có đứa con trai này.

Tuy là giữa hắn và con trai giao lưu rất ít, cảm tình cũng không phải nồng đậm như vậy, thậm chí cũng không có loại cảm tình nồng đậm giữa cha con, nhưng khi nhìn thấy đứa con trai nhỏ bé năm đó ở trong mắt mình chậm rãi lớn lên, lúc chính mình ở thời điểm hai bàn tay trắng, lúc chính mình không có lòng tin để sốn tiếp, là đứa con trai vẫn còn ở trong bụng thỉnh thoảng sẽ động thai làm cho hắn còn có thể sống, sau đó Hạ Thiên Tịch được sinh ra, tiếng khóc oa oa nỉ non trong tã cũng làm cho hắn không bỏ xuống được, trong lòng không có ý niệm muốn chết nữa.

Có thể nói, Hạ Thiên Tịch là chống đỡ của hắn, nếu như Hạ Thiên Tịch xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không sống nổi.

Tình yêu của Hạ Thanh đối với Hạ Thiên Tịch rất là nồng đậm, bất quá hắn không thể hiện bằng lời nói, cho nên giữa hai người mới có thể biến thành cục diện xa cách kia, nếu không phải là Hạ Thiên Tịch trọng sinh, thay đổi, làm cho quan hệ giữa hai người có thể cải thiện được, nếu không Hạ Thiên Tịch với hắn sẽ càng ngày sẽ càng xa a !!

Hiện tại, quan hệ giữa hắn cùng với con trai thật vất vả mới cải thiện được, nếu như con trai lại có chuyện gì, hắn cũng không biết hắn có thể nổi điên hay không.

Nhìn tình yêu nồng đậm trong ánh mắt Hạ Thanh nhìn mình,  tuy là không có nói ra, thế nhưng hắn cũng có thể cảm giác được. Hạ Thiên Tịch ướt viền mắt, thút thít mũi gật đầu cam đoan, "Con về sau cũng sẽ không bao giờ làm cho cha lo lắng, cũng sẽ không nữa. . .  "

Lúc này đây, đúng là hắn quá mức sơ ý khinh thường, mới có thể làm cho bản thân mắc bẫy, còn liên lụy cha lo lắng. Về sau, hắn cũng sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy nữa, càng sẽ không để cha lại vì mình lo lắng.

Hạ Thanh nghe từng câu cam đoan mang theo tiếng khóc nức nở của Hạ Thiên Tịch, khóe miệng mới cong lên cười một cái nói, "Về sau chọc họa, có thể trở về nhà tìm đến cha, chỉ cần chính con không xảy ra chuyện gì, dù con chọc họa có bao nhiêu lớn, tự có cha vì con chịu trách nhiệm."

"Con cũng sẽ không bao giờ gây họa." Hốc mắt Hạ Thiên Tịch đỏ lên cam đoan.

Hạ Thanh nhìn thấy con trai hiểu chuyện như vậy, vui mừng một trậnm vươn tay sờ sờ đầu Hạ Thiên Tịch , xem như là tha thứ hắn.

Biết  cha sẽ không lại trách tội mình, Hạ Thiên Tịch nhìn đồ ăn trên bàn lập tức nói, "Cha, con nghe Lợi Bá Nhĩ quản gia nói cha còn chưa có ăn cơm, vừa lúc con cũng chưa có ăn, chúng ta cùng nhau ăn cơm a !!"

Hạ Thanh nhìn hắn một cái, nói, "Được."

_____________________________________

Thanh: BIẾN LỚN: MÁY TÍNH TÔI ĐÃ BỊ BÁN.

Biến nhỏ: Từ nay phải xài máy mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro