Chương 164. Một đời, một kiếp, cả đời!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Một đêm không nói chuyện, Hạ Thiên Tịch mãi cho đến ngày hôm sau mới tỉnh lại, cả một ngày đêm hôm qua đều vượt qua ở trên giường, nghĩ lại có chút hỗn loạn.

Lăng Thần đã rời giường, mới vừa tắm rồi từ trong phòng tắm đi ra, Hạ Thiên Tịch liếc hắn môi nhếch lên, trên người hắn sạch sẽ thoải mái, sau chuyện đêm qua đã được Lăng Thần tắm rửa qua.

Hạ Thiên Tịch nhìn quần áo trên mặt đất rồi lại nhìn Lăng Thần mím môi oán trách, "Hai chúng ta ra ngoài như thế nào?"

Dù sao ngày hôm qua hắn còn có quần áo, nhưng Lăng Thần ngày hôm qua ghét bỏ cởi quần áo quá phiền toái, cho nên một bộ quần áo của hắn dưới tay của Lăng Thần đã bị hỏng.

Lăng Thần nhếch môi có chút tà khí ngồi bên mép giường Hạ Thiên Tịch nhìn vải vụn trên mặt đất, cúi người hôn lên trán Hạ Thiên Tịch, "Tóm lại, anh sẽ không để bảo bối trần truồng ra ngoài, thân thể bảo bối chỉ có thể cho mình anh xem thôi."

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt liếc hắn, bĩu môi không nói chuyện.

"Eo còn nhức không?" Lăng Thần thấy vẻ mặt hắn lười biếng, rất hưởng thụ ôm hắn vào trong ngực.

"Anh nói đi?" Hạ Thiên Tịch tức giận trừng hắn một cái.

Lăng Thần cong môi, tay tự động vòng ra sau eo Hạ Thiên Tịch vuốt ve cái eo nhức nhói của y.

Hạ Thiên Tịch lười biếng nheo mắt hưởng thụ, ngón tay nắm lấy mái tóc dài buông xuống trước người của Lăng Thần, quấn quanh ngón tay, chờ khi trên eo không còn bủn rủn như  trước nữa, hắn mới thoải mái thở dài một hơi nhẹ nhõm nói, "Anh nói rõ ràng chuyện ngày hôm qua cho tôi, hôm qua rốt cuộc anh nổi điên cái gì?"

Đây chính là ngòi nổ làm cho quan hệ hai người bọn họ tiến thêm một bước, Hạ Thiên Tịch không biết nên thở dài hay vui mừng.

Nghe được Hạ Thiên Tịch hỏi điều này, đôi mắt dịu dàng của Lăng Thần tối lại, lực đạo dưới tay không tự chủ nặng vài phần, Hạ Thiên Tịch lập tức liền cảm giác được, mở hai tròng mắt mê mang nhìn Lăng Thần khó hiểu.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo này của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần nhịn không được cúi đầu hôn hôn, mới nói nhỏ, "Bảo bối, em là của anh, chỉ có thể là của một mình anh."

Miễn là tuyên bố quyền sở hữu của mình, lời nói của hắn vẫn luôn rất bá đạo.

Một tay Hạ Thiên Tịch nắm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn lên mặt Lăng Thần hai cái rồi cười nói, "Rồi rồi, tôi biết tôi là của anh, bây giờ anh nên nói cho tôi biết là vì sao đi!"

Đôi mắt bạc lạnh lẽo của Lăng Thần tối tối, ánh mắt không tự chủ liếc tới cổ tay phải của Hạ Thiên Tịch, tay phải hắn đeo vòng tay không gian, một cái vòng tay màu trắng bạc rất đơn giản, không có bất kì hoa văn trang trí nào.

Hạ Thiên Tịch thấy ánh mắt Lăng Thần nghi hoặc nhìn vào vòng tay không gian của mình, hắn nâng cánh tay lên nhìn nhìn, khi vòng tay trượt xuống để lộ ra cái vết sẹo, hắn cảm thấy hình như mình đã đoán được nguyên nhân hôm nay Lăng Thần nổi điên.

"Vì cái này à?" Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhìn vào vết sẹo trên cổ tay, hỏi.

Mắt Lăng Thần tối lại, môi mỏng mím chặt không nói.

Chỉ cần xem sắc mặt lạnh lẽo bây giờ của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch hiểu rõ một chút, âm thầm thở dài một hơi.

Sau khi hắn tự sát và sống lại, sở dĩ không xóa vết sẹo trên cổ tay này, thật ra hắn chỉ muốn dùng vết sẹo này cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không thể lại lần nữa phạm sai lầm tương tự, hắn sao có thể biết mình sẽ nhanh chóng kết giao rồi ở bên Lăng Thần chứ? Hơn nữa thời gian lâu rồi, hắn cũng quên mất vết sẹo này.

"Hay là như vậy, hôm nay tôi đi mua thuốc xóa sạch vết sẹo này." Ánh mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần nói, "Đừng giận được không? Chuyện của tôi với hắn ta là trước khi gặp anh mới xảy ra, nếu anh tức giận thì nên giận anh vì sao không sớm xuất hiện trước mặt tôi á."

Lời Hạ Thiên Tịch tuy rằng có chút vô lý, nhưng cũng là sự thật.

Lăng Thần ôm chặt Hạ Thiên Tịch, giọng nói trầm thấp có chút khó chịu, hắn vùi đầu vào cổ Hạ Thiên Tịch nói nhỏ, "Anh hiểu rõ sự thật này, nhưng mà trong lòng anh không thoải mái, nhớ tới em vì người khác mà tự sát..."

"Anh còn có cái gì không thoải mái?" Hạ Thiên Tịch đột nhiên nổi cáu, bình thường hắn đều cảm thấy mình có chút vô cớ gây rối, sao giờ hắn lại cảm thấy Lăng Thần đang vô cớ gây rối?

Hạ Thiên Tịch lập tức rống giận, "Ông đây đã đem lần đầu tiên cho anh rồi, anh còn không thoải mái cái giề? Lúc đó ông tự sát cũng chỉ là nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà thôi, người ông đây yêu bây giờ là anh... Anh CMN nếu còn so đo trước kia với ông, bây giờ cút ngay hộ ông."

Còn như bà già, Hạ Thiên Tịch nén giận.

Khuôn mặt đẹp trai lai láng của Lăng Thần trong nháy mắt có chút ủy khuất nhìn Hạ Thiên Tịch, nghĩ tới người yêu mình trước kia tự sát vì người khác, trong lòng hắn không thoải mái chẳng lẽ là không nên sao?

Hắn là một người đàn ông cao lớn lại làm ra bộ dáng cô vợ nhỏ bị ức hiếp, làm Hạ Thiên Tịch buồn cười, nháy mắt không tức giận nữa, hắn từ trên giường xoay người lại, đôi tay ôm cổ Lăng Thần hôn bẹp bẹp hai cái vào má hắn, trán chạm trán, mũi chạm mũi, môi hai người chỉ cách nhau một cm, hơi thở của bọn họ đều phả lên mặt đối phương. (T: Có bị hôi miệng không đó?)

Khóe môi Hạ Thiên Tịch cong cong, cười nói, "Rồi rồi, anh đừng nóng giận, anh nhìn xem... Người tôi yêu bây giờ là anh, người trong lòng là anh, người mà mỗi ngày đều nghĩ đến cũng là anh, tôi đem lần đầu tiên của mình giao cho anh, còn tình nguyện nằm dưới hầu hạ dưới thân anh, trừ bỏ không tự sát vì anh, chẳng lẽ anh còn muốn tôi vì anh mà tự sát một làn nữa sao? Nếu anh bỏ được, vậy anh tới giết tôi đi."

Hạ Thiên Tịch nói, còn siêu vô lại ngẩng cổ mình lên, đưa cái cổ trắng nõn tới trước mặt Lăng Thần, ngẩng đầu nói, "Anh nếu bỏ được, thì cắt một đường lên cổ tôi đi, như vậy sau này bảo đảm mỗi ngày anh đều nhìn thấy, xem anh đau lòng hay thích thú.:

Lăng Thần có thể nói ra lời vô lại như vậy, Lăng Thần vẫn lần đầu tiên nhìn thấy, vô lại lưu manh, rất có dáng vẻ không nói đạo lý, but hắn thích vậy đếy.

Lăng Thần cong khóe môi [dm hai anh bớt cong môi nhếch môi hộ em khái em khổ quá rồi], nhìn cái cổ duyên dáng hiện lên trước mặt mình, da thịt trắng nõn, mỗi đường cong đều đẹp xứt sắc, Lăng Thần không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, cắn lên cổ Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch hô lên một tiếng cả người nằm ở đệm giường phía sau, Lăng Thần cả người thuận thế ức hiếp lên, ở cổ hắn hôn hôn một lúc lâu mới dọc theo độ cong của cái cổ duyên dáng đi thẳng tới cái cằm nhọn rồi đôi môi hắn.

Môi hai người nhảy mắt chạm vào nhau, nụ hôn kịch liệt lại một lần nữa xuất hiện.

Độ ấm trong phòng ngày càng cao, laị có xu hướng bạo động, bị Hạ Thiên Tịch kịp thời ngăn cản.

"Không được." Hạ Thiên Tịch kiềm chế tay Lăng Thần, né tránh nụ hôn của hắn, khẽ thở dốc, "Hôm nay chúng ta không thể tiếp tục ở đây nữa, đến lúc về nhà rồi."

Ánh mắt Lăng Thần vô cùng đói khát nhìn Hạ Thiên Tịch, trong đôi mắt bạc tràn ngập dục vọng không chút nào che giấu.

Khóe miệng Hạ Thiên Tịch giật giật, trán đầy vệt đen, nội tâm chảy đầy nước mắt, cả ngày hôm qua hắn đã cho con sói này ăn rồi, sao con sói vẫy đói khát như vậy? Còn cho người ta sống không, nội tâm Hạ Thiên Tịch điên cuồng hét lên. (T: Đàn ông mới được bóc tem nó thế *kinh nghiệm bao năm đọc truyện*)

"Rồi, cùng... cùng lắm thì hôm nào tôi lại bồi thường anh được không?" Hạ Thiên Tịch thân mật hôn miệng Lăng Thần lấy lòng nói.

"Vậy bảo bối em phải nhớ kĩ đó." Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần có một chút khó chịu, hắn thật sự muốn ăn.

Hạ Thiên Tịch mím môi, không kiên nhẫn nói, "Nhớ kĩ nhớ kĩ..."

Thật là, rõ ràng không phải hắn sai, sao lại đến cuối cùng có hại lại là hắn?

"Anh bây giờ không tức giận chứ?" Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nhìn Lăng Thần.

"Về nhà dùng thuốc lau sạch vết sẹo trên cổ tay." Đôi mắt Lăng Thần tối đi bá đạo nói.

Hạ Thiên Tịch lập tức gật đầu.

"Về sau em không được ở trước mặt tôi nhắc đến người kia, dù không ở trước mặt anh cũng không được nhắc đến hắn."

Hạ Thiên Tịch gật đầu dữ dội.

Lăng Thần suy nghĩ một chút, cúi đầu mổ mổ vào Hạ Thiên Tịch nói, "Cuối cùng cũng chuyện quan trọng nhất, sau này không được nhắc tới nói đến hai chữ chia tay này."

Đây là chuyện hắn không thể chịu đựng nhất.

"Ô kê ô kê, tôi bảo đảm sau này có tức giận, cũng sẽ không nói chia tay với anh." Đôi tay Hạ Thiên Tịch vòng qua cổ Lăng Thần cười nói, "Chuyện ngày hôm qua tôi cũng có sai, tôi không nên ở trước mặt anh chắc tới hắn ta làm anh lo lắng, biết rõ anh ghen tôi còn tức giận với anh, càng không nên tùy tiện đưa ra lời chia tay, nhưng sau này hai chúng ta cãi nhau, anh không được cãi, anh phải nhường tôi."

Hạ Thiên Tịch thân mật dùng đầu cọ cọ ngực Lăng Thần chu chu môi rầu rĩ nói, "Tính tôi không tốt, dễ sinh khí, cho nên mặc kề về sau là tôi sai, anh cũng phải nhường tôi, đừng cãi nhau với tôi, anh nếu cãi nhau với tôi, tôi sẽ dễ dàng xúc động, sau đó nói một ít lời làm tổn thương anh. Về sau chỉ cần anh không nháo với tôi, để tôi một người tự giận hờn là được."

Nghe Hạ Thiên Tịch nói, lòng Lăng Thần ấm áp, đây là  người hắn yêu, biết tính mình không tốt, cũng biết rõ tính cách của mình, cho nên y đều có thể trước tiên nói ra.

Lăng Thần ôm chặt Hạ Thiên Tịch, giọng trầm ấm, hắn nói, "Bảo bối, anh bảo đảm anh sau này sẽ không cãi nhau với em, em nói gì anh cũng nhường em, em tức giận, anh sẽ dỗ em, cũng không làm em giận, sau này hai người chúng ta ở bên nhau thật tốt có được không?"

"Được." Hạ Thiên Tịch gật đầu thật mạnh, đầu dựa vào ngực Lăng Thần nói, "Lăng Thần, tôi nếu đã lựa chọn ngươi, tôi đã có ý nghĩ muốn cả đời bên anh, chỉ cần anh không phản bội tôi, vứt bỏ tôi, hai người chúng ta có thể bên nhau cả đời."

"Tôi sẽ không phản bội em cũng sẽ không vứt bỏ em." Lăng Thần cảm nhận được ấm áp trong lòng ngực, nói, "Bảo bối, anh sẽ bên em cả đời, cả đời này cũng chỉ có một mình em."

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi, mi mắt cong cong.

Nụ hôn dịu dàng của Lăng Thần dừng ở trên đỉnh đầu hắn, trong lòng ấm áp.

_____________________________

Thanh: Mấy chương 2,4; 2,5k chữ này khi edit còn lại 2,1; 2,2k chữ mà hết tận 1 tiếng ạ :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro