Chương 81. Bản chất tham ăn! Hạ Thiên Tịch VS Lăng Thần!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

La Thụy Nhĩ giương nanh múa vuốt quơ nắm tay muốn lên phía trước lại bị Hạ Thiên Tịch ngăn cản, Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ nhìn vóc người nhỏ bé của La Thụy Nhĩ nói, "Ngươi biết rõ không đánh lại được nàng thì không cần đi bị thương."

"Sao ngay cả ngươi cũng xem thường ta?" La Thụy Nhĩ làm bộ đáng thương ánh mắt ủy khuất nhìn Hạ Thiên Tịch.

Chiều cao thật sự là không đả thương nổi! Không được khinh bỉ chiều cao, khóc!

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Ánh mắt Tinh Dạ liếc vóc người nhỏ bé của La Thụy Nhĩ, vẻ mặt thành thật hỏi ngược lại.

"A a, Tinh Dạ, sao ngay cả ngươi cũng trở nên hư chứ? Một chút cũng không đáng yêu." La Thụy Nhĩ nhào đến phía Tinh Dạ ôm người vào trong ngực hung hãn dày xéo một phen, ai bảo Tinh Dạ đáng yêu như vậy.

Tinh Dạ chớp đôi mắt ngập nước, đáng thương hề hề nhìn La Thụy Nhĩ, mặt đầy ủy khuất cùng u oán.

"A -- phanh -- "

Một thanh âm thê lương thảm thiết vang lên tận chân trời, tiếp theo là phịch một tiếng thanh âm ngã xuống, đánh gãy ồn ào bên này.

Mọi người nhìn lại, chỉ nhìn đến La Phu miệng sùi bọt mép, hai mắt trống rỗng chỉ còn lại lòng trắng nằm trên mặt đất toàn thân co rút run rẩy, tựa hồ cùng sắp chết là không khác lắm.

Mọi người, ". . ."

Toàn bộ cách đấu trường trong nháy mắt lặng yên như tờ, ánh mắt ngơ ngác nhìn La Phu nằm trên mặt đất sắp chết, đây là chuyện gì xảy ra?

"Xem ra, trừng phạt của ta cũng không vô dụng như vậy a!" Tạp Địch Ân một tay sờ cằm ánh mắt độc ác thú vị nhìn La Phu nói.

Mọi người, ". . ."

Nhìn cái ly rơi ở bên người La Phu, không phải nói là mùi vị không tệ sao? Trước mắt đây là cảnh tượng gì? Chẳng lẽ là bọn họ hoa mắt sao?

Mọi người nhìn thấy Thẩm Hạo sau đó lại nhìn La Phu, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc là mùi vị không tệ hay là mùi vị siêu cấp 'không' tệ!

"Ta tuyệt đối không muốn uống cái đó." Trình Viễn sắp cùng Thẩm Hạo đối chiến mí mắt không ngừng nhảy vẻ mặt đầy kiên định nói, thậm chí ngay cả thân thể cũng hung hãn rùng mình một cái.

Thẩm Hạo mê mang nhìn La Phu đang nằm ngất xỉu, nhìn Trình Viễn nói, "Mùi vị thật sự không tồi."

Trình Viễn, ". . ."

Thế giới của người tham ăn, hắn bày tỏ không hiểu!

Hai người lập tức triển khai chiến đấu, nhưng mà rõ ràng Trình Viễn không phải là đối thủ của Thẩm Hạo, thể thuật của Thẩm Hạo vốn là cực tốt, bằng không ở Tử Vong rừng rậm trên đường trở về cũng không cõng Tinh Dạ chạy xa được như vậy.

"Được rồi, Trình Viễn, nhanh chóng tới uống cạn phần thưởng ta tự mình nấu cho các ngươi đi!" Tạp Địch Ân cười mặt đầy hòa ái dễ gần nhìn Trình Viễn.

Thân thể của Trình Viễn không chỉ có run lên, ánh mắt nhìn chất lỏng quỷ dị màu đỏ trong tay Tạp Địch Ân, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo nói, "Thẩm Hạo, ngươi không phải là rất thích uống cái đó sao? Ta đem ly của ta cho ngươi có được không?"

Mọi người, ". . ." Ngươi TMD cũng quá chiếm tiện nghi sạch sẽ đi!

"Không được." Trước vẻ mặt mọi người nhìn Trình Viễn ngươi quá không biết xấu hổ, tại sao có thể lừa gạt một tên tham ăn như vậy! Ôi! Lát nữa ta cũng muốn đem cái ly này cho tên tham ăn này, ... ý nghĩ trong lòng. Thẩm Hạo không chút do dự, không có chừa chỗ thương lượng mà cự tuyệt.

"Tại sao?" Trình Viễn khiếp sợ, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Thẩm Hạo cự tuyệt việc có liên quan đến ăn uống, ngươi quá không phù hợp với định nghĩ tham ăn đi.

"Ta không muốn uống." Thẩm Hạo lắc lắc đầu nói.

"Ngươi bảo mùi vị không tệ."

"Chẳng qua là mùi vị không tệ, cũng không phải là uống rất ngon." Thẩm Hạo nghiêm túc nói, "Ta cũng không phải là biến thái, uống thứ mà mình không thích.

Mọi người, ". . ."Quả nhiên, cái thức uống trong ly này vẫn rất phù hợp với khẩu vị biến thái của Tạp Địch Ân.

"A -- "

Trong ánh mắt của mọi người, Trình Viễn không phụ kì vọng uống cạn sau đó lập tức ngất đi ... Ánh mắt mọi người trong nháy mắt toát ra ánh sáng kiên định không dời: Chúng ta tuyệt đối không muốn uống cái loại thức uống biến thái đó!

Tiếp theo, trong quá trình mọi người từng người từng người ngất xỉu, Tạp Địch Ân nhìn 'thi thể' ngổn ngang trên mặt đất, nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu.

Bất quá, khi ánh mắt hắn nhìn đến khuôn mặt mê mang của Thẩm Hạo, âm thầm nghĩ, hắn vẫn phải sửa lại phần 'khen thưởng' này!

"Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần, bước ra khỏi hàng." Tạp Địch Ân cười híp mắt nhìn hai người, cười biến thái thêm biến thái, thật sự là không thể biến thái hơn nữa.

Hắc hắc. . . Hắn ngược lại là phải nhìn một chút, đổi với cặp tình nhân này thì như thế nào?

"Oa! Nữ Vương VS Đế Vương, thật là không cần lóa mù mắt chó của các ngươi nha!" Phí Lâm Na vẻ mặt hủ nữ ánh mắt sói kích động nhìn hai người trên lôi đài.

Mọi người, ". . ." Ngươi không phải là nữ hán tử sao? Lúc nào lại trở thành hủ nữ?

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Hạ Thiên Tịch cùng Lăng Thần đứng lên lôi đài, tấm mắt hai người đối nhau.

Trong ánh mắt Hạ Thiên Tịch mơ hồ hưng phấn, hắn cùng Lăng Thần huấn luyện chung với nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ còn chưa có chiến đấu qua, nhớ tới lúc vừa khai giảng hắn cùng Lăng Thần ở trong kí túc xá đánh nhau, khi đó không gian nhỏ, không thi triển được quyền cước, hơn nữa Lăng Thần còn ở mọi chỗ nhường nhịn, làm cho Hạ Thiên Tịch rất là tức giận, cho nên hôm nay có thể cùng Lăng Thần chính thức thi đấu, quả thật làm cho Hạ Thiên Tịch rất là hưng phấn.

Nhìn sự hưng phấn trong mắt Hạ Thiên Tịch, trong mắt Lăng Thần cũng dâng lên ý chí chiến đấu.

Hắn sẽ không bởi vì Thiên Tịch là phu nhân của mình mà nhẫn nhịn, bởi vì hắn cảm thấy đó là sự sỉ nhục đối với Hạ Thiên Tịch.

Làm chồng, có thể vô điều kiện cưng chiều phu nhân của mình, lại không thể xem thường năng lực của phu nhân của mình, nếu bây giờ hai người có thể tiến vào Trường quân đội Đệ Nhất, vậy thì hai người nên đồng thời bước vào lĩnh vực cường giả, mà không phải bởi vì y là phu nhân của mình mà không cần bước vào lĩnh vực cường giả này.

Gặp phải nguy hiểm, hắn có thể bảo vệ phu nhân của mình , nhưng mà bây giờ, là thi đấu, thân làm chồng hắn hẳn phải lấy lại sự cường thế của người chồng như hắn, nếu không sau này sao có thể trọng chấn phu cương*.

*Trọng chấn phu cương: Lấy lại quyền uy của người làm chồng.

Ý chí chiến đấu trong ánh mắt hai người trong nháy mắt bốc lên hừng hực chiến hỏa.

"Mẹ nó! Lão nương cũng muốn đi lên chiến đấu một hồi." Phí Lâm Na uống máu gà tràn đầy ái oán, "Đều là do tiểu nhược kê kia, ngay cả lão nương cũng không thỏa mãn được, thật là uổng phí khi hắn là một nam nhân." (T: Đừng nghĩ bậy nha.)

Mọi người: Ngươi TMD thật sự không có ý tứ khác sao?

Nhìn chiến trường còn chưa khai chiến đã bị chiến hỏa đốt hừng hực, ánh mắt Tạp Địch Ân tràn đầy ánh sáng hứng thú, ai nha nha1 Quả thật là cho hai người yêu nhau chém giết lẫn nhau mới càng thêm có hứng thú nha!

Hạ Thiên Tịch ra tay đầu tiên, khí thế cả người hắn ngay lúc hắn xuất thủ liền trở nên vô cùng ác liệt, rõ ràng đây chẳng qua chỉ là thuật cận chiến, hắn xuất thủ lại làm cho mọi người cảm giác như đây là một lưỡi dao sắc bén, nhanh chóng ra quyền, lưu loát quét chân, không có một chút công kích dông dài, từng chiêu từng chiêu lại vô cùng ác liệt.

Đối mặt với công kích ác liệt của Hạ Thiên Tịch, ánh mắt Lăng Thần càng thêm tỉnh táo, con ngươi ngân sắc phong tỏa chiêu thức của Hạ Thiên Tịch, sau đó lắc mình né tránh, từ mặt bên của y ra quyền công kích, Hạ Thiên Tịch vừa quay người khó khăn lắm mới tránh thoát được cú đấm của Lăng Thần, nhưng không nghĩ đến cú đấm này của Lăng Thần chẳng qua chỉ là một chiêu dụ địch mà thôi, hắn thu hồi quả đấm dùng cùi chõ đột nhiên tập kích bụng Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch trong lúc nhất thời tránh né không kịp, bụng bị một quyền cứng rắn của Lăng Thần công kích một phát.

Hạ Thiên Tịch rên lên một tiếng, bước chân lảo đảo khó khăn lắm lui về sau mấy bước mới dừng chân.

Ánh mắt lãnh liệt của Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt thoáng qua một tia đau lòng, ngay sau đó liền lóe lên rồi biến mất.

Ý chí chiến đấu của Hạ Thiên Tịch hoàn toàn bị câu dẫn ra, mấy tháng này hắn cực khổ huấn luyện, hắn cũng không tin, không thể cùng Lăng Thần ganh đua trên dưới!

Hạ Thiên Tịch lại công kích đến, nắm đấm cùn bước chân tựa hồ mang theo một trận gió ác liệt, mọi người nghe được tiếng soàn soạt trong tai, để cho tim mọi người run rẩy, so với nữ hán tử bưu hãn, bọn họ tựa hồ càng không muốn đối mặt với Hạ Thiên Tịch cùng Lăng Thần, chỉ cần nghe tiếng gió của nắm đấm kia, bọn họ liền có cảm giác được một quyền của hắn lợi hại đến mức nào, nếu là đánh vào trên người mình, không chừng bọn họ sẽ chảy máu bên trong mà chết.

"Đây mới là chiến đấu, đây mới là chiến đấu!" Phí Lâm Na kích động ánh mắt chăm chủ nhìn bóng hai người đang di động trên lôi đài, gương mặt hưng phấn như được tiêm máu gà, quay đầu nhìn những nam sinh này mặt đầy khinh bỉ, "Nhìn xem các ngươi, nhìn xem các ngươi, so với bọn họ, thật là quá yếu ớt phải không?" (T: Ở chỗ này tác giả lặp lại câu nhìn ..., mình không biết là nguyên văn hay thừa nhé.)

Mọi người: Tại sao chúng ta muốn nằm cũng trúng đạn?

"Chúng ta yếu ớt, chẳng lẽ ngươi cũng không yếu ớt?" La Thụy Nhĩ bất mãn nói.

Mặc dù, lời của Phí Lâm Na rất đúng, cùng hai người bọn họ so với, bọn họ đúng là yếu ớt!

"Ta là nữ nhân, làm sao có thể cùng một đám nam nhân so với?" Phí Lâm Na dựng thẳng bộ ngực nói mặt đầy chính nghĩa.

Mọi người khiếp sợ: Ngươi thật sự là nữ nhân?

"Các ngươi đó là cái ánh mắt gì? Muốn tàn phế hạnh phúc nửa đời sau của các ngươi có phải không?" Phí Lâm Na móc ra nắm đấm ở trước mặt mọi người thị uy.

Mọi người: Không phải bất kỳ nữ nhân nào đều có thể xưng là nữ nhân!

Trên lôi đài, một quyền bên trái của Lăng Thần bị Hạ Thiên Tịch nhạy bén tránh thoát đi, thừa dịp Lăng Thần còn chưa có thu hồi nắm đấm, Hạ Thiên Tịch một quyền thẳng tắm đánh đến cằm Lăng Thần, công kích của hai người chỉ là trong nhát mắt mà thôi, Lăng Thần thu hồi nắm đấm nhưng không có tránh kịp, chỉ đành phải nhanh chóng quay đầu, nắm đấm của Hạ Thiên Tịch lướt qua sườn mặt của Lăng Thần cọ xát, sau đó hai người nhanh chóng tách ra.

Khóe miệng Lăng Thần chảy ra máu, sườn mặt bị vẽ ra mấy cái vết thật hồng, trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn.

Hạ Thiên Tịch nhìn, ánh mắt lóe lóe, trong lúc nhất thời trong lòng trăm ngàn cảm xúc đồng thời xuất hiện.

Nhìn gương mặt bị thương của Lăng Thần, trong lòng hắn lại có ba phần không đành lòng, một phần đau lòng, bất quá đau lòng kia chợt lóe rồi biến mất, hắn không có cảm giác được mà thôi. (T: Đổ rồi mấy má ơi.)

Bất quá, ngay sau đó, trong mắt hắn thoáng hiện là ý chí chiến đấu sục sôi sắc thái!

___________________________________________________

Thanh: He he, sáng nay làm bài kiểm tra được gần 3/4. Cũng khá ok nên chiều nay edit luôn :>. Em Tịch có chuyển biến rồi kìa mấy má ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro