Chương 91. Nhất định phải gọi là nữ vương đại nhân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Hạ Thiên Tịch đem ba lô vừa mở ra, các loại trái cây long lanh màu sắc trong suốt, tản ra mùi thơm nồng nặc, cái mùi thơm hấp dẫn nhân loại kia, quả thực là vô cùng trần trụi.

Mấy người thiếu chút nữa đã đem con mắt của mình dán lên cái ba lô đầy hoa quả của Hạ Thiên Tịch, nước miếng trong miệng không ngừng bài tiết, yết hầu lăn lộn, nuốt nước miếng.

Nhìn ánh mắt mọi người như sói đói, Hạ Thiên Tịch chỉ cảm thấy buồn cười, từ trong ba lô lấy ra mấy trái đào cùng táo sau đó đưa cho mọi người nói, "Các ngươi muốn ăn cái gì, tự cầm lấy đi!"

Ngao ô.

Mọi người chỉ chờ Hạ Thiên Tịch ra lệnh một tiếng, sau đó liền nhào tới, cái tốc độ cướp bóc kia, thật là quá đáng sợ.

Hạ Thiên Tịch cầm trái táo trong tay đưa cho Lăng Thần, trước kia cùng Lăng Thần ở trong Tử Vong rừng rậm chung sống một tháng, hắn biết Lăng Thần không quá thích ăn trái cây.

"Không cho phép tùy hứng." Hạ Thiên Tịch đem trái táo cho Lăng Thần liền thấy lông mày hắn nhăn lại, lập tức nghiêm khắc nói.

Lăng Thần cũng không phải là không thích ăn trái cây, hắn chẳng qua là không thích vị ngọt đường bên trong trái cây, hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng bởi vì trước kia truy thê nên đang một mực nhẫn nhịn, bây giờ không phải là đã đem lão bà đuổi đến tay, nhưng cũng đã đánh lên nhãn hiệu của mình, chắc là không có người nào giám bén mảng, cho nên Lăng Thần thoáng một cái liền hơi bại lộ ra bản chất.

"Nhanh lên một chút." Hạ Thiên Tịch nhìn đôi lông mày của Lăng Thần càng nhíu chặt, không khỏi một trận buồn cười, có ai lại sợ hãi ăn trái cây? Một tháng trước kia đúng là làm khó hắn.

Nhìn gương mặt của phu nhân mình, Lăng Thần lòng không phục nhận lấy trái táo, chân mày nhăn chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, thanh âm bất đắc dĩ mang theo một chút nũng nịu, "Tịch Tịch, em hôn tôi một cái có được hay không?" (T: Còn muốn ăn đậu hủ à :))

Hôn hắn một cái, hắn mới có khẩu vị.

Hạ Thiên Tịch trợn mắt, tức giận đoạt lấy trái táo trong tay Lăng Thần nói, "Ăn hay không kệ ngươi."

Còn được voi đòi tiên! Tuyệt đối không thể cho hắn có cái tật xấu này.

"Vậy tôi hôn một cái là được." Lăng Thần nói rất là bất đắc dĩ, hơn nữa giọng còn là vô cùng cưng chiều, thừa dịp Hạ Thiên Tịch còn chưa có kịp phản ứng, lập tức trộm hôn một cái lên khuôn mặt Hạ Thiên Tịch.

Ngô  —— mùi vị của phu nhân, thật sự là so với trái cây này còn tốt hơn nhiều, thơm thơm nộn nộn trơn mềm, hắn tình nguyện ăn mùi vị của phu nhân cũng không ăn những quả trước mắt. (T: Có ai ăn đậu hũ rồi còn nói hợp lí hợp tình như anh không?)

Bất quá, làm một trung khuyển hợp cách, trượng phu hợp cách, từ đầu đến cuối đều phải vững chắc đem lời nói của phu nhân làm tôn chỉ thi hành đầu tiên của mình, cho nên Lăng Thần vẫn rất là nghe lời cầm lấy trái táo trong tay Hạ Thiên Tịch bắt đầu gặm.

Nhìn bộ dáng của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch bị chọc cười, giơ tay xoa nước miếng trên mặt một chút, nhưỡng mày buồn cười nói, "Ngươi nếu cảm thấy miễn cường thì đừng ăn."

"Không, tôi không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng." Lăng Thần lập tức nhanh chóng trả lời, ăn một trái táo liền có thể được phu nhân hôn một cái, sao hắn lại có thể miễn cưỡng chứ? (T: Ủa ủa anh hôn người ta mà.)

Chính là, đừng có quá thích có được hay không!

"Nữ vương đại nhân, sao ngươi lại có nhiều trái cây như vậy?" Phí Lâm Na ăn như hổ đói một tay cầm một trái chuối, một tay cầm một quả đào, mặt đầy vẻ hạnh phúc, thỏa mãn mà than thở.

Hạ Thiên Tịch bị một tiếng nữ vương đại nhân của Phí Lâm Na làm cho sợ hãi, nửa ngày cũng không có phản ứng kịp.

"Nữ vương đại nhân, nữ vương đại nhân, ngươi sao vậy? Không thoải mái sao?" Phí Lâm Na nhìn biểu tình Hạ Thiên Tịch như bị sét đánh, lập tức quan tâm hỏi han.

Cái này gọi là ăn ké chột dạ, của cho là của nợ.

Lúc bọn họ quả thật không thể chịu đựng được nữa, nữ vương đại nhân lại đưa đến nhiều trái cây ngon như vậy, đây chính là cứu chuộc trong cuộc đời bọn họ, ở trong mắt những người này, Hạ Thiên Tịch đã nghiễm nhiên trở thành sự tồn tại của Thánh mẫu Maria.

"Khụ khụ ..." Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa đã bị bốn chữ nữ vương đại nhân của Phí Lâm Na làm cho nghẹn chết, một khuôn mặt bất đắc dĩ, một tay sờ mũi bất đắc dĩ nói, "Xin đừng gọi ta là nữ vương đại nhân."

Đây là cái xưng hô gì? Hắn sẽ áp lực sơn đại đó đúng không?

"Không gọi nữ vương đại nhân thì gọi là gì?" Phí Lâm Na vẻ mặt khó hiểu nhìn Hạ Thiên Tịch nói, "Ta cảm thấy gọi nữ vương đại nhân chính là quá phù hợp với ngươi, nếu là xưng hô khác đối với ngươi nhất định chính là làm nhục, nữ vương đại nhân, mời ngươi đừng khiêm tốn mà hãy tiếp nhận xưng hô này đi!"

Phốc ——

Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa quỳ xuống.

Đây rốt cuộc là cái xưng hô gì? Nghe người khác gọi hắn là nữ vương đại nhân mới tính là làm nhục hắn có đúng hay không?

Hạ Thiên Tịch sắc mặt quẫn quẫn!

"Nữ vương đại nhân, ngươi còn không có nói ngươi tại sao lại có nhiều trái cây như vậy chứ?" Phí Lâm Na một chút cũng không nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Hạ Thiên Tịch, làm một hủ nữ lâu năm, ở trong mắt của nàng, thật sự không có xưng hô gì phù hợp với hình tượng của Hạ Thiên Tịch trong lòng nàng hơn bốn chữ nữ vương đại nhân.

 Đây rõ ràng chính là nữ vương thụ, có thể đem đế vương công dạy dỗ ngoan ngoãn, không phải nữ vương thụ thì là ai nha!

Hạ Thiên Tịch sờ mũi một cái, không để ý đến xưng hô của Phí Lâm Na nữa, cùng lắm thì sau này hắn sẽ tận lực giảm bớt việc nói chuyện với Phí Lâm Na, lập tức nói sang chuyện khác, "Tạp Địch Ân cho ta."

Mọi người: Gạt người.

Cái tên biến thái Tạp Địch Ân sẽ hảo tâm cho ngươi một cái ba lô đầy trái cây?

Mọi người sợ hãi, thậm chí có người trái cây trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, lẩm bẩm mồm miệng không rõ nói, "Đây có phải trò đùa của Tạp Địch Ân không?"

Ở trong lòng bọn họ, chỉ cần là đồ của Tạp Địch Ân, trăm phần trăm đều là trò đùa.

Mọi người nhìn hoa quả trong tay, nuốt trái cây còn trong miệng xuốt, không nuốt nổi, nôn, lại không bỏ được, thật vất vả mới có thể ăn được thức ăn bình thường có thể nuốt trôi, nếu mà đem những trái cây này nhổ ra, bọn họ sẽ điên cuồng mà tự sát mất.

Nhưng là, nếu mà ăn ... Tạp Địch Ân có thể bỏ một ít các loại dược vật tiểu chảy trong những quả này không?

Lấy sự biến thái của Tạp Địch Ân, phỏng đoán dược vật tiêu chảy còn nhẹ, không chừng sẽ còn để một ít dược vật thủng ruột người hay gì đó đi!

Chỉ cần suy nghĩ một chút, mọi người liền thấy một trận buồn nôn!

Mặc dù mọi người đối với việc Tạp Địch Ân có thể cho Hạ Thiên Tịch một ba lô đầy trái cây sẽ đầy thái độ hoài nghi, những nhất thời cũng đem sự ngoài nghi này đổi thành trò đùa, Tạp Địch Ân sẽ hảo tâm như vậy? Bọn họ tuyệt đối không tin, nhất định sẽ có một ít trò đùa.

Nhìn sắc mặt mọi người biến hóa đủ màu, Hạ Thiên Tịch cũng biết mọi người đang suy nghĩ gì, một tay sờ mũi một cái, xem ra cái tên biến thái Tạp Địch Ân kia làm cho mọi người có ấn tượng phải nói là khắc sâu.

"Yên tâm đi, bên trong trái cây này không có thêm gì cả, rất bình thường."

"Thật?" Ánh mắt mọi người khiếp sợ nhìn Hạ Thiên Tịch, cái vẻ mặt sét đánh kia quả thật là vô cùng sợ hãi!

Hạ Thiên Tịch nghiêm túc gật đầu một cái.

"Tạp Địch Ân sẽ có lòng tốt như vậy?" La Thụy Nhĩ không tin nhìn trái cây trong tay mình.

Nếu như trái cây này thật sự là Tạp Địch Ân cho, lại còn không có động tay động chân vào, hắn tuyệt đối phải đem đầu của mình cắt đi làm cầu đá.

Nếu như trái cây này thật sự là của Tạp Địch Ân cho, lấy hứng thú biến thái của Tạp Địch Ân, nhất định sẽ bị Tạp Địch Ân đụng tay đụng chân, đáng tiếc là không phải! Để cho các ngươi thất vọng rồi, trong lòng Hạ Thiên Tịch thầm nghĩ.

"Ta dám nói, lúc Tạp Địch Ân đem trái cây ở đây cho ngươi nhất định là bị quỷ nhập." Phí Lâm Na nói mặt đầy trịnh trọng, thật giống như là thật sự có chuyện như vậy.

"Bất kể Tạp Địch Ân là bị cái gì hay bị quỷ nhập, chỉ cần những quả này không có vấn đề là được." La Thụy Nhĩ vừa nói, rắc rắc rắc rắc giải quyết hết trái táo trong tay.

"Đúng vậy." Phí Lâm Na gật đầu, mặt đầy cảm kích nhìn Hạ Thiên Tịch nói, "Nữ vương đại nhân, vận khí của ngươi thật là quá tốt."

Hạ Thiên Tịch khóc! Xin đừng gọi ta là nữ vương đại nhân.

Mọi người ăn một ít trái cây, trong ba lô còn tiết kiệm được không ít, mặc dù bây giờ bọn họ rất đói, nhưng cũng biết bọn họ còn có chặng đường dài mấy ngày mấy đêm, trái cây này là của Hạ Thiên Tịch, bọn họ làm sao có thể không biết tốt xấu mà ăn hết chứ!

Có thể để cho bọn họ ăn một trái táo bây giờ cũng đã đủ làm cho bọn họ vô cùng cảm tạ rồi.

Ăn trái cây xong, Lăng Thần tự động đi tới đem ba lô của Hạ Thiên Tịch đeo lên lưng mình, ba lô nặng như vậy, hắn làm sao có thể để cho phu nhân mình đeo chứ. (T: FA xin che mắt ...)

Một đôi mắt sói hủ nữ của Phí Lâm Na dò xét giữa hai người, trong lúc bất chợt nàng phát hiện, cái trò chơi truy đuổi này chính là quá tốt đẹp đó đúng hay không?

JQ giữa nữ vương cùng đế vương, có thể để cho nàng đi theo một đường thưởng thức, thật là không cần quá chói mù mắt cho của nàng nga!

Hạ Thiên Tịch gia nhập đội ngũ của mấy người rồi tiếp tục lên đường, mặc dù Hạ Thiên Tịch không cùng một tiểu đội với bọn họ, nhưng cũng không ai dám phản đối, bọn họ làm sao có thể phản đối một người mang theo thức ăn chứ?

"Hạ đồng học, cảm ơn trái cây của ngươi." Trong đội ngũ của Lăng Thần còn có một người cùng Hạ Thiên Tịch không quen thuộc, mặc dù bọn họ huấn luyện chung ba tháng, nhưng căn bản cũng không có nói chuyện qua.

Phí Lâm Na là một người tính khí nóng nảy, ai cùng nàng đều quen thân.

La Thụy Nhĩ nhất đinh chính là  một người tựa như quen, thuộc về loại hình thuận thế leo lên kia.

Một người khác gọi là Lam Linh, là một nam sinh có điểm thẹn thùng.

Đông ——

Hạ Thiên Tịch vẫn không nói gì, một cú đấm miễn phí của Phí Lâm Na không chút do dự đánh trên đầu Lam Linh, Lam Linh một đôi mắt nhỏ ủy khuất trợn mắt nhìn Phí Lâm Na, cái nữ nhân này sao lại có thể hung tàn như vậy chứ?

"Phải gọi là nữ vương đại nhân biết chưa? Nữ vương đại nhân!" Phí Lâm Na nặng nề nhấn mạnh, một tay nâng quả đấm lên uy hiếp, dám không gọi nữ vương đại nhân, nhất định chính là tự tìm cái chết.

Lam Linh lập tức ủy khuất gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, ánh mắt có vẻ đáng thương nhìn Hạ Thiên Tịch nhỏ giọng kêu lên, "Nữ vương đại nhân, cảm ơn trái cây của ngươi."

Phí Lâm Na lúc này mới hài lòng bỏ qua.

"..."

Hạ Thiên Tịch quẫn quẫn sờ lỗ mũi của mình, hắn có một loại dự cảm, bốn chữ nữ vương đại nhân này nhất định sẽ bám theo hắn cả đời!

Chỉ cần suy nghĩ một chút, Hạ Thiên Tịch liền dâng lên một trận buồn nôn, hàm nghĩ của bốn chữ này hắn hiểu, nhưng mà để cho cả đời hắn đi đôi với bốn chữ này, hắn sẽ buồn nôn chết.

"Phí Lâm Na, chúng ta là bạn học, ngươi gọi ta Hạ Thiên Tịch là được rồi." Xin đừng gọi gắn là nữ vương đại nhân, cái này sẽ làm cho hắn áp lê sơn đại.

"Sao lại có thể như vậy?" Phí Lâm Na không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, "Như vậy quả thực chính là không có khiếu thưởng thức, gọi nữ vương đại nhân tương đối phù hợp với khí chất của ngươi, cho nên nhất định phải gọi là nữ vương đại nhân, có nghe hay không?" Câu cuối cùng là một câu uy hiếp, Phí Lâm Na là nói với mọi người.

La Thụy Nhĩ cùng Lam Linh lập tức gật đầu, bọn họ tuyệt đối đối nghịch với một cái nữ nhân hung tàn.

Hạ Thiên Tịch thật là vô ngữ đến cực điểm!

Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí nghiêm nghị, ở bên ngoài tai Hạ Thiên Tịch khẽ nói, "Nữ vương đại nhân." (T: Trời má thả thính kìa ><.)

Thanh âm trầm thấp mang theo một cổ mị hoặc từ tính, hơi trêu chọc hài hước, làm cho thân thể Hạ Thiên Tịch dâng lên một trận tê dại rất nhỏ.

Hạ Thiên Tịch quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Thần một cái.

Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó ở chung, hắn không cùng Phí Lâm Na so đo.

Nội tâm Hạ Thiên Tịch lệ rơi đầy mặt tiếp nhận xưng hô này, khóc!

_______________________

Thanh: Phí Lâm Na đúng là làm rạng danh gia tộc hủ chúng ta!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro