END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắt xì --" Trần Kha hắt hơi một cái, từ trong mơ chợt tỉnh dậy. Tay chân thì lạnh cóng vì đêm xuống, mặt thì lại là nóng bừng lộ trước màn hình máy, Trần Kha lắc đầu, tát tát mặt mình vài cái cho tỉnh táo.

Má, ai đang cười như một tên ngốc vậy, chúng ta phải loại trừ Trần Vương Khả đầu tiên. Trịnh Đan Ny thật là nữ nhân nguy hiểm mà, nếu có sai thì ngàn vạn đều là Trịnh Đan Ny saiii.

Trần Kha nhỏ giọng lẩm bẩm, nghiêng mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, nàng đột nhiên đứng dậy thét.

"Má ơi, làm sao bây giờ chín giờ rưỡi rồi???"

A Di Đà Phật, sắc đẹp làm mù mắt người, lừa đảo dân thiện lành, sắc tức thị không không tức thị sắc sắc tức thị không. Trần Kha một mặt sám hối, trịnh trọng đối đồng hồ treo trên tường bái một cái, lập tức khẽ hát lên lầu tắm rửa.

Nhanh chóng tắm rửa xong, tùy ý lau khô tóc mấy lần còn ướt liền đem khăn tắm vây quanh ở trên người, rời khỏi phòng tắm đứng tại trước gương.

Lấy tay lau đi hơi nước bám vào rồi nhìn mình trong gương, đôi mắt sáng sao cùng hàm răng trắng, mi mắt bên trên còn đọng lại vài giọt nước nhỏ. Nở một nụ cười cực kì mãn nguyện, Trần Kha này thật sự quá đẹp trai.

Lau khô người rồi mặc vào đồ ngủ cún con mà Trịnh Đan Ny mua cho nàng, đầu ngón tay sờ lên lỗ tai cún mà nhéo nhéo cho nó xù lông lên. Trần Kha cũng không hiểu vì sao em ấy lại thích nàng dạng này, nhưng mà kệ, miễn em bé thích là được rồi. Lần đầu mặc vào xấu hổ muốn chui xuống đất, bây giờ thì cảm thấy rất tốt, đứa nhỏ này thật là biết chọn mà.

Tóc thì ướt sũng không sấy, Trần Kha nhảy qua nhảy lại xuống lầu đem thức ăn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng một lần, sau lại không ngồi yên mà đi phòng bếp cắt hoa quả để lên bàn, tay vừa đem ghế kéo ra lại kéo vào. Chụp một tấm ảnh nhìn xem trong tấm ảnh bày ra một bàn thức ăn tinh xảo , Trần Kha cảm thấy rất hài lòng, lúc này mới ngồi trở lại trên ghế. Cách mấy giây liền nhìn đồng hồ giống như đứa nhỏ đang nôn nóng chờ đợi đòi quà của mình.

Mười một giờ rồi, em ấy hẳn là phải về tới rồi đi.

Con người tràn đầy nhiệt huyết khi nãy đang càng lúc càng chùn xuống, tâm trạng lại giống như bị rơi vào hố sâu một lần nữa. Trần Kha nhìn xem đồ ăn trên bàn nguội lạnh lần thứ hai trong ngày có chút đỏ mắt.

11:30, Trịnh Đan Ny vẫn chưa về. Đầu ngón tay cứng đờ mở danh bạ tìm người, nhìn thấy tên Trịnh Đan Ny liền do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng vẫn là chọn gọi cho Từ Sở Văn.

"Diệp Thư Kỳ về rồi."

"Kha Kha, thật xin lỗi. Trịnh Đan Ny hôm nay không có trở về, nàng vẫn là chưa làm xong công việc bên đó." Từ Sở Văn giọng nói có chút áy náy.

"Được." Không chờ đầu bên kia trả lời, Trần Kha liền cúp điện thoại, cả người co lại thành một chỗ trên ghế. Đây cũng có thể xem là kinh hỉ theo một góc nhìn nào đó, mặc dù nàng đây không hề muốn thế này chút nào.

Trầm mặc lên lầu, Trần Kha đi vào phòng ngủ của cả hai, hướng trên giường thả người xuống. Gối đầu bên trong còn có thể nghe thấy mùi hương của đối phương, đầu ngón tay sờ đến lại không thể cảm nhận được hơi ấm của người còn lại.

Vỏ gối bị mái tóc ngắn chưa sấy của Trần Kha làm cho ướt, lan ra cả vỏ gối, có lạnh có nóng. Để tóc ướt khi ngủ có thể sẽ cảm mạo đi, nhưng cũng không quan trọng, dù sao cũng không ai quản nàng cả.

Trần Kha hoàn toàn rơi vào lạnh lẽo tĩnh mịch trong bóng tối.

Trịnh Đan Ny đến nhà cũng đã nhanh mười hai giờ, thở phì phò sờ lấy trán ẩm ướt của mình. 10 giờ 50 phút trước khi xuống máy bay nàng còn phải đi lấy món đồ mình đã đặt trước, trên đường còn gọi nhắc nhở Từ Sở Văn nếu như Trần Kha có hỏi liền nói mình hôm nay không trở về cùng.

Chạy qua chạy lại tới tới lui lui, về được đến nhà chính là nàng chạy về, muốn cho chị ấy một kinh hỉ thật đúng là nhọc lòng. Còn may là chưa tới mười hai giờ, xem như vẫn kịp.

Bên trong túi tay áo bên trái, Trịnh Đan Ny nắm chặt một cái hộp nhỏ, vải mềm được phủ bên ngoài bị lòng bàn tay nắm đến thấm ướt, tay phải cầm chìa khoá hít thở sâu một hơi mở cửa.

Trong nhà và bên ngoài đúng là hai thế giới, bên ngoài băng lãnh bên trong ấm áp, hoặc cũng có thể xem thực tại ở bên ngoài còn truyện cổ tích của cuộc đời này là ở trong đây. Trịnh Đan Ny nhìn xem phòng khách được Trần Kha bố trí vừa lãng mạn lại còn mang vẻ ấm áp khiến nàng không thể giấu được chiếc lúm đồng tiền bên má, bên cạnh cửa còn bày biện hoa tươi cùng các loại bong bóng được thả chung một chỗ.

Trên bàn bày biện rất nhiều món ăn, còn có, một cái bánh nhỏ, hẳn là Trần Kha tự mình làm. Kéo ra cái ghế ngồi xuống, kẹp một đũa đồ ăn, có chút nguội nhưng hương vị vẫn là rất ngon. Trịnh Đan Ny để đũa xuống, nếm nếm bánh gatô, mới vào miệng thường có chút đắng, dư vị để lại thì là ngọt.

Tựa như nàng cùng Trần Kha nhiều năm như vậy, bắt đầu đều có đủ mặn đắng cuộc đời, cuối cùng thì vẫn là ngọt ngào, hương vị của bánh đúng là diễn tả cả được quãng đường mà cả hai đều đi qua. Trần Kha ngoài miệng nói mình là thẳng nam không hiểu lãng mạn, nhưng cũng chính nàng đem hết sự lãng mạn của mình dành cho Trịnh Đan Ny, khiến ai gặp đều sẽ phải cảm thán trình độ lãng mạn của một người hay tự cho mình thẳng nam.

Lãng mạn hay không lãng mạn cho tới bây giờ đều là một lòng chăm sóc đối đãi, chí ít đối với Trần Kha chính là như vậy. Trịnh Đan Ny thả ra chiếc hộp nhỏ nàng nắm chặt ở bên tay trái, đứng dậy lên lầu.

Nhìn xem cửa phòng có chút khẩn trương, Trần Kha bây giờ đang ở bên trong. Mở cửa ra, Trịnh Đan Ny không có mở đèn, liền một chút cảm nhận đi đến trước giường.

Trần Kha nghiêng thân mặt đối nàng, con mắt đóng chặt lại, ước chừng là ngủ thiếp đi. Đầu ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm vào cánh môi mềm của chị ấy, thương tiếc vuốt nhẹ mấy lần, bên môi tràn ra một cái cười.

Món quà để ngày mai cho chị ấy đi, nên tắm rửa rồi cùng một chỗ ngủ. Trịnh Đan Ny thu tay lại chuẩn bị đi tắm, quay người trong nháy mắt cánh tay liền bị nắm lấy, một lực kéo mạnh khiến nàng bị kéo lại giường.

Trịnh Đan Ny ngã vào một lồng ngực ấm áp, trước mắt còn là khuôn mặt phóng đại của Trần Kha . Trần Kha con mắt đỏ ngầu, nhìn xem người trong ngực mình đang sửng sốt, tham luyến mùi hương bao vây lấy nàng.

Áo sơ mi trắng, cà vạt thì lỏng lẻo, còn có bên môi em ấy sót lại một chút sốt socola của bánh, khung cảnh bây giờ không thể không nhắc tới giấc mơ hoang đường kia của Trần Kha, giấc mơ cùng thực tại như không thể nào phân biệt được nữa, có lẽ giấc mơ này trở thành hiện thực.

"Kha Kha chị.....Ưmh"

Khoảnh khắc này cảm xúc phẫn nộ cùng ủy khuất khi nhìn đến em ấy trong nháy mắt liền bị dục vọng thay thế, lý trí hoàn toàn không còn nữa, nàng đối với Trịnh Đan Ny từ trước đến bây giờ hoàn toàn không thể kìm lòng. Cơ hồ là không chịu nổi hôn em ấy, Trần Kha kéo lấy cà vạt lỏng lẻo kia đưa khoảng cách cả hai thêm gần hơn, một cái tay khác đè lấy lưng của em ấy.

Vị hôn thơm mùi socola kết thúc, cả hai dựa trán của nhau mà thở dốc. Hô hấp vừa mới bị Trần Kha cướp đoạt, giống như là muốn đem Trịnh Đan Ny nàng nuốt vào bụng, đại não không thể hoạt động được nữa, Trịnh Đan Ny bây giờ còn có chút chóng mặt, cũng không rảnh quan tâm hai nút áo bị chị ấy giải khai.

"Em không phải đang làm việc sao, tại sao lại về rồi." Đầu ngón tay tận dụng mở rộng cổ áo sờ lên xương quai xanh của em ấy.

"Là chạy về...... Bởi vì, đã hẹn cùng chị đón 520 cùng nhau", thân thể mẫn cảm khẽ run một cái, Trịnh Đan Ny ngoáy đầu lại, muốn tránh đi đụng chạm.

"Chị vừa gọi điện thoại cho Từ Xuẩn, em ấy nói em không trở lại, hmm, có phải hay không em bảo em ấy gạt chị". Chóp mũi dán bên cổ em ấy nhẹ nhàng đụng chạm, lời nói của nàng cùng hô hấp phả mịn lên da, khiến cho chiếc cổ trắng trẻo cũng nhuộm một tầng hồng.

"Trần Kha chị là chó sao, đừng nhúc nhích nữa....." Trịnh Đan Ny đưa tay đẩy nàng, trong lòng phiền muộn, làm sao lúc này đầu óc chị ấy lại hoạt động tốt như vậy,

"Là em để Từ Sở Văn lừa chị, em chính là muốn cho chị một kinh hỉ."

Tại cổ của Trịnh Đan Ny bên trên xuất hiện một vệt đỏ, vệt đỏ chạy dài một đường hướng phía dưới hôn tới, bị nàng kéo vào dục vọng, thân thể càng thêm nóng. Trần Kha đầu lưỡi nóng ướt sượt bên trên khe rãnh khe hở trong nháy mắt, Trịnh Đan Ny ngâm khẽ một tiếng, hai tay ôm lấy đầu Trần Kha, đầu ngón tay luồn vào mái tóc của nàng, sự lạnh này khiến Đan Ny run một cái.

Ẩm ướt, toàn tỉnh. Trịnh Đan Ny đẩy ra người còn đang trước ngực mình ủi tới ủi lui, hậu tri hậu giác đỏ bừng mặt, lòng bàn tay lãnh ý lại làm cho em sinh ra một chút tức giận.

"Không sấy tóc mà đi ngủ sẽ bị đau đầu, mau đứng lên lấy mấy sấy tóc cho em."

"Không sấy đâu ", Trần Kha nhìn xem sơmi em ấy nửa mở nửa đóng, đuôi mắt đỏ giống như là muốn bốc cháy. Ai, ai mà còn tâm tư đi sấy tóc được nữa, có còn là người sao, Trần Kha nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ* ."Sẽ làm trước....", Tay cũng không có nhàn rỗi, mò tới thân Đan Ny một lần nữa.

Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.

"Đừng, em còn chưa có tắm."

"Chị tắm cho em nha", Trần Kha phát ra một tiếng cười khẽ, đem người ôm lấy liền hướng phòng tắm đi đến. Đến gian tắm rửa mới đem người buông ra:

"Chị......Chị ra ngoài nhanh lên, "

"Làm sao, cũng không phải là chưa thấy qua mà. Đừng vòng vo nữa, chị tắm cho em." Nói rồi vặn vòi hoa sen, nước chảy xuống làm ướt quần áo Trịnh Đan Ny, xuyên qua, dán chặt lấy dáng người em ấy.

"Chị......"

Tiếng nước, tiếng thở dốc, còn có tiếng nước. Trên sàn nhà uốn lượn nhiều vết nước, Trịnh Đan Ny bị Trần Kha ném lên giường, chăn đệm nàng đều là trắng.

"Chị tới bữa ăn rồi." Nàng nghe thấy Trần Kha nói.

Một lần cuối cùng, ánh mắt Trịnh Đan Ny rã rời, thân thể vẫn run rẩy không ý thức, đuôi mắt còn mang theo nước mắt, Trần Kha thoả mãn lau sạch đi nước mắt. Trịnh Đan Ny trong thoáng chốc giống như nghe được Trần Kha thanh âm, mang theo vui thích sau khàn khàn.

"Chị nói rồi...... Sẽ làm."

Trịnh Đan Ny ngủ thật say. Trần Kha giúp em lau người sạch sẽ, nhìn xem bừa bộn gian phòng lúc này mới đỏ mặt. Đem quần áo rải rác trên lối đi nhặt lên, trong lúc nhặt lên áo khoác của Trịnh Đan Ny thì rơi ra một chiếc hộp nhỏ. Trần Kha lấy nhíu mày đem nó mở ra, bên trong có hai cái nhẫn. Trên hộp khắc lấy một hàng chữ.

Chị chắc chắn là người duy nhất trên đời này mà em muốn bên nhau.

Trần Kha nắm chặt hộp, đem quần áo ném vào máy giặt. Lúc quay trở lại phòng, đem cái hộp nhỏ ném tới gối của cả hai, nằm tiến trong chăn, đưa tay đem Trịnh Đan Ny ôm vào lòng. Tại trên trán em liền rơi xuống một chiếc hôn ôn nhu,

"Em đương nhiên là món quà tốt nhất của cuộc đời chị, 520 vui vẻ, Tiểu Ny."

Quá ngại để nói lên câu này, thật ra mỗi ngày em đều bên cạnh, đối với chị mà nói đều là 520.

--------

Vẫn chưa qua ngày, vẫn kịp 520 cho một chiếc fic ngọt ngào :3

Gudnight💙💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro