Chương 27: Tinh thông nhất là quyền thuật chi đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tử Y Đằng


(Cực kỳ tinh ranh, tỉ mỉ, có nhiều mánh khóe đối phó với người khác)


Gương mặt Lam Táp Ảnh được ăn cực kỳ vui vẻ, dường như không phát hiện sắc mặt buồn bực của Vân Khinh Tiếu, lấy một miếng thịt bò khô từ túi giấy trong tay đưa cho Vân Khinh Tiếu, cười ôn hòa nhìn nàng. Vân Khinh Tiếu đang buồn bực, cũng không chú ý tia chế nhạo chợt lóe trong đôi mắt đen của hắn.


"A, thì ra thịt bò khô này còn có lai lịch như vậy. Ta chỉ cho rằng thịt khô bình thường, lấy cả túi ra, nghe ngươi nói vậy, e rằng Lãnh đai ca mới lấy được một ít, thật may ăn không có nhiều, còn có thể chừa cho hắn một chút.''


Thật ra, chỗ thịt bò khô này là Lãnh Vô Tà đưa cho nàng, sau khi ăn, nàng thấy mùi vị quả thật không tồi chút nào, mà ở chỗ Lãnh Vô Tà vẫn còn. Nàng cũng không phải hẹp hòi không muốn cho Lam Táp Ảnh ăn. Bất quá, nhìn bộ dạng của hắn, nàng thấy rất khó chịu, còn nhiều hơn khó chịu một chút nữa cơ! Không phải hắn quên nàng mới là chủ nhân của chỗ thịt bò khô này đó chứ?


Lam Táp Ảnh híp híp mắt, nhìn Vân Khinh Tiếu, nụ cười trong ánh mắt càng đậm, con ngươi đen láy lóe ra tia sáng chói mắt, "Vân cô nương yên tâm đi, Lãnh huynh nhất định còn nữa. Hắn và Ngô thị lão bản có giao tình không tệ đâu, thịt khô Ngô thị hắn muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.''


"Xem ra Lam công tử rất hiểu rõ Lãnh đai ca nha. Không nghĩ Lam công tử là người như thế mà cũng chú ý Lãnh đại ca như vậy. Không biết có phải người của công tử ở Thiên Nguyệt bẩm báo cho công tử những việc này hay không? Nếu như vậy, người của ngài thật là tẫn trách (tẫn: tận; trách: trách nhiệm) chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể thu thập được.''


Khóe môi Vân Khinh Tiếu chưa đựng ý cười không rõ, lời nói này của nàng khiến hắn có chút mịt mờ rồi. Hàm ý trong đó cũng là ám phúng (ám : âm thầm, phúng : nói bóng nói gió) hắn đang an bài thám tử bên cạnh Lãnh Vô Tà, hơn nữa nhưng thám tử kia chuyển nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng bẩm báo cho hắn.


"Không phải vừa rồi tại hạ nói sai gì chọc Vân cô nương tức giận đó chứ?'' Lam Táp Ảnh cũng không đáp lại lời Vân Khinh Tiếu, mày khẽ chau lại, trong mắt có mấy phần nghi ngờ cùng áy náy.


Vân Khinh Tiếu kéo kéo khóe môi, "Lam công tử nói đùa rồi, Lam công tử tao nhã lịch sự, ôn hòa lễ độ, sao có thể dễ dàng nói sai hay làm sai cái gì cho được?''


Nam nhân này quả nhiên cực kỳ gian xảo mà, ôn hòa chỉ là bề ngoài của hăn thôi. Nói sang chuyện khác mà không để lại dấu vết, còn có thể cho người ta không thể nói thêm gì nữa, không hổ là thái tử một nước, quen sống trong cảnh 'ngươi lừa ta gạt' trong cung đình. Người như vậy cực kỳ tinh ranh, tỉ mỉ, có nhiều mánh khóe đối phó với người khác.


Lam Táp Ảnh không có để ý sắc mặt cứng ngắc của Vân Khinh Tiếu, khẽ mỉm cười, sắc mặt nhu hòa nói, "Như thế là tốt rồi, nếu ta có chỗ nào không đúng, Vân cô nương cứ nói thẳng nhé! Ở chỗ tại ha có chút rượu trái cây, dùng với thịt bò khô là hợp nhất, Vân cô nương có muốn nếm thử hay không?''


Thái tử uống uống tất nhiên sẽ không phải phàm phẩm rồi. Nghe lời hắn nói, Vân Khinh Tiếu không chút do dự gật đầu, hắn không khách khí ăn đồ của nàng, vậy nàng cũng không cần khách khí với hắn làm gì. Nếu như rượu trái cây này uống ngon như vậy, nàng còn phải mang về nữa.


Lam Táp Ảnh sai người mang một bầu rượu và ly đến, cùng Vân Khinh Tiếu tìm một chỗ có phong cảnh đẹp một chút rồi ngồi xuống. Tại nơi có phong cảnh như vẽ, trên núi nhai thịt khô mỹ vị, thưởng thức rượu ngon cam thuần (cam: ngọt; thuần: tinh khiết), thật khiến cho người ta thích ý. Chẳng qua là, hai người họ đều không để ý đến động tĩnh xung quanh, tất cả chỉ tập trung vào rượu ngon, cảnh đẹp trước mắt. Bỗng nhiên, tiếng nói chuyện bị gián đoạn bởi tiếng động phía bên kia truyền đến. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro