c31-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31:

"Nè, nếm thử...."

Mắt Tấn Du Ngao rũ xuống, lúc này lông mi dài dày lưu lại bóng ma nhợt nhạt. Khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, đúng là một người tuấn tú. Chiêu tài đứng bên cạnh quạt gió nhìn thấy có chút đỏ mặt, thế nhưng khi hắn nhìn lén lần nữa thì thấy trong ánh mắt Tấn Du Ngao đều là âm lãnh cùng toan tính. Nét mặt đỏ bừng của Chiêu tài nháy mắt biến mất, trong lòng chủi mình quả nhiên có mắt như mù.

Mà tiểu Tước Nhi xinh đẹp đứng trong lồng, tín nhiệm chủ nhân mà mổ vỏ quýt trên tay Tấn Du Ngao sau đó thì lập tức bật người tung cánh. Đồ ăn cùng chậu nước đặt trong lồng vì chấn động lớn đều đổ, Tấn Du Ngao tâm tình rất tốt mà cười ha ha, nói:

"Súc sinh quả nhiên là súc sinh."

Quất trong tay Tấn Du Ngao là lấy từ tiểu biệt viện, từ trên bàn tròn thuận tay cầm lấy. Nó là trái đêm qua Thủy Căn chưa kịp ăn, không nghĩ nó bị Tấn Du Ngao cầm đi không phải để ăn mà là dùng để trêu chọc con chim.

Tấn Du Ngao ném vỏ cùng múi quýt còn lại lên bàn, ý bảo Chiêu Tài đem rác trên bàn lẫn lồng chim cùng nhau dọn đi.

"Chiêu Tài trải giường, gia muốn ngủ một lát. Đến bữa trưa thì gọi." Tấn Du Ngao đứng dậy, vỗ vỗ hai tay mình. Vuốt thẳng nếp uốn trên y phục sau đó phân phó.

"Vâng."

Chiêu tài đáp lời, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc. Lần này cùng lần trước trở về hoàn toàn không giống nhau, lần này trở về chủ tử tinh thần thật tốt, thư thái đến nỗi muốn đi ngủ. Lã nào chủ tử nhà hắn mắc bệnh thích dằn vặt người khác? (sâu: ý chửi cha Ngao bị S hả =)))) )

Đêm qua khi Chiêu tài ngủ, bên tai vẫn nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tiễn tiểu chủ khiến hắn cả đêm sởn tóc gáy. Hắn đoán không ra rốt cuộc chủ tử nghĩ gì, rõ ràng Tiễn tiểu chủ cũng chưa từng làm cái gì vậy mà chủ tử hắn.....

Tấn Du Ngao ngủ, nô tài như Chiêu tài lập tức cảm thấy nhàm chán. Hắn tùy ý tìm ghế bành ngồi xuống, cầm chổi lông gà khi có khi không phủi phủi trên bàn trà. Ngồi một lát cảm thấy không thú vị, lập tức chạy đi tìm một cuốn thoại bản giết thời gian.

"Cốc cốc...." Chiêu Tài nghe có tiếng người gõ cửa. Nhìn thoáng qua giường thì lập tức buông màn giường chạy đi ra ngoài.

"Tiến Bảo, là ngươi a." Chiêu Tài vừa mở cửa thì nhìn thấy Tiến Bảo, trong lòng hơi chút thả lỏng. Xem ra lần này Tiễn tiểu chủ vô sự, dẫn theo Tiến Bảo ra ngoài nói chuyện. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói nhỏ:

"Gia vừa mới ngủ."

Tiến Bảo gật đầu biểu thị mình đã biết, cũng giảm thanh âm: "Tiễn tiểu chủ tỉnh, sáng nay gia có dặn khi y tỉnh thì đến nói một tiếng."

"Ta biết, khi nào gia tỉnh ta sẽ báo lại. Tiễn tiểu chủ có khỏe không?"

"Không có gì đáng ngại, Tiễn tiểu chủ bảo có chút mệt. Ta vừa hầu hạ y ăn trưa, ta mới chạy đến đây." sắc mặt Thủy căn tuy có chút kém, nhưng xem ra không có chuyện gì.

"Nếu là có chuyện gì, tìm đại phu là được."

"Ân, ta về trước. Có việc sẽ trở lại." Tiến Bảo lo lắng Tiễn tiểu chủ tỉnh lại tìm không thấy hắn liền vội vội vàng vàng chạy trở về.

Chiêu Tài cũng không lưu, tiễn Tiến Bảo ra sân. Nhìn xem sắc trời, đến giờ nên gọi chủ tữ hắn rời giường.

tuy rằng việc này xảy ra bên Tây viện của Tấn Du Ngao, thế nhưng muốn biết đều biết. Không biết cũng lén lút tìm hiểu, còn chọc một thân tinh (sâu: khúc này ko hiểu lắm QwQ....)

Trù phòng tự nhiên biết nên đưa đồ ăn dễ tiêu hóa đến, canh bổ thân đều đúng giờ chuẩn bị xong. Bởi vì Tiễn tiểu chủ da mặt mỏng không muốn tìm đại phu, chỉ có thể đại khái nhu nhu thoa thuốc cho chỗ đó. Ở đây về sau, mọi nô tài trong Tấn trạch đều biết ngoại trừ Điền tiểu chủ còn có Tiễn tiểu chủ là không tốt hầu hạ. Người trước là do có chủ tử cưng chiều, mà vị này là do chủ tử....cũng quá cưng chiều?.....

Lần này người trong coi nhiệm vụ "con nối dòng" Ngô tiên sinh đã nhận được tin tức đầu tiên.

Vốn cho rằng đem vị Tấn tam thiếu đại phiền toái giải quyết là có thể vô tư hưởng thụ đoạn thời gian rãnh rỗi, thế nhưng sau khi nghe được tin tức bên kia truyền đến nói là Tấn tam thiếu đem Tiễn tiểu chủ hành hạ đến hôm sau không thể rời giường thì Ngô tiên sinh nhất thời vô lực súy nữa làm rơi ly trà nhỏ.

Tốt xấu đều là nương sinh cha nuôi, tại sao lại có thể làm như thế a? Cha người ta còn đang dưỡng bệnh trong nhà, nếu như để hắn biết được không chừng sẽ phát sinh phiền toái....Trong lòng Ngô tiên sinh lo lắng đến nỗi đi qua đi lại trong phòng.

Thế nhưng y không dám trực tiếp đi tìm Tấn Du Ngao nói chuyện, tám chín phần mười là thất bại. Tấn Du Ngao sẽ không bao giờ...đến biệt viện nữa, nhưng không thể đứng yên nhìn Tiễn tiểu chủ bị sỉ nhục a!?

"Hay là do Tiểu Ngao hắn không hiểu này nọ...." Ngô tiên sinh dừng bước, tư thế có chút như vừa tỉnh ngộ ra điều gì đó. (sâu: cho xin...cha đó mà không hiểu á :v...)

Vì vậy, đồ bổ trù phòng chuẩn bị cho tấn Du Ngao bị ngừng lại. Chiêu Tài vẻ mặt như tên trộm lén lút đưa đến một quyển sách, bên trong đều là miêu tả cách nam nam hoan ái.

Loại sách này mười tuổi Tấn Du Ngao đã xem qua, mấy loại cổ quái tư thế đều nhìn qua. Thế nhưng nếu như là trước kia thì Tấn Du Ngao tuyệt đối sẽ không biết nam nam hoan ái cũng có khoái cảm như vậy, đối với chuyện Long Dương đều là tránh còn không kịp nhưng lần này quyển sách xác thực gợi lên hứng thú của hắn.

"Ai bảo đưa đến?" Tấn Du Ngao cũng không ngẩng đầu, lật xem từng tờ từng tờ một. Thấy chỗ nào thú vị sẽ dừng lại nhìn một chút, sau đó ghi nhớ.

"Ngô tiên sinh." nhìn hình dáng chủ tử xem sách mà không hề sợ hãi, Chiêu Tài cư nhiên đỏ mặt xấu hổ.

"Ân?" Tấn Du Ngao có chút kinh ngạc.

"Ngô tiên sinh còn phân phó, mỗi lần gia đi qua bên tiểu biệt viện. Mỗi lần chỉ cần hai ba lần rồi quay về là được." Chiêu Tài cúi thấp đầu, trên mặt bị hỏa thiêu nóng một mảnh.

Xem ra cũng không phải là từng được chẩn bị qua....Tấn Du Ngao nghĩ đến nam nhân nằm trên giường lớn ở tiểu biệt viện, liếc mắt nhìn thấy Chiêu tài không được tự nhiên. Không khỏi cười ra tiếng:

"Thế nào? Cùng Tiến Bảo đợi đến choáng váng?"

"......." Chiêu Tài không dám lên tiếng, trong lòng đem chủ tử nhà mình ra mắng một trận.

Tấn Du Ngao cũng không xem nhiều, đóng lại sách đặt vào ngăn kéo nơi bàn. Nhìn nhiều nhưng không thể một lần đều dùng hết a.....

-------------------------

Chương 32: Khuyên Tai Ngọc Của Tiến Bảo

Trong phòng đốt một cây nến cháy sạch chỉ còn lại có phân nữa, sáp nến nhiễu xuống. Ngọn lửa cháy tí tách tí tách, cái này phải cắt rụng tim đèn mới tốt chỉ là người hầu đều đã lui ra ngoài.

Chiêu Tài cùng Tiến Bảo mới vừa đi không lâu sau, trong phòng lập tức không còn am thanh cũng không có gọi bọn họ đi vào. Bọn họ biết tam thiếu tối nay muốn ngủ lại biệt viện, Tiến Bảo cùng Chiêu Tài lần này cùng nhau cọ chung giường.

----------------

Chóp mũi phảng phất mùi huân hương quen thuộc, mỗi lần đến đây Tấn Du Ngao đều ngủi thấy được. Xem ra Tiến Bảo đối với hắn xem như để bụng, mỗi chi tiết nhỏ đều giúp Tấn Du Ngao nhớ kỹ. Vừa mây mưa xong, trên người vốn đã thấm đẫm mồ hôi nhưng khí trời lạnh sau ba khắc nhiệt khí trên người đều tản đi hết cảm giác man mát cùng cơn buồn ngủ len lỏi trong cơ thể.

Tấn Du Ngao xả chăn ra đắp lên người, tới gần ổ chăn của nam nhân thì độ ấm không đồng dạng. Tấn Du Ngao muốn cọ qua bên kia dựa dựa nhưng lại không nhích người, ngón chân đặt ngoài chăn đều có chút lạnh như băng.

"Nghe nói, ngươi trụ ở Thương Hi thành." Tấn Du Ngao đột nhiên đánh vỡ bóng đêm yên tĩnh trầm lặng.

"Ân..."

Thủy Căn cả kinh, thân thể đều run lên một cái như là đột nhiên từ trong ác mộng tỉnh lại. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.

"Trụ ở phương hướng nào?" như là vấn đề bình thường, Tấn Du Ngao còn ngáp một cái.

"Thành nam."

Qua hồi lâu, trong phòng lại rơi vào im lặng. Thủy Căn cho rằng nam nhân đã ngủ cũng nhắm mắt chuẩn bị ngủ, thì nam nhân đột nhiên lại mở miệng:

"Thương Hi thành có miếu sao?"

Tấn Du Ngao từ nhỏ lớn lên ở Thương Hi thành nhưng từ khi phụ giúp việc trong nhà mới đi lên kinh, cũng thường xuyên trở về. Chỉ là càng lúc càng trưởng thành thì số lần trở về cũng ít lại, một nam cũng chỉ có một lần về đã là không tệ.

Trong trí nhớ của Tấn Du Ngao khắp nơi Thương Hi thành đều là sông, đâu đâu cũng là nước, mọi loại thuyền lớn nhỏ đều có thể linh hoạt di chuyển trên mặt nước. Ấn tượng sâu nhất là tiếng rao hàng xuyên suốt đầu đường cuối ngõ cùng quán nhỏ ven đường bán ăn vặt trà bánh rất ngon. Có lẽ do không muốn xuất môn, mấy thứ đó khắc sâu trong tiềm thức đến lớn vẫn còn nhớ rõ. Hiện tại lâu lâu cũng hoài niệm nhưng muốn họa vào tranh sơn thủy thì cho dù là thuốc màu có tốt đến mấy lâu ngày cũng phai nhạt theo thời gian.

"Có một miếu nhỏ, đèn nhang rất tốt."

"Ân, ngủ đi."

Bóng đêm thăng trầm, không gian yên tĩnh.....

Ngày hôm sau Tấn Du Ngao dậy sớm, Thủy Căn cũng tỉnh theo nhưng vẫn đợi Tấn Du Ngao rời đi rồi mới rời giường. Trên người so với mấy lần trước thì khoan khoái một ít, cũng chẳng khó chịu. Chín tháng sắp xong, Thủy Căn bắt đầu tìm cách ra khỏi tòa nhà để thay đổi không khí.

"Tiễn tiểu chủ, ngươi nói chúng ta phải đi đâu?" Tiến Bảo có vẻ rất hưng phấn, mặc dù cách ngày ra khỏi tòa nhà còn vài ngày nhưng Tiến Bảo vẫn còn là hài tử khó tránh khỏi hưng phấn.

"Trước tiên đem mấy giỏ trúc này đi bán, sau đó tùy tiện đi dạo xung quanh." Thủy Căn dự định như vậy, vốn muốn đi mua hạt giống rau nhưng nghĩ đến y ở Tấn trạch cũng không lâu nên từ bỏ ý nghĩ này.

"Chúng ta có thể đi ăn cái gì không?" Tiến Bảo tưởng đi ra bên ngoài ăn hoa quế cao cùng du tiên bao nên không khỏi đề nghị.

"Có thể. ta ở bên ngoài tận hai canh giờ, đủ để ngươi ăn."

"Tốt quá, ta đi trướng phòng đem tiền tiêu vặt hàng tháng kết toán a~~~"

Tiểu Bảo vui vẻ bật người chạy ra sân, Thủy Căn nhìn theo bóng lưng Tiến Bảo cũng cười. Lúc y còn nhỏ chưa cao đến thắt lưng cha cũng thích tụ tập, la hét ầm ĩ đòi đi vào thành chơi. Đó là lúc của cải coi như khá giả, mỗi lần theo cha đi sẽ gom những thứ đồ chơi khó nhìn thấy ở nông thôn đem về. Khi đó y cùng Văn Nguyên ca còn cùng nhau ngủ chung một cái chăn.....

Thủy Căn một mực nghĩ, nếu như cha không dẫn Văn Nguyên ca cùng y đến Thương Hi thành thì cha có thể sẽ không bị bệnh, Văn Nguyên ca cũng sẽ không rời nhà, y cũng sẽ không cần đến Tấn trạch. Tuy rằng Thương Hi thành phong cảnh như họa nhưng không có nghĩa là non xanh nước biếc thì mang đến vận khí tốt, hay vẫn thường nói là do mạng không hợp. Người quen thuộc cuộc sống trên đất liền làm sao có thể thích ứng việc sinh hoạt trng nước?

Tiến Bảo một đường nhảy nhót, hai cái bím tóc trên đầu lắc lư theo nhịp chân mà đi về phía trướng phòng. Vừa tiến bào trường phòng thì thấy được lão trướng phòng đang chào hỏi khách khứa, đợi nhìn thấy rõ khách nhân Tiến Bảo mới có chút hối hận sự lỗ mãng của mình. Đứng ở trước cửa cũng không được, lui cũng không xong. Hai người trong phòng đều nhìn về phía Tiến Bảo....

"Tiến Bảo có chuyện gì không?" nói chính là lão trướng phòng, một nhúm râu bạc dài thế nhưng tinh thần vẫn sáng quắc.

"Lão trướng phòng, ta là tới lấy tiền tiêu vặt hàng tháng...." Tiến Bảo có chút bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình.

"Lão trướng phòng, hôm nay ta về trước. Ngài cứ bận việc..." lão trướng phòng còn chưa có trả lời tiến Bảo, Cao quản gia đã buông chén trà đứng dậy.

"Tốt, ngày khác nhớ đến tìm lão già ta uống trà a. người cô đơn, luôn tĩnh mịch a." lão trướng phòng ý cười đầy mặt đưa Cao quản gia ly khai. Cao quản gia đầy miệng đáp được được...

Tiến Bảo hơi thấp thân thể, Cao quản gia từ bên người hắn đi qua phong đạm vân khinh. Ngay cả mùi hương nhàn nhạt trên người Cao quản gia còn không ngửi được thì hai người đã tách nhau ra... Từ ngày đứng dưới ánh nắng gắt bên gốc cây nói chuyện, Tiến Bảo không đi tìm cao quản gia đòi long nhãn ăn. Cao quản gia cũng không tận lực chờ thêm, hai người có hơn nữa tháng không có thấy nhau....

Lão trướng phòng đưa Cao quản gia đi thì trở về kết toán tiền tiêu vặt cho Tiến Bảo, ở trước mặt chủ tử hầu hạ cầm tiền tiêu vặt như trong kinh thành khiến lão trướng phòng không khỏi chặc lưỡi cùng Tiến Bảo nói liên miên cằn nhằn. Do đã lớn tuổi, tựa như lão đã nói gì mà già rồi, tĩnh mịch a không tìm được ai cùng nhua trò chuyện, vân vân... Tiến Bảo cũng chăm chú nghe.

Cầm tiền tiêu vặt, Tiến Bảo đi về biệt viện. Dọc đường đi chưa gặp người quen, ngực chưa bao giờ khoái hoạt như vậ. Trên khuôn mặt trắng nõn vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, hoa tai dán trên ngực vẫn ôn nhuận nhiệt độ gần giống da người. Mang theo đã thành thói quen cũng không có phát hiện cái gì...

----------------------

Chương 33: Ấm Áp

Tấn Du Ngao dựa vào ghế bành, hai chân gác lên trên thư án cầm lấy một quyển sổ sách từ chỗ cao quản gia hứng thú có chút thiếu thiếu. Trên cửa sổ khắc hoa lộ ra lồng chim tinh xảo, bên trong lồng tiểu tước nhi xinh đẹp đang dùng mỏ rỉa cánh của mình thỉnh thoảng còn kêu lên hai tiếng. Trong viện rải rác sách lẫn giá sách được khiêng ra phơi nắng.

"Gia, hôm nay thái dương không sai. Ngài muốn hay không bày hai ấm trà trong viện?"

Chiêu Tài đem sách trong thư phòng Tấn Du Ngao đi phơi nắng, sách không nhiều chỉ mới phủ kín toàn bộ sân.

Tấn gia mặc dù không phải là dòng dõi thư hương nhưng sách trong nhà tồn trữ không ít, có nhiều cuốn là bản đơn lẻ đều là thiên kim khó cầu. Trong phòng Tấn Du Ngao sách cũng không ít, đều là những cuốn đã xem qua. Từng cuốn mà tích lũy ra, việc phơi nắng cũng chỉ có cận thị đến làm nếu không để tùm lum chỗ thì khó tìm trở về.

Tấn Du Ngao nhìn dương quang từ cửa gỗ khắc hoa rọi vào, trước mắt có chút choáng váng. Trên mặt đất loang lỗ đốm sáng, bụi bặm trong không trung đều có thể nhìn thấy. Tấn Du Ngao khép lại sổ sách, nhìn chằm chằm dương quang ấm áp, nói:

"Ân, đúng là một ngày đẹp trời..... Chiêu Tài, còn có ô mai tử không?"

"Ha hả...gia, ngài như thế nào đột nhiên nhớ đến thứ đó a?" Chiêu Tài có chút chột dạ cầm chổi lông gà quét giá sách, không dám trực tiếp đáp lời.

"Còn đủ một đĩa không?"

Tấn Du Ngao nhìn Chiêu Tài. Chiêu Tài không dám quay đầu lại nhưng nghĩ trên người lại bị nhìn chằm chằm, quả nhiên là miệng tiện. Cái gì mà thái dươn không sai a, không sai thì không sai mắc mớ gì lại muốn chủ tử nhà hắn cùng nói a, trong lòng Chiêu Tài hối hận không ngừng.

"Đi đi đi, chớ nói là một đĩa, ba bốn đĩa đều đủ!" Chiêu Tài nuốt xuống một ngụm nước miếng, thân thể buộc chặt thả lỏng rất nhiều.

Ô mai tử là Tấn nhị thiếu Tấn Nguyệt Bạch đưa đến cho Tấn Du Ngao, nói là cho hắn giết thời gian khi bị thương. Trái mơ màu đen lớn bằng ngón cái, trên da nhăn nheo như phiếm một tầng quang. Ăn vào chua chua ngọt ngọt, chỉ là Tấn Du Ngao không thích khẩu vị như vậy, ăn hai ba cái là để người bưng đi.

Nghĩ đến Chiêu Tài tham ăn hẳn là ăn vũng rất nhiều, cũng đã qua rất lâu. Tấn Du Ngao không nghĩ sẽ từ miệng Chiêu Tài nhả ra cái gì, lại không nghĩ lần này vẫn còn.

"Đi, chuẩn bị một đĩa nhỏ cùng gia đi một chuyến." Tấn Du Ngao phất tay áo phân phó. Chiêu Tài vội vã đáp lời.

Hôm nay quả thật không tệ, không phải ngày hè khắc nhiệt làm cho tâm phiền ý loạn. Cũng không phải như mùa đông vô năng bất lực, mềm nhẹ thong thả mà tụ nhiệt trên người. Nắng ấm như vậy ngủ trưa rất tốt.

Trên hành lang có hai ba người hầu đi ngang qua, lục sắc bóng ma nhìn xuống không quá rõ ràng. Trong các gia đình giàu có không khí đều sôi nổi như nhau, nha hoàn tiểu thư ngồi thành một vòng mặc đủ màu sắc cùng nhau thêu bàn luận châm pháp hoặc chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm. Thấp giọng thảo luận công tử nhà nào hình dáng bất phàm, tài văn chương không tầm thường sau đó e thẹn che môi cười, kim công trâm ngọc trên đầu cũng đinh đang hưởng ứng.

Vô luận là Tấn phủ ở kinh thành hay Thương Hi thành thì cảnh tượng như vậy không hề thấy được. Tấn gia thiếu đùng là nữ quyến, trong nhà một người nữ chủ duy nhất là Tấn lão phu nhân lại trốn tránh ăn chay niệm phật. Đám nha hoàn hầu hạ bên người tính tình cũng an tĩnh cho nên Tấn gia thành địa phương dương thịnh âm suy.

--------------

Tấn Du Ngao khóe miệng mang theo tia giễu cợt, thản nhiên đi tới. Tấn trạch nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng nếu như giống Tấn tam thiếu đi như vậy tốn thời gian không thiếu. Chờ đến khi đến Đông hiên nơi Tấn đại thiếu ở thì phía sau Chiêu Tài đã tích một tầng mỏng mồ hôi.

Tấn Du Ngao mới vừa đến ngoài cửa viện thì hai tiểu cận thị đứng bên cạnh cửa phòng mắt sắc phát hiện ra Tấn Du Ngao, một người trong đó vội vã bật người chạy chậm về phía Tấn Du Ngao, một người khác chạy vào trong phòng thông tri.

Vốn bên trong Tấn trạch không có nhiều người hầu, ngoại trừ cận thị bên người thiếu gia thì cũng không có dư người hầu hạ. Nhưng hiện tại Tấn Tư Viễn sắp làm cha cũng cần có người giúp trong hài tử, thoáng cái trong viện Tấn Tư Viện cứ năm bước là sẽ có người hầu đứng chờ. Rất sợ Điền tiểu chủ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khiến Tấn Du Ngao trong lòng không ngừng lắc đầu.

"Tam thiếu, đại thiếu hiện tại không có ở trong phòng." tiểu cận thị vận thanh sam có chút khẩn trương đứng ở trước mặt Tấn Du Ngao.

"Ân, ta đây là là đến vấn an Điền tiểu chủ. Dẫn đường đi."

"Vâng." tiểu cận thị thanh sam đỏ mặt, dưới chân cũng không lưu loát. Thấy Chiêu Tài đi theo phía sau Tấn Du Ngao muốn bật cười, xem ra chủ tử nhà hắn sức ảnh hưởng rất nặng a.

Đây là nhà của của Tấn gia, đều là do những thế hệ trước lưu lại. Gian phòng của Tấn đại thiếu có chút khác biệt, kiểu dáng lầu các trên dưới hai tầng từng bị Tấn Du Ngao cùng Tấn Nguyệt Bạch nói là khuê phòng tiểu nữ. Về sau lại có chút đố kị, lúc trước tuyển gian nhà. Tấn Tư Viễn dựa vào địa vị đại ca chọn lấy sân tốt nhất, sau Tấn Du Ngao cùng Tấn Nguyệt Bạch cũng có chạy đến náo loạn cọ xát giường hai lần nhưng vẫn không thành công.

đi theo cận thi thanh sam đi lên lầu các chỉ thấy Điền Điềm đang ngồi dựa vào lan can, mặc y phục đỏ tươi rộng thùng thình nhìn sơ không đoán được thân hình. Cái cằm thon gọn nhìn không giống người mang thai, tóc dài đen như mực tùy y buộc sau người. Kết hợp với phong cảnh bên ngoài cũng là một bức tranh mỹ nhân....nhưng Tấn Du Ngao vẫn như cũ không khơi dậy nổi hảo cảm với người này....

--------------------

Chương 34: Trên Lầu Các

Khung cửa sổ treo lụa mỏng thanh sắc khiến ánh nắng xuyên qua yếu đi vài phần, một mảnh mơ hồ. Gió nhẹ lay động lụa mỏng mới có chút sáng lên vài phần, làm cho người khác hoa mắt một cách kỳ lạ.

"Tấn tam thiếu ngươi tới có chuyện gì? Khó có được cơ hội đến chê cười ta sao?" Điền Điềm nghe tiếng bước chân lên lầu, nhìn thoáng qua thấy Tấn Du Ngao đứng cách đó không xa lập tức quay đầu đi chỗ khác tiếp tục nhìn cây phong đỏ.

"Chê cười? Gần đây Tấn mỗ trôi qua rất khó khăn, nếu như Điền tú tài có chuyện gì vui thì chia sẽ cha ta nghe một chút đi." Tấn Du Ngao trực tiếp ngồi xuống đối diện Điền Điềm. Tả Nham lập tức rót một tách trà Long Tĩnh đưa đến, đây là trà mà đại thiếu thích nhất.

"Ngươi....Tấn tam thiếu không có chuyện gì mời về cho!" Điền Điềm tức giận đến mức muốn lập tức rời đi nhưng lại không muốn Tấn Du Ngao thấy y hiện tại cần người đỡ mời có thể hành tẩu, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ ửng.

"Nga~ Điền tú tài nhắc ta mới nhớ, ngươi xem đầu óc ta. Chuyện đứng đắn đều quên mất, gần đây bệnh nặng mới khỏi Điền tú tài thỉnh thứ tội." Tấn Du Ngao đầu tiên vờ như mới tỉnh ngộ sau mới thỉnh tội cưới cùng mới ra hiệu cho Chiêu Tài tiến lên.

Chiêu Tài bưng đĩa ô mai nhỏ đặt lên bàn, mở ra đồ che đẩy đến trước mặt Điền tiểu chủ, sau đó khom người lui ra.

"Vài ngày trước ta nghe hạ nhân nói ngươi ăn uống không được tốt, này cũng khó tránh khỏi. Hạ nhân ở nhà cũ đa mấy chục năm chưa thay đổi qua, ta mấy ngày trước còn hất bàn. Đồng đồ ăn này a, xác thực không phải cho người ăn. Chiêu Tài ngươi nói có đúng hay không?" Tấn Du Ngao thanh âm ôn nhu nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Điền Điềm không tha.

"Vâng." Chiêu Tài nhanh chóng đáp lời. Hắn chẳng quan tâm Điền tiểu chủ có xuôi tai lời Tấn Du Ngao nói hay không, hắn chỉ cần dựa theo tâm tình chủ tử hắn mà đáp theo thôi.

Mấy ngày trước, vị Điền tiểu chủ này giở tính hất đổ chung canh. Điều này sẽ không có gì đáng ngại nếu như chung canh này không phải là vừa bưng lên từ trù phòng còn nóng hổi mà người cầm lại là Ngô tiên sinh. Ngô tiên sinh bởi vì vậy mà... cánh tay cùng trong ngực bị hất canh phỏng một mảng, tuy rằng bị thương không nặng nhưng không khỏi tức đến phát bệnh. Về sau do vết thương xử lý không tốt mà mỗi lần dính nước đều sẽ đau.

Tấn Du Ngao bưng lên tách trà hớp một hơi, tiếp tục nói: " Ta chẳng có thứ tốt gì để đưa đến cho Điền tú tài, mơ này vị cũng không tệ lắm. Điền tú tài nếm thử xem sao?"

Bàn tay Điền Điềm bên dưới tay áo rộng thùng thình nắm chặt, y biết ngày hôm nay Tấn tam thiếu tới là chuyên môn gây khó dễ y. Y ngại phát tác trước mặt tam thiếu, mà Tả Nham ngày thường trung thành hầu hạ cũng chỉ đứng một bên, lặng lẽ không nói.

Tấn Du Ngao mở miệng một tiếng Điền tú tài hai tiếng Điền tú tài xác thực chói tai dị thường, phụ thân Điền tú tài từng trúng củ nhân thì bắt đầu ảo tưởng mình có thể đậu trạng nguyên vinh quy bái tổ. Chỉ là đột nhiên sinh bệnh lại thi rớt vài lần thì khí lực không đủ nên Điền Điềm tự nhiên kế thừa y bát của phụ thân, chỉ tiếc cử nhân cùng hắn đối với hắn quá cao cho nên hiện tại vẫn còn là một tiểu tú tài. Thi đỗ ba lần thi hương cũng không đậu một cái cử nhân, tìm đến Tấn gia đòi lộ phí đi thi còn nói sau này tên được đề trên bảng vàng thì sẽ báo ân vân vân....Tấn Du Ngao nghĩ đến mà buồn cười.

Tấn gia là thương nhân cùng quan phủ trước giờ luôn có một mối quan hệ vi diệu, tự nhiên luôn sẽ có vài vị quan to hiển quý tương trợ chu toàn nhưng chưa từng có một mối quan hệ giao hảo nào. Dù sao cây to đón gió nên điệu thấp mới thỏa đáng, mà vị Điền Điềm này thật sự đui mù. Đi cầu người lại không hề có bộ dáng cầu người, cho dù tâm cao khí ngạo cũng nên biết đạo lý người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Đáng tiếc cuối cùng lại là Tấn gia cầu đòi giúp đỡ y, nói là luôn luôn để ý tới y. Mà nói sao thì cho dù Điền Điềm này có đậu trạng nguyên thì Tấn gia cũng chẳng bao giờ đi nịnh bợ, đáng tiếc chính là vị này tái trí rất bình thường.

Hiện tại ngẫm lại cảm thấy nam nhân ngụ ở tiểu biệt viện của Tấn Du Ngao thật khiến người có vài phần tán thưởng, chỉ ít là làm đến nơi đến chốn chưa từng mưu mô cầu hư danh. Nhìn thấy Điền Điềm, Tấn Du Ngao trong lòng cảm thấy Thủy Căn thật tốt.

Ngày dần trôi, gió từng trận thổi lá phong ào ào rung động. Lời nói nhỏ nhẹ thanh âm lại ôn nhu, Tấn Du Ngao vẫn như cũ ngồi đối diện Điền Điềm.

"Thi hương đã tới rồi, Điền tú tài muốn đi sao?" tách trà Tấn Du Ngao uống không sai biệt lắm, Tả Nham lập tức rót thêm một tách.

"........" Điền Điềm có chút lúng túng nhưng vẫn như cũ không nói chuyện.

"Chiêu Tài a, ngươi không phải từng thi đậu kỳ thi hương sao? Mau cùng Điền tiểu chủ nói chút việc cần chuẩn bị như thế nào."

Chiêu Tài đang hoài nghi tam thiếu hôm nay vì đĩa mơ nhỏ mà ghi hận hắn, cố ý đi chỉnh hắn. Hắn đúng là từng thi đậu nhưng Tiến Bảo cũng thi đậu nữa mà!!!

"Hồi bẩm tam thiếu, đó đều đã là chuyện của hai năm trước. Tiểu nhân nhớ không rõ lắm nên không dám vọng ngôn, bất quá hai người Tả Nham cùng Hữu Nham bên người đại thiếu đều từng thi đậu quá. Có thể hỏi bọn họ, điều này cũng rất tiện." Chiêu Tài cung kính nói, quả nhiên nhận được ánh mắt giết người của Tả Nham.

"A, ta quên mất là có chuyện này. Tả Nham ta nhớ kỹ ngươi từng thi đỗ một kỳ thi nguyên nhưng sao lại không thi đình? Đó là cơ hội tốt nha, có thể cọ xát nhuệ khí của nhừng người đọc sách thánh hiền. Có thể giúp Tấn gia tăng vinh quang." Tấn Du Ngao là biết rõ còn cố hỏi. Muốn ở lại Tấn gia tự nhiên không thể tham gia thi cử khảo công danh, trên mặt hắn vẫn hiện rõ thần sắc đáng tiếc lẫn lạnh nhạt.

"Hồi bẩm tam thiếu, Tả Nham khi đó bị bệnh."

"Vậy sao? Thật đáng tiếc a...." Tấn Du Ngao lắc đầu thở dài một tiếng.

Điền Điềm một bên nhìn chằm chằm cây phong, trong lòng lại hỗn loạn như giang đảo hải nét mặt lúc trắng lúc đỏ. Y hiện tại ngay cả một cử nhân cũng không phải, người hầu hạ bên người đã qua thi hội, thi hương kỹ kém đậu hội nguyên thì có thể đi thi đình thủ một cái công danh tốt....Ha hả, nếu như Tấn Du Ngao ngươi là đến cho ta khó chịu...như vậy, ngươi đã thành công.

"Được rồi, Chiêu Tài ngươi đói bụng không? Chúng ta nên trở về thôi ngươi đỡ phải chịu đói, trong lòng ngầm mắng Tấn gia vi phú bất nhân."

Tấn Du Ngao kéo dài âm điệu, miễn cưỡng đứng dậy thản nhiên mang theo Chiêu Tài xuống lầu. Sau lưng nghe tiếng đập vỡ chén đĩ cùng bàn ghế, "cạch cạch cạch" một viên mơ hắc sắc từ trên lầu lăn xuống rơi cạnh chân Tấn Du Ngao.

Khóe môi Tấn Du Ngao nâng lên độ cong bất minh, ngẩng đầu nhìn lên trời nắng ấm trong lòng sinh ra cảm giác buồn ngủ.

"Gia, như vậy được chứ?" Chiêu Tài có chút bận tâm, hắn đều nghe nói người mang thai không thể sinh khí.

"Tấn gia tiền tài rất nhiều, chỉ suất vài cái bàn cái ghế, huống chi đại ca là người khôn khéo. Bài biện trong phòng đều sớm đổi thành gốm sứ bình thường, chẳng đáng bao nhiêu tiền."

"Ngạch...." Chiêu Tài xoa mồ hôi trên trán, có chút sững sờ...ý tứ của hắn không phải như thế....

Tấn Du Ngao cùng Chiêu Tài ra khỏi viện môn thì thấy xa xa xuất hiện thân ảnh màu trắng hết sức quen thuộc, Tấn Du Ngao liền mang theo Chiêu Tài đi qua.

----------------

Chương 35: Như Ý Lâu

Đến trước mặt nam nhân mặc trường sam bạch sắc, Tấn Du Ngao cười kêu một tiếng "đại ca". Tấn Tư Viễn nhìn bộ dạng trong sáng vô tư của Tấn Du Ngao, có chút dở khóc dở cười. Hắn tự nhiên biết Tấn Du Ngao là đến tìm Điền Điềm mà tình trạng hiện tại của Điền Điềm hắn cũng có thể đoán được một...hai...ai nha, này là khổ mà không thể nào nói a.

"Đại ca, hôm nay sao về sớm vậy?" Tấn Du Ngao mở miệng nói cũng rất thân thiện, không hề có một chút tư thế đối chọi gay gắt như trên lầu.

"Ân, ăn cơm xong sẽ lại đi."

Tấn Tư Viễn mỗi lần đến Thương Hi thành thì tháng đầu tiên sẽ đến mấy gian cửa hàng nhìn một cái, bình thường sẽ qua lại mất hai ngày. Đều là ăn ở bên ngoài, nhưng mà bây giờ hắn sắp làm ba tự nhiên sẽ lo cho gia đình.

"Phỏng chừng bữa trưa hôm nay đại ca là không kịp ăn, không bằng để tam đệ làm chủ mời một bữa. Thấy sao?"

Tấn Du Ngao giống như bình thường mời người dùng bữa, không một chút cảm giác xấu hổ. Nói như thế nào thì hắn cũng là đầu sỏ gây chuyện khiến Tấn Tư Viễn hao hết tâm trí để duy trì cảm tình nguy cơ ran nứt, ngay cả Chiêu Tài bên cạnh đều cảm thấy trên mặt một mảnh lửa nóng.

"Ai...." Tấn Tư Viễn than một tiếng, liếc mắt nhìn lầu các. Thanh sắc lụa mỏng che lại đường nhìn, thấy không rõ cái gì. Tấn Tư Viễn lậ tức ra hiệu cho Hữu Nham trở lại báo tin, cười bất đắc dĩ với Tấn Du Ngao: "Tiểu Ngao a, ngươi đúng là không biết khổ sở của đại ca a~~~"

"Vậy huynh đệ chúng ta trò chuyện trên bàn cơm đi, ta sẽ lắng nghe đại ca kể khổ. Không bằng cũng đem nhị ca kêu đi luôn, đỡ phải bị hắn kêu la." Tấn Du Ngao lúc này nảy lòng tham. Hắn ở chỗ này chờ cũng đã hai tháng, chưa từng đi ra ngoài. Hiện tại vừa vặn náo nhiệt, náo nhiệt a.

"Cũng tốt, chúng ta họp mặt đi."

"Chiêu Tài ngươi đi mời nhị thiếu, để hắn đến Như Ý tửu lâu tìm chúng ta." Chiêu Tài lên tiếng trả lời muốn rời đi. Tấn Du Ngao đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại kéo trụ Chiêu Tài dặn dò một tiếng: "Chờ một chút, nhớ cùng nhị thiếu nói không được dẫn theo vợ."

Chiêu Tài nghe xong sửng sốt, Tấn Tư Viễn cũng bị tam đệ mưu ma chước quỷ mà buồn cười.Không biết Tấn Nguyệt Bạch nghe xong Chiêu Tài nhắc câu này sẽ có phản ứng như thế nào.

Tấn Tư Viễn cùng Tấn Du Ngao dẫn đầu ra phủ muốn đi Như Ý tửu lâu, dọc theo đường đi hai người cười cười nói nói. Tấn Du Ngao bới vì lâu rồi không đi ra ngoài nên khi nhìn người đi qua lại cũng thấy mới mẻ, mua hạt dưa, hạt dẻ rang đường cầm trên tay. Tấn Tư Viễn lớn hơn Tấn Du Ngao rất nhiều cũng không ngăn cản Tấn Du Ngao nói mất thể diện vân vân, chỉ mỉm cười nhìn Tấn Du Ngao lung tung nhìn ngắm xung quanh.

Ngày mùa thu ấm áp, Tấn Tư Viễn cùng Tấn Du Ngao chậm rì rì đi dạo trên đường, một thân trường phục hoa lệ cùng khí chất xuất chúng khong khỏi khiến mọi người liếc mắt nhìn. Đợi hai người đi đến Như Ý Lâu, chưỡng quầy nhãn lực kinh người lập tức bật người ra khỏi quầy tự mình tiếp đón. Phía sau tiểu nhị chạy bàn cũng vứt đi khăn trải bàn đứng ở một bên chờ.

"Đại gia, tam gia đến dùng cơm sao?" nghe xong chưỡng quầy cung kình xưng hô là biết Như Ý lâu là sản nghiệp của Tấn gia. Lúc sáng đại thiếu còn kiểm tra sổ sách trong điếm.

"Ân, trên lầu còn nhã gian không?" Tấn Tư Viễn bất động thanh sắc đánh giá sinh ý trong điếm. Chưỡng quầy cẩn thận nhìn sắc mặt Tấn đại thiếu, không hỉ nộ có thể nói là không đáng ngại.

"Có có có, hai vị gia trên lầu thỉnh."

Chưởng quầy vẫy vạt áo mang theo Tấn Tư Viễn cùng Tấn Du Ngao lên lầu lại bị Tấn Tư Viễn ngăn lại. Tiểu nhị thông minh nhìn thấy ánh mắt của chưởng quầy lập tức nhiệt tình chạy đến bắt chuyện hướng dẫn Tấn Tư Viễn cùng Tấn Du Ngao lên lầu.

Như Ý Lâu là tửu lâu lớn nhất Thương Hi thành, phong cách trang nhã có từng cảnh trí khác nhau mang theo một cổ phong tao khí chất của văn nhân rất hợp với phong cách của Tấn nhị thiếu Tấn Nguyệt Bạch mà đây cũng là sửa theo ý của Tấn Nguyệt Bạch. Đáng tiếc Thương Hi thành là một địa phương nhỏ, đọc sách thế gia rất ít trong đó có tiền xài càng ít hơn nữa. Thế là Như Ý Lâu biến thành tửu lâu phục vụ cho khách thập phương đến địa phương, Tấn Nguyệt Bạch mỗi khi đến đây đều nói đáng tiếc, bóp cổ tay than thở không ngừng.

Tấn Tư Viễn cùng Tấn Du Ngao gọi món trước, phân phó chờ Tấn Nguyệt Bạch đến rồi hãy bưng lên. Huynh đệ hai người trước tiên ngồi cắn hạt dưa, phẩm trà tán gẫu. Tấn Nguyệt Bạch tới cũng nhanh còn mang theo Trần Hương cùng Chiêu Tài lên lầu, phe phẩy chiết phiến thản nhiên đi vào ngồi.

"Đại ca cùng Tiểu Ngao thật hưng trí."

"Ta vừa vặn từ trong viện đại ca đi ra đụng phải hắn, sau cùng nhau đi ăn mà thôi. Nhưng lại cảm thấy rất áy náy khi kéo nhị ca ra, không quấy rầy chuyện tốt của nhị ca chứ?"

Tấn DU Ngao nắm lấy cơ hội tốt trêu chọc Tấn Nguyệt Bạch một chút, ngay cả Tấn Tư Viễn cũng chưng ra bộ dạng ta cảm thấy rất hứng thú mà nhìn Tấn Nguyệt Bạch. Khiến Tấn Nguyệt Bạch khóe miệng có chút co giật, như thế nào mà đại ca cùng tiểu đệ đều giống nhau thích nghe chuyện tư mật trong phòng người khác a....

Bữa trưa ăn cũng coi như có vị, nghe nói là do đại trù làm. Chiêu Tài cùng Trần Hương hai người cũng dính quang, ở bên cạnh bàn chủ tử được bày một bàn nhỏ. Thức ăn ở Như Ý Lâu hai người tùy tiện kêu, một chút đại ngộ cũng không kém ba vị chủ tử.

Chờ ăn cơm xong, ba người dời đến buồng nhỏ trò chuyện đem đồ ăn vặt Tấn Du Ngao mua ăn gần hết. Trời có chút buông xuống, bữa cơm này ăn mất hơn phân nữa ngày. Đến khi rời khỏi tửu lâu, vừa mới ra khỏi cửa Tấn Du Ngao nhìn thấy được người quen.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro