Chương 1017: Không đánh không quen biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một tiếng nổ "bùm" vang lên, lần này, hai chân Đường Vũ Lân lún xuống ba tấc, mà Mã Sơn lại liên tục lùi về phía sau năm bước mới đứng vững.

Lúc này, ánh mắt hắn hoàn toàn thay đổi. Mặc dù không sử dụng hồn kỹ, nhưng võ hồn Đại Lực Thần Viên của hắn là võ hồn Hệ sức mạnh thuần tuý. Chỉ xét về va chạm lực lượng, hắn tự tin có thể chiến đấu với Phong Hào Đấu La.

Nhưng sau vài lần va chạm với Đường Vũ Lân, hắn đều không chiếm thượng phong, điều này làm hắn rất buồn bực.

Đường Vũ Lân thở sâu, "Đến mà không theo là phi lễ, Mã đoàn trưởng, ngươi cũng tiếp ta một thương." Vừa nói, hai mắt Đường Vũ Lân toả sáng, vòng xoáy Âm Dương trong cơ thể chuyển động điên cuồng, hai chân đứng vững trên mặt đất. Hoàng Kim Long Thương trong tay từ từ đâm ra nặng như núi, tiếng Long ngâm sục sôi vang lên theo. Có thể thấy rõ ràng, vô số dây leo Lam Ngân Hoàng giống như những con rồng vàng nhỏ lao ra, bao quanh Hoàng Kim Long Thương, dần hoà nhập vào trong đó. Một đầu rồng màu vàng rất lớn chui ra từ mũi thương, kèm theo tiếng Long ngâm đinh tai nhức óc, nó thoát khỏi Hoàng Kim Long Thương, bay thẳng tới chỗ Mã Sơn. Chính là Lam Hoàng Kim Long Thăng Thiên.

Huyết Hồn Dung Hợp Kỹ!

Tu vi chênh lệch quá lớn nên Đường Vũ Lân vừa lên đã dùng Huyết Hồn Dung Hợp Kỹ, thứ mà hắn ngày càng sử dụng thuần thục.

Mã Sơn biến sắc, rốt cuộc không để ý tới thân phận của mình, hồn hoàn thứ nhất, thứ ba trên người đồng thời sáng lên, làn da lập tức được bao phủ một tầng thép sáng bóng. Cùng lúc đó, thân hình lần nữa bành trướng, đã cao hơn 12 mét, tương tự một cơ giáp cận chiến tiêu chuẩn. Hai nắm đấm trở nên lớn hơn, đạt tới đường kính một thước, đồng thời đánh về phía Kim Long Kinh Thiên.

"Ầm ----"

Tiếng nổ thứ ba còn dữ dội hơn hai tiếng nổ trước, ngoài đinh tai nhức óc còn làm tuyết ở phía xa bắn lên cao trên không trung.

Long Vũ Tuyết từ trong phòng rèn đã ba lần thử lao ra ngoài, nhưng mỗi lần đều bị khí lưu mạnh mẽ áp chế không thể ra được.

Khí lưu càng lúc càng mạnh, dù nàng vô cùng vội cũng không thể làm được gì.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Vũ Lân, ngươi đừng xảy ra chuyện. Trong lúc vội vàng, hai mắt nàng đã đỏ hoe. Nàng phóng thích võ hồn, muốn dùng hết toàn lực lao ra.

Nhưng vào lúc này, bức tường trước phòng rèn vỡ ra, một thân hình to lớn rơi xuống, toàn thân lóe lên tia điện màu vàng. Hắn đụng ngã hai giá đựng kim loại hiếm, làm chúng đổ xuống đất, tạo ra một cái hố to hình người.

Long Vũ Tuyết ngẩn ngơ, sau đó liền bưng kín môi mình lại.

Trời ạ! Đây là... Mã đoàn trưởng!

Đúng vậy, thân thể to lớn như thế không thể là Đường Vũ Lân, chỉ có thể là Mã Sơn.

Mã Sơn, Hồn Đấu La cấp 84, Đường Vũ Lân?

Tuy rằng Long Vũ Tuyết biết Đường Vũ Lân rất mạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hắn có thể đánh ngã Đoàn trưởng Thiết Huyết Đoàn. Thật là không thể tưởng tượng được.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, khi Long Vũ Tuyết lao ra vừa hay nhìn thấy Đường Vũ Lân giống như không có chuyện gì đang nhấc chân mình ra khỏi đất. Hắn thản nhiên cầm Hoàng Kim Long Thương đi tới phòng rèn. Lúc này, tiếng cảnh báo đã vang lên, từng bóng người nhanh chóng chạy tới bên này, chính là cường giả chỗ quân pháp.

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nhún vai với Long Vũ Tuyết, Tướng tinh lập loè ánh sáng trên vai. Giờ phút này, Long Vũ Tuyết có chút thất thần, bởi vì nàng nhận ra cho tới giờ mình dường như chưa thực sự hiểu rõ người trước mặt này.

Hắn? Hắn sẽ không thật sự là ...

Người chỗ quân pháp kéo tới, Đoàn trưởng Thiết Huyết Đoàn Mã Sơn đã bò lên, chỉ là bộ dạng của hắn có hơi thảm. Quân phục trên người từ lúc biến thân đã không còn, lúc này, trên ngực hắn có mấy chục vết máu đan xen lẫn nhau, đó đều do Kim Long Kinh Thiên để lại. Hai nắm đấm ngược lại không có việc gì. Trong mắt lóe lên hung quang, trên đầu có vài vết xước, vết trầy trên tóc biến mất một cách tự nhiên.

Nhìn thấy người chỗ quân pháp đến, hắn không duy trì trạng thái võ hồn phụ thể nữa mà khôi phục bộ dạng ban đầu, nhưng trên mặt tràn đầy phiền muộn, tất nhiên hắn khiếp sợ nhiều hơn.

Không thể không khiếp sợ, mọi chuyện vừa xảy ra đã vượt khỏi dự liệu của hắn.

Dẫn đầu chỗ quân pháp là một vị Thượng tá, khi y nhìn thấy Đường Vũ Lân tướng mạo anh tuấn đứng ở nơi đó như một ngọn núi cao, tay cầm Hoàng Kim Long Thương thì không khỏi sững sờ.

Quân trang trắng như tuyết, tay cầm Hoàng Kim Long Thương, hắn quả thực có thể hấp dẫn bất kỳ ánh mắt của kẻ nào.

Nhưng khi y nhìn thấy Tướng tinh trên vai Đường Vũ Lân thì không khỏi biến sắc. Phản ứng đầu tiên của y rất giống Mã Sơn, làm sao lại có Thiếu tướng trẻ tuổi như vậy? Nhưng khác biệt là, y không xúc động như Mã Sơn.

Thượng tá bay tới, nhẹ nhàng rơi xuống trước người Đường Vũ Lân. Y chào hắn một cái, Đường Vũ Lân cũng đáp lại theo nghi thức quân đội.

"Trưởng quan, xin hỏi ngài thuộc ngành nào, đã xảy ra chuyện gì?" Trước khi biết rõ ràng thân phận thực sự của Đường Vũ Lân, y chỉ có thể xưng hô với hắn theo cấp bậc.

Đường Vũ Lân đáp lại theo nghi thức quân đội, trầm giọng nói: "Ta là Huyết Thần Doanh Huyết Cửu tân nhiệm, vừa rồi Thiết Huyết Đoàn Mã đoàn trưởng chất vấn thân phận của ta nên chúng ta động thủ. Đây là Huyết Thần Hoàn của ta, ngươi có thể kiểm tra."

Vừa nói, Đường Vũ Lân giơ tay trái lên, lộ ra Huyết Thần Hoàn trên cổ tay mình.

Nghe hắn nói mình là Huyết Cửu, Thượng tá chỗ quân pháp không khỏi há to miệng, mà lúc này, Mã Sơn mới từ phòng rèn đi ra cũng ngẩn ngơ.

Nếu lúc trước hắn hoàn toàn không tin lời nói của Đường Vũ Lân thì hiện tại, hắn đã tin vài phần. Không thể nào? Huyết Cửu? Nhưng thực lực của người ta có thể chiến thắng mình ở phương diện lực lượng. Mặc dù mình không dùng toàn lực, nhưng đối phương dùng toàn lực sao?

Sắc mặt Mã Sơn rất khó coi, mà Long Vũ Tuyết đứng cách đó không xa, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Mấy tháng ngắn ngủi, hắn mới tới quân đoàn có mấy tháng thôi, vậy mà đã từ Thiếu uý biến thành Thiếu tướng, còn là Huyết Cửu của Huyết Thần Doanh, chuyện này thật sự có thể sao? Nhìn bề ngoài chuyện này rất khó có thể xảy ra, nhưng khi hắn đánh bay Mã Sơn, trong lòng Long Vũ Tuyết đã dần tin điều đó là có thể.

Thượng tá chỗ quân pháp kiểm tra Huyết Thần Hoàn của Đường Vũ Lân rồi cung kính trả lại cho hắn, lần nữa hành lễ, "Cảm ơn trưởng quan phối hợp."

Nói xong, y quay người đi tới chỗ Mã Sơn, "Mã đoàn trưởng, xin chào."

Mã Sơn trợn mắt há mồm nói: "Không thể nào? Hắn thật sự là?"

Thượng tá chỗ quân pháp nghiêm túc nói: "Thân phận xác minh không sai, trưởng quan là Huyết Cửu tân nhiệm, sáng hôm nay vừa hoàn thành nghi thức trao quân hàm."

Mã Sơn nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy mình gặp phiền toái rồi.

Đúng lúc này, Đường Vũ Lân đi nhanh tới, trầm giọng nói: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì, ta và Mã đoàn trưởng chỉ là tranh đấu khí phách, không phục lực lượng của đối phương nên đọ sức một thoáng, chỉ là động tĩnh hơi lớn dẫn đến phiền toái không cần thiết. Chuyện này có thể bỏ qua hay không? Nếu lần sau chúng ta luận bàn sẽ đến phòng đối chiến. Tất cả đồ vật phá hư chúng ta sẽ tự sửa, thế nào?"

Thượng tá chỗ quân pháp nhìn Mã Sơn đang líu lưỡi, lại nhìn Đường Vũ Lân vẻ mặt ôn nhu, vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra. Y ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, nhưng hai vị trưởng quan, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Dù sao động tĩnh lớn như vậy, chúng ta cũng không xử lý tốt."

Nói xong, hắn chào Đường Vũ Lân và Mã Sơn, mang theo người chỗ quân pháp rời đi.

Đường Vũ Lân than nhẹ một tiếng, "Mã đoàn trưởng, hiện tại ngươi đã nhận thức thân phận của ta chưa?"

Mã Sơn nuốt một ngụm nước miếng, sờ sờ đầu trọc của mình, "Này là chuyện gì a! Nhưng ngươi, ngươi thật sự là Huyết Cửu?"

Đường Vũ Lân bật cười nói: "Nếu không chúng ta tới phòng đối chiến đánh một trận?"

Mã Sơn khoát tay áo, "Không cần, quân pháp nói ngươi phải thì ngươi nhất định là thế. Là ta lỗ mãng, chuyện này là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi."

Đường Vũ Lân nhún vai, "Không cần xin lỗi, nhưng Mã đoàn trưởng, nơi này của ta bị phá hư, ngươi cần sửa lại giúp ta."

"Không sao, giao cho ta." Mã Sơn tính tình thẳng thắn, không chút do dự đáp ứng, đồng thời trong lòng thầm cảm kích. Quân đoàn Huyết Thần quy định phi thường nghiêm khắc, tuy rằng hắn tính cách ngang ngược nhưng biết rõ, nếu vi phạm quy định thì có kết cục gì. Hắn là Đại tá, Đường Vũ Lân là Thiếu tướng, vừa rồi hắn đã phạm thượng mà không có lý do gì. Hắn muốn bắt Đường Vũ Lân trong khi không đủ chứng cứ, là hắn sai, hoàn toàn không có lý. Nếu Đường Vũ Lân tiếp tục truy cứu, hắn sẽ gặp phiền phức lớn, chẳng những bị trừ công huân, thậm chí còn bị giam giữ một thời gian. Nếu vậy thì mặt mũi ném đi được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro