Chương 1047: Kiếm hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tinh Lan phun ra ba chữ, mỗi một chữ vang lên, kiếm ảnh trên đỉnh Tinh Thần Kiếm đều tăng ba mét, khi nàng vung mạnh một kiếm này, trên bầu trời dường như có một dòng ngân hà chiếu xuống, rõ ràng khoảng cách giữa hai bên là hàng trăm mét, nhưng kiếm ảnh kia trong chốc lát đã tới trước mặt Cuồng Phong Đao Ma Tư Mã Kim Trì.

Sắc mặt Tư Mã Kim Trì thay đổi, nhưng Trảm Long Đao không chút do dự quét ngang.

Đao ảnh cực lớn mang theo tiếng cự long kêu rên vang vọng khắp trời xanh va chạm với kiếm ảnh Kiếm Tinh Hồn mang theo khí tức thiên hà đáng sợ.

Trận đấu bắt đầu không bao lâu, nhưng vào lúc này đã triển khai va chạm cuối cùng.

Khoảnh khắc đao hồn và kiếm hồn tiếp xúc, bầu trời đột nhiên bị xé rách, toàn bộ sân đấu rung lên dữ dội. Ngay sau đó, ở trung tâm va chạm xuất hiện một vòng xoáy màu đen rất lớn. Vô số ngôi sao bị cắn nuốt, tiếng Long ngâm thê lương dừng lại.

Ánh mắt khán giả đông cứng lại. Nhưng ngay sau đó, một tiếng vỡ vụn như xé rách cả thế giới vang lên.

Mặt đất rạn nứt, giữa đài thi đấu xuất hiện rất nhiều hố lớn.

"Ầm, ầm, ầm!"

Tiếng nổ vang lên liên tục, vô số quang ảnh vỡ tan trên bầu trời.

Kiếm khí giăng khắp nơi, đao mang cuồng dã bộc phát một cách sống động trên sân đấu.

Trước Hồn Đạo ti vi, Nhạc Chính Vũ và Hứa Tiểu Ngôn ngẩn người.

"Nàng, nàng đã đến một bước này sao? Kiếm hồn? Kia là kiếm hồn?" Hứa Tiểu Ngôn ngơ ngác nhìn toàn bộ màn hình bị ánh sáng bao trùm.

Nhạc Chính Vũ bất tri bất giác siết chặt tay, mặc dù trước đó hắn từng nói với Hứa Tiểu Ngôn, hắn thua U Linh Vương không chỉ vì vận khí, nhưng sâu trong lòng, hắn sao không phải cho rằng đối phương may mắn nên mới có thể tiến vào vòng sau?

Nhưng hiện tại hắn không cho là vậy nữa. Nếu có thực lực tuyệt đối, dù đối phương có vận khí tốt thì thế nào?

Công kích trận chiến này giữa Cuồng Phong Đao Ma Tư Mã Kim Trì và Diệp Tinh Lan, bây giờ hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên mạnh mẽ hơn nữa! Hắn, Nhạc Chính Vũ, truyền nhân dòng chính của gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ, dù thế nào cũng không thể bị đồng bạn bỏ xa.

Mãnh liệt đứng người lên, Nhạc Chính Vũ thở sâu, "Ta đi tu luyện!" Nói xong, hắn rời đi mà không quay đầu lại.

Hứa Tiểu Ngôn nhìn màn hình, lại nhìn Nhạc Chính Vũ sải bước đi, nàng cũng đứng người lên, trên mặt nở nụ cười, "Tinh Lan, vậy mới tốt chứ, nhưng chúng ta cũng sẽ không thua ngươi." Nói xong, nàng liền đuổi theo hướng Nhạc Chính Vũ rời đi.

Tiếng nổ kéo dài thật lâu, hơn mười mấy giây mới dần lắng xuống. Trên sân đấu chỉ có một thân ảnh đứng vững vàng. Trảm Long Đao rơi trên đất, bề ngoài lưu lại nhiều vết kiếm. Mà cô gái đối diện đã hoàn toàn biến mất trong va chạm kinh khủng vừa rồi.

"Kiếm tốt!" Tư Mã Kim Trì hét lớn, sau đó vác Trảm Long Đao bước đi.

"Ba~!" khoang thuyền Tinh Đấu mở ra.

Diệp Tinh Lan sắc mặt tái nhợt ngồi dậy từ khoang thuyền Tinh Đấu, lúc này làn da khắp người tái nhợt, không khoẻ mạnh.

"Tinh Lan tỷ, nàng không sao chứ?" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Từ Lạp Trí.

"Lạp Trí, ta..." Hừ nhẹ một tiếng, nàng lại ngã vào khoang thuyền Tinh Đấu.

Từ Lạp Trí hoá thành cơn gió mập mạp, xông vào bên trong. Lúc này hắn bất chấp Diệp Tinh Lan không mảnh vải che thân, vội vàng ôm nàng ra khỏi khoang thuyền Tinh Đấu, đặt nàng nằm trên giường bên ngoài.

Diệp Tinh Lan khí tức yếu ớt, may mắn nhịp tim vẫn vững vàng, hiển nhiên là tiêu hao hết.

Trong khoang thuyền Tinh Đấu không tiêu hao hồn lực, chỉ tiêu hao tinh thần lực và tâm lực. Muốn chém ra một kiếm dễ vậy sao?

Kiếm hồn của nàng chưa bao giờ ngưng thực như hôm nay.

--------------------

"Thi đấu bắt đầu!"

Nguyên Ân Dạ Huy nhìn đối thủ của mình với ánh mắt sáng rực. Đối thủ của nàng có vóc dáng trung bình, từ bên ngoài không nhìn ra đặc điểm gì. Trong đầu nàng hiện lên thông tin của đối phương.

Số 222, tên hiệu Tu La Vương. Võ hồn, Phệ Huyết Sư.

Trong 16 tuyển thủ ở vòng 16, vị này xếp thứ bảy, đứng nhất tổ của y, nổi tiếng với sự khốc liệt, thích đánh bại đối thủ bằng thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng thực lực thật sự mạnh mẽ, Thất Hoàn Hồn Thánh, Nhị tự Đấu Khải Sư, tuyệt đối là người nổi bật trong Hồn Thánh.

Nguyên Ân Dạ Huy hơi híp mắt lại. Nàng đứng ở đó, bộ dáng nam tử, nhìn rất bình thường, không có gì đặc biệt, rất khó để người ta phán đoán.

Ở giai đoạn thi đấu vòng tròn, Nguyên Ân Dạ Huy xếp thứ hai trong tổ. Vị trí nhất tổ là người được đánh giá có khả năng đạt giải quán quân nhất, tỷ lệ đặt cược một ăn 0,5. Thực lực của vị kia quả thực nàng không thể chống lại được.

Trọng tài đến, không khác gì các trận đấu khác, sau khi xác định hai bên sẵn sàng thì tuyên bố thi đấu bắt đầu!

"Ngao ngao ngao ----" Tu La Vương ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc, lập tức khơi dậy sự nhiệt tình của khán giả. Trong nhất thời, tiếng hoan hô vang lên liên tiếp.

Nhìn từ bên ngoài, Nguyên Ân Dạ Huy và Tu La Vương có chút giống nhau, nhưng khi thi đấu bắt đầu, song phương đã thể hiện điều khác biệt.

Theo tiếng rống, từ người Tu La Vương bắn ra một tầng huyết sắc. Giao thủ ở cấp bậc này, không ai có suy nghĩ sẽ may mắn, vì vậy vừa lên y đã phóng thích Nhị tự Đấu Khải.

Bộ lông màu đỏ như máu nháy mắt bao phủ toàn thân, dáng người bình thường bỗng trở nên khôi vĩ, cộng thêm Đấu Khải, y đã cao bốn mét, toàn thân đều toả ra khí tức khát máu.

Võ hồn Phệ Huyết Sư trời sinh có năng lực khát máu, có thể khiến y luôn ở trong trạng thái giống khi ăn Khát Máu Bánh Bao Đậu của Từ Lạp Trí, tuy nhiên có thể duy trì tỉnh táo. Nhược điểm duy nhất là hồn sư Phệ Huyết Sư có tính cách quái gở, trong quá trình chiến đấu không dễ thu tay.

Ba tím bốn đen, bảy hồn hoàn từ dưới chân bay lên. Người dự thi có thể bước vào vòng này, phối trí hồn hoàn chắc chắn hồn sư bình thường không thể so sánh.

Nguyên Ân Dạ Huy không phô trương như đối thủ, chỉ bước ra, nhanh chóng tiếp cận đối phương. Đồng thời, trên người nàng dâng lên sáu hồn hoàn. Hơi nheo mắt lại, nàng nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình.

Tu La Vương nhìn Nguyên Ân Dạ Huy đang nhanh chóng đến gần mình, huyết quang trong mắt ngày càng nồng đậm. Bởi vì Nguyên Ân Dạ Huy không phóng thích Đấu Khải đã lao về y.

Ngươi xếp thứ hai trong tổ, đối mặt với ta mà không phóng thích Đấu Khải? Lát nữa nhất định phải làm ngươi chết khó coi, xé sống có vẻ là ý tưởng không tồi.

Vừa nghĩ, Tu La Vương vừa sải bước lao về phía Nguyên Ân Dạ Huy. Cho tới lúc này, Nguyên Ân Dạ Huy mới phóng thích võ hồn.

Từng vầng sáng từ người nàng bay ra ngoài, không khí đột nhiên chấn động kịch liệt. Thân thể nàng kéo lên, võ hồn Thái Thản Cự Viên phóng thích. Thân thể trong giây lát cao hơn sáu mét, Đấu Khải màu vàng óng ánh xuất hiện, nhưng không có cánh, thân thể hùng tráng thoáng một cái đã vượt qua đối thủ.

Tu La Vương đang vọt tới trước bỗng ngừng lại, hai tay mở sang hai bên, mỗi đầu ngón tay bắn ra những móng vuốt sắc nhọn, dài ba thước, trên đó phóng ra mùi huyết tinh nhàn nhạt. Cơ thể nhảy lên nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến đỉnh đầu Nguyên Ân Dạ Huy. Móng vuốt khép vào trong, tóm lấy đầu Nguyên Ân Dạ Huy trong tích tắc.

Tốc độ của y rất nhanh, giống như một tia chớp màu máu, vị này không chỉ là Chiến hồn sư Hệ cường công, mà tốc độ không hề kém hồn sư Hệ mẫn công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro