Chương 909: Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cỗ kiếm ý kinh thiên từ trên người Đa Tình Đấu La bắn ra, trước đó bị áp chế hồi lâu, khi cỗ kiếm ý này vừa xuất hiện thì lập tức có khí thế bễ nghễ thiên hạ. Kiếm ý mạnh mẽ thậm chí gạt Thất Thải Độc Chướng trên không trung ra, để lộ ánh mặt trời chiếu vào trong sơn cốc.

Diệp Tinh Lan đứng phía sau cảm nhận được kiếm ý trên người Đa Tình Đấu La thì hai mắt lập tức sáng lên. Võ hồn của nàng cũng là kiếm, cảm thụ kiếm ý của cường giả mạnh hơn có trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện của nàng.

"Ba loại linh vật mười vạn năm." Nam tử áo tím nghiến răng nghiến lợi nói.

Đa Tình Đấu La căn bản không để ý tới, lạnh lùng nói: "Tám loại, thiếu một loại cũng không được. Nếu không, ta giết hết bọn ngươi ở chỗ này cũng không có gì khó. Với năng lực nuôi dưỡng của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, không lâu nữa sẽ bồi dưỡng được đủ thiên tài địa bảo. Đường Môn ta quản thúc các ngươi quá lỏng lẻo, vậy về sau sẽ khống chế toàn bộ nơi này trong tay. Sáu người các ngươi có tu vi mười  vạn năm, cũng không tệ lắm."

Hồng y nữ tử Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ phẫn nộ quát: "Ngươi không nên quá phận, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Ta cũng không tin hợp lực sáu người chúng ta lại không thể đánh chết ngươi. Dù có chết ta cũng không để cho ngươi thực hiện được."

"Không tin? Được." Trong mắt Tang Hâm bắn ra thần quang, kiếm ý ngập trời trước đó trong chớp mắt trở nên ngưng thực. Một thanh cự kiếm khổng lồ dài trăm trượng xuất hiện, cùng lúc đó, một chất lỏng màu bạc từ trong cơ thể hắn trào ra, nhanh chóng hoá thành một bộ khải giáp màu bạc, bao phủ thân hình hắn ở trong đó.

Khải giáp màu bạc sáng lấp lánh, sau lưng có ba đôi cánh. Áo giáp giống như vật sống, bên trong có vầng sáng lưu chuyển. Trên khải giáp hoa lệ có vô số hoa văn, thân thể Đa Tình Đấu La cũng cao tới ba mét, người ở hạch tâm, các chỗ khác đều là Đấu Khải.

Hắn vừa nhấc tay, cự kiếm trên không trung kia đã chắn ngang phía trên Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, kiếm khí vô cùng khủng bố lan tràn, xung quanh cự kiếm trăm mét xuất hiện hàng ngàn thanh kiếm nhỏ.

Trên mặt nạ Tứ tự Đấu Khải của Đa Tình Đấu La có hình hoa hồng, mà giờ khắc này, đôi mắt hắn trở nên ôn nhu như nước, dường như tràn đầy nỗi nhớ vô tận.

Tứ tự Đấu Khải, Cực Hạn Đấu La!

Đường Vũ Lân và đồng bạn chỉ trước khi Học Viện Sử Lai Khắc bị huỷ diệt mới được nhìn thấy lực chiến cá nhân mạnh nhất đương kim thế gian trên người Kình Thiên Đấu La, và đây là lần thứ hai.

Toàn bộ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn run rẩy kịch liệt, ngay cả hai long hồn đang quay xung quanh Cổ Nguyệt cũng chậm lại. Trong thiên địa dường như chỉ còn lại kiếm ý đầy quyến luyến kia, Thất Thải Độc Chướng trên không cơ hồ ngay lập tức bị đánh nát, trực tiếp bay đi.

Nếu như ngửa đầu nhìn lên trời thì thậm chí sẽ phát hiện dường như ánh mặt trời cũng biến thành cự kiếm. Mũi kiếm chỉ, chính là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

"Thần cấp, sao có thể, đây là Thần cấp!" Thanh âm nam tử áo tím run rẩy, sắc mặt càng trắng xám.

Thanh âm ôn nhu của Đa Tình Đấu La vang vọng khắp sơn cốc, "Nếu như là Kim Nhãn Hắc Long Vương Đế Thiên có lẽ còn có thể chiến một trận với ta, các ngươi bất quá chỉ là thực vật tu luyện mà thành, có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu? Làm sao có thể giỏi chiến đấu? Đừng nói là sáu người, dù có mười người ta cũng có thể xé nát các ngươi ở nơi này. Hiện tại ngươi còn cho rằng hai Long chủ kia có thể ngăn ta rời đi sao? Ngươi còn cho rằng ta không thể đem sáu người các ngươi lần nữa hoá thành linh vật sao?"

Phía sau nam tử áo tím, một nam tử áo trắng sắc mặt thay đổi, nói: "Nhân loại đã cường đại như thế sao?"

Đa Tình Đấu La lạnh nhạt nói: "Đúng là như thế. Vì vậy, bây giờ các ngươi còn cho rằng nhiều năm qua, Đường Môn thủ hộ các ngươi không có ý nghĩa gì sao? Trên thế giới này bây giờ có gần mười vị cấp độ bán Thần như ta. Không cần quá nhiều, chỉ cần hai đồng sự tới đây, ngay cả hai Long chủ của các ngươi cũng không chống đỡ được. Dù sao bọn nó không có bản thể phụ trợ. Đến lúc đó, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu. Nhớ đến các ngươi tu luyện không dễ, có các ngươi cũng có thể phát huy tốt hơn tác dụng của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, thúc đẩy nhiều thiên tài địa bảo sinh trưởng hơn, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Tám loại linh vật mười vạn năm, một loại cũng không thể thiếu."

Nam tử áo tím lúc này đã chán nản, "Đa Tình Đấu La, trước tiên hãy thu lại năng lực. Chúng ta thương lượng là được."

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Tang Hâm vẽ lên một vòng tròn, kiếm ý ngập trời kia cũng thu lại, hắn rơi xuống mặt đất, nhưng không có ý thu hồi Tứ tự Đấu Khải. Cự kiếm trăm trượng trên không trung từ trên trời giáng xuống, rơi xuống phía sau hắn, hoá thành một thanh trường kiếm màu bạc.

Đa Tình Kiếm!

Đây chính là Đa Tình Kiếm uy chấn đại lục của Đa Tình Đấu La.

Đạo là vô tình lại hữu tình, Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm. Những lời này dùng để hình dung hai đại cường giả siêu cấp của Đường Môn.

Vô Tình Đấu La rất ít khi giết người, nhưng Đa Tình Đấu La lúc còn trẻ chính là sát thần, khi hắn còn ở Đấu Hồn Đường và là một Đấu giả, đã có vô số ác nhân chết trong tay hắn. Hắn trở thành đương đại Phó điện chủ Đấu La Điện hoàn toàn là dựa vào thực lực của mình. Nhưng chính vì hắn ghét ác như thù, không hề lưu tình với địch nhân nên mới không thể trở thành Điện chủ, mà chỉ là Phó điện chủ. Luận tu vi, hắn không ở dưới Vô Tình Đấu La.

Lúc này Cổ Nguyệt đã bay về bên cạnh Đường Vũ Lân, tò mò nhìn bộ Tứ tự Đấu Khải cực kỳ mỹ lệ có sáu cánh và cao tới ba mét phía trước.

Nam tử áo tím Khỉ La Úc Kim Hương thở dài, nói: "Đa Tình Đấu La, ngươi thắng. Trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, trừ sáu người chúng ta còn có 16 loại thiên tài địa bảo mười vạn năm. Nhưng ngươi cũng nên biết, dưới sự khống chế của chúng ta, bọn chúng không thể ra đời trí tuệ cao cấp, nhưng bản thân bọn chúng là hồn thú hệ thực vật, khi sinh mệnh bị uy hiếp thì sẽ phản kháng, những người này cần đánh bại bọn nó mới được. Lực chiến đấu của bọn nó sẽ mạnh hơn hồn thú vạn năm bình thường, nhưng không thực sự là cấp độ mười vạn năm."

Đa Tình Đấu La nhẹ gật đầu, đây là sự thật. Mặc dù có sáu hung thú áp chế, không để nhiều thực vật chính thức hoá thành hồn thú mười vạn năm, nhưng năng lượng của bọn nó đạt đến cấp độ kia thì tự nhiên cũng sẽ đạt đến cảnh giới đó.

Đường Vũ Lân tò mò hỏi: "Vì sao không để bọn nó sinh ra trí tuệ? Nếu như vậy, thực lực của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn không phải mạnh hơn sao?"

Nam tử áo tím lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta không muốn sao? Không phải không muốn, mà là không thể. Những linh vật như chúng ta đều dựa vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mà gia tốc sinh trưởng, sinh trưởng một vạn năm tương đương với tu vi mười vạn năm. Trong một vạn năm đương nhiên là vô sự, nhưng khi tu luyện tới vạn năm và có tu vi tương đương mười vạn năm thì sẽ xuất hiện thiên kiếp. So với hồn thú loại động vật, chúng ta yếu ớt hơn nhiều, muốn chống đỡ thiên kiếp càng thêm khó. Huống chi chúng ta cũng không có mười vạn năm thời gian tẩy lễ. Lúc đầu, thực vật đạt đến tu vi mười vạn năm thì hầu như sẽ phải chết. Cho đến rất nhiều năm sau, do tác động từ vận khí và bản thể, nơi này mới bắt đầu có hung thú ra đời. Nhưng là trong trăm không có một. Nói cách khác, nơi này xuất hiện 100 hồn thú mười vạn năm mới có thể có một người vượt qua thiên kiếp lần thứ nhất, mà vượt qua thiên kiếp lần thứ hai cũng chỉ có một mình ta."

"Nhưng dù vậy, ta hoàn toàn có thể khẳng định, dù thế nào ta cũng không thể vượt qua thiên kiếp lần ba. Do đó, trong tình huống không nắm chắc, chúng ta thà rằng khiến chúng nó không ra đời trí tuệ, không có trí tuệ thì không phải chịu trời phạt. Sẽ có thiên kiếp nhưng nó sẽ yếu hơn nhiều. Với sự giúp đỡ của chúng ta, bọn nó có thể sống lâu hơn một chút."

"Có sáu người đột phá tu vi mười vạn năm, đây là số lượng nhiều nhất kể từ khi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn ra đời. Trong một vạn năm nữa, rất khó nói chúng ta sẽ còn bao nhiêu người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro