Chương 924: Lên núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Đường Vũ Lân leo lên ngọn núi đầu tiên, hắn bắt đầu hiểu tại sao nơi này lại có quy định như vậy.

Leo lên những ngọn núi tuyết chắc chắn là một thử thách về ý chí. Trong tình huống không sử dụng võ hồn, cho dù hồn sư có hồn lực dồi dào cũng rất khó tiến lên.

Tuyết trên núi phủ rất dày, đi lại rất khó khăn, hơn nữa địa hình dốc, nhiệt độ ngày càng thấp, lại ở trên cao nguyên, không khí rất loãng.

Với tố chất thân thể hắn, sau khi leo lên một ngọn núi tuyết, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn. Nếu là người bình thường thì không thể hoàn thành nếu không có sự trợ giúp của thiết bị hiện đại.

Nhưng hắn rất thích cảm giác này. Hắn thích phần ma luyện này.

Hơi điều chỉnh một chút, hắn nắm lấy vài nắm tuyết trên mặt đất để ăn. Sau đó hắn nhảy người lên, trực tiếp nhảy qua đỉnh núi sang sườn bên kia.

Tuyết đọng dày đặc là tấm đệm tốt nhất, thân thể hắn nhanh chóng trượt xuống, dọc theo sườn núi tuyết dốc mà lao xuống.

Cũng chỉ có hắn dám làm như thế, đổi lại là người khác thì nhất định sẽ lo lắng mình trượt xuống vực sâu thì sẽ như thế nào.

Đường Vũ Lân duỗi người ra, tăng diện tích tiếp xúc với mặt tuyết càng nhiều càng tốt, để không rơi vào hố tuyết dày, thân thể tiếp tục tăng tốc, bột tuyết bay vụt qua hai bên, tinh thần lực nở rộ, hắn cảm thấy phía dưới có khả năng sẽ đi qua nơi nguy hiểm, vì vậy không ngừng điều chỉnh hướng đi của mình và tránh những nơi nguy hiểm đó.

Lên núi mất hơn một giờ nhưng xuống núi chỉ mất vài phút mà thôi. Thấy sắp xuống chân núi, Đường Vũ Lân co chân lên, mượn lực quán tính tiếp tục trượt về phía trước cho tới chân núi đối diện, thậm chí còn vọt lên trên mấy chục thước, thân thể hắn mới ổn định lại. Hai chân khẽ khuỵ xuống, Đường Vũ Lân thuận thế ngồi lên, toàn thân ở trong phần tuyết đọng trên vách núi.

Sảng khoái! Cái cảm giác trượt tuyết này!

Tuyết trên núi phi thường dày, Đường Vũ Lân đã được học qua những tri thức tương ứng. Trong tình huống này, hắn phải hết sức không tạo ra tiếng động, nếu không rất dễ khiến cho tuyết lở. Vì vậy, hắn cố nén xúc động muốn hoan hô, bò lên vách núi, gần như nửa người hắn ở trong tuyết và leo lên một cách khó khăn.

Hắn không sử dụng võ hồn, nhưng đôi tay lại rắn chắc như thép, thậm chí không cần dùng Kim Long Trảo cũng có thể nắm chắc vách núi và leo lên.

Cũng không phải tất cả các ngọn núi đều dốc đứng, sau mỗi đoạn dốc lại có một đoạn bằng phẳng, hắn liền đứng dậy tiếp tục đi. Theo chỉ dẫn của thiết bị định vị, hắn đã leo hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.

Đích đến ngày càng gần, mà lúc này, hắn đã hoàn toàn đi vào trong núi tuyết.

Những đỉnh núi trước mặt ngày càng cao, địa hình ngày càng hiểm trở. Đường Vũ Lân ngồi trên đỉnh núi, rốt cuộc cũng cảm thấy uể oải.

Đã một ngày trôi qua, hắn cũng không biết mình đã leo qua bao nhiêu đỉnh núi, chẳng qua bây giờ đã không nhìn thấy đường đi tới nữa rồi.

Trời dần tối đen, đích đến vẫn không có tin tức, tuy rằng với thể lực của mình, hắn vẫn có thể tiếp tục đi về phía trước. Nhưng nhiệt độ ban đêm trên núi tuyết quá thấp, hiện tại hắn cảm giác được, nhiệt độ xung quanh chỉ sợ đã thấp hơn -50 độ rồi. Nó khiến thân thể hắn tiêu hao nhiệt lượng rất nhanh.

Ngay cả khi chắc chắn, ngươi cũng phải lưu cho mình một đường lui, nếu không một khi xảy ra vấn đề thì sẽ phiền phức rồi.

Về phần nghỉ ngơi như thế nào, ngược lại không làm khó được hắn.

Hắn đào một động tuyết trên núi, sau đó cuộn mình đi vào, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra chăn nệm, ngăn cách với băng tuyết xung quanh. Không thể nói là thoải mái dễ chịu, nhưng ít nhất không bị gió lạnh thấu xương bên ngoài thổi đến, cuối cùng thì vẫn tương đối thoải mái.

Đây cũng là một kinh nghiệm tuyệt vời. Hắn đẩy chăn lên, đè ép tuyết đọng xung quanh thành một vùng rắn chắc. Đường Vũ Lân bắt đầu thu liễm khí tức bản thân, khiến nhiệt độ cơ thể mình dần hạ thấp, vòng xoáy huyết mạch và vòng xoáy hồn lực trong cơ thể vận chuyển trơn tru hơn.

Khi tu vi của hắn càng gần cấp 60, trong vòng xoáy hồn lực đã mơ hồ xuất hiện một tinh thể, hồn hạch dường như muốn ngưng kết thành công rồi. Một khi hồn hạch hoàn thành, vậy thì cơ thể hắn sẽ tự thành tuần hoàn. Cho dù không có thiên địa nguyên lực ở bên ngoài rót vào thì cũng đủ để tự cung tự cấp.

Một đêm minh tưởng, khi Đường Vũ Lân tỉnh lại thì đã tràn đầy năng lượng trở lại. Hắn không vội vã ra ngoài, mà ở trong động tuyết ăn vài thứ. Mùi vị của lương khô chắc chắn là không ngon, rất cứng, nhưng hắn vẫn cần bổ sung năng lượng.

Khi hắn chui ra khỏi động tuyết, gió lạnh thổi vào người thì nhất thời linh hồn hắn rùng mình một cái, người cũng chợt bừng tỉnh.

Hắn di chuyển thân thể một lúc, khí huyết và hồn lực trong cơ thể gia tốc vận chuyển, lập tức, từng đợt dao động khí huyết nóng rực từ người hắn bắn ra. Có thể nhìn thấy xung quanh người hắn xuất hiện một tầng sương trắng. Hơi nước tràn ngập, khí tức như lửa.

Đường Vũ Lân hít sâu mấy lần, hấp thu chất dinh dưỡng trong không khí loãng. Nhìn lại thiết bị định vị của mình, hắn nhảy lên và tiếp tục lên đường.

Các đỉnh núi phía trước ngày càng dốc hơn, thân núi gần như dựng đứng 90 độ, mà đó là con đường duy nhất của hắn. Theo màn hình hiển thị trên thiết bị định vị, vượt qua ngọn núi này, điểm đến của chuyến đi dường như đã tới.

Nhưng ngọn núi này thực sự quá khó leo rồi, bởi vì vách đá gần như dựng đứng nên tuyết đọng không quá nhiều, nhưng lại có rất nhiều gờ băng trơn. Có thể thấy leo lên bằng tay không khó như thế nào.

Từ nhỏ Đường Vũ Lân đã dưỡng thành tính bất khuất, đối mặt với khó khăn, sau khi suy nghĩ một lát hắn đã có chủ ý.

Không thể vận dụng võ hồn đúng không, thậm chí nếu vận dụng lực lượng Kim Long Vương cũng bị coi là phạm quy thì hắn chỉ có thể dùng thuần tuý lực lượng cơ thể rồi.

Trước tiên ổn định lại thân thể mình, sau đó tay phải như đao đột nhiên đâm vào bức tường băng trước mặt.

"Phốc" một tiếng, bàn tay phải đã đâm vào. Mặc dù băng trên núi vô cùng kiên cố, nhưng đối với lực lượng kinh khủng của Đường Vũ Lân, băng cứng cũng không là gì.

Vững chắc treo mình trên mặt băng, tay kia của Đường Vũ Lân cũng dùng phương thức tương tự đâm vào trong băng cứng. Đầu tiên hắn thử độ cứng của băng, sau đó cơ bắp hai tay gồng lên, dùng sức kéo xuống một phát. Dưới tác dụng của lực mạnh, hắn trực tiếp kéo người mình lên.

Đây chính là thuần tuý dựa vào lực cánh tay. Bay lên khoảng 10 mét, thế xông đã hết, hai tay Đường Vũ Lân lại hướng ra ngoài, đâm vào mặt băng.

Nếu không phải sợ mặt băng không chịu nổi lực quá lớn mà sụp đổ, mỗi lần kéo sẽ không chỉ bay lên 10 mét. Nhưng vì lý do an toàn, Đường Vũ Lân chỉ có thể làm như vậy.

Hắn cứ bay lên rồi lại rơi xuống mặt băng, hai tay hắn vững vàng đục băng, mỗi lần kéo đều khiến mình treo trên tường băng một cách chắc chắn. Sau đó hắn lại nhanh chóng bay lên, tốc độ vô cùng nhanh. Hắn giống như một con ếch, không ngừng nhảy liên tục trên tường băng, giống như đang nhảy cầu.

Tường băng dựng đứng này cao hơn nghìn mét, nhưng hắn chỉ dùng 15 phút đã lên đến đỉnh núi.

Hắn lắc lắc cánh tay tê rần của mình, thoáng hoạt động những ngón tay đỏ ửng vì lạnh. Khí huyết tuần hoàn trong cơ thể một vòng, chúng đã tự nhiên khôi phục. Đây là lợi ích của một cơ thể cường tráng. Đặc biệt là sau khi dùng Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, cường độ khí huyết của Đường Vũ Lân gần đây lại gia tăng. Hắn thậm chí cảm giác được, nếu tiếp tục như vậy thì không lâu nữa, hắn có thể trùng kích tầng phong ấn Kim Long Vương thứ 10.

Đối với tầng phong ấn thứ 10, Đường Vũ Lân vừa mong đợi vừa lo lắng.

Lão Đường đã ngủ say rất lâu, nhưng trước đó đã nói với hắn, chín tầng phong ấn phía sau mới là khó đối phó nhất. So với chín tầng phong ấn phía sau, chín tầng phong ấn phía trước giống như là để hắn thích ứng với năng lượng Kim Long Vương. Trong chín tầng tiếp theo, năng lượng phong ấn trong từng tầng cực kỳ kinh khủng, nếu không thể hấp thu thì sẽ vẫn diệt. Vì vậy, nếu không có chuẩn bị chu đáo thì không thể hành động.

Nhưng đi cùng với khó khăn và nguy hiểm chính là kỳ ngộ cực lớn. Không hề nghi ngờ, khi tầng phong ấn thứ 10 được cởi bỏ, hồn hoàn thứ năm mà huyết mạch Kim Long Vương giao cho hắn sẽ phi thường cường đại, vượt xa bốn kỹ năng trước.

Tiếp tục đi lên đỉnh núi, địa thế trở nên bằng phẳng hơn, điều này trước đó không nhìn thấy. Đường Vũ Lân một bước ngắn một bước dài tiếp tục đi về phía trước, lại bò qua một ngọn núi nữa, hắn phát hiện bên kia sườn núi không phải là địa hình đi xuống dưới nữa mà là một bình nguyên toạ lạc trên đỉnh núi. Chính xác mà nói, đó là một tuyết nguyên.

Trên khu vực tuyết nguyên kia giăng đầy doanh trại, nhìn qua quy mô tương đối không nhỏ. Xung quanh có trạm gác, không có tháp canh. Bởi vì bị tuyết đọng bao trùm, thậm chí không nhìn ra chất liệu của những toà nhà này là gì.

Tuy nhiên, doanh trại rộng ít nhất một km vuông này thực sự tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro