Chương 972: 1 thắng 0 thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Kim Long Hống đánh tan sóng huỷ diệt, nhưng nó không thể ngăn cản Giang Ngũ Nguyệt, người đang ở trạng thái bá thể và vọt về phía trước.

Đúng lúc này, Kim Long Hám Địa xuất hiện, dưới khống chế tinh chuẩn của Đường Vũ Lân, tám con Kim Long gần như đồng thời chui ra dưới thân Giang Ngũ Nguyệt, đánh bay thân hình vô cùng to lớn của y lên 8 mét.

Nhưng Diệt Thế Bá Vương Trùng không hổ là hồn kỹ thứ sáu, mặc dù bị thay đổi phương hướng, nhưng sau khi dừng lại một chút, y mở hai cánh ra và khống chế được thân thể của mình tiếp tục lao về phía Đường Vũ Lân.

Tuy nhiên, đã có hai lần hoà hoãn, Đường Vũ Lân đã có đủ thời gian. Chân trái phía trước, chân phải phía sau, khom người lấy đà.

Cùng lúc đó, áo giáp trên người hắn biến thành mặt kính, Long hạch ở ngực toả sáng, tiếng Long ngâm vang lên theo dao động năng lượng xung quanh cơ thể hắn.

"Đương..."

Diệt Thế Bá Vương Trùng đánh vào Kim Long Bá Thể của Đường Vũ Lân, cả người y dừng lại trên không trung, lơ lửng một cách quỷ dị.

Dưới lực trùng kích cực kỳ cường hãn, toàn thân Đường Vũ Lân trượt về sau, tạo thành hai khẽ rãnh trên mặt đất.

Dù vậy, trong quá trình trượt, người Đường Vũ Lân rất ổn định. Đấu Khải Long Nguyệt nhanh chóng lập loè, Kim Long Bá Thể hấp thu năng lượng bị kích thích, Hoàng Kim Long Thương chỉ về phía trước, chỉ vào Giang Ngũ Nguyệt đang lơ lửng trên không trung.

Trong tiếng Long ngâm sục sôi, một con cự long màu vàng nhảy ra từ Hoàng Kim Long Thương, chính là Kim Long Kinh Thiên.

Lực phản chấn cực lớn khiến toàn thân Giang Ngũ Nguyệt chấn động kịch liệt, trước mắt liền biến thành màu đen. Sau đó, bóng tối biến thành ánh sáng, nhưng cơ thể hắn đã bị ánh sáng màu vàng đó thôn phệ.

Quang ảnh lóe lên, bên tai truyền đến âm thanh điện tử, "Thân thể tổn hại vượt qua 70%, vẫn lạc. Thua. 0 thắng 1 thua."

Trong ánh sáng lấp lánh, tất cả đau đớn đều biến mất. Giang Ngũ Nguyệt nhận ra mình đã trở lại trước sân vận động.

Ánh sáng lại lóe lên, Đường Vũ Lân cũng xuất hiện bên cạnh hắn. Chỉ là, phía sau hai chữ Tiểu Đường màu trắng bây giờ đã có thêm 1 thắng 0 thua.

Đây là thua?

Nếu nói lần trước đấu với Đường Vũ Lân, hắn còn chưa dốc toàn lực, e rằng thật sự làm người ta bị thương. Vậy lần này thì hoàn toàn khác. Hắn đã thua, thua triệt để, ngay cả năng lực ẩn giấu đều đã dùng đến. Nhưng tất cả đều bị một thương của Đường Vũ Lân giải quyết.

Giang Ngũ Nguyệt đứng đó hơi ngẩn người, sau đó hắn nghe Đường Vũ Lân lẩm bẩm, "1000 đồng này thật không đáng. Quá nhanh!"

Quá nhanh? Quá nhanh là gì? Giang Ngũ Nguyệt thật muốn gào vào mặt hắn, nhưng là người bại trận, y thấy mình không có tư cách để gào.

Ngũ Hoàn Hồn Vương lại đánh thắng Lục Hoàn Hồn Đế. Y luôn cho rằng trong đồng cấp không có ai là đối thủ của mình. Đây là vượt cấp a!

Không cam lòng, chiến ý vẫn cường thịnh như trước. Nhưng y không thể không thừa nhận, mình đã thua, hơn nữa còn thua tâm phục khẩu phục, đây thuần tuý là chênh lệch về lực lượng, thua ở lực lượng tuyệt đối. Người này, rốt cuộc cường đại đến trình độ nào?

"Ta đi đây." Giang Ngũ Nguyệt ủ rũ nói.

Đường Vũ Lân vội vàng đuổi theo, "Ngươi chán nản?"

"Ừ." Giang Ngũ Nguyệt không hề che giấu tâm tình của mình lúc này.

Đường Vũ Lân nói: "Là vấn đề huyết mạch, huyết mạch của ngươi bị ta ảnh hưởng quá lớn, cơ bản không thể phát huy ra sức chiến đấu chân chính. Chúng ta vốn không phải đối thủ. Nếu chúng ta là đồng bạn, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Xét về thực lực chính thức, ta chưa chắc mạnh hơn ngươi."

Giang Ngũ Nguyệt gãi gãi đầu, ngẫm lại Kim Long Cuồng Bạo Lĩnh Vực tăng phúc cho mình, "Hình như cũng đúng. Đáng tiếc, lần này không có thi đấu đoàn đội. Nếu không, hai chúng ta một đội, chắc chắn mọi việc sẽ thuận lợi."

Đường Vũ Lân cười thầm, gia hoả này đúng là thần kinh không ổn định, khôi phục thật nhanh.

"Đúng vậy! Nếu có hai đối hai, chúng ta có thể là một đội rồi." Nói đến hai đối hai, trong lòng hắn không khỏi nhớ Cổ Nguyệt Na. Hai đối hai, có ai có thể phối hợp với mình tốt hơn nàng? Nhưng hắn có thực sự muốn nàng phối hợp không? Hay là hy vọng nàng mất trí nhớ, luôn ỷ lại vào mình như bây giờ?

Đối với Cổ Nguyệt Na, cảm xúc của hắn rất phức tạp. Đặc biệt là bây giờ, dù thế nào cũng có cảm giác như là Cổ Nguyệt và Na Nhi dung hợp.

Kỳ thật bây giờ Cổ Nguyệt Na giống Na Nhi hơn. Trước kia, Na Nhi luôn không muốn rời xa hắn. Nhưng Đường Vũ Lân lại cảm giác được, nàng vẫn là Cổ Nguyệt như trước. Giữa các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bí ẩn này luôn canh cánh trong lòng hắn.

Nhưng dù thế nào, khi nàng xuất hiện trước mặt hắn, dùng thân thể bảo vệ hắn trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, Đường Vũ Lân hiểu nàng vẫn là nàng. Dù nàng là Cổ Nguyệt hay Na Nhi, nàng đều tốt với mình, chưa từng thay đổi.

Nhất định phải mau chóng trở thành Thiếu tá! Đường Vũ Lân dùng sức nắm chặt tay. Chỉ cần trở thành Thiếu tá, hắn có thể về gặp nàng.

Không rời khỏi Tinh Đấu Chiến Võng, nếu đã tiến vào, hắn muốn tới khu cơ giáp thử một chút.

Đi đến khu cơ giáp, tình huống cũng giống khu hồn sư bên kia, giao tiền, tiến vào. Chỉ là nhiều hơn một bước lựa chọn cơ giáp cận chiến hay cơ giáp viễn trình.

Đường Vũ Lân không chút do dự lựa chọn...

Viễn trình!

Khi hắn xuất hiện trong sân thi đấu thì phát hiện mình đang ở trong cơ giáp. Cơ giáp ở đây là loại bình thường nhất. Từ độ phức tạp trong điều khiển, nó hẳn là Hoàng cấp cơ giáp. Qua màn hình bên trong có thể nhìn thấy, cơ giáp có màu trắng, trong tay cầm một cây Hồn Đạo pháo và một tấm thuẫn. Đó là tất cả trang bị.

Chỉ có một Hồn Đạo pháo!

Đúng lúc này, phía đối diện lóe lên quang ảnh, một cơ giáp khác xuất hiện. Từ bên ngoài nhìn vào, nó lớn hơn cơ giáp của hắn một ít, có vẻ nặng hơn vài phần. Trong tay cầm một thanh trọng kiếm. Cơ giáp cận chiến! Trang bị không mạnh hơn của hắn bao nhiêu.

Đường Vũ Lân bật cười, Cơ Giáp chiến như vậy cũng thật thú vị.

Điều chỉnh Hồn Đạo pháo trong tay, có lẽ hắn đã quen với bộ điều khiển bên trong cơ giáp.

Thanh âm đếm ngược lại vang lên.

"Ba, hai, một, bắt đầu!"

Theo đó, cơ giáp đối diện lao về phía Đường Vũ Lân như một chiếc xe lu.

Cơ giáp tiêu chuẩn, loại cận chiến, cao 12 mét, nặng 8 tấn.

Cơ giáp tiêu chuẩn, loại viễn trình, cao 10 mét, nặng 6,5 tấn.

Nhìn đối phương nhanh chóng chạy về phía mình, Đường Vũ Lân lập tức khống chế cơ giáp giơ tay bắn về phía đối phương, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Viễn trình đối cận chiến, không hề nghi ngờ kéo giãn khoảng cách là quan trọng nhất.

Đạn của Hồn Đạo pháo có màu cam, sau khi bay lên không trung, trong chớp mắt gia tốc và lao thẳng tới cơ giáp cận chiến.

Cơ giáp cận chiến phản ứng rất nhanh, cơ thể khẽ lắc, giống như là bị trượt chân, nhưng chỉ có thân thể nghiêng. Tay trái chống trên mặt đất liền tránh được đạn pháo, hơn nữa tốc độ không giảm xuống bao nhiêu, vẫn thẳng đến Đường Vũ Lân. Cũng không sử dụng máy gia tốc sau lưng.

Khống chế không tệ!

Đường Vũ Lân thầm nghĩ. Đồng thời, Hồn Đạo pháo trong tay quay lại, "bùm, bùm, bùm" công kích liên tục.

Cơ giáp cận chiến phi thường tỉnh táo, thân thể không ngừng tránh trái tránh phải, động tác linh hoạt, ổn định. Nhân lúc Đường Vũ Lân xoay người và tấn công, nó không ngừng đến gần hơn, đã cách Đường Vũ Lân không đến 50 mét. Nếu bây giờ hắn kích hoạt máy gia tốc, chỉ cần nửa giây là có thể đến trước mặt Đường Vũ Lân. Mà viễn trình bị cận chiến tiếp cận thì chính là bi kịch.

Sau khi liên tục phóng ra 10 lần Hồn Đạo pháo thì cần ba giây làm lạnh. Đường Vũ Lân đưa ra phán đoán về cơ giáp tiêu chuẩn trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro