1. Lần đầu gặp mặt với Sesshomaru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ở đây để là khuyển nghĩa là chó ấy mà mình thấy hơi thô nên mình đổi luôn nha

================================

Thần giới

"Không xong rồi Thiện Lương Chi Thần!! Có sinh vật lạ đang bị cuốn theo dòng cuốn của thời không bay về hướng Đấu La đại lục!"

"Tình Tự Chi Thần, ngươi tìm ta cũng vô dụng!! Cái này ngươi phải tìm Hải Thần."

"Lão phu nhìn xem, đây là loài gì vậy, một con chó lớn màu trắng... Từ từ, nó rớt xuống Đấu La đại lục?!"

"Hải Thần, cái tên không đứng đắn nhà ngươi không thể nghiêm túc được hả!?"

"Tam xoa kích của lão phu đâu?"

"Ngươi định làm gì?"

"Phong ấn!"

"Ta nói Hải Thần, đầu ngươi có hố đi? Phong ấn làm gì?"

"Ngươi không có cảm giác đại gia hỏa này mang sức mạnh rất lớn sao? Lỡ hắn đem Đấu La đại lục phá cho hỏng bét thì làm sao ?"

"Cho nên, vừa rồi trong nháy mắt kia, ngươi hạ bao nhiêu phong ấn?"

"A...?"

"..."

...

Sesshoumaru và Inuyasha là anh em cùng cha khác mẹ, tuy nói là anh em, nhưng là loại một khi gặp, liếc mắt nhìn nhau là chuyện nhỏ, đánh nhau mới là phương thức ở chung bình thường. Yên bình ở chung là chuyện không thể.

Sesshoumaru đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.

Bởi vì đến cuối cùng, Thiết Toái Nha vẫn không thể trở thành đồ của hắn.

Nó thuộc về Inuyasha- tên em trai cùng cha khác mẹ của hắn.

Hắn vẫn luôn cảm thấy con người là sinh vật yếu đuối.

Sở dĩ hắn cho rằng con người yếu đuối bởi vì bị cảm xúc ràng buộc. Hắn luôn nghĩ phải trở thành một yêu quái thuần chủng mạnh mẽ nhất. Vậy mà tên em trai bị cảm xúc chi phối mãnh liệt với con người có thể chém đứt cánh tay của hắn, còn làm hắn trọng thương.

Liên kết cảm xúc, thật sự sẽ khiến người ta trở nên mạnh mẽ sao?

—— Năm đó, Sesshoumaru tựa vào tàng cây yên lặng nghĩ.


Theo bản năng, Sesshoumaru cảm giác được có hơn mười đốm sáng xanh lục đang tiến về phía mình.

Nực cười, chỉ là một đàn sói... Sesshoumaru khó khăn mở mắt ra, chống đỡ cơ thể bị Phong Thương làm thương nặng bằng ý chí, nhưng khi vừa định sử dụng roi nhẹ lại không sử dụng được, tựa như có lực lượng giam cầm yêu lực của hắn, mắt thấy bầy sói sắp vọt tới trước mặt, Sesshoumaru lập tức đổi qua móng vuốt, theo đó vài đường ánh sáng màu vàng kim xuất hiện , hắn phát hiện bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng Độc Hoa Trảo.

Lúc này yêu văn cùng răng nanh đã mất lúc nào cũng dần xuất hiện.

Sau khi sử dụng móng vuốt giải quyết bầy sói, Sesshoumaru cảm thấy trước mắt tối sầm, chưa kịp suy xét vì sao thi thể của bọn sói lại xuất hiện vòng hào quang màu trắng đã trực tiếp dựa vào thân cây ngã xuống. Ánh sáng màu vàng kim từ móng vuốt cũng biến mất không dấu vết, đồng thời yêu văn trên người Sesshoumaru cũng biến mất, móng vuốt biến thành tay của người bình thường, tai cũng trở thành tai người.

Sesshoumaru chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt lúc thì mơ hồ lúc thì rõ ràng.

Ngay khi Sesshoumaru đang nhắm mắt dưỡng thương, đột nhiên ngửi thấy mùi của con người.

Là mùi của hai nhân loại,... Hình như trong đó một tên bị thương —con người ti tiện— Sesshoumaru nghĩ.

Vừa mới thu được hồn hoàn thứ nhất Đường Tam vất vả giải độc giúp Đại Sư, tính toán lấy nước sạch nấu cho Đại Sư chút thức ăn thì liền phát hiện phía xa có một bóng người trắng nõn dưới bóng cây đại thụ. Đường Tam tức khắc cảnh giác lên, vận dụng Tử Cực Ma Đồng nhìn qua, kết quả liền phát hiện là một tiểu nam hài tóc trắng lớn lên vô cùng tuấn mỹ.

Đường Tam lấy nước sạch xong, cẩn thận đi tới, phát hiện tiểu nam hài tóc trắng bị thương nặng, lại còn mất đi một cánh tay. Hơn nữa, đến càng gần, Đường Tam càng kinh ngạc trước tướng mạo của người này.

Tiểu nam hài trước mắt nhìn qua cũng tầm tuổi bản thân mà thôi, nhưng lông mi lại dày mà cong vút, đuôi mắt một màu hồng nhạt mũ lệ, một đầu tóc trắng dài như thác nước tuôn đến đầu gối, giữa trán có đồ án hình trăng non. Khí chất cao quý bẩm sinh khó tả. Một bộ đồ màu trắng điểm xuyết vài bông hoa đỏ cùng bộ áo giáp lạnh băng, tuy là cả người bị vết máu che kín, nhưng lại cho người ta một cảm giác thê mỹ. Tĩnh lặng dựa vào dưới tàng cây, phảng phất giống như đang ngủ.

Đường Tam nghĩ nghĩ, vừa tính toán muốn lại gần kiểm tra thương tích thế nào, tiểu nam hài đột nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt vàng kim mở ra như tia nắng ban mai đầu tiên xé toạc màn đêm, trong mắt là một tầng lãnh đạm cao quý, con ngươi dần lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Chỉ thấy Sesshomaru vẻ mặt lãnh khốc hung ác nhìn chằm chằm hắn, Đường Tam xác nhận đọc ra trong ánh mắt đó nói rằng—— dám lại gần ta ngươi sẽ chết. Đường Tam nghĩ nghĩ, nam hài trước mặt có thể là bởi vì bị thương nặng cho nên thiếu cảm giác an toàn, nên mới sử dụng cách này từ chối tiếp xúc vớ người khác. Vậy thì tại sao trong mắt lại có nhiều sát khí đến vậy? Chẳng lẽ nam hài này bị kích thích?

Đường Tam nhìn nam hài trước mắt bị hơn mười hồn thú vây quanh, những hồn thú đó đều thuộc loại sói U Minh Lang thân dài khoảng 1 thước 6, nhìn dáng vẻ này có lẽ nam hài này đã bị bầy sói tấn công.

Dưới sự cảnh giác và ánh mắt đầy hung ác của Sesshoumaru, Đường Tam cho rằng một thân trọng thương của hắn là do bị đàn U Minh Lang tập kích khi tìm hồn hoàn, còn có thể là đã bị đàn U Minh Lang ăn luôn một cánh tay, bị đả kích lớn, cho nên thiếu cảm giác an toàn hơn nữa có thể bị ám ảnh tâm lý. Đường Tam nghĩ thầm, đứa trẻ 6-7 tuổi bình thường đều sợ hãi và bị kích thích khi gặp bầy sói, chưa kể nam hài trước mặt có khả năng là bị ăn mất một cánh tay, lại còn lẻ loi một mình không biết đã trốn ở chỗ này hôn mê bao lâu.

Đường Tam thận trọng đi qua, ngập ngừng hỏi "Này, ngươi có khỏe không?" Tuy rằng nhìn qua một cái liền biết nam hài trước mặt hiện tại không ổn một chút nào.

Ánh mắt Seshoumaru lạnh như băng, thanh âm lạnh lẽo ném cho Đường Tam hai chữ "Cút đi."

Vừa lại gần liền nói người ta cút. Quả thực không nói đạo lý, Đường Tam cũng có chút nóng nảy, hắn còn phải chăm sóc Đại Sư đang hôn mê vừa phải phòng ngừa các hồn thú khác đánh lén, hơn nữa hắn đã tách ra khỏi Đại Sư khá xa, Đường Tam có chút sốt ruột muốn quay lại. Vì thế sắc mặt trở nên lạnh lùng "Ngươi bị thương, nếu không trị liệu kịp thời sẽ chết."

Sesshoumaru nhìn chằm chằm tiểu quỷ trước mắt hai giây, cũng không để ý hiện tại bản thân cũng gần bằng tiểu quỷ, như cũ lãnh đạm lạnh lùng nói "Nhiều chuyện, không cần ngươi quan tâm."

Đường Tam tỏ vẻ tính tình hắn cũng không phải đặc biệt tốt, phun tào một chút nam hài này đã chịu phải kích thích lơn chừng nào mà tính cách lại cực đoan như vậy. Vốn dĩ Đường Tam cũng từng có suy nghĩ mặc kệ Sesshoumaru , nhưng mà mắt nhìn đến một cả người trọng thương cùng chỗ cánh tay bị mất của Sesshoumaru, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm mặc kệ một nam hài nhìn qua có thể chết bất cứ lúc nào, vì vậy bỏ qua ánh muốn giết người nhưng lông mi lại đẫm ướt mồ hôi lạnh của Sesshoumaru, lại gần rồi từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra một ít mảnh vải bắt đầu băng bó đơn giản. Đường Tam có chút kinh ngạc chính là ngoại trừ cả người cứng đờ khi bị đụng tới phần lông xù ở ngoài áo ra thì nam hài cũng không lộn xộn, cũng không cho hắn một cú đấm hay một cú đá. Đương nhiên Đường Tam cảm thấy cũng có thể là nam hài không còn sức lực tính toán.

Đường Tam xử lí sơ qua vết thương trên người Sesshoumaru. Một lúc sau, Đường Tam phát động Huyền Thiên Công đem nội lực tinh thuần truyền vào trong người nam hài. Sesshoumaru cau mày, hắn không rõ lắm đây là cái gì, nhưng mà hắn cảm giác được chính mình tốt hơn một tí. Đường Tam tính toán đem Sesshoumaru mang về nơi của mình. Đường Tam quay người, đưa lưng về phía Sesshoumaru, ra hiệu cho hắn trèo lên trên lưng của mình "Ta mang ngươi đi đến chỗ ta cùng Đại Sư, sẽ giúp ngươi nghỉ ngơi cùng khôi phục tốt hơn một chút." Sesshoumaru nhàn nhạt liếc Đường Tam một cái, không có động đậy.

"Ngươi không thể di chuyển sao?" Đường Tam cau mày nhìn Sesshoumaru.

Sesshoumaru xoay đầu, không để ý Đường Tam.

Đường Tam "..."

Trầm mặc trong chốc lát, Đường Tam bước tới "Không thì... Ta đem ngươi ôm qua? Nếu ngươi không tiện..."

Không đợi Đường Tam nói xong, liền bị Sesshoumaru lạnh lùng liếc qua. Lần này Sesshoumaru trực tiếp cắn răng, lảo đảo đứng dậy. "Không cần."

Sesshoumaru che lại miệng vết thương tỏ vẻ, chính hắn còn có thể đi. Hơn nữa từ chối hết sự hỗ trợ của Đường Tam .

Vừa mới từ sau hôn mê tỉnh lại, Đại Sư nhìn đến Đường Tam mang đến một bạn nhỏ tuổi tác cùng hắn không khác biệt lắm vẫn là có chút kinh ngạc nhỏ.

Chờ Sesshoumaru phản ứng bề ngoài của hắn thế nhưng trông giống Đường Tam, bởi vì tiêu hao một lượng nhỏ thể lực dẫn đến vết thương tái phát hôn mê.

Sesshoumaru một khắc trước hôn mê còn buồn bực vì sao yêu lực cùng năng lực tự lành lại mất đi hiệu quả.

Đường Tam vội vàng sắp xếp Sesshoumaru, sau đó liền kinh ngạc tiến đến bên người Đại Sư, truyền nội lực tinh thuần vào trong cơ thể Đại Sư .

Dưới sự trợ giúp Huyền Thiên Công, tinh thần Đại Sư phấn chấn vài phần, ánh mắt cũng dần dần tập trung.

"Tiểu Tam, ta còn sống" Đại Sư kinh ngạc nhìn Đường Tam.

Đường Tam gật đầu, nói: "Lão sư, ngài còn sống thực tốt chẳng qua lần này phải nghỉ ngơi thời gian dài."

Đại Sư gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Sesshoumaru hôn mê bất tỉnh, mở miệng hỏi "Đây là...?"

Tác giả có lời muốn nói: Lại lần nữa khai có quan hệ với đấu la đồng nghiệp tân hố, cp như cũ là Đường Tam, hy vọng đại gia nhiều hơn duy trì nha.

=========

Lần đầu edit có chút lủng củng, mong mọi người giúp đỡ và chỉ ra lỗi sai để mình cải thiện nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro