Chương 23: Khi dễ đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu tại sao người lớn cứ thích bóp mặt cô.

Mặt con nít vừa mượt vừa non mềm, trắng như trứng gà bóc, bóp mạnh một cái chỉ sợ chảy ra nước.

Cái cảm giác này, ai mà không nghiện?

Có câu nói nói thế nào?

Hổ vắng nhà, khỉ xưng vương. Hoắc Tiểu Tiểu làm cháu gái của cả nhà hai năm, cuối cùng cũng có thể xưng vương xưng bá giữa đám trẻ con.

Ba cô còn chưa tới, bọn trẻ con ba bốn tuổi này có thể tới sao?

Mà thằng nhóc này cũng thật ngoan, bị cô hố như vậy mà không khóc không nháo không tức giận, còn im lặng cho cô bóp, biểu lộ ra bộ dáng 'Ta nhịn nhóc' của một ông cụ non, càng khiến người ta nhìn muốn khi dễ.

Hoắc Tiểu Tiểu mặt không đỏ tim không đập, rất vô sỉ lật lọng sờ soạng một phút lại thêm một phút.

Khuôn mặt của Dịch Khiêm đang giãy gịua đau khổ dưới na trảo của Hoắc Tiểu Tiểu đang dần dần đỏ lên, cũng không biết là bị Hoắc Tiểu Tiểu tàn phá, hay là đỏ mặt.

"Được rồi!" Dịch Khiêm chịu nhục mặc niệm xong sáu mươi giây, một phát bắt được hai tay đang tạo nghiệp chướng của Hoắc Tiểu Tiểu, " Hết một phút rồi."

Hoắc Tiểu Tiểu chà xát cho khuôn mặt nhỏ của nhóc đỏ bừng khó khăn lắm mới buông tay, cầm lấy khối rubic, "Ầy, nhìn em."

Khối rubic tạch tạch tạch, sau khi xoay mấy vòng thành công trở về đúng màu sắc của nó.

Đứa trẻ không giấu được cảm xúc trong mắt, ánh mắt kích động và sùng bái kia đã bị Hoắc Tiểu Tiểu bắt được dễ như trở bàn tay.

Hoắc Tiểu Tiểu nhét khối rubic vào trong ngực nhơc, "Biết chơi thế nào chưa?"

Dịch Khiêm lắc đầu.

"Không phải em mới vừa dạy anh sao?"

Dịch Khiêm đầy mắt nghi hoặc, giọng con nít vừa nãi vừa mềm, " Nhóc đâu có nói."

"Đó. . . Đó là anh không có. . . Nhìn, nhìn kỹ là có thể học được! Em chỉ dạy một lần thôi không dạy lần thứ hai." Hoắc Tiểu Tiểu mười phần xấu xa nói.

Cái này cũng không thể trách cô, đúng là rubic có quy luật của nó, chỉ là đứa bé Dịch Khiêm này nhỏ như vậy, nếu có dạy thật, cũng không học được a.

Còn không bằng không nói.

Là trẻ con, tìm ra kết quả không quan trọng, trong quá trình học hỏi mới là mấu chốt.

"Không đúng, nhóc nói, muốn dạy anh! Anh còn chưa hiểu!"

"Em cũng không nói. . . Dạy mấy lần a, ai biết anh đần như vậy, dạy một lần còn chưa hiểu."

Dịch Khiêm ngưng lông mày, hiển nhiên là biết Hoắc Tiểu Tiểu tức giận, " Nếu hôm nay nhóc không dạy cho anh, anh sẽ không cho nhóc đi."

Hoắc Tiểu Tiểu nhăn mặt nhìn hắn, " Em không, tên nhóc thối, em muốn đi, nhìn xem anh làm sao cản được em!"

Dịch Khiêm một phát bắt được cổ tay cô, chăm chú níu cô lại.

Hoắc Tiểu Tiểu thấp hơn so với Dịch Khiêm trọn vẹn một cái đầu, cánh tay nhỏ bắp chân nhìn qua hoàn toàn không có mạnh bằng Dịch Khiêm, giật giật cánh tay bị Dịch Khiêm giữ lấy, trong lúc nhất thời tất nhiên không thể kéo ra được.

"Dịch Khiêm, sao thế?"

Mấy đứa trẻ đang chơi ở bên kia dồn dập bu lại.

Dịch Khiêm chỉ vào Hoắc Tiểu Tiểu, nói: " Nhóc ấy gạt người!"

Rất hiển nhiên, Dịch Khiêm ở trong đám nhóc này rất được ' lòng dân', từng đứa một lông còn chưa mọc đủ chống nạnh cản đường, hung thần ác sát mà nhìn cô.

Hoắc Tiểu Tiểu bị vây ở giữa bốn năm đứa trẻ, thấp hơn một đoạn, mấy đứa trẻ này ỷ vào mình lớn hơn cô, cao hơn cô, khoẻ hơn cô, đương nhiên không cho cô rời đi.

" Sao nhóc lại lừa gạt huynh đệ của ta!"

". . ."

Huynh đệ?

Xã hội xã hội.

Đây là khúc nhạc dạo của màn bắt nạt cô tập thể sao.

"Các cậu chơi cái gì? Tránh ra!"

"Không cho, không dạy anh hôm nay không cho phép nhóc về nhà!"

Lời nói phách lối này, hết lần này tới lần khác trên mặt tên tiểu tử Dịch Khiêm kia một chút niềm vui khi bắt nạt người khác cũng không có, gương mặt kia, giống như ai đó nợ tiền nhóc hơn.

Trong phòng mấy tên người hầu thấy thế tiến lên, "Thiếu gia, đây là em gái mà phu nhân nhờ con chăm sóc, con quên rồi sao?"

" Bọn con đang chăm sóc em ấy mà, cũng không có khi dễ em ấy." "Đúng vậy đúng vậy, chúng con đâu có bắt nạt em ấy, là em ấy khi dễ Dịch Khiêm."

" Em ấy cũng không có khóc, chúng con không có khi dễ em ấy!"

Mấy người hầu thấy Hoắc Tiểu Tiểu không khóc cũng không nói thêm gì, dù sao bọn trẻ con này đều không phải loại đèn đã cạn dầu.

"Mau lên, mau xin lỗi huynh đệ tụi tui đi!"

"Đúng! Xin lỗi!"

"Không xin lỗi không cho phép đi!"

". . ." Đây là muốn chơi hội đồng với cô sao?

Cơ thể nhỏ bé này của cô, đừng nói hội đồng, một người cô cũng không chống đỡ được.

Trẻ con bây giờ sao vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã học được ỷ thế hiếp người rồi? !

Từng ánh mắt dính trên người cô, đi lại đi không nổi, khóc. . . Khóc thì coi như xong, việc này liên quan đến vấn đề về tôn nghiêm.

Nhận thua là chuyện không thể nào, cô là một người lớn, sao có thể bị bọn trẻ này khi dễ đến khóc?

Vậy thật mất thể diện.

Hoắc Tiểu Tiểu cô còn gánh không nổi người này.

"Muốn để em dạy cho anh một lần nữa cũng được, nhưng mà. . ." Hoắc Tiểu Tiểu xâu đủ khẩu vị, "Các anh đều phải để cho em bóp mặt một phút."

Dịch Khiêm nhìn về phía mấy huynh đệ bọn họ.

"Chỉ cần nhóc có thể để Dịch Khiêm học được, làm cái gì cũng được!"

"Đúng, làm cái gì cũng được!"

"Tốt! Một lời đã định."

Hoắc Tiểu Tiểu để Dịch Khiêm tự chơi khối rubic, miệng dạy hắn phải xoay như thế nào.

"Tay trái hàng thứ hai sang phải."

"Phía dưới hàng thứ hai xoay trái."

"Phía trên hàng thứ nhất xoay phải."

"Tay phải hàng thứ hai xoay xuống."

Tạch tạch tạch ――

Không bao lâu, một khối rubic hoàn chỉnh đã ở trong tay Dịch Khiêm.

"Thế nào? Bây giờ hẳn là đã học được đi?" Hoắc Tiểu Tiểu giơ ngón tay, giọng nói vô cùng xốc nổi, " Em đã dạy anh ba lần rồi đó! Nếu anh thật sự không hiểu, vậy thì em cũng không có cách nào."

Chính xác là ba lần không sai.

Dịch Khiêm dù sao cũng còn là một đứa trẻ, trước mặt anh em của mình cũng không tiện nói mình đã học tới lần thứ ba rồi còn chưa hiểu.

" Được rồi."

Hoắc Tiểu Tiểu nghênh ngang ngồi ở trên ghế sa lon, cực kì sang chảnh, " Tất cả xếp hàng ra đây."

Vì huynh đệ không tiếc mạng sống, nói là làm, đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý, mấy tiểu nam tử hán từng đứa một ủ rũ xếp hàng cho Hoắc Tiểu Tiểu bóp.

Hoắc Tiểu Tiểu cũng không khách khí, khi dễ những đứa bé này không nương tay, cộng thêm mặt các bạn nhỏ vốn đã non nớt, dùng lực một chút liền đỏ, không mất bao công sức, từng bạn nhỏ này khuôn mặt đều đỏ bừng.

Cửa phòng bị mở ra, một người hầu từ bên ngoài đi vào, cười nói với đám trẻ trong phòng: " Các bạn nhỏ, Dịch gia gia đang cắt bánh kem, chúng ta cùng ra ngoài ăn bánh kem có được không?"

" Vâng ạ!"

Từng đứa trẻ hoan thiên hỉ địa đi theo người hầu ra ngoài, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn khối rubic đang cầm trên tay, cười với Dịch Khiên đang không yên lòng.

Tên nhóc con, để đề một đám anh em của ngươi khi dễ ta như vậy, không để ngươi hoài nghi nhân sinh là không được.

Đại sảnh có người đẩy tới một cái bánh sinh nhật hone mười tầng, các vị khách tới đây chúc mừng đứng vây quanh, Dịch lão tiên sinh được Dịch Dương và Hứa Tân Di giúp đỡ, cắt xuống đường dao thứ nhất.

Hoắc Tiểu Tiểu đi tới đại sảnh, ô ương ương nhìn thấy tất cả đều là chân, cái đầu ở gần nhất cũng không nhìn thấy.

"Dược Dược, mặt mũi con sao thế? Làm sao lại hồng như vậy?"

Bé trai gọi là Dược Dược kia chỉ vào Hoắc Tiểu Tiểu đang đi tìm Hoắc Tùy Thành trong đại sảnh, "Là em ấy bóp."

Mặt của đứa trẻ bị bóp đỏ lên, người làm mẹ tất nhiên sẽ không vui, lúc này bắt lấy tay Hoắc Tiểu Tiểu, " Cháu là con cái nhà ai, tại sao là khi dễ Dược Dược?"

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bé trai này, " Cháu không có khi dễ anh ấy."

" Nếu không phải, vậy tại sao anh ấy nói là do cháu bóp?"

"Sâm Sâm, sao mặt mũi con đỏ lên hết cả rồi?"

"Tĩnh Tĩnh, mặt con bị gì vậy?"

Sau vài câu tra hỏi, đầu mũi nhọn đều chỉ vào Hoắc Tiểu Tiểu.

". . ." Không cẩn thận chơi lớn rồi.

Được rồi, quả thật cũng có gọi là bắt nạt một chút.

Nhưng mà, nhiều nhất cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Mấy đứa trẻ này thế mà lại đi cáo trạng!

" Cháu không có bắt ép họ, bọn họ. . . Bọn họ đều là tự nguyện để cho cháu bóp."

"Tự nguyện để cháu bóp? Sâm Sâm, con nói đi, là con tự nguyện cho em ấy bóp sao?"

Thằng bé tên Sâm Sâm nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, trong lúc nhất thời không trả lời.

Thấy con trai mình không nói lời nào, mẹ Sâm Sâm nhăn mi tâm, " Cháu là con nhà ai? Ba mẹ cháu đâu?"

Hoắc Tiểu Tiểu đang muốn quay đầu tìm người, vội vàng không kịp chuẩn bị bị người khác cong người ôm lấy, vào lúc còn chưa tỉnh hồn, đã nghe thấy một giọng nói vang lên, "Tiểu bảo bối, có nhớ anh trai hay không?"

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên.

Ôm cô vào trong ngực chính là người trước kia đã gặp tại hội sở Ung Hòa - Lục Bạc Dương.

" Anh trai."

"Thật ngoan, vẫn còn nhớ anh trai."

Tiếng mẹ Sâm Sâm không quá tự tin vang lên, "Lục tiên sinh, đây. . . Là con gái của cậu?"

Lục Bạc Dương cười, "Không không không, một mình tôi làm sao sinh ra con gái lớn như vậy." Hắn quay đầu cất giọng nói: "Hoắc nhị, đây là con gái nhà ai?"

Hoắc Tùy Thành ở trong đám người bưng chén rượu đi tới, mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, mắt lại nhìn mấy người trước mặt, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên: "Nhà tôi, làm sao?"

"Hoắc tiên sinh. . . Đây là con gái của ngài sao?"

"Có việc gì?"

Mẹ Sâm Sâm hiển nhiên có điểm cố kỵ.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Động tĩnh gây chú ý tới Dịch lão tiên sinh, cách đám người quan sát.

Dịch Dương trấn an Dịch lão tiên sinh, "Gia gia, con đi xem một chút."

Dịch Dương và Hứa Tân Di đi tới, nhìn mấy người, cười nói: " Có chuyện gì vậy?"

Mẹ Sâm Sâm sờ khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, vừa rồi tôi thấy mặt Sâm Sâm bị người ta bóp đến đỏ bừng, tưởng là nó bị khi dễ, hỏi một chút, hoá ra là con gái Hoắc tiên sinh bóp."

Hứa Tân Di nửa ngồi xổm xuống nhìn Sâm Sâm một chút, "Sâm Sâm, con nói cho dì đi, là Tiểu Tiểu bóp sao?"

Sâm Sâm gật đầu.

Mấy đứa trẻ bị Hoắc Tiểu Tiểu bóp mặt đứng qua một bên, từng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

"Các con. . . Cũng là bị Tiểu Tiểu bóp?"

Mấy đứa bé cùng nhau gật đầu.

Dịch Khiêm khoan thai bước chậm, trên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cũng đi tới.

"Dịch Khiêm, mặt con sao thế? Sao lại đỏ lên?"

Dịch Khiêm nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, " Em ấy bóp."

Hoắc Tiểu Tiểu đang nằm trong ngực Hoắc Tùy Thành lập tức thu hútHược không ít anh mắt của mọi người ở đây.

". . ." Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Tội danh thực khi dễ trẻ nhỏ này cũng khó mà chạy.

Lục Bạc Dương há miệng cười, "A...,trong mấy đứa này Tiểu Tiểu là nhỏ nhất, mấy tiểu nam tử hán các con còn bị Tiểu Tiểu khi dễ, có xấu hổ không?"

Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đang ôm cổ Lục Bạc Dương rõ ràng đang trốn tránh vấn đề, đem người ôm lấy.

Hoắc Tiểu Tiểu có tính cách gì hắn đã sớm không phải ngày một ngày hai, quả thật là có khả năng làm ra chuyện này.

" Trẻ con cãi nhau ầm ĩ là rất bình thường, người lớn chúng ta cũng không nên tính toán quá chi li."

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào vai Hoắc Tùy Thành, nghe hắn nói vậy liền quay đầu nói: "Là bọn họ để cho cháu bóp, cũng không phải cháu cố tình bắt bọn họ."

"Để cháu bóp?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, "Không tin dì hỏi Dịch Khiêm đi."

"Dịch Khiêm, là thế đúng không?"

"Không phải!" Thằng bé Sâm Sâm nói: " Là em ấy khi dễ Dịch Khiêm trước, sau đó bọn con mới phải cho em ấy bóp."

Ngắt đầu bỏ đuôi lại bóp ở giữa, nói như vậy cũng không sai.

"Tĩnh Tĩnh, là thế có phải không?"

Thằng bé tên Tĩnh Tĩnh gật đầu.

Hứa Tân Di thấy tội danh khi dễ người khác của Hoắc Tiểu Tiểu gần như sắp được chứng thực, vội vàng nói: "Trong phòng có mấy người hầu, tôi đi hỏi nhóm cô ấy một chút nhóm là biết chuyện gì xảy ra."

Không bao lâu sau người hầu bị tìm đến, các cô cũng không rõ lắm giữa mấy cái đứa trẻ cụ thể đã xảy ra chuyện gì nói cái gì, chỉ thấy Hoắc Tiểu Tiểu thay phiên ngắt mặt mấy đứa trẻ mặt.

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào vai Hoắc Tùy Thành, nói, "Thứ nhất, bọn họ tự nguyện để cho cháu bóp, thứ hai, cháu không có bắt nạt bọn họ, ngược lại là bọn họ không cho cháu đi khi dễ cháu."

Hoắc Tùy Thành giương mắt, " Mong các vị đừng chấp nhặt, con bé tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên đi dự tiệc, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều bạn nhỏ như vậy, con gái tôi vừa rồi cũng có nói chưa khi dễ những bạn nhỏ khác, vậy thị khẳng định không có, tôi tin con bé."

"Tĩnh Tĩnh, là thế này phải không?"

Tĩnh Tĩnh nhẹ gật đầu.

Sâm Sâm cũng nhẹ gật đầu.

Chính vì vậy, ngược lại là mấy đứa trẻ gia trưởng này không có ý tứ.

"Không có ý tứ Hoắc tiên sinh, là chúng ta quá nóng vội trách lầm Hoắc tiểu thư."

Trẻ con chơi đùa với nhau không tính là gì, huống chi còn là con gái của Hoắc Tùy Thành hắn, tự nhiên sẽ càng không hung hăng càn quấy.

Thấy một màn này, Hoắc Tiểu Tiểu cũng nặng nề thở dài.

Quả nhiên, chuyện bắt nạt người khác này, cô có lẽ là di truyền từ gen ba đi.

Quả thực hạ bút thành văn.

Hoắc Tùy Thành không đợi đến khi yến hội kết thúc, lấy cớ có việc sớm liền đi.

Trên đường về nhà Hoắc Tiểu Tiểu nhịn không được hỏi Hoắc Tùy Thành, "Ba ba, ba không hỏi con gì sao?"

"Hỏi cái gì?"

" Con khi dễ người khác."

Hoắc Tùy Thành nhìn cô một cái, giọng điệu không để ý lắm, "Khi dễ thì khi dễ đi, con là trẻ con, không sao."

". . ." Dạy trẻ con như thế có được thật không vậy?

Khi dễ người cũng không hỏi nguyên nhân cũng không dạy con làm thế nào cho đúng, cũng không sợ bị dạy hư sao?

May mắn người đó là cô, đổi lại là những đứa trẻ khác, không chừng sau này lớn lên còn ngang ngược càn rỡ thế nào nữa.

Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu vừa tới Hoắc Công quán, yến tiệc bên nhà cũ Dịch gia cũng hạ màn kết thúc.

Sau khi Dịch Dương và Hứa Tân Di tiễn khách dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi Dịch Khiêm chuyện trong phòng đêm nay.

"Khiêm Khiêm, nói cho mẹ, buổi tối hôm nay đến cùng là xảy ra chuyện gì? Em Tiểu Tiểu vì sao lại bắt nạt nhóm bọn con?"

Dịch Khiêm nghĩ nghĩ, nói: " Con đang chơi khối rubic, nhóc ấy cũng chơi, con muốn nhóc ấy dạy cho con, nhóc nói, nói muốn bóp mặt của con, thì sẽ dạy con, con liền để nhóc ấy bóp."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó con không hiểu, nhóc ấy lại chỉ dạy có một lần, thế nhưng con vẫn không hiểu, sau đó, con không muốn để cho nhóc ấy đi, muốn để tiếp tục dạy cho con, nhóc không chịu, chúng con liền không cho đi."

"Sau đó thì sao?"

" Sau đó, nhóc ấy đồng ý dạy con, nhưng mà, muốn bóp mặt của chúng con, cho nên liền đỏ lên."

Hứa Tân Di bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế này.

"Nói như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu không có bắt nạt nhóm bọn con?"

Dịch Khiêm lắc đầu.

"Vậy sao vừa nãy con không nói ra?"

" Thì mẹ cũng đâu có hỏi."

" Nhưng ngày hôm nay các con đã đổ oan cho em ấy con có biết không?"

Dịch Khiêm sững sờ.

" Giống như lần trước ba ba nói oan cho con trộm ném trứng gà đi vậy."

"Con không có trộm ném trứng gà đi!" Hai chuyện lại giống như là một, Dịch Khiêm gần như đã rõ ràng, " Thế. . . Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Lần trước ba ba nói oan cho con, ba ba đã làm sao?"

Dịch Khiêm mắt nhìn Dịch Dương, "Ba ba nói xin lỗi con."

"Còn có gì đây?"

"Mua quà cho con."

"Cho nên?"

"Cho nên con cũng phải mua cho Hoắc Tiểu Tiểu quà xin lỗi."

"Không sai! Nam tử hán nên biết sai và thay đổi, huống chi Tiểu Tiểu nhỏ hơn con, là em gái, con là anh trai phải chăn sóc cho em ấy. Như vậy đi, sau khi qua sinh nhật của Thái gia gia, hai ngày nữa là sinh nhật của con, đến lúc đó chúng ta mời Tiểu Tiểu đến tham gia sinh nhât, con tự đưa quà cho em ấy, nói xin lỗi em, có được hay không?"

Dịch Khiêm ánh mắt bất an nhìn Hứa Tân Di, " Em ấy. . . Sẽ tới nữa sao?"

" Con tự mình gọi điện thoại cho em, mời em ấy hai ngày nữa tới tham gia sinh nhật của mình là biết em ấy có thể tới nữa hay không thôi."

Dịch Khiêm nhẹ gật đầu.

Dịch Dương gọi điện thoại cho Hoắc gia.

Điện thoại kết nối, Dịch Khiêm cầm ống nói, lấy hết dũng khí, nói: " Bác, con tìm Hoắc Tiểu Tiểu."

Đầu bên kia điện thoại nghe được thanh âm cười một tiếng, giọng nói hiền lành chậm rãi hỏi hắn: "Tìm Tiểu Tiểu? Con là ai?"

" Con tên là Dịch Khiêm."

" Thì ra con chính là bạn nhỏ Dịch gia sao? Con chờ một chút, Tiểu Tiểu lập tức tới ngay đây."

" Vâng, không vội đâu ạ." Dịch Khiêm ngồi ở trên ghế sa lon sau lưng thẳng tắp, một cái tay nhỏ cầm ống nói, một cái tay khác lại vô ý thức nắm lấy tấm đệm lót của ghế sô pha, hết sức chăm chú nghe tiếng động tuyền đến trong loa.

Nhóc có chút khẩn trương.

Bởi vì nhóc biết, cảm giác bị người khác đổ oan không dễ chịu, lần trước nhóc bị ba ba đổ oan, kém chút nữa đã khóc.

Hoắc Tiểu Tiểu nói không chừng cũng sẽ khóc.

"Lệch ra?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói trẻ con của Hoắc Tiểu Tiểu.

Dịch Khiêm mím môi một cái, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt liền đỏ lên, nhóc vội vã không nhịn nổi lớn tiếng nói: " Anh. . . Anh là Dịch Khiêm đây, hai ngày nữa sinh nhật, anh muốn. . . Muốn mời nhóc tới nhà chơi."

"Ồ."

Một cái 'A' không chút cảm xúc làm Dịch Khiêm trong nháy mắt không có lòng tin, nhóc thấp giọng hỏi: " Nhóc. . . Nhóc có đến không?"

"Không biết."

Dịch Khiêm có chút nhụt chí.

" Anh. . . Vào ngày sinh nhật, anh sẽ chờ nhóc tới." Nói xong, nhóc vội vàng muốn cúp điện thoại, nhưng vẫn không nhịn được lại đặt microphone bên tai, nói: " Nhóc nhất định phải tới đó nha!"

Nói xong, đem điện thoại cúp máy.

" Em ấy đã đồng ý chưa?"

Dịch Khiêm không quá chắc chắn, " Em ấy nói không biết."

"Không sao, cách ngày sinh nhật con còn có mấy ngày, hai ngày này con đi chọn một món, vào ngày sinh nhật thì đưa cho em ấy." " Vâng ạ!" Dịch Khiêm  gật đầu.

Nhóc nhịn đau chọn lấy một chiếc mô hình ô tô trong căn cứ bí mật của mình, là món mà nhóc thích nhất.

Nhóc muốn đưa cái ô tô mô hình này cho Hoắc Tiểu Tiểu, còn muốn nói câu thật xin lỗi với em ấy.

Nhưng mãi cho đến ngày sinh nhật của nhóc, toàn bộ nhà cũ được trang trí khí cầu bằng lụa màu trông cực kỳ náo nhiệt, có không ít bạn bè tới chúc mừng sinh nhật cho nhóc, nhóc vẫn đứng ở cửa ra vào cầm món quà mình đã tỉ mỉ lựa chọn rất lâu, mãi đến khi thổi nến, ước nguyện, cắt bánh kem, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không có tới.

Đêm hôm đó, nhóc đặt món quà ở đầu giường mình, trịnh trọng nói với món quà ấy: "Hoắc Tiểu Tiểu, thật xin lỗi."

Nhóc sẽ vĩnh viễn nhớ phải tự mình thiếu Hoắc Tiểu Tiểu một món quà cùng một câu thật xin lỗi, nếu lần sau gặp lại em ấy, nhóc nhất định sẽ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro