Chương 26: Tâm cơ girl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


H

oắc Tùy Thành chưa bao giờ thấy qua đứa trẻ nghịch ngợm gây lộn tới như vậy.

Nếu nói con bé còn trẻ con, nó so với bất kì đứa trẻ đồng trang lứa nào cũng hiểu chuyện hơn nhiều.

Nếu nói con bé thông minh đáng yêu, lại hết lần này tới lần khác làm ra chuyện không thể không làm người ta giận tới nghiến răng.

Trong phòng nghỉ của văn phòng cũng có một bộ Âu phục khác, Hoắc Tùy Thành cầm bộ quần áo kia, thay ra chiếc áo vẽ con rùa đen trên lưng.

Khi mặc trên người không thể thấy được, đến khi xách trong tay Hoắc Tùy Thành mới nhìn rõ con rùa vẽ trên đó.

Hình vẽ rất thật, đối với một đứa trẻ hai tuổi mà nói, có thể vẽ ra con rùa đen đẹp thế này, quả thực là thiên phú dị bẩm.

Hoắc Tùy Thành trong lúc nhất thời còn thật sự không biết Hoắc Tiểu Tiểu vẽ con rùa đen này là cố ý hay là vô tình.

Thế nhưng bằng kinh nghiệm ở chung với Hoắc Tiểu Tiểu này một năm qua, trong lòng Hoắc Tùy Thành đã dán cho Hoắc Tiểu Tiểu nhãn hiệu cố ý.

Ỷ vào gia gia nuông chiều, thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm!

Sau khi gặp mặt tổ chuyên gia khảo cổ, toàn bộ quá trình mặt Hoắc Tùy Thành đều nhiễm một tầng băng, nếu như không phải có Dịch Dương ở đó hoà giải, hội nghị này đoán chừng đã không thể tiếp tục được.

"Hoắc tiên sinh, tiện chuyện cổ mộ, tổ chuyên gia chúng tôi vẫn đang điều tra bên trong, theo kết quả điều tra hiện tại chúng tôi suy đoán khả năng này là mộ trước triều Minh triều, bởi vì cổ mộ được bảo tồn hoàn hảo, chúng ta bên này cũng còn đang nghiên cứu xem cuối cùng có thể mở nó ra hay không."

Hoắc Tùy Thành nhẹ gật đầu.

Kỳ thật ở núi Lộc Minh, dù cho có bảo vệ cổ mộ thoả đáng, bọn họ muốn động chút tay chân rất đơn giản, chỉ cần tìm mấy người đến phá hư, nhân viên khảo cổ không thể không tiến mộ bảo hộ văn vật.

"Lần này tới, còn có chút việc, hi vọng Hoắc tiên sinh cùng Dịch tiên sinh có thể phối hợp với chúng tôi. . ."

Tới cuối cùng, người phụ trách của tổ chuyên gia đứng dậy bắt tay nói cảm ơn với bên Hoắc Tùy Thành Dịch Dương.

"Đa tạ hai vị đã ủng hộ việc nghiên cứu của chúng tôi, một khi chuyện đào móc cổ mộ có tiến triển tôi sẽ lập tức thông báo hai vị."

Hoắc Tùy Thành gật đầu, cho người ta tiễn người của tổ chuyên gia ra ngoài.

Người của tổ chuyên gia chân trước vừa đi, Dịch Dương liền nhịn không được thở dài.

"Nghe ý tứ này của bọn họ, đoán chừng là muốn bảo tồn cổ mộ rồi."

"Vị trí gần biển, đào móc đến lâm môn một cước, cũng không phải cái mộ gì hiếm có khó đào, dù coi như bọn họ thật lòng muốn bảo hộ, tại sao không có tiền cũng không muốn cho ai đụng vào một cái?"

Dịch Dương như có điều suy nghĩ.

Nửa ngày.

"Không nói cái này, nói một chút về con rùa đen sau lưng cậu, Tiểu Tiểu vẽ sao? Vẽ đẹp thế nào, thiên phú không tồi."

". . ." Hoắc Tùy Thành ầm vang đứng dậy, "Có tiến triển tôi sẽ liên lạc lại với cậu, không có việc gì thì cậu về đi."

Suốt một ngày đó, Hoắc Tùy Thành chỉ trưng ra một khuôn mặt, động một tí lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, cho người khác thấy bộ dáng người sống chớ đến gần để mà dừng bước.

Mấy người phụ tá biết sếp mình tâm tình không tốt, từng người nơm nớp lo sợ thay nhau từ chối, trong lòng cầu nguyện làm việc không nên xuất hiện vấn đề gì, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.

――――

Hoắc Tiểu Tiểu không có ngày nào mà chịu dày vò như ngày hôm nay, cả ngày suy nghĩ không yên, không quan tâm.

Có một chút hối hận.

Mặc dù ba cô Hoắc Tùy Thành đêm qua muốn coi cô như đứa trẻ mà lừa gạt, khi vẽ rùa đen tâm tình cô rất hả hê, nhưng khi đối mặt với ba ba sắp trở về hỏi tội, Hoắc Tiểu Tiểu lại không muốn gặp.

Nói không chừng ba sẽ để cho cô trải qua một tuổi thơ trọn vẹn cũng khó nói.

Dù sao ba ba muốn dạy dỗ cô rất lâu.

Không được, cô phải nghĩ biện pháp tự cứu mình mới được.

"Tiểu Tiểu, con đến xem, đây là tư liệu ba ba đưa cho gia gia con, mấy nhà trẻ này con muốn đến chỗ nào?"

Hoắc lão tiên sinh cầm máy tính bảng tới, đưa mấy tấm tài liệu Hoắc Tùy Thành cho ông đưa cho Hoắc Tiểu Tiểu xem.

Hoắc Tiểu Tiểu ở cái tuổi này xem cũng không hiểu, chỉ có thể nghe được đại khái vài lời giải thích của Hoắc lão tiên sinh, mấy cái nhà trẻ này đều là nhà trẻ top 1 top 2, đội ngũ giáo viên hùng hậu, chất lượng dạy học cao.

Làm cho cô líu lưỡi đó chính là, học phí hàng năm của những nhà trẻ tư nhân này, quả thực là giá trên trời.

Hoắc Tiểu Tiểu không muốn chọn, căn bản cô cũng không muốn đi, đối mặt với Hoắc lão tiên sinh, còn đang vùng vẫy giãy chết để không cần đi nhà trẻ.

"Gia gia, có phải ông không thích con đúng không."

"Sao có thể như thế? Gia gia thích Tiểu Tiểu nhất, không ông phải đã nói rồi sao? Con đi nhà trẻ là quyết định của ba ba con, nghe lời, chọn một cái, nếu không tối ba ba trở về sẽ tức giận."

" Vậy. . . Gia gia có thể. . . Nói cho ba ba, không đi nhà trẻ, ba ba không nghe lời, ông liền đánh ba ba! Mắng ba ba!"

Hoắc lão tiên sinh cười to, " Được, ban đêm ba ba con trở về, gia gia sẽ mắng hắn! Sao có thể đưa Tiểu Tiểu đi nhà trẻ sớm như vậy?"

Hoắc Tiểu Tiểu hai mắt tỏa sáng.

" Nhưng mà Tiểu Tiểu à, ba ba của con không nghe lời gia gia, gia gia cũng không có cách nào."

Biểu cảm mừng rỡ của Hoắc Tiểu Tiểu ngay lập tức bị dập tắt.

Hoắc lão tiên sinh bị cô làm cho tức cười đau cả bụng, nhịn không được cúi đầu ho khan.

"Lão tiên sinh, ngài có sao không?"

"Gia gia!"

Hoắc lão tiên sinh ho khan hai tiếng điều hoà hơi thở, khoát khoát tay, "Gia gia không có việc gì."

Hoắc Tiểu Tiểu một bên vừa vuốt lưng cho ông, vừa nói: "Gia gia muốn. . . Phải giống như. . ."

Trên TV đang chiếu phim hoạt hình, bên trong Ô Quy lão gia gia nện từng bước tập tễnh từ đáy biển chậm rãi bước ra.

Hoắc Tiểu Tiểu chỉ vào TV, "Gia gia phải giống như ô Quy Gia Gia, sống đến một ngàn tuổi!"

Câu nói này của Hoắc Tiểu Tiểu một lần nữa chọc cười Hoắc lão tiên sinh, "Tiểu Tiểu hi vọng gia gia sống đến một ngàn tuổi?"

" Vâng!"

"Có câu nói này của Tiểu Tiểu, gia gia nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!"

Quy Gia Gia. . .

Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên thông suốt.

Có rồi!

Đôi chân ngắn của cô chạy từng bước lên lầu, tìm thấy một chiếc áo của mình, vẽ lên một con rùa đen, lại tìm một chiếc áo của Hoắc lão tiên sinh, xuống lầu.

"Gia gia, nhìn, con vẽ, rùa đen."

"Tiểu Tiểu vẽ đó sao? Thật đẹp."

Cô lại cầm áo của Hoắc lão tiên sinh, "Muốn vẽ cho gia gia một cái."

Hoắc lão tiên sinh đương nhiên sẽ không vì một bộ quần áo mà cự tuyệt Hoắc Tiểu Tiểu, " Được, con vẽ đi."

Hoắc Tiểu Tiểu tràn đầy hào hứng vẽ con rùa đen lên áo của Hoắc lão tiên sinh, vẽ xong, chỉ vào con rùa trên hai chiếc áo, "Con, gia gia."

"Ba ba thì sao?"

" Vẽ cho ba ba nữa."

" Tiểu vô lương tâm, vẽ cho ba ba rồi mới vẽ cho gia gia?"

"Không phải, yêu gia gia nhất! Ba ba xấu, ba ba đưa con đi nhà trẻ!"

Hoắc Tiểu Tiểu chỉ nói dăm ba câu lại làm cho Hoắc lão tiên sinh tức cười.

"Lão tiên sinh, thiếu gia trở về rồi."

Bác Trần bẩm báo một câu, Hoắc Tiểu Tiểu cùng Hoắc lão tiên sinh đều ngẩng đầu nhìn về phía cổng.

Chỉ thấy trên tay Hoắc Tùy Thành mang theo một chiếc áo sơmi sải bước đi vào trong, sắc mặt âm trầm, đi đường mang gió lạnh, bảy tám bước liền đến phòng khách.

Từ cổng đến phòng khách, hắn không nói một lời, đáy mắt là lửa giận nặng nề, có liệu nguyên chi thế.

Hoắc Tiểu Tiểu bị khí thế kia dọa sợ, vô ý thức co cẳng liền muốn chạy.

Vân vân ――

Không thể chạy.

Vừa chạy liền lộ ra chột dạ.

Hư cái gì?

Không giả!

Ba cũng hẹp hòi thật, không phải chỉ vẽ có con rùa thôi sao? Có cần phải tức giận vậy không?

Nhìn sắc mặt này của hắn, còn cho là mình đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì chứ.

Hoắc lão tiên sinh nhìn sắc mặt hắn không tốt, hỏi: " Sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy?"

Bởi vì câu nói kia của Hoắc lão tiên, Hoắc Tùy Thành nhớ tới lúc trước ông đã bảo vệ Hoắc Tiểu Tiểu đủ kiểu, mọi loại sủng ái.

Không được, chuyện giáo huấn đứa trẻ không biết trời cao đất dày này, không thể để cho lão nhân gia biết.

Hoắc Tùy Thành cưỡng ép khiến sắc mặt hòa hoãn chút, nói: "Không có việc lớn gì, ngài ở đây để. . ."

" Chuyện đi nhà trẻ của Tiểu Tiểu, ta cho con bé chọn một chút."

" Nó còn là một đứa bé thì biết cái gì?" Hoắc Tùy Thành khom người liền muốn ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tiểu Tiểu cả kinh hung hăng lui về sau.

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, trực tiếp bế người lên.

"Cha, con nói với Tiểu Tiểu một chút chuyện nhà trẻ, lát nữa con xuống sau."

Hoắc lão tiên sinh còn đang mong còn không được Hoắc Tùy Thành đảm nhiệm cái vai ác này, phất phất tay, "Đi thôi đi thôi, nói với con bé tốt một chút."

Hoắc Tiểu Tiểu hoảng đến một nhóm, đây là muốn mang cô rời khỏi ánh mắt của gia gia để giáo huấn cô thật tốt mà!

"Gia gia!"

Hoắc Tùy Thành thấp giọng: "Không cho phép gọi!"

Hoắc Tiểu Tiểu ủy khuất ngậm miệng, bị Hoắc Tùy Thành một đường ôm lên gian phòng trên lầu.

Vừa đóng cửa, trong phòng chỉ còn hai cha con.

Hoắc Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu.

Đừng hoảng hốt, bình tĩnh, vấn đề không lớn.

"Ba ba. . ."

Hoắc Tùy Thành mở nút tay áo sơmi, nhìn thấy vết tích rùa đen rõ ràng trên lưng.

"Đây là con vẽ?"

Hoắc Tiểu Tiểu thành thật gật gật đầu.

" Giáo viên dạy sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu lần nữa gật đầu.

" Vẽ rất đẹp, ba ba không nghĩ tới bây giờ con đã có thể vẽ rùa đen đẹp như vậy, rất có thiên phú vẽ tranh, ta rất vui, nhưng. . ." Giọng điệu của Hoắc Tùy Thành thay đổi, nghiêm túc hỏi: " Cô giáo không nói với con, chỉ có thể được vẽ tranh trên giấy, không được vẽ vào nơi khác sao?"

". . . Cô giáo có nói."

" Vậy sao con vẽ?"

Hoắc Tùy Thành giọng điệu quá mức nghiêm khắc, dọa cho Hoắc Tiểu Tiểu lui về sau một bước, sợ hãi nhìn hắn.

"Sáng sớm đã lấy áo sơ mi từ phòng giữ quần áo mặc cho ta, là con cố ý sao? Tại sao phải làm như vậy?"

"Con. . . Con. . ." Hoắc Tiểu Tiểu lắp bắp đập đập Phán Phán, gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai một câu cũng không nói nên lời, "Muốn. . . Muốn vẽ."

"Muốn vẽ có thể vẽ trên giấy, tại sao lại vẽ trên quần áo của ba? Con có biết làm như vậy là không đúng hay không?"

Cô đương nhiên biết làm như vậy không đúng, nhưng nếu như không phải buổi tối hôm qua ba lừa cô như một con ngốc, cô cũng không tức giận như vậy.

Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ tóm lấy bắp đùi mình, đáy mắt dần dần bịt kín một tầng hơi nước, tội nghiệp nhìn hắn, chậm rãi nhẹ gật đầu.

Hoắc Tùy Thành nghiêm túc nhìn cô, "Lúc đầu túi xách nhỏ của con ta chuẩn bị sáng mai trả lại cho con, nhưng bởi vì con nghịch ngợm, ta quyết định, túi xách nhỏ tạm thời tiếp tục giữ lại để đảm bảo bên cạnh ba ba, lúc nào trả còn xem thái độ của con."


"

. . ." Hoắc Tiểu Tiểu đau lòng, đâm tâm đau nhức.

Cô méo miệng, giống như là thật sự không nhịn được, nước mắt thi nhau rơi xuống, "Ba ba. . ."

Nhưng Hoắc Tùy Thành ý chí sắt đá, căn bản không lung lay, "Còn nữa, bộ quần áo này con đã bôi bẩn lên, đã làm sai thì phải gánh chịu hậu quả."

Nói xong, hắn ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu tiến vào phòng rửa mặt, nhét chiếc áo sơmi vào ngực Hoắc Tiểu Tiểu, thậm chí còn tri kỷ lấy giúp nước giặt và chậu nhỏ, "Rửa sạch sẽ."

". . ." Hai giọt nước mắt lạch cạch rơi vào trên áo sơ mi, Hoắc Tiểu Tiểu quật cường nhìn Hoắc Tùy Thành, "Không giặt."

"Con vẽ lên được chẳng lẽ không giặt sạch được sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu ôm chặt quần áo, mang theo tiếng khóc nức nở lắc đầu, "Không muốn."

"Vì sao không muốn? Là do con tự vẽ, bây giờ bảo con giặt lại không được sao?"

"Thế nhưng. . ."

"Rửa sạch sẽ, ba ba sẽ ở đây chờ con."

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn rất ủy khuất, coi chiếc áo giống như bảo bối ôm trong lòng, làm sao cũng không chịu giặt, Hoắc Tùy Thành cũng bị bức tới mất kiên nhẫn, cô nhịn không được thấp giọng ủy khuất khóc lên.

"Không cho phép khóc, tranh thủ thời gian giặt đi."

Hoắc Tiểu Tiểu một bên khóc thút thít một bên đem áo sơmi bỏ vào trong chậu nhỏ, chứa đầy nước, đổ nước giặt ra, ủy ủy khuất khuất dùng tay nhỏ chà xát lên áo sơmi.

Ngược cha nhất thời thoải mái, giải quyết tốt hậu quả hỏa táng tràng.

Quá khó khăn rồi.

Nhưng đó là bút đánh dấu, lại qua cả ngày, khó mà rửa sạch, Hoắc Tiểu Tiểu tượng trưng chà xát mấy lần, bọt cũng tràn cả ra, chỗ bút đánh dấu này qua mấy lần nước cũng không sạch hơn bao nhiêu.

Lạch cạch lạch cạch ――

Nước mắt một giọt tiếp một giọt rơi vào trong chậu.

"Ba ba, rửa không sạch."

Hoắc Tùy Thành sao có thể bắt cô giặt sạch được, chẳng qua là mượn cơ hội để giáo huấn cô một lần thôi.

"Biết sai rồi sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

Hoắc Tùy Thành lúc này mới bỏ qua cho cô, ôm cô tới vòi nước rửa sạch sẽ bọt biển trên tay, thấp giọng nói: "Lần sau không cho phép vẽ tranh lên quần áo ba ba nữa, nhớ kỹ chưa?"

Hoắc Tiểu Tiểu lại gật đầu.

Trải qua một chuyện như thế, tinh thần Hoắc Tiểu Tiểu rất mệt mỏi, ban đêm cơm cũng không ăn bao nhiêu.

Hoắc lão tiên sinh nghe thấy Hoắc Tùy Thành hỏi vậy, " Lúc nãy con nói chuyện gì với con bé vậy?"

Hoắc Tùy Thành nuốt xuống miếng thức ăn trong miệng, nói: " Buổi sáng hôm nay, con bé lấy ra một chiếc áo sơ mi mặc cho con, con không chú ý liền mặc vào, đến công ty mới phát hiện trên lưng bị nó dùng bút đánh dấu vẽ lên con rùa đen, vừa rồi con giáo huấn con bé một trận."

"Rùa đen? Bởi vì chuyện này?"

Hoắc Tùy Thành gật đầu, "Đây không phải việc nhỏ, chính là ngài quá nuông chiều con bé, cho nên mới càng ngày càng bướng bỉnh."

Hoắc lão tiên sinh vừa đặt chiếc đũa lên trên bàn, nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, tới, gia gia ôm."

Hoắc Tiểu Tiểu sợ hãi nhìn Hoắc Tùy Thành, một đầu chui vào trong ngực Hoắc lão tiên sinh.

Vừa mới ngồi vào trong lòng Hoắc lão tiên sinh, liền không nhịn được khóc lên.

Kiềm chế tiếng khóc tinh tế, dần dần được Hoắc lão tiên sinh vuốt ve an ủi đến không kìm chế được, ngược lại gào khóc đứng lên.

Cô ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa chỉ vào Hoắc Tùy Thành, "Ba ba. . . Để cho con, để cho con giặt quần áo, rùa đen, không còn rùa đen."

"Giặt quần áo?"

Hoắc Tùy Thành: " Nó làm bẩn, không phải nên tự mình rửa sạch sẽ sao?"

Hoắc lão tiên sinh ánh mắt trách cứ nhìn Hoắc Tùy Thành, "Anh. . . Anh thật là!"

"Gia gia, rùa đen. . . Không có rùa đen nữa rồi!"

"Không có việc gì không có việc gì, không khóc, ba ba con đã không thích, vậy sau này không vẽ cho hắn nữa, gia gia thích, Tiểu Tiểu vẽ cho gia gia."

Hoắc Tùy Thành ánh mắt nghi hoặc, còn không đợi hắn cẩn thận hỏi một chút, Hoắc lão tiên sinh ôm Hoắc Tiểu Tiểu rời bàn.

Trần bá ở một bên xem như nghe rõ, thở dài nói: " Tại sao thiếu gia không hỏi xem rõ ràng ra sao?"

"Chuyện gì xảy ra?"

Trần bá cầm hai bộ quần áo trên ghế sô pha tới.

Một chiếc là áo thun trắng của Tiểu Tiểu, chiếc kia là áo sơ mi trắng của Hoắc lão tiên sinh, phía sau lưng đều vẽ lên hai con rùa đen nhỏ ngây thơ chân thành.

"Đây đều là Tiểu Tiểu vẽ, ta nghe ý kia của Tiểu Tiểu, hẳn là muốn gia đình cùng mặc đồ chung."

". . . Vẽ rùa đen?"

" Hôm qua Tiểu Tiểu xem phim hành trình rùa đen trải qua nguy hiểm, ở trong đó có Ô Quy lão gia gia hơn một ngàn tuổi, cô ấy nói, hi vọng lão tiên sinh và ngài cũng có thể giống như Ô Quy lão gia gia, sống đến một ngàn tuổi."

Hoắc Tùy Thành nhất thời nghẹn lời, yết hầu giống như có gì nghẹn trong cổ, nửa câu cũng không nói nên lời.

"Tuổi cô bé còn nhỏ, không hiểu những cái kia, cho nên cách thể hiện có thể không đúng, nhưng dầu gì cũng là một phen tâm ý, ngài sao có thể bắt cô ấy tự đi giặt chứ?"

Nhớ tới vừa rồi mình không phân tốt xấu cô tự tay giặt sạch rùa đen ở trên áo, ánh mắt ủy khuất cùng nước mắt lã chã rơi xuống chậu quần áo, Hoắc Tùy Thành ngũ vị tạp trần, cảm xúc áy náy chưa bao giờ có xông lên đầu.

Trong phòng khách tiếng khóc càng ngày càng nghiêm trọng.

Trần bá khuyên nhủ: "Ngài đi dỗ dành đi."

Hoắc Tùy Thành trên tay cầm đũa, làm gì còn tâm trí tiếp tục ăn, đặt đũa đứng dậy.

Hoắc Tiểu Tiểu khóc đến thảm liệt, sắp tốc bay cả mái nhà.

"Được, ngoan không khóc, chúng ta cũng không vẽ cho ba ba nữa, về sau con chỉ vẽ cho gia gia thôi, nó không thích, gia gia thích."

Hoắc lão tiên sinh trừng Hoắc Tùy Thành một chút, ánh mắt ra hiệu cho hắn còn không qua đây dỗ dành.

Hoắc Tùy Thành đưa tay muốn tới ôm Hoắc Tiểu Tiểu, nào biết Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn lên thấy là hắn, vội vàng tiến vào trong ngực Hoắc lão tiên sinh, ôm cổ ông không buông tay, cũng kêu khóc: "Không muốn ba ba! Ba ba đi ra!"

Hai tay Hoắc Tùy Thành xấu hổ ngừng ở giữa không trung.

"Được, không muốn ba ba."

"Chán ghét ba ba!"

"Được, chúng ta không để ý tới hắn!"

Cuối cùng khóc xong trận này, lấy việc Hoắc Tiểu Tiểu khóc mệt mà kết thúc.

Hoắc Tùy Thành ngồi trong phòng khách, nhìn lên trước mặt ba là chiếc áo vẽ con rùa đen, có chút xuất thần.

Còn áo của hắn đã giặt gần hết, nhìn không quá ra hình dáng con rùa đen, còn lại hai con trên chiếc áo của hai người, là con rùa đen từ ngòi bút của trẻ con được vẽ tỉ mỉ.

―― "Con bé nói, hi vọng lão tiên sinh và ngài cũng có thể giống như Ô Quy lão gia gia, sống đến ngàn tuổi."

Hoắc Tùy Thành nhắm mắt.

Không nên xúc động như vậy, hẳn nên hỏi rõ ràng mới quyết định.

Hoắc lão tiên sinh từ trên lầu đi xuống, nhìn Hoắc Tùy Thành trên ghế salon, phập phùng thở dài, "Ngủ đi."

Hoắc Tùy Thành hoàn hồn, trầm thấp "Vâng" một tiếng.

"Lần đầu làm ba nên ta biết con không có kinh nghiệm, nhưng đối với một đứa bé, ít nhất con phải có kiên nhẫn, không thể không hỏi rõ ràng đã trách nó, con bắt nó tự tay rửa đi bức tranh nó vẽ cho con, trong lòng nó có bao nhiêu khó khăn đây?"

"Con đã biết, về sau. . . Con sẽ chú ý."

Trời tối không tiếng người, phòng ngủ của Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ bị người đẩy ra.

Hoắc Tùy Thành bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên giường, đứa trẻ trên giường hiển nhiên đã chìm vào giấc ngủ, khóc quá lâu, mí mắt có thể thấy rõ đã sưng phồng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt, chỉ là dù cho ngủ thiếp đi, cũng không nhịn được khóc thút thít.

Hoắc Tùy Thành đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ, lòng bàn tay vuốt ve trên gương mặt cô bé, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt.

Hắn nhìn thấy lông mi ướt sũng của đứa trẻ vì ủy khuất khóc thút thít mà khẽ run, ma xui quỷ khiến, Hoắc Tùy Thành cúi người nhẹ nhàng hôn một cái trên gò má của cô.

Hoắc lão tiên sinh nói không sai, hắn không có kinh nghiệm, càng không có kiên nhẫn, nhiều khi dùng cách của mình đối xử với một đứa bé, mà không suy nghĩ đến cảm nhận của nó.

Đứa trẻ trên giường giật giật, lặng lẽ mở mắt ra, tay nhỏ nắm lấy ngón út của Hoắc Tùy Thành, bất an gọi: "Ba ba. . ."

Hoắc Tùy Thành liền giật mình, nhìn qua hai mắt đỏ bừng ướt nước của cô, nhẹ giọng, "Ta đánh thức con sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, nấc một cái rụt rè hỏi: "Ba. . . Còn đang tức giận sao?"

Ngón út truyền đến nhiệt độ, ánh mắt rụt rè, giọng điệu thăm dò bằng giọng mũi nức nở, trong lòng Hoắc Tùy Thành làm sao còn có thể cứng rắn được nữa, một tay ôm Hoắc Tiểu Tiểu vào trong ngực, "Hôm nay không phải bị hù dọa rồi chứ?"

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào trên bả vai hắn, nhẹ gật đầu.

"Về sau. . . Hức. . . Có thể đừng quát con được không?"

"Vậy Tiểu Tiểu còn nguyện ý vẽ con rùa đen cho ba ba nữa không?"

Hoắc Tiểu Tiểu mở một đôi mắt to ngậm nước sáng long lanh nhìn hắn, "Ba ba. . . Không phải không vui sao?"

"Ba ba thích, con lại vẽ cho ba ba một cái nữa được không?"

Hoắc Tiểu Tiểu cắn môi, tựa hồ đang cân nhắc.

"Không nguyện ý? Con với gia gia đều có, chỉ có ba ba không có."

"Là ba ba cho con giặt đi mà!"

"Vẽ cho ba ba một cái nữa đi, ba ba không giặt nữa."

"Thật sự?"

"Thật sự."

Hoắc Tiểu Tiểu suy tính một hồi, bất đắc dĩ nói: "Vậy. . . Được thôi, con vẽ thêm cho ba một con, nhưng, con có một cái điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Ba ba, người. . . Người không thể ném con vào trong biển."

Hoắc Tùy Thành khẽ giật mình, không nghĩ tới cô còn có thể nhớ tới lời đêm hôm đó hắn thuận miệng nói.

"Không ném con."

"Cũng không thể ném người khác."

"Được, không ném người khác."

"Còn nữa. . . Ba ba không thể khi dễ con."

"Được, không khinh bạc con."

"Cũng không thể khi dễ người khác."

Hoắc Tùy Thành hỏi lại: "Ta khi dễ người nào?"

". . . Dù sao không thể khi dễ người khác."

Hoắc Tùy Thành cười, "Được, nghe lời con, không khi dễ người khác, còn có điều kiện khác không?"

"Túi xách nhỏ của con. . ."

Hoắc Tùy Thành dứt khoát đáp ứng, "Sáng mai trả lại cho con."

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên từ bả vai hắn, cõi lòng đầy chờ mong, "Con. . . Con có thể không đi nhà trẻ nữa được không?"

Hoắc Tùy Thành đưa tay lau nước mắt cô, nói: "Vậy không được, gia gia thân thể không tốt, không thể mỗi ngày đều chăm sóc cho con, Tiểu Tiểu đi nhà trẻ có thể cùng những bạn nhỏ khác vẽ tranh, không tốt sao?"

"Thân thể gia gia không tốt?"

"Gia gia mỗi ngày đều phải uống thuốc, cần nghỉ ngơi cho thật tốt."

Hoắc Tiểu Tiểu rõ ràng.

"Thế. . . Vậy con đi nhà trẻ, nhưng ba phải nhớ kỹ, phải tới đón con."

Hoắc Tùy Thành sờ sờ cái ót cô, "Đương nhiên là đi đón con rồi, làm sao quên được."

Hoắc Tiểu Tiểu hít mũi một cái, giống như hoàn toàn tiếp nhận việc phải đi nhà trẻ, nằm xuống trên vai Hoắc Tùy Thành lần nữa, tại nơi hắn không thấy được, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

Xanh chín đủ 555 follow tui up tiếp chương mới nhoéee🎉huhu bộ này số chữ dài gấp đôi bộ H kia á, edit quải thiệt chứ😮‍💨sau rút kinh nghiệm edit H cho ngắn vại=))))

Mà đọc lại mới thấy tui edit vừa dở vừa ẩu thiệt á, luôn cảm ơn những người đã đọc truyện ủng hộ cho tui ạ🙇🏻‍♀️💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro