Chương 09 Mưa đêm như thác đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bích Liên hơi sững sờ, cau mày nhìn Yến Phi Ly một cái, tựa hồ có chút kinh ngạc. Nhưng mà, thông minh như nàng, suy cho cùng cũng biết ai mới là chủ nhân chân chính của Phượng phủ. Quy củ an ổn hướng Phượng Kinh Yến đáp một tiếng " Dạ.", Bích Liên liền vẩy tay cho hạ nhân đem Yến Phi Ly đưa xuống ——

Trước nay bên người Phượng Kinh Yến không nuôi người vô dụng, càng không nuôi những người nhiều chuyện, cho dù là một một gia đinh bình thường, cũng biết ở Phượng phủ, chớ hỏi "Tại sao", chỉ cần trung thành thực hiện theo lệnh của Phượng Kinh Yến là được, nhưng thật ra nàng là một chủ tử vô cùng thoải mái.

Phượng Kinh Yến cảm thấy ngực vẫn còn kìm nén một cơn tức giận, ngoài mặt cũng rất nhanh ổn định lại, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, miễn cưỡng nhìn Yến Phi Ly, giống như một một trưởng bối đang nhìn một đứa trẻ tranh cãi vô lý, trong ánh mắt mang theo một loại rất tự nhhiên nhìn xuống.

Quá nhiều tâm tư lộ ra bên ngoài, là biểu hiện của một kẻ yểu, mà Phượng Kinh Yến tự xưng là đã cách cái từ đó vô cùng xa. Nhưng hôm nay lại bị một chuyện nhỏ như vậy kinh động đến tâm tư làm cho tâm tình nàng giờ khắc này vô cùng tồi tệ.

Yến Phi Ly không có phản kháng, thậm chí là sắc đỏ trên mặt hắn cũng chưa từ rủ bỏ sạch sẽ. Mặc cho hạ nhân kéo hai tay của mình đặt ở phía sau, ngoan ngoãn nhìn hướng Phượng Kinh Yến, hé miệng, nhưng không có lên tiếng.

Phượng Kinh Yến có chút chán ghét nhíu chân mày một cái.

Bích Liên lập tức giống như biết cái gì, nhanh chóng vẫy tay ý bảo thủ hạ động tác nhanh một chút, nhanh một chút nữa

Yến Phi Ly cũng không để cho Bích Liên khó xử, hơi có chút thâm ý nhìn Phượng Kinh Yến một cái, phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ, lại tựa như mang một ít ủy khuất cùng không muốn rời đi, một giây tiếp đó quả quyết xoay người, liền ở tư thế bị mấy hạ nhân ép, hướng cửa phòng rời đi.

Phượng Kinh Yến đứng không nhúc nhích, trong đầu không khỏi hiện lên phòng giam tối tăm —— cái đó chính là phòng sắt trừng phạt độc nhất ở Phượng gia, hoàn toàn là bóng tối, không có một chút ánh sáng, không có một chút tiếng động, ở bên trong đó, ngươi thậm chí sẽ quên mình rốt cuộc là còn sống, hay là đã vào địa ngục.

Tương truyền rằng chỉ cần ở trong đó một tháng, khi ra ngoài cũng chỉ có thể là người điên.

Dĩ nhiên, Phượng Kinh Yến cũng không do dự, làm sai chuyện liền phải bị trừng phạt, lúc còn bé nàng không ngoại lệ, Yến Phi Ly cũng không ngoại lệ.

Lúc này bầu trời bên ngoài càng thêm tối một ít, mây đen ào ạt quấn quanh, đen nghịt một mảnh.

"Chờ một chút." Đoàn người rõ ràng đã lui ra đến cửa, Yến Phi Ly chợt nghĩ đến cái gì đó, dừng bước, hơi quay đầu, ánh mắt điềm đạm nhìn Phượng Kinh Yến lên tiếng, "Chủ tử, nhìn trời sắp mưa, tối nay sẽ rất lạnh."

Phượng Kinh Yến "ừ" một tiếng, biểu tình lãnh đạm, không có bất luận cái gì.

Yến Phi Ly biểu tình lãnh đạm, không có bất kỳ dáng vẻ bị đả kích, nghiêng đầu hướng về phía Bích Liên cười nhạt: "Bích Liên tỷ tỷ, Ly Nhi tự mình đến phòng giam, ngươi trước làm ấm chăn cho chủ tử."

Giọng rất bình tĩnh, thậm chí nghe như chuyện đương nhiên vậy.

Bích Liên chợt ngẩn người tại chỗ.

"Tiểu Ly!" Phượng Kinh Yến cảm thấy thân thể bị thứ gì hung hãn bấm một cái, ngọn lửa nơi ngực thật vất vả đè xuống lại bị đốt lên, mở miệng thanh âm không thể ức chế kéo cao , cho dù ngoài mặt nàng vẫn có thể duy trì một bộ mặt lãnh đạm giả dối, nhưng cảm thấy mặt nạ trên mặt mình cũng sắp nứt ra một cái lỗ, "Ta mới là chủ tử của các ngươi!"

Ngươi không có tư cách ra lệnh! Ngươi không có tư cách can dự!

Yến Phi Ly cau mày một cái, trong mắt phảng phất mang theo tràn đầy quan tâm, lại tựa như đánh giá Phượng Kinh Yến, từ từ phun ra mấy chữ: "Nhưng mà, chủ tử, ngươi. . ."

Bích Liên không dám do dự, tự mình bắt lấy bả vai Yến Phi Ly, đem hắn dùng sức đẩy ra.

Tầm mắt Yến Phi Ly đều dừng ở trên người Phượng Kinh Yến, nháy mắt bị Bích Liên đẩy ra cửa, không khỏi lảo đảo một cái, may mà gia đinh bên cạnh phản ứng nhanh nhạy, đưa tay đỡ hắn.

Đoàn người rốt cuộc biến mất trong tầm mắt nàng, Phượng Kinh Yến để cho bản thân ngẩn người đứng một hồi, quay đầu đánh giá căn phòng rộng rãi, chợt cảm thấy một trận rùng mình.

Mưa, quả nhiên rất nhanh liền trút xuống, mang theo gió đêm xào xạc từ cửa phòng, khe hở cửa sổ vào trong phòng.

" Người đâu, thêm lửa." Phượng Kinh Yến cố gắng đè xuống ý muốn dùng tư thế hai tay bao bọc lấy chính mình để sưởi ấm, hướng tỳ nữ ngoài cửa ra lệnh.

" Dạ." Mấy tỳ nữ hầu hạ cẩn thận bưng than đi vào.

Phượng Kinh Yến tiện tay lấy một quyển "Phượng thị gia huấn" nhìn, muốn dời đi tâm tư chính mình, nhưng phát hiện trong đầu không khỏi một lần nữa lại hiện lên tình cảnh thời điểm đó.

Thời điểm đó Phượng Kinh Yến cũng từng là một tiểu cô nương mờ mịt động một chút là hai mắt ngấn lệ, phạm sai lầm, bị Phượng gia lão đầu tử giam lại, sợ đến run lẩy bẩy. Chỉ muốn Cố Tích Triêu qua nói "Nha đầu, bọn ta mang ngươi ra." Lại yêu thích giống như chưa từng sợ hãi như vậy.

Chờ nàng chân chính từ phòng giam trong đi ra, chuyện đầu tiên làm chính là nhào vào trong ngực hắn, khóc lớn một trận.

Khi đó, khi đó Cố Tích Triêu hình như là vỗ nàng đầu, nhẹ giọng an ủi "Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi."

Khi đó, khi đó ——

Khi đó nói vĩnh viễn nguyên lai là rất ngắn.

"Chủ tử." Một giọng nữ tử quen thuộc vang lên, phá vỡ Phượng Kinh Yến kí ức

Đột nhiên thanh tỉnh Phượng Kinh Yến có chút kinh ngạc, những kí ức này mình cho là đã sớm quên, bởi vì người kia trở về, lại giống như dây leo cuốn lấy dây dưa cùng nàng, làm cho nàng vô cùng chán ghét.

" Ừ, " Phượng Kinh Yến điều chỉnh tâm tư chính mình, miễn cưỡng mở mắt ra, lại phát hiện "Phượng thị gia huấn" cầm trong tay vẫn còn đang ở trang thứ nhất. Nhăn một chút chân mày, Phượng Kinh Yến tùy ý đi đến chăn đệm bên giường của mình nhìn một chút, hướng Bích Liên mở miệng nói, "Đi đi."

" Dạ, chủ tử." Thay Phượng Kinh Yến làm ấm giường, Bích Liên đã làm rất thành thạo, nhưng mà, Phượng Kinh Yến chờ Bích Liên hầu hạ xong, thời điểm nằm vào trong chăn, lại cảm thấy có chút không đúng.

. . . Còn chưa đủ ấm áp! Hơn nữa trong chăn lại nhiều thêm một chút mùi vị son phấn của nử tử, ít đi hơi thở mát mẽ thuộc về thiếu niên.

Thật ra thì, trước đó, Phượng Kinh Yến đối với việc Bích Liên làm ấm chăn cho mình coi như hài lòng. Chẳng qua là, tất cả mọi người đều giống nhau, dùng qua thứ tốt hơn, liền rất khó trở lại như trước, huống chi Phượng Kinh Yến của hôm nay, tuyệt đối lấy việc làm mình thoải mái làm nguyên tắc đầu tiên.

Trải qua quá nhiều khổ nạn, thân thể Phượng Kinh Yến sau khi bị trọng thương luôn luôn mang một chút "Bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên yếu ớt ", chính mình đi đến địa vị cao, Phượng Kinh Yến không nghĩ để những chuyện nhỏ nhặt này làm khó mình.

Buông lỏng thân mình nằm ở trên giường, Phượng Kinh Yến lúc này mới nhớ lại những năm gân đây —— Quả thật Yến Phi Ly phục vụ có thể làm cho nàng thoải mái, thiếu niên này là người cẩn thận tỉ mỉ hiếm có, lại luộc lòng sở thích của nàng.

Yến Phi Ly mặc dù chưa đến mười bảy mười tám tuổi, độ tuổi vẫn là ở giữa nam hài cùng nam nhân, trên người có chút thành thục lẫn ngây thơ đặc biệt đối lập. Nếu nói tính tình hắn lão luyện, có thời điểm lại lộ ra vài mặt ngây ngô, nếu nói hắn ngây ngô, lại tuyệt đối không có chuyện đó, hắn làm việc suy nghĩ còn sâu sắc hơn so với người khác, nếu không cũng không có khả năng deo lên đến địa vị ngày hôm nay.

Hôm nay, thời điểm Yến Phi Ly biểu hiện không thức thật là mất hết tiêu chuẩn!

"Bất quá chỉ là một đưa trẻ không nũng nịu ." Phượng Kinh Yến ở đáy lòng nghĩ, đứa trẻ tự nàng trông coi lớn lên đủ thông minh, chỉ cần săn sóc dạy dỗ một chút, ước chừng sẽ biết mình sai ở chỗ nào, đem một chút tính tình trẻ con kia của hắn mài dũa hết, mới có thể chân chính giao phó trách nhiệm nặng nề.

Thật ra thì, thế lực Long gia sau lưng Cửu công chúa mặc dù mạnh mẽ, nhưng nàng cũng không nhất định phải để cho Yến Phi Ly tự mình ra tay thăm dò. Tai mắt Phượng gia, đã sớm thâm nhập đến mỗi ngóc ngách của kinh thành. Nhưng mà, Phượng Kinh Yến lại muốn để cho Yến Phi Ly biết rõ rằng nàng chính là chủ tử của hắn, đối với lệnh của nàng tuyệt đối không được có bất kì chút hoài nghi cùng do dự nào.

Vô luận hắn leo đến vị trí nào đi nữa.

(bổn chương hoàn)

Editor: Ò, chị nhà cần thẩn nghiệt quật nghen, người ta là can tâm tình nguyện để chị bắt nạt thoi ó :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tydeluyen