Chương 4: Choáng váng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Edit lúc tầm 1h sáng nên não kiểu không hoạt động lắm T_T)

 
Diệp Họa Khê đang đứng ở hành lang hít sâu. Tuy rằng vừa rồi cô cố gắng biểu hiện vẻ mặt thật bình tĩnh nhưng hiện tại trái tim cô lại thình thịch nhảy lên vô cùng lợi hại.

Phó đạo diễn cười lại đây nói: “Chúc mừng cô. Thử kính thành công, đạo diễn và Thanh Diệc đều rất vừa lòng.”

Diệp Họa Khê có chút hoảng hốt, cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy đã thông qua.

“ Trong khoảng thời gian này nữ diễn viên đến thử kính không ít, nhưng đạo diễn vẫn không quá vừa lòng. Cho nên sau khi cô thử kính xong liền nhanh chóng quyết định luôn.” Phó đạo diễn cười giải thích.

“ Hôm sau chúng tôi sẽ liên hệ lại với người đại diện của cô để nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ hơn. Hiện tại cô có thể đi về được rồi.”

Diệp Họa Khê nhìn phó đạo diễn rời đi mà Thời Trân Trân cũng đã mua nước trở lại. Ánh mắt di chuyển nhìn theo bóng dáng phó đạo diễn rời đi: “Làm sao vậy? Ông ấy nói cái gì?”

“ Trân Trân, tớ thử kính thành công!” Diệp Họa Khê đè thấp thanh âm, không kìm nén được kích động.   

“ Thật sao!” Thời Trân Trân mở to hai mắt. Sau khi nhìn thấy Diệp Họa Khê gật đầu, cô ấy kích động thiếu chút nữa thét chói tai, nhưng may mắn kịp thời bưng kín miệng, không làm thanh âm phát ra ngoài.

Hai người tay nắm tay, hận không thể ở chỗ này ôm nhau xoay vòng vòng.

“ Thật là cậu sao? Nữ chính sao? Tớ không phải là đang nằm mơ chứ!” Thời Trân Trân không nhịn được kích động nói.

Diệp Họa Khê nhéo nhéo má của cô ấy, cười đáp lại:

“ Đương nhiên không phải là mơ, vì để chúc mừng, chúng ta đi ăn thịt nướng đi!”

“ Không được.” Thời Trân Trân nhanh chóng bình tĩnh lại.

Diệp Họa Khê cũng suy sụp hạ mặt, kháng nghị nói: “ Tại sao? Nếu là chuyện vui tại sao không thể đi ăn thịt nướng?”

“ Cậu đã thử kính thàng công, đương nhiên từ giờ trở phải quản lý dáng người nha.” Trời Trân Trân nghiêm mặt mở miệng.

“ Không được không được, đã là lúc này cậu còn nghĩ đến ăn.”

Diệp Hoa Khê nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“ Cậu bị tớ đuổi việc. Tớ muốn tìm một người đại diện đồng ý cho tớ ăn thịt nướng!”

Thời Trân Trân a một tiếng: “ Đuổi việc không có hiệu quả.”

***

Ngày thứ hai, Thời Trân Trân nhận được một cuộc điện thoại rồi nhanh chóng hoàn tất hợp đồng quay phim.

Sau khi cúp điện thoại, cô ấy nhìn Diệp Họa Khê nói: “Khê Khê, thật sự quá thần kỳ. Cậu thật sự thành nữ chính trong phim điện ảnh của Hạ Thanh Diệc.”

“ Đừng cảm thán cái này, hiện tại nên nói về vụ cá cược của chúng ta.” Diệp Họa Khê đi đến chỗ đối diện Thời Trân Trân ngồi xuống, đáy mắt chứa không có ý tốt tươi cười. “Cậu như này là đang muốn giả ngu phải không.”

Thời Trân Trân ngẩn người, vốn dĩ muốn lừa dối vượt qua, không nghĩ tới vẫn là không được.

Lúc này, cô ấy rốt cuộc cũng nhớ lại. “ Cậu khẳng định đã biết trước là Lăng Kha sẽ không đến tham gia, cho nên cố ý gài tớ vụ này đúng không!”

Diệp Họa Khê không trả lời, cười tủm tỉm nói lại nội dung đặt cược:

“ Tớ thắng, tớ muốn ăn cái gì thì ăn, không cần vận động. Hơn nữa cậu sẽ vận động thay tớ.”

“....” Thời Trân Trân khóe miệng co giật.

Cô ấy nghĩ nghĩ vẫn là nói:” Nhưng cậu sắp đóng phim điện ảnh đấy, cậu cần phải quản lý dáng người.”

“ Cậu lừa ai vậy, phim điện ảnh cuối năm mới bắt đầu quay, hiện tại mới là tháng chín.” Diệp Họa Khê nhướn mày.

“....” Có lý.

Thời Trân Trân ngẩng đầu lên, mang theo ý cố gắng: “ Cậu có thể ăn, dù sao cậu cũng không có nhiều thịt. Nhưng mà để tớ thay cậu vận động thì không được, tớ không muốn vận động....”

Sợ Diệp Họa Khê không đáp ứng, Thời Trân Trân lập tức mềm giọng, bắt đầu làm nũng: “ Khê Khê, tớ đã vất vả như vậy, tại sao lại còn bắt tớ vận động ô ô ô...”

“ Nhìn cái tiền đồ này của cậu, nhắc đến vận động liền muốn sống muốn chết.” Diệp Họa Khê khẽ cười. “Không cho cậu vận động nhưng đêm nay tớ sẽ ăn thịt nướng.”

Thời Trân Trân cắn răng gật đầu: “Được rồi. Nhưng cậu cũng phải nói cho tớ biết là tại sao cậu biết Lăng Kha sẽ không đến.”

“ Bởi vì....” Diệp Họa Khê cố ý kéo dài, nhìn bộ dáng mất kiên nhẫn của Thời Trân Trân mới cong môi nói: “Hạ Thanh Diệc là cậu của Lăng Kha. Cô ta nếu dám đến, tên tớ liền viết ngược lại.”

Ngay sau đó, Diệp Họa Khê đem những chuyện Phó Tiêu nói với cô đều nói cho Thời Trân Trân.

“ Hai nhà quan hệt cũng không tốt, Lăng Kha sợ Hạ Thanh Diệc muốn chết. Ngày đó tớ nhìn thấy bộ dáng sợ hãi rụt rè của cô ta trước mặt Hạ Diệc Thanh, phỏng chừng cô ta chỉ muốn đi đường vòng. “

Thời Trân Trân vỗ đùi, tỏ vẻ vô cùng phấn khích: “ Hảo gia hỏa, tớ biết ngay có người có thể chế trụ được Lăng Kha mà, không thấy được bộ dáng sợ hãi rụt rè kia của cô ta thật là tổn thất lớn. “

Diệp Họa Khê mím môi, chần chờ mở miệng: “ Cho nên tớ có một ý tưởng...”

“ Ý tưởng gì?” Thời Trân Trân tò mò hỏi.

Diệp Họa Khê thẳng thắn trả lời: “ Tớ muốn làm mợ của Lăng Kha.”

“ Phốc...” Thời Trân Trân không nhịn được bật cười. “Cậu nói cái gì?”

Diệp Họa Khê khẽ nhướng mi nhàn nhạt nói: “Nếu tớ thành mợ của Lăng Kha, khẳng định cô ta sẽ không dám kiêu ngạo như vậy nữa. Còn có thể làm cô ta tức chết.”

Ánh mắt Thời Trân Trân mang theo tìm tòi đánh giá Diệp Họa Khê. Ngay sau đó nói: “ Cậu nói thẳng ra là cậu coi trọng Hạ Thanh Diệc đi, thấy sắc nảy lòng tham là thấy sắc nảy lòng tham, còn tìm cho chính mình nhiều lý do như vậy.”

Làm khuê mật nhiều năm như vậy, Thời Trân Trân tự nhận cô ấy đã hiểu rõ Diệp Họa Khê đến một mức độ nhất định. Vì trả thù Lăng Kha mà làm ra loại chuyện này, cô ấy mới không tin đâu. Nếu muốn trả thù Lăng Kha thì trực tiếp để Diệp gia ra tay còn đơn giản và nhanh chóng hơn.

Tuy rằng Diệp Họa Khê bị chọc thủng tâm tư nhưng vẫn biểu hiện bình tĩnh như cũ: “ Đúng thì thế nào. Lại không phải không thể.”

“ Cậu đối Hạ Thanh Diệc hiểu biết bao nhiêu?” Thời Trân Trân hỏi.

Diệp Họa Khê giật mình, ngay sau đó lắc đầu.

Thời Trân Trân thở dài:” Khê Khê à, không phải tớ không cho cậu theo đuổi Hạ Thanh Diệc. Mà là người như anh ấy không theo đuổi được, cậu biết trong giới mọi người đều gọi anh ấy là gì không? Là ‘Thánh tăng vô dục vô cầu’.”

Diệp Họa Khê trong đầu hiện lên khuôn mặt đẹp trai cực kỳ lạnh lùng kia của Hạ Thanh Diệc, đột nhiên nở nụ cười: “ Cũng khá hợp đấy.”

Thời Trân Trân nhìn bộ dạng này của cô lại bắt đầu phổ cập khoa học: “ Biết trong đoàn phim sẽ có rất nhiều cặp đôi đúng không. Nhưng Hạ Thanh Diệc cùng nữ diễn viên cùng đoàn phim trước giờ không hề tiếp xúc, phương thức liên lạc cũng không cho. Hơn nữa, cảnh diễn thân mật hay cảnh hôn đều tuyệt đối không quay. Mấy năm nay nữ minh tinh muốn theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng một vòng quanh tiểu khu chúng ta luôn ấy, thế nhưng không có ai có thể thành công. Cậu thử nghĩ xem là tại sao!”

“ Là bởi vì anh ấy không thích các cô ấy nha.” Diệp Họa Khê mang vẻ mặt cậu xem tớ là ngốc tử sao, “Nếu là thích liền khẳng định sẽ không giống như vậy.”

Thời Trân Trân: “.......”

“ Cậu yên tâm, tớ đảm bảo sẽ quay phim thật tốt.” Diệp Họa Khê đáy mắt lóe sự tự tin, cong môi cười.

“ Sự nghiệp cùng đàn ông tớ đều phải có.”

*******

Tin tức Diệp Họa Khê tham gia bộ phim điện ảnh 《 Sứ mệnh》 truyền ra khiến cho mọi người đều khiếp sợ.

Mọi người đều biết, 《 Sứ mệnh》 là tác phẩm trở lại của Hạ Thanh Diệc sau 2 năm vắng bóng trên màn ảnh rộng. Còn thêm đạo diễn đã hợp tác nhiều lần với anh, hai người liên thủ quay phim điện ảnh từ xưa đến nay đều là tinh phẩm.

Chiếc bánh tốt như vậy, ngay từ lúc mới bắt đầu lộ ra tin tức đã có rất nhiều người muốn tham gia một chân. Lại không nghĩ rằng Diệp Họa Khê là một người mới lại bắt được nhân vật nữ chính.

--- Tin tức này có đúng không vậy?

--- Vẫn là chờ quyết định chính thức đi, biết đâu lại không phải

--- Diệp Họa Khê tài nguyên tốt thật. Chắc là có hậu đài phải không, nếu không tại sao có thể bắt được nhân vật này.

--- Lại tới nữa lại tới nữa, mỗi lần nữ diễn viên bắt được cái nhân vật tốt gì đều là có hậu đài, còn về nam diễn viên lại là dựa vào thực lực chính mình [mỉm cười]

--- Sẽ không có người thực sự cho rằng phim điện ảnh của Hạ Thanh Diệc có thể dựa vào hậu đài mà bắt được nhân vật đấy chứ? Anh ấy có tiếng là không nhận bình hoa nha, không có chút thực lực sẽ làm mọi người thật sự chướng mắt

Nghe được có người nói Diệp Họa Khê tiến vào bằng hậu đài, lời này ngược lại lại chọc giận fans của Hạ Thanh Diệc. Bởi vì lời này giống như đang đánh vào mặt Hạ Thanh Diệc vậy, khác nào nói là anh ấy coi trọng hậu đài, fans làm sao có thể nhịn được, lập tức xông ra giúp Diệp Họa Khê nói chuyện.

--- Có bằng chứng thì tung ra, không có thì đừng có bịa đặt. [ mỉm cười]

--- Ca ca nhà chúng tôi chưa bao giờ xem có hậu đài hay không, cảm ơn.

--- Bắt nạt em gái này không có fans phải không? Tôi đã xem qua Nguyệt Cơ do em gái này diễn rồi, kỹ thuật diễn thật tốt. Còn mấy người, chỉ biết núp ở trên mạng bôi đen người khác!!!

( Edit mấy câu của netizen này mệt ghê. Vì nhiều từ là tiếng lóng dịch ra linh tinh câu cú chả hiểu gì. Vào Tấn Giang đem từ tiếng Trung dịch ra cũng khá khó hiểu :< )

Có fans của Hạ Thanh Diệc giúp đỡ, những người vốn định lợi dụng cơ hội này hất bát nước bẩn vào Diệp Họa Khê cuối cùng đều xám xịt chạy.

Tin tức này dĩ nhiên cũng truyền tới tai Lăng Kha. Cô ta sắc mặt xanh mét, nhưng hoàn toàn không dám nghĩ tới việc đi đoạt lại nhân vật này.

Nhưng cố tình người đại diện lại không có mắt nhìn, hỏi: “ Cô muốn tôi tìm người đi liên hệ Tề Hán đạo diễn không? Hỏi một chút xem nhân vật này có thể đổi người hay không?”

“ Đổi cái gì mà đổi! Anh cố ý muốn nhìn tôi bị mắng chết sao!” Lăng Kha vừa lúc nãy còn được phát hỏa, nghe vậy liền lập tức trút hết tức giận lên người đại diện.

“ Anh có thể dùng đầu óc hay không, nhanh nhanh giúp tôi tìm cái kịch bản tốt. Nói với chế tác bộ phim thần tượng kia tôi không diễn nữa.”

“ Nhưng mà... Đều đã thông báo chính thức ra bên ngoài...” Người đại diện có chút khó xử mở miệng.

Lăng Kha nhíu mày nhìn hắn: “Nếu đã thông báo chính thức thì sao. Tôi chính là không muốn diễn. Chút chuyện này anh cũng không thể xử lý sao?”

“ Đã biết.” Người đại diện áp lửa giận trong lòng xuống. Nếu không phải công ty trả cho hắn nhiều tiền thì còn lâu hắn mới đến hầu hạ đại tiểu thư không coi ai ra gì này.

 ****

Diệp Họa Khê đang trên xe đi gặp đạo diễn Tề Hán. Hôm nay vài vị diễn viên quan trọng sẽ cùng nhau gặp mặt, cũng là hôm đầu tiên đối kịch bản với nhau.

Diệp Họa Khê ở trong xe lật kịch bản xem. Mấy ngày nay cô đem kịch bản xem rất nhiều lần, vẫn không khỏi cảm thán là cái kịch này quá mức xuất sắc, cũng càng kiên định quyết tâm sẽ diễn nhân vật này thật tốt.

Thời Trân Trân ngồi ở ghế phụ, cô ấy nhìn di động rồi ngay sau đó nghiêng đầu nói với Diệp Họa Khê đang ngồi ghế sau: “ Lăng Kha bỏ bộ phim thần tượng kia rồi, còn lên cả hotsearch luôn.”

Diệp Họa Khê không ngẩng đầu, chỉ lắc đầu cười cười: “ Cô ta thật sự thiếu đòn. Giới giải trí nước sâu như vậy, Lăng gia ở Định Hải có thể ra mặt một chút, nhưng còn cả nước đấy. Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”

Thời Trân Trân tấm tắc nói: “Cô ta đã quen mình là đại tiểu thư đi, cho nên cảm thấy chính mình chỗ nào cũng đều có thể muốn làm gì thì làm.”

Diệp Họa Khê chưa bao giờ bận tâm quá nhiều trước sự khiêu khích của Lăng Kha, bởi vì cô chắc chắn rằng Lăng Kha không dám làm gì mình, nhưng cô cũng chưa bao giờ làm chính mình thiệt thòi. Chuyện chọc tức Lăng Kha này, cô làm cực kỳ thuận buồm xuôi gió.

Đã đến phòng họp, Diệp Họa Khê đến có vẻ sớm, Hạ Thanh Diệc cùng Tề Hán đều chưa đến. Nhưng ba diễn viên khác đã đến. Bởi vì đều là diễn viên xuất đạo lâu năm nên cô vội chạy đến cung kính chào hỏi, sau đó tự giới thiệu mình.

Chẳng bao lâu, Hạ Thanh Diệc cùng Tề Hán một trước một sau bước vào.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Tề Hán cũng cười nói: “Thật không dễ dàng, rốt cuộc mọi người cũng đến đủ.”

Ánh mắt Diệp Họa Khê dừng ở trên người Hạ Thanh Diệc. Thấy anh đang mặc một chiếc áo sơ mi đen vừa lãnh đạm lại gợi cảm, làm người khác muốn lột quần áo ra tìm tòi đến cùng. Vì thế cô không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Ánh mắt cô thật sự quá mức trắng trợn, thậm chí còn không thèm che giấu nên Hạ Thanh Diệc di chuyển mắt nhìn về phía cô mang theo chút nghi hoặc.

Diệp Họa Khê cũng hào phóng đối diện với ánh mắt của Hạ Thanh Diệc, đôi mắt đen nhánh lóe lên tia sáng linh động.

Hạ Thanh Diệc ánh mắt hơi khẽ động, sự bình tĩnh dưới đáy lòng hơi hơi nổi lên gợn sóng 

“Thanh Diệc, cậu cũng nói vài câu đi.” Tề Hán lớn tiếng nhắc nhở anh.

Hạ Thanh Diệc hoàn hồn, giọng nói đạm mạc lại nghiêm túc: “ Hợp tác vui vẻ.”

Chào hỏi xong, mọi người đều tiến vào trạng thái.

Diệp Họa Khê là lần đầu tiên tham gia sự kiện như vậy liền ghi lại tất cả ý kiến thảo luận về diễn xuất của các tiền bối. Chờ đến lượt cô lên tiếng, cô cũng tập trung lý giải nhưng hiểu biết của chính mình đối với nhân vật này.

Không nghĩ tới Tề Hán lại cho cô một tràng vỗ tay, nói cô làm bài tập về nhà thật đầy đủ, cũng làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn cô, đặc biệt là Hạ Thanh Diệc. Làm trong lòng Diệp Họa Khê nhảy dựng, cảm thấy thật ngượng ngùng.

Sau khi kết thúc, Tề Hán cùng những diễn viên khác vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện, bỏ lại Hạ Thanh Diệc ở phía sau.

Cửa phòng họp mở ra, Thời Trân Trân và người đại diện của Hạ Thanh Diệc đều ở bên ngoài chờ, sau đó bọn họ nhìn thấy Diệp Họa Khê chạy đến trước mặt Hạ Thanh Diệc.

“ Thầy Hạ.” Diệp Họa Khê ngăn anh lại, tuy rằng trên mặt là vẻ bình tĩnh nhưng thật ra tim đã đập thật nhanh.

“ Nếu có vấn đề gì về kịch bản em có thể hỏi anh không?”

Đôi mắt đen của Hạ Thanh Diệc trầm tĩnh nhìn cô, giống như mang theo tìm tòi nghiên cứu. Đoạn thời gian trầm mặc này đối với Diệp Họa Khê giống như chờ tuyên án, khiến cô hít thở không thông.

Cách đó không xa Thời Trân Trân nhìn thấy một màn này, thậm chí đang suy xét có nên lôi Diệp Họa Khê ra hay không, nếu bị từ chối thẳng thừng thật sự quá mất mặt.

Tống Nhiên làm người đại diện của Hạ Thanh Diệc đã nhiều năm như vậy đã gặp không thiếu tình huống như thế này. Nhưng vẫn kinh ngạc mà trong miệng lẩm bẩm: “ Dũng sĩ a dũng sĩ.”

Phòng họp yên tĩnh không tiếng động. Sau khi Diệp Họa Khê đang cho rằng mình đã bị từ chối, âm thanh trong trẻo và từ tính chậm rãi cất lên: “Có thể.”

Hai chữ ngắn gọi trực tiếp khiến vài người ở đây chấn kinh*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro