CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến ngày khách quý đến, chấp sự phụ trách tiếp đãi khách quý sáng sớm đã dặn dò ban vệ sin không được đi loạn khắp nơi, đặc biệt là Bảo Diệp, tuyệt đối không thể lộ diện trước mặt khách quý, tránh tránh cho một mặt đầy mụn nhọt của hắn sẽ dọa đến khách quý.

Bọn họ liền trốn đến một góc nhìn lén.

Lúc ấy kim chỉ hướng 9 giờ, mười chiếc siêu xe màu đen đúng giờ xuất hiện ở cửa đại lâu.

Chấp sự phụ trách tiếp đãi lập tức tiến đền mở cửa chiếc siêu xe thứ năm, ngay sau đó, một thiếu nữ mặc âu phục màu trắng cùng một nam nhân tây trang hưu nhàn từ trong xe đi xuống.

Bảo Diệp nhìn thấy thiếu nữ âu phục màu trắng, thần sắc ngẩn ra.

Thiếu nữ ước chừng hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp đáng yêu, khuôn mặt tinh mỹ nhỏ nhắn, đôi mắt như đá quý tinh oánh, cái mũi tinh xảo, cái miệng nhỏ anh hồng, buộc tóc đuôi ngựa tinh nghịch, mang theo vài phần tùy ý cùng hưu nhàn.

“Lớn lên giống như……” Bảo Diệp lẩm bẩm nói.

Thiếu nữ âu phục màu trắng cùng Tử Tang Nhan Nhược trong tư liệu Tử Tang gia tộc hắn từng nhìn lén giống nhau như đúc. Tiếc          rằng phối ngẫu của mẹ hắn  không có tư liệu của cha, tựa hồ có người xóa sạch dấu vết hắn tồn tại.

Đúng rồi, nghĩa phụ từng nói qua mẹ hắn là năm 2018 đã đến hạ thế giới, như vậy thiếu nữ trước mắt rất có khả năng chính là mẹ hắn, thất sắc đám mây mấy ngày hôm trước hẳn cũng là nàng.

Hắn trong lòng có chút kích động, rốt cuộc hắn còn chưa bao giờ gặp mặt mẹ, còn có……

Bảo Diệp nhìn về phía người xuống xe sau Tử Tang Nhan Nhược, trong tư liệu Tử Tang gia tộc, cũng có giới thiệu người nam nhân này, là đại ca của Tử Tang Nhan Nhược tên Tử Tang Nhan Kính, cũng chính là đại cữu hắn.

Tử Tang Nhan Kính giữa mày cùng Tử Tang Nhan Nhược có vài phần tương tự, thần sắc nghiêm túc cùng trầm ổn, có một loại cảm giác đáng tin cậy.

“Khách quý thật xinh đẹp.” Niên Cao không chớp mắt mà nhìn thiếu nữ, xem đến ngây người.

Từ khi hắn sinh ra tới nay, chưa bao giờ gặp qua nữ nhân mỹ lệ như vậy, làn da tựa như bạch ngọc, đẹp vô cùng, so với nữ nhân hạ thế giới, nàng tựa như ánh trăng trên bầu trời, nữ nhân hạ thế giới thì đen như mực bùn đất. Chỉ có bùn đất mới có thể toàn thân một mảnh ngăm đen, trên người còn mang theo rất nhiều vết thương lớn bé, tóc cũng khô vàng giống một đống rơm rạ, nói chuyện tùy tiện, cùng nam nhân cũng không khác nhau lắm.

Vương Xảo sờ sờ khuôn mặt thô ráp chính mình, cảm thấy mình so với một cái móng tay thiếu nữ còn kém: “Không hổ là khách quý, ngay cả quần áo cũng đặc biệt đẹp.”

Không giống trên người nàng chỉ là quần đùi cùng bọc bố ngực, hơn nữa, bởi vì nhiều năm chỉ mặc bọc ngực bố, mới vừa 30 bộ ngực liền có xu hướng rủ xuống.

Chấp sự cung kính mà giới thiệu vớiTử Tang Nhan Nhược: “Tử Tang tiên sinh, Tử Tang tiểu thư, các vị khỏe, tiểu nhân là chấp sự công trường này, mang theo các chấp sự khác tới hoan nghênh các vị tới công trường chúng ta tham quan……”

Bảo Diệp nghe được xưng hô chấp sự đối với Tử Tang Nhan Nhược, ánh mắt sáng lên, đối phương quả nhiên là mẹ hắn.

Lúc này, lại có một chiếc siêu xe màu trắng tiến vào công trường.

Tử Tang Nhan Nhược nhìn thấy xe đến, vui sướng chạy đến trước mặt siêu xe màu trắng.

Bảo Diệp nhìn thấy từ trên xe xuống một nam nhân tuấn mỹ, khóe mắt hung hăng rút, sao lại là cái tên bệnh thần kinh này.

Đông Lăng Sách cảm nhận được có người đang nhìn hắn, ngẩng đầu hướng phía trước nhìn, vừa lúc gặp ánh mắt Bảo Diệp, khóe miệng hắn câu lên, lộ ra một mặt tươi cười mê người.

Bảo Diệp cảm thấy nụ cười này không mang theo một tia hảo ý nào.

“Đông Lăng ca, ngươi đang nhìn cái gì?” Tử Tang Nhan Nhược câu lấy cánh tay Đông Lăng Sách, theo hắn ánh mắt nhìn lại.

Bốn người đang tránh ở trong góc nhanh chân chạy trốn.

Bảo Diệp dựa vào tường đỡ trán rên rỉ, bệnh thần kinh cùng mẹ hắn thân mật như vậy, sẽ không phải là cha hắn đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro