CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Dư cảm thấy mình đặc biệt oan: "Ta cũng muốn gọi của các ngươi, nhưng khi tỉnh lại, tay chân vô lực, miệng lại không thể nói, muốn ta kêu các ngươi như thế nào? Lúc sau ta nhìn thấy Sửu Nô thượng dược cho lão La, liền không gọi các ngươi nữa, ta sợ đánh thức các ngươi, các ngươi sẽ không cho Sửu Nô cứu lão La."

Nếu không phải Sửu Nô mấy ngày nay thay đổi rất nhiều, hắn cũng sẽ không cho Sửu Nô thượng dược lão La.

Mọi người: "......"

Không sai, nếu Giang Dư đánh thức bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ ngăn cản hành động của Sửu Nô.

Tiểu Vĩ cùng Giang Dư đối mặt nhìn nhau.

Nói như vậy, là bọn họ hiểu lầm Sửu Nô.

Lúc này, Bảo Diệp đứng lên, lạnh nhạt hỏi: "Các ngươi còn muốn giết ta sao? Không muốn giết thì cút ngay cho ta."

"......" Đỗ Bằng gắt gao nắm gậy sắt, đánh cũng không được, không đánh cũng không được, Sửu Nô cứu người làm hắn không hạ thủ được.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, Sửu Nô cứu lão La, giờ giết hắn cũng quá vô lí.

Tiểu Vĩ giận trừng Bảo Diệp: "Ngươi đã có thuốc trị thương, vì sao không lấy ra sớm hơn."

"Thuốc là mấy ngày nay ta mới tìm được, lại tự mình điều chế." Bảo Diệp liếc hắn một cái: "Nếu ta lấy ra, ngươi sẽ tin thuốc của ta có thể cứu người?"

Tiểu Vĩ: "......"

Không tin.

Hắn cho rằng Bảo Diệp muốn hại chết lão La.

Bảo Diệp đẩy hắn ra, ngồi trên giường lão La, đè lại cái chân què của lão.

Mọi người kinh hãi: "Sửu Nô, ngươi muốn làm gì?"

Bảo Diệp xem mắt bọn họ, hỏi lão La: "Muốn chữa khỏi chân của ngươi không?"

Lão La oán hận cảnh giác nhìn hắn, trầm giọng nói: "Nếu không phải ngươi hại ta, ai lại nguyện ý làm người què."

"Đợi lát nữa nếu có đau, ngươi cũng phải nhịn." Bảo Diệp không đợi hắn phản ứng lại, nhanh chóng bẻ lại chân hắn.

"A --" lão La kêu thảm thiết một tiếng, đau đến trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mọi người cùng khẩn trương.

"Sửu Nô, con mẹ nó ngươi muốn làm gì?" Đỗ Bằng vội vàng giơ gậy sắt lên sau đầu Bảo Diệp: "Ngươi mau buông lão La ra, bằng không, ta khiến cho đầu người chuyển nhà."

Bảo Diệp làm lơ sự uy hiếp của hắn, lặng lẽ sử dụng thần lực đem chân lão La bẻ trở về, giúp hắn chữa trị gân cốt, làm chân hắn linh hoạt hơn: "Được rồi, ngươi đi lại một chút xem."

Lão La cảm thấy kỳ quái, vừa rồi rõ ràng đau đến không có sức mà nói chuyện, chỉ qua nửa phút, đau đớn toàn bộ biến mất.

Hắn đứng lên, mọi người kinh ngạc, đi lại giống người bình thường, không khập khiễng.

Lão La không áp được vui sướng: "Chân ta tốt rồi! Chân ta tốt rồi."

Hắn còn tưởng rằng mình sẽ què cả đời, không nghĩ tới còn có thể khôi phục bình thường, cao hứng mà nhảy tại chỗ.

Bảo Diệp thừa dịp lực chú ý của mọi người đang ở trên người lão, lặng lẽ trở lại giường mình.

"Sửu Nô trở nên lợi hại như vậy khi nào? Không chỉ có thể phối dược, còn có thể chữa khỏi chân. Thuốc của hắn thật thần kỳ, có thể làm vết thương nghiêm trọng như vậy nháy mắt là khỏi, nếu về sau chúng ta bị trọng thương có phải có thể tìm hắn trị liệu hay không......" Các nô lệ sôi nổi thảo luận.

"Làm gì? Các ngươi đều đang làm gì? Hiện tại là thời gian ngủ, các ngươi đang làm gì? Chẳng lẽ muốn tạo phản?" Tiếng hét phẫn nộ của Lâm chấp sự ở ngòai lều vang lên.

Các nô lệ thấy chấp sự tới, như tổ ong tản ra, từng người về giường của mình.

Lâm chấp sự đứng ở ngoài lều Bảo Diệp, nhìn thấy lão La đang sung sức chạy bộ tại chỗ, đáy mắt hiện lên một trận kinh ngạc.

Hắn thân là chấp sự quản lý ký tức xá, đương nhiên rõ ràng vết thương của lão La, hơn nữa, còn đã tính ngày mai đem người đưa đến nơi khác chờ chết rồi lại đem đi hỏa thiêu, nhưng giờ người lại khỏe mạnh bình thường.

"Lão La, ngươi......" Lâm chấp sự nhìn phần eo lão La, miệng vết thương lại không thấy, không thể tưởng tượng được.

Lão La không nhịn được cao hứng: "Lâm chấp sự, ta khỏe rồi, ngay cả chân cũng khỏe. "

Lâm chấp sự vội vàng hỏi: "Ngươi sao đã tốt rồi?"

"Là......" Lão La nghĩ đến Sửu Nô, tươi cười cũng giảm đi.

Chân hắn là bị Sửu Nô làm què, vết thương ở eo cũng phần nào liên quan nên hắn không muốn cùng người khác nói là ai chữa cho hắn.

Lâm chấp sự phát hiện sắc mặt của lão La cùng những người khác đều có cổ quái, cũng không tiếp tục truy đuổi: "Eo cùng chân đều được điều trị là tốt rồi, hiện tại thời gian không còn sớm, mọi người đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải công tác."

Hiếm thấy Lâm chấp sự không xử phạt bọn họ, mọi người chạy nhanh về giường ngủ, ký túc xá khôi phục bình tĩnh.

Lâm chấp sự thay bọn họ kéo rớt ngọn đèn dầu.

Bảo Diệp đang giả vờ ngủ, mở hai mắt cong cong khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro