Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Những việc này chỉ cần dùng một cái pháp thuật là có thể sạch? Vì sao phải dùng ta?” - Tên này lại dễ nói chuyện như vậy?

“Ta thích.”

Bảo Diệp hồ nghi nhìn chằm chằm một lát, đi ra ngoài tìm giẻ lau thùng nước, một bên lau bàn, một bên đánh giá Đông Lăng Sách: “Nhận thức ngươi nhiều ngày như vậy, còn không biết ngươi họ gì?”

“Đông Lăng Sách.” Đông Lăng Sách nhìn hắn, lại nhìn dây tơ hồng trên cổ tay.

“Họ Đông Lăng?”

“Ân”

Bảo Diệp có chút mất mát, đối phương không phải ba ba, vậy ba hắn rốt cuộc là ai?

Đông Lăng Sách chỉ chỉ giá sách: “Lau nơi đó.”

Bảo Diệp đem giẻ giặt sạch sẽ đi lau giá sách, mới vừa lau một ô, lại nghe Đông Lăng Sách bảo lau chậu hoa, chậu hoa còn chưa lau xong, lại nói sàn nhà rất bẩn, làm hắn lại lấy chổi lau lau.

Bảo Diệp dọn dẹp xong xuôi, sàn nhà căn bản là sạch sẽ, bất quá hắn vẫn cầm giẻ lau quỳ trên mặt đất.

Lúc hắn đang chuẩn bị lau nhà, lại nhìn thấy trong mắt Đông Lăng Sách hiện lên vẻ trêu cợt, lập tức minh bạch tên này là cố ý chơi hắn, muốn hắn quỳ.

Hắn tức giận đem giẻ lau ném vào thùng, đứng dậy khụ một tiếng, sau đó phun một ngụm, chà xát hai tay nói: “Chủ tử, ta thấy ngươi tóc tai rối loạn, tiểu nhân sửa sang lại cho người, bảo đảm làm ngươi mỹ mỹ soái soái, mê đảo vạn mỹ nữ."

Đông Lăng Sách khóe miệng vừa kéo, bắt lấy tay Bảo Diệp đang duỗi lại, sau đó, dây tơ hồng trên tay mình đang phát ra hồng quang.

Đáy mắt hắn nửa nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Diệp.

“Làm gì?”

Đông Lăng Sách buông ra hắn đứng dậy đi ra ngoài phòng, đóng cửa phòng lại, hồng quang chợt tắt.

Đông Lăng Sách mở cửa, lắc tay hồng quang lại lần nữa sáng lên, hắn lại xoay người đi ra ngoài.

Bảo Diệp cảm thấy hắn tựa như hài tử chơi mở cửa đóng cửa không biết chán, đi ra ngoài lại tiến vào, tiến vào lại đi ra ngoài, cũng không biết đầu óc lại chập mạch ở đâu.

Đông Lăng Sách cuối cùng không còn đi ra ngoài, đến trước mặt Bảo Diệp.

Bảo Diệp bị hắn nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên: “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Còn không bị ta mặt ghê tởm đủ?”

“……” Đông Lăng Sách nâng lên mang tơ hồng lắc tay tay: “Ngươi sờ sờ nó.”

“Vì cái gì?”

Đông Lăng Sách trực tiếp cầm tay sờ tới, lắc tay chợt tắt.

Bảo Diệp dùng đầu ngón tay chọc chọc lắc tay: “Như thế nào không sáng?”

Đông Lăng Sách híp híp mắt: “Có lẽ nó không nhạy, ngươi trước đi ra ngoài.”

Bảo Diệp mồ hôi đầy đầu, hắn vừa mới làm vệ sinh xong, như thế nào liền đuổi hắn đi.

Hắn ở văn phòng bên ngoài đợi nửa giờ, thấy Đông Lăng Sách vẫn không kêu hắn đi vào, hắn liền trở lại lầu một.

Lão Lục vừa thấy hắn, hưng phấn nói: “Bảo gia, cơm chiều ta mang ngươi đi gặp người.”

"Gặp ai?”

“Đi, ngươi sẽ biết.”

“Không phải có quy định sau cơm chiều, nô lệ nhất định phải vềký túc xá sao? Ngươi có thể mang ta đi nơi nào?”

"Yên tâm, đã có người thay ngươi nói cho Chu chấp sự cùng Lâm chấp sự, bọn họ sẽ không làm khó ngươi.”

Bảo Diệp nhướng mày- hắn chưa từng nói quản chế của hắn là Chu chấp sự cùng Lâm chấp sự, lão Lục lại biết? Xem ra muốn gặp hắn thân phận không bình thường.

Tới giờ cơm chiều, lão Lục không ăn cơm liền kéo Bảo Diệp đi, ngồi trên một con xe đỏ rời đi.

Lái xe chính là một nữ nhân trẻ tuổi, trên mặt lạc một chữ ‘ Lệ ’, là cao cấp nô lệ, tóc nhuộm thành lũ hồng lũ hoàng, thập phần đặc dị.

Bảo Diệp dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đỉnh đỉnh lão Lục, nhỏ giọng thử nói: “Lão Lục, ngươi giỏi a, không chỉ có xe con, còn có tài xế.”

Lão Lục ngượng ngùng nói: “Ta một cái cấp thấp nô lệ, nơi nào có xe.”

“Kia đây là……”

“Lái xe người kêu Tinh tỷ, xe là của nàng, tỷ ta phái nàng tới đón ta.”


“Ngươi còn có tỷ tỷ?”

Lão Lục gật đầu: “Ân, ta còn có một muội muội, hai người bọn họ đều là nô lệ cao cấp.”

“Nói như vậy là tỷ tỷ ngươi muốn gặp ta? Nàng vì cái gì muốn gặp ta?”

“Là tỷ của ta cùng muội muội muốn gặp ngươi, các nàng ở tại loạn khu.”

Loạn khu phòng ốc nửa tân nửa cũ, là nơi cư trú của nô lệ cao cấp, bọn họ không có chủ nhân, cũng không cùng những người khác tạo thành đội ngũ. Bọn họ không phải chịu ước thúc, thập phần loạn, thường thường vì một chút chuyện nhỏ mà đánh thành một đoàn, cũng thường thường tụ tập cùng nhau ra ngoài tìm tài nguyên sinh hoạt.

Xe đến loạn khu, Bảo Diệp lập tức cảm giác được không khí trở nên khẩn trương lên, lấy con đường làm ranh giới, bên tay trái cao cấp nô lệ như một đám yêu ma quỷ quái, tóc đủ mọi màu sắc, trên người quần áo cũng thập phần diễm lệ.

Bọn họ theo khúc nhạc đong đưa thân thể, có người chơi mạt chược đánh bài, đánh cuộc lớn nhỏ, thoạt nhìn lộn xộn.

Bên tay phải cao cấp nô lệ lại thập phần an tĩnh, bọn họ yên lặng mà nhìn đối diện phát ngốc, đùa bỡn vũ khí trong tay, ăn mặc thập phần thống nhất, nhan sắc đều che màu đen, sơn móng tay đều là màu đen.

Đường phố hai bên người nhìn như không hòa thuận, lại phi thường có ăn ý nhìn cùng nhìn xe tiến vào, bọn họ đều sẽ ngừng tay, bình tĩnh nhìn xe qua đi, chỉ tới nhìn không thấy mới thôi.

Bảo Diệp hiếu kỳ nói: “Đây là loạn khu?”

“Đúng vậy, ngươi chưa từng tới nơi này sao?”

“Chưa.” Trong trí nhớ Sửu Nô, chỉ nghe nói loạn khu, chưa từng tới, Đại ca cũng sẽ không dẫn hắn tới địa phương hỗ loạn này.

“Vậy ngươi vừa lúc có thể ở chỗ này đi dạo, bằng không, lấy thân phận chúng ta, đến nơi này còn khó.”

Cấp thấp nô lệ không tự do, muốn đi cũng không thể đi, muốn đi phải có cao cấp nô lệ hỗ trợ cùng chấp sự nói mới được.

Lúc này, Tinh tỷ dừng lại xe: “Tới rồi.”


Xuống xe, ngẩng đầu đánh giá, bảy tầng lầu cao, trên tường tất cả đều là hình vẽ, có nhân vật, cũng có cảnh vật, còn có phim hoạt hoạ.

“Bảo gia, chúng ta đi vào.”

Lúc này, một thiếu nữ 16-17, hưng phấn mà bổ nhào vào lòng lão Lục: “Lục ca.”

Lão Lục xoa xoa tiểu nữ hài đầu: “Tiểu Ngư Thứ, thân thể đại tỷ đã tốt chưa?”

“Đã hảo.” Tiểu Ngư Thứ cười hì hì nhìn về phía Bảo Diệp, khuôn mặt xấu xí làm nàng nao nao, nàng ngẩng đầu hỏi: “Lục ca, chính là hắn sao?”

“Đúng vậy, là hắn.”

Tiểu Ngư Thứ vui vẻ đối Bảo Diệp nói: “Đại ca ca, mau mời trong phòng ngồi.”

Bảo Diệp gật gật đầu, cùng bọn họ đi vào trong phòng.

“Đại tỷ ở lầu hai, chúng ta đi lên.” Tiểu Ngư Thứ mang theo bọn họ đi đến thang lầu gian, chỉ nghe trên lầu truyền đến thanh âm: “Tấn lão đại, ta đưa các ngươi đi xuống.”

“Ngư tiểu thư, quá khách khí.” Tiếng nói vừa quen thuộc lại xa lạ truyền đến, bước chân hơi dừng lại, Bảo Diệp ngẩng đầu nhìn, một nữ tử anh khí cung hai nam nhân đi tới. Trong đó một người là Đường Khai Tễ, một nam nhân khác là Sửu Nô đại ca Tấn Linh Duệ.

Tấn Linh Duệ lớn lên thập phần cao lớn,1 mét 85 trở lên, khuôn mặt tuấn lãng, cằm gợi cảm, trong miệng ngậm một cây yên,(?) cho người ta cảm giác fuck boy.

Đây là lần đầu tiên xuyên tới nơi này cùng thân đại ca Tấn Linh Duệ đối mặt.

Trong trí nhớ Sửu Nô, hắn từ lúc sinh ra đã không cha không mẹ, là người đại ca hơn 12t chăm soc hắn từ nhỏ, vì mặt quá xấu và thân thể hơi ngược bị phán định là hạ hạ đẳng nô lệ đưa đến viện nghiên cứu làm nhân thể thí nghiệm.

Sửu Nô chính là bị ngược đãi ở viện nghiên cứu 5 năm, mới có thể tâm lý vặn vẹo, không muốn thấy người khác sống tốt hơn hắn, cũng không tín nhiệm những người khác, lấy sự đau khổ của người khác làm niền vui cũng chưa bao giờ cảm thấy chính mình có sai.

Năm năm sau, Tấn Linh Duệ có thế lực mới nhờ người đem Sửu Nô cứu ra, xuất phát từ áy náy, đối với Sửu Nô thập phần dung túng, thay Sửu Nô giải quyết tốt hậu quả, thẳng đến khi Sửu Nô bán đứng huynh đệ hắn, khiêu chiến điểm mấu chốt mới quyết  đoạn tuyệt quan hệ.

Bảo Diệp khôi phục bình tĩnh mà gật đầu với Tấn Linh Duệ.

Tấn Linh Duệ mị mị mắt sắc bén, phảng phất không nhìn thấy Bảo Diệp, đi qua.

Phía sau Đường Khai Tễ lại lửa giận ngập trời trừng Bảo Diệp, nơi này không phải địa bàn hắn mới không có động thủ, hắn trầm ngâm hỏi: “Ngư tiểu thư, sao hắn ở đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro