Chương 103: Sao người Trung Quốc lại trâu bò như vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
...........................

Tháp Đen phiên bản 3.0 cập nhập hoàn tất, xung quanh yên tĩnh trở lại.

Đường Mạch trốn trong cửa hàng bán quần áo, không nhúc nhích. Cậu đợi khoảng ba phút, trong bóng đêm nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy phóng qua trung tâm mua sắm bên kia đường. Người này lấy tốc độ cực nhanh tiến vào khu vực gần con phố thương mại, rồi nhanh chóng biến mất. Đường Mạch lại đợi thêm năm phút nữa, sau đó mới cùng với Phó Văn Đoạt rời khỏi cửa hàng quần áo bằng cửa sau.

Trong đêm tối, cả hai giống như một cơn gió. Dưới bóng râm của hàng cây ở vỉa hè hai bên đường, tiếng lá cây xào xạc. Căn bản không thể thấy rõ động tác của hai người, chỉ có thể dựa vào tiếng lá lay động mới biết được dưới tán cây từng có người chạy qua.

Rất nhanh, hai người đã trở lại bãi đỗ xe, tìm được Phó Văn Thanh.

Phó Văn Thanh nhìn thấy người tới là Đường Mạch thì buông vũ khí xuống. Cậu nhóc vội la lên: "Thế nào rồi?"

Sắc mặt Đường Mạch phức tạp, biểu cảm của cậu cũng không tính là tệ, nhưng chắc chắn khó coi. Phó Văn Thanh thấy thế quay qua nhìn anh trai nhà mình. Phó Văn Đoạt trực tiếp đi lên ghế lái, lái xe vào một bãi đỗ xe tư nhân, sau đó hắn xuống xe, kéo cửa nhà xe xuống. Cả ba lặng lẽ trốn bên trong chỗ đậu xe tư nhân này. 

Bãi đậu xe tối tăm không một tiếng động.

Đường Mạch từ trong ba lô lấy ra một cái đèn pin, dùng hai cục gạch cố định đèn hướng lên trên. Ánh sáng trắng chiếu lên trần nhà, đem căn phòng này rọi sáng. Cậu thuận tay cầm một tảng đá, sau đó đẩy ngã một bình xăng trên sàn nhà. Xăng đậm đặc rất nhanh tràn đầy đất. Đường Mạch dùng đá chấm vào xăng, trực tiếp vẽ lên mặt đất.

"Tổng cộng có ba điểm sáng nhỏ. Điểm thứ nhất tốc độ nhấp nháy rất nhanh, nhấp nháy gần 10.000 lần. Bởi vì lúc mới bắt đầu tôi với anh đều bị phân tâm..." Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt một cái, cậu vẽ trên mặt đất một cái vòng tròn nhỏ, bên cạnh viết số "9927". Cậu nói: "Theo ước tính, cái điểm này đã nhấp nháy tổng cộng 10.000 lần." 

Phó Văn Đoạt: "Điểm sáng thứ hai nhấp nháy 364 lần."

Đường Mạch gật đầu, vẽ thêm một cái vòng tròn nhỏ ở phía dưới, đồng thời viết số "364".

Hai người không lên tiếng nữa, cẩn thận nhìn chằm chằm hai cái vòng tròn nhỏ này, im lặng suy nghĩ. Phó Văn Thanh không rõ bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng nhóc cũng không ngắt lời. Qua nửa phút, Đường Mạch lại cầm đá lên vẽ tiếp điểm sáng thứ ba. Tảng đá va chạm mặt đất phát ra âm thanh da – da- da. Đường Mạch vẽ xong cái hình tròn, lại viết tiếp số 2 kế bên.

"Ánh sáng của điểm sáng này yếu hơn nhiều so với hai cái trước, hơn nữa nó chỉ nhấp nháy hai lần."

Phó Văn Đoạt thầm chấp nhận con số này, hỏi: "Ba tháng trước lúc phiên bản 2. 0 cập nhập có xuất hiện điểm sáng này không?"

"Có." Đường Mạch vẽ thêm hai cái điểm sáng bên trái ba cái điểm vừa vẽ, nói: "Đầu tiên là điểm sáng thứ nhất, nhấp nháy tổng cộng 62 lần. Cái này là số liệu chính xác, tôi đã nhìn chằm chằm để đếm, không có thiếu sót. Sau đó đến điểm sáng thứ hai, phiên bản 2.0 Tháp Đen tổng cộng chỉ có hai điểm sáng, điểm đầu tiên tương tự như hai điểm sáng đầu tiên mà hôm nay chúng ta thấy, là chấm đặc. Nhưng điểm sáng thứ hai lại tương đối mờ nhạt, chỉ nháy..." 

Đường Mạch cầm tảng đá, viết trên mặt đất một con số: "Đúng một lần."

"Tháp Đen cách ba tháng đổi mới một lần. Trong hai lần đổi mới trước, Tháp Đen sẽ cho các điểm sáng nhấp nháy trước khi thông báo về việc cập nhật phiên bản mới. Điểm sáng có hai loại: loại chấm đặc và chấm rỗng. Phiên bản 2.0 tổng cộng có hai điểm sáng, phiên bản 3.0 thì có thêm một thêm một điểm đặc. Trừ những thứ này ra. . ."

Đường Mạch bình tĩnh nói: "Số lần nhấp nháy của điểm sáng tăng lên, hơn nữa còn tăng lên rất nhiều."

Phó Văn Đoạt: "Từ 62 lần tăng lên hơn 9000, điểm rỗng trở thành điểm đặc, nhấp nháy 364 lần. Ba tháng trước. . . Cậu và Lạc Phong Thành đã nghĩ như thế nào? "

Đường Mạch cũng không ngạc nhiên khi Phó Văn Đoạt đoán được thời điểm đó mình đang đi cùng Lạc Phong Thành, đồng thời cùng với đối phương thảo luận qua những điểm sáng trắng kỳ lạ này. Bởi vì Tháp Đen phiên bản 2.0 vừa cập nhật được vài ngày thì Phó Văn Đoạt đã tìm tới tổ chức Attacks. Cho nên hắn đoán được chuyện này cũng không có gì kì lạ. Mà trên thực tế, dựa theo tính cách của Đường Mạch và Lạc Phong Thành, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha những điểm sáng màu trắng - là thứ rõ ràng có giá trị và đại diện cho cái gì đó.

Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt, cho ra đáp án: "Tôi và Lạc Phong Thành lúc đó đoán là. . . Những điểm sáng trắng đại diện cho số tầng của Tháp Đen."

Trên mặt Phó Văn Đoạt không có chút kinh ngạc nào, Phó Văn Thanh ở bên cạnh nghe hai người nói một hồi cũng đã hiểu ra.

Đường Mạch giải thích: "Tháp Đen tổng cộng có bảy tầng. Hiện nay toàn thế giới vẫn chưa có ai thông quan tầng thứ ba, nói cách khác, người chơi nhiều nhất chỉ mới thông quan tầng hai." Đường Mạch ở ba cái điểm trắng đặc khoanh một cái vòng lớn. Cậu nói: "Điểm sáng đầu tiên đại diện cho Tháp Đen tầng một, điểm thứ hai đại diện cho Tháp Đen tầng hai. Vào ngày 22 tháng 11, Phó Văn Đoạt là người đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng một. Kể từ đó, người chơi ở chín khu vực khác trên thế giới cũng dần dần thông quan Tháp Đen tầng một. Trong đó, khu trễ nhất là vào ngày 18 tháng 12 mới có người thông quan Tháp Đen tầng một. Cho nên ngày 1 tháng 1 mới cập nhật phiên bản Tháp Đen 2.0, cả thế giới tổng cộng có 62 người chơi thông quan Tháp Đen tầng một cũng không phải là không thể. Nhưng chủ yếu là điểm sáng rỗng thứ hai là đại diện cho cái gì."

Phó Văn Thanh đoán: "Điểm sáng thứ hai đại diện cho Tháp Đen tầng hai sao?" Nhưng sau đó cậu bé tự phủ nhận: "Nhưng mà lúc đó vẫn chưa có ai thông quan Tháp Đen tầng hai mà. Toàn thế giới có mười khu lớn, người đầu tiên thông quan trò chơi công tháp ở từng khu đều sẽ bị thông báo trên toàn thế giới."

"Lúc đó quả thực không có ai thông quan Tháp Đen tầng hai, anh của em là qua vài ngày sau mới thông quan."

Phó Văn Thanh nghi ngờ nói: "Như vậy điểm sáng thứ hai này tượng trưng cho cái gì? Hơn nữa nó chỉ lóe lên có một lần." 

Đường Mạch: "Chuyện này anh và Lạc Phong Thành đã từng đoán như thế này. Điểm sáng vẫn thể hiện số tầng của Tháp Đen, điểm sáng thứ hai chỉ sáng một nửa rồi tắt, điều này có thể đang ám chỉ... có người đã từng thông quan tầng hai, chỉ là đối phương đã thất bại, cho nên điểm sáng thuộc về hắn không sáng lên. Chẳng hạn như." Dừng một chút, Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: "Tôi nhớ vào cuối tháng 11, Phó thiếu tá đã từng bị kéo vào Tháp Đen tầng hai, nhưng anh đã thất bại."

Khóe môi Phó Văn Đoạt cong lên.

Đó là sự việc cách đây ba tháng. Lúc đó Đường Mạch đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phó Văn Đoạt, cậu mở trứng Gà Tây giúp Phó Văn Đoạt thông quan Tháp Đen tầng hai. Đáng tiếc là Phó Văn Đoạt không thể thông quan. Hắn dùng phương thức tự sát đọc lưu trữ, sau đó tìm được biện pháp tạm thời rời khỏi tầng hai. 

Lấy tin tức mà cả ba thu thập được để xem, điểm sáng có thể đại diện cho số tầng của Tháp Đen, số lần nhấp nháy thể hiện số người đã thông quan, tất cả đều cực kì hợp lý.

Đường Mạch nhìn vòng tròn nhỏ trên mặt đất, giọng điệu bình tĩnh nói: "Như vậy hiện tại, toàn thế giới đã có tổng cộng 364 người chơi thông quan Tháp Đen tầng hai. Mà Tháp Đen tầng ba đã có hai người chơi từng thử. Nhưng lại thất bại. Có thể bọn họ đã chết trong trò chơi, cũng có thể đã thoát được. Hai người kia, không phải tôi và Phó Văn Đoạt."

Phó Văn Thanh nghĩ đến: "Là người Trung Quốc sao?"

Phó Văn Đoạt là người đầu tiên ở Trung Quốc thông quan Tháp Đen tầng một và tầng hai. Theo ý nghĩa khách quan, nói Phó Văn Đoạt là người chơi mạnh nhất Trung Quốc cũng không phải nói quá, nhưng hắn cũng chưa từng thử thông quan Tháp Đen tầng ba. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là không có người chơi Trung Quốc nào khác thử. 

Đường Mạch: "Theo tôi biết, ở Thượng Hải không có người chơi nào như vậy. Nói chung, hầu hết các thành phố ở Trung Quốc hiện nay đều giống như Hàm Đan. Dân số không thể so với Bắc Kinh và Thượng Hải, tài nguyên cũng không bằng hai thành phố lớn này. Trình độ người chơi tương đối bình thường." Giống như phiên bản Tháp Đen 3.0 lần này, Hàm Đan thế mà chỉ có môt người chơi đến gần Tháp Đen kiểm tra tình huống.

Dừng một chút, Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt: "Nếu trong số hai người chơi có người thông quan Tháp Đen tầng ba, rất có thể họ đến từ Bắc Kinh. Phó thiếu tá, anh đã từng nói Bắc Kinh có một tổ chức khách lén qua sông rất mạnh đúng không?" 

"Tổ chức đó tên là Thiên Tuyển." Phó Văn Đoạt cũng cầm lấy một tảng đá, vẽ một cái bản đồ thô sơ của vành đai Bắc Kinh trên mặt đất. "Căn cứ của bọn họ ở quận Triều Dương. Bốn tháng trước lúc tôi rời khỏi Bắc Kinh, thủ lĩnh của bọn họ cũng đã thông quan Tháp Đen tầng một. Hiện tại đã bốn tháng trôi qua, quả thật cậu ta có khả năng đã khiêu chiến Tháp Đen tầng ba."

Đường Mạch: "Dị năng cụ thể của cậu ta là gì?"

Phó Văn Đoạt nhớ lại một chút: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà cậu ta có thể thay đổi trọng lượng khu vực. . . " Thanh âm hơi ngừng, Phó Văn Đoạt kinh ngạc nhìn bản đồ Bắc Kinh trên mặt đất.

Trong bãi đậu xe tư nhân ảm đạm, không khí trong nháy mắt đông cứng lại. Tay Phó Văn Đoạt vẫn còn ngừng giữa không trung, hai mắt Đường Mạch chậm rãi trợn to. Trên mặt của hai người đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, giây kế tiếp, hai người đồng thời nhìn nhau, trăm miệng một lời --

"Cậu ta tên Nguyễn Vọng Thư?"

"Cậu ta tên Nguyễn Vọng Thư."

Phó Văn Thanh mông lung không hiểu gì nhìn hai người: "Làm sao vậy? Nguyễn Vọng Thư là ai? Anh trai, anh Đường?"

Đường Mạch chậm rãi mím chặt môi, cậu mặt không đổi sắt nhúng tảng đá vào xăng rồi viết xuống đất ba chữ. Viết xong ba chữ này, cậu dừng trong chốc lát, lại viết ra ba chữ khác. Tuy Phó Văn Thanh không biết "Nguyễn Vọng Thư " là ai, nhưng khi nhìn thấy Đường Mạch viết ba chữ tiếp theo, cậu bé kinh ngạc nói: "A, Luyện Dư Tranh? ! Anh Đường, anh viết tên chị ấy làm gì vậy?" 

Sắc mặt Đường Mạch nghiêm túc. Cậu nhìn bạn nhỏ, gằn từng chữ: "Bởi vì. . . Ba mươi giây trước, Tháp Đen thông báo, Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Nguyễn Vọng Thư và người chơi chính thức Luyện Dư Tranh thành công thông quan Tháp Đen tầng hai cấp độ khó."

Phó Văn Thanh không dám tin mở to mắt, qua nửa ngày nhóc mới la lên: "Luyện Dư Tranh? Có phải là cô ca sĩ nổi tiếng Luyện Dư Tranh kia không? ! ! !"

......................

[Nam Kinh, tổ chức Nam Kinh mới.]

Sài Vinh đang tập đấm bóc thì đột nhiên nghe được âm thanh này, hắn sợ đến mức đập một quyền nát bao cát.

.......................

[Thượng Hải, tổ chức Attack.]

Jacks là thành viên duy nhất của tổ chức nghe được âm thanh này. Hắn ngốc ngốc sờ đầu rồi bước đến phòng làm việc của Lạc Phong Thành, trong tay còn cầm một tập tài liệu. Bên trong kẹp một xấp giấy dày cộp, dòng trên cùng ghi rõ: Bạch Nhược Dao, quận Du Trung Trùng Khánh . . .

........................

Tình huống tương tự xảy ra trên toàn thế giới.

Có người chơi lần đầu tiên nghe thấy âm thanh thông báo thông quan trò chơi cấp độ khó, kinh ngạc nói một tràng: "Wao, cấp độ khó? Hai người chơi Trung Quốc đó là ai vậy, sao bọn họ có thể thông quan cấp độ khó thế?" Có người chơi đã sớm quen thuộc tình huống này, chỉ lẩm nhẩm lại hai cái tên Trung Quốc kì lạ này, sau đó cũng không quan tâm nữa. 

Giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên trong đầu 364 người chơi –

[Ding Doong! Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Nguyễn Vọng Thư, người chơi chính thức Luyện Dư Tranh thành công thông quan Tháp Đen tầng hai (cấp độ khó)]

[Ding Doong! Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Nguyễn Vọng Thư. . .]

Tháp Đen thông báo tổng cộng ba lần trên toàn thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro