Chương 112: Chạy mau! Mosaic lại phóng hỏa trên thảo nguyên rồi, cứu mạng! ! !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
....................
Hai năm trước Đường Mạch đã từng đến Bắc Kinh, thời điểm đó cậu cũng vừa tốt nghiệp đại học. Hai người bạn thân cùng ký túc xá với cậu một người đi Thượng Hải, một người đi Bắc Kinh. Lão Vương là người bạn ở Bắc Kinh của Đường Mạch. Lễ quốc khánh năm đó, Đường Mạch và Hạo Tử cùng nhau đến Bắc Kinh thăm lão Vương.

Chiếc SUV màu đen chậm rãi chạy trên đường không một bóng người.

Đường Mạch dán mắt vào biển quảng cáo và tên cửa hàng ở hai bên đường, cậu vắt óc nhớ lại từng cảnh mà mình đã thấy vào hai năm trước. Tuy hiện tại tố chất cơ thể của Đường Mạch đã tăng lên, trí nhớ cũng được tăng cường, nhưng đã rất lâu rồi cậu chưa quay lại Bắc Kinh, lúc đó cũng không quá để ý đến đường đi. Cho nên khi xe quẹo qua một ngã tư, đi được mấy chục mét nữa thì Đường Mạch mới nói: "Hình như không đúng, vừa rồi chắc phải quẹo trái."

Phó Văn Đoạt quay đầu xe, chạy về đường cũ.

Đường Mạch vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa lật xem tấm bản đồ Bắc Kinh trong tay.  Loại bản đồ này không thể đánh dấu chính xác tên và vị trí của từng quận ở Bắc Kinh, thế nhưng nó lại đánh dấu một số khu mua sắm và nhà máy lớn. Dùng phương pháp loại trừ, Đường Mạch đã loại được một số tuyến đường không có khả năng xuất hiện trong khu dân cư.

Một tiếng sau, chiếc xe dừng trước một khu phố cũ kỹ.

"Tìm được rồi."

Khu phố này cũng không lớn lắm, trong khu phố đều là những tòa nhà sáu tầng nhìn qua đã khá cũ kỹ. Cánh cổng khổng lồ gỉ sắt bị che khuất một chút. Khu phố cực kì yên tĩnh, không có chút âm thanh nào.

Phó Văn Đoạt đậu xe ở cửa khu phố, cả ba bước xuống xe.

Đường Mạch bước tới cửa sắt, cậu đẩy cửa ra, tiếng 'cót két' vang lên, Đường Mạch giơ ngón tay lên, phát hiện trên đầu ngón tay dính một lớp bụi nhàn nhạt. Rõ ràng đã rất lâu rồi không có người tới đây, trên cửa sắt toàn là bụi.

Sau khi tìm được khu phố, việc tìm nhà của bạn tốt cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Đường Mạch tìm khoảng mười phút thì tìm được một tòa nhà màu xám ở trong cùng. Cửa chống trộm ở tầng trệt bị khóa. Sau khi mở cửa ra, một mùi ẩm mốc và hôi chua đập vào mặt, dường như đã lâu rồi không có gió thông qua.

Phó Văn Thanh nhíu mày, cậu nhóc ho khan hai cái.

Đường Mạch che mũi, cậu quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt. Hai người đồng thời gật đầu, Đường Mạch là người đầu tiên bước vào nhà nhỏ.

Tiếng bước chân lộc cộc vang lên trên hành lang. Đường Mạch bịt mũi đi từng bước lên tầng bốn. Tất cả cửa nhà đều đóng chặt, bên trong không có bất kỳ tiếng động nào. Thời điểm Địa Cầu Online, rất có thể những người sống trong tòa nhà này đều đã biến mất. Lúc Đường Mạch đi lên tầng thứ năm thì ngửi được một mùi thối rữa. Cậu nghi ngờ xoay người nhìn Phó Văn Đoạt, hắn lập tức hiểu ý của cậu, lắc đầu nói: "Không phải thi thể, chắc là miếng thịt bị ôi thiu."

Ba người đi lên tầng cao nhất. 

Đường Mạch dừng lại trước một cánh cửa sắt cũ kỹ. Cậu đang định dùng dao cậy ổ khóa thì đột nhiên dừng lại. Phía sau cậu, Phó Văn Đoạt cũng liếc mắt nhìn. Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có một mình Phó Văn Thanh thành thật nhìn tay Đường Mạch, đợi Đường Mạch cậy ở khóa. Nhưng ngay sau đó, Đường Mạch lại xoay người ném con dao trong tay ra ngoài.  

Vèo!

Dao nhỏ dùng tốc độ cực nhanh, chém sắt như chém bùn, phóng thẳng tắp qua mắt mèo cửa nhà đối diện, bay thẳng vào bên trong, tạo ra một cái lỗ trên cánh cửa.

Nhóc Phó mở to hai mắt, còn chưa kịp hỏi gì đã bị Phó Văn Đoạt tóm lấy cổ áo ném xuống lầu dưới.

"Chạy!"

Mặc dù thân thủ của Phó Văn Thanh không tốt như anh trai nhà mình, nhưng tố chất cơ thể của nhóc cũng được cải thiện. Trước khi cơ thể tiếp đất, nhóc đã dùng tay phải chống đất, tiếp đất một cách vững vàng. Sau đó Phó Văn Thanh cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà lập tức chạy xuống lầu. Mà phía trên đỉnh đầu nhóc lúc này đã truyền đến tiếng ầm ầm, là tiếng cửa sắt đập xuống đất. 

"Bắt thằng nhóc kia lại làm con tin!" 

Phó Văn Đoạt nheo mắt, một cước đá văng thanh niên vừa lao ra khỏi cửa. Tề Hành nhanh chóng đưa tay ra đỡ thì bị Phó Văn Đoạt đá mạnh một cái bay ngược vào trong, đập vào tường. Không cho Tề Hành có cơ hội phản ứng, Phó Văn Đoạt đạp chân xuống đất, xông thẳng vào trong, dùng tay phải đấm một quyền vào đầu Tề Hành. Tề Hành lộn một vòng trên đất để tránh.

Cùng lúc đó, một thân ảnh trắng nõn, mảnh khảnh từ bên kia cánh cửa chạy nhanh xuống lầu.

Đường Mạch đã sớm có chuẩn bị. Một sợi dây cao su lấy tốc độ cực nhanh cuốn lấy cổ tay đối phương. Nữ bác sĩ vừa chạy xuống lầu năm thì đã bị sợi dây cao su quấn lấy kéo ngược lên trên. Lúc này Phó Văn Thanh đã chạy xuống lầu hai, nữ bác sĩ kinh ngạc ngẩng đầu, lơ lửng giữa hành lang lầu năm và lầu sáu nhìn Đường Mạch, cô ta muốn xé sợi dây đang trói mình ra, nhưng cho dù kéo thế nào thì sợi dây cũng không đứt được. 

Cuối cùng, nữ bác sĩ cười một cách kỳ quặc: "Hóa ra đây là dị năng của cậu sao, Đường Mạch."

Nghe thấy hai chữ "Đường Mạch", cậu có chút sửng sốt. Ngay sau đó, nữ bác sĩ tức giận hét lên một tiếng, dùng tay trái nắm lấy sợi dây cao su kéo Đường Mạch xuống. Đường Mạch lập tức nhảy vọt lên không trung, nhân cơ hội giẫm một chân lên tường, chân còn lại đạp lên tay vịn cầu thang để ổn định cơ thể, giằng co với nữ bác sĩ.

Trong một căn nhà khác ở lầu sáu, Phó Văn Đoạt đã đánh mấy hiệp với Tề Hành. Tiếng kim loại va chạm nhau không ngừng vang lên. Ở hành lang, tác dụng của sợi giây cao su đã hết, cổ tay nữ bác sĩ được giải phóng, cô ta nghiêng người để tránh Cây Dù Nhỏ. Rầm! Cây Dù Nhỏ đâm vào tường, Đường Mạch lập tức rút ra, tiếp tục đâm thêm một nhát. 

Nữ bác sĩ lăn người tránh né, Đường Mạch lại giơ Cây Dù Nhỏ tiếp tục tấn công. 

Rầm rầm rầm!

Trên vách tường rất nhanh đã xuất hiện các lỗ tròn, nữ bác sĩ cũng đã bị Đường Mạch dồn vào chân tường. Cô ta xoay người định chạy trốn, nhưng Đường Mạch đã mở Cây Dù Nhỏ ra, chặn lại đường đi của cô ta. Sau đó cậu thu Cây Dù Nhỏ lại, nhanh chóng đâm vào ngực cô ta. Nữ bác sĩ biến sắc, thấy lần này khó mà tránh được, cô ta rút một con dao nhỏ từ trong túi ra.

Đường Mạch nhìn thấy dao, cậu đoán hướng tấn công của cô ta, sau đó nghiêng người né tránh. Thế nhưng cậu hoàn toàn không ngờ giây tiếp theo, nữ bác sĩ lập tức chuyển hướng mũi dao... đâm thẳng vào tay phải của mình, máu tươi lập tức trào ra! 

"Là cậu ép tôi!"

Hai mắt Đường Mạch trợn to, trực giác nói cho cậu biết có điều gì không ổn, đại não nhanh chóng hoạt động. Cậu còn chưa nghĩ ra tại sao đối phương lại làm ra hành động tự hại mình như vậy thì đột nhiên tay phải chợt đau đớn kịch liệt. Cơn đau khiến động tác của Đường Mạch chậm lại một nhịp, nữ bác sĩ nhân cơ hội trốn lên lầu, hội hợp cùng đồng bọn.

"Đi!" Tề Hành và nữ bác sĩ nhìn nhau rồi lập tức nói. 

Cả hai quay đầu chạy ra ban công, định nhảy từ cửa sổ xuống. Nhưng Phó Văn Đoạt căn bản không cho bọn bọ có cơ hội rời khỏi. Một sợi dây mảnh khảnh quấn quanh cánh tay Tề Hành, hắn dùng lực muốn hất sợi dây ra. Tề Hành tức giận nói: "Phó Văn Đoạt, bây giờ bọn tôi không muốn đánh nhau với anh!" 

Phó Văn Đoạt lạnh lùng nói: "Vậy mấy người mai phục ở đây làm gì?"

Nữ bác sĩ cố gắng cởi dây cho đồng đội nhưng vẫn không thể tháo ra được. Cô ta mắng một tiếng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Đường Mạch cũng bước vào. Tay phải của Đường Mạch rũ xuống một cách bất thường, ngón tay run nhè nhẹ. Rõ ràng trên tay phải của cậu không hề có vết thương nào, nhưng vẻ đau đớn xuyên thấu kia lại không thể phớt lờ được.  

Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện ra sự khác thường: "Làm sao vậy?"

Đường Mạch chỉ vào tay phải đang không ngừng chảy máu của nữ bác sĩ: "Cô ta tự đâm mình một nhát, cùng vị trí đó nhưng tôi cảm thấy đau."

Ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh lẽo.

Năng lực khôi phục của nữ bác sĩ rất mạnh, chỉ trong vòng vài giây máu đã bắt đầu đông lại, vết thương trên tay phải cũng lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Vết thương trên tay cô ta khép lại, cảm giác đau đớn của Đường Mạch cũng giảm đi.

Sợi dây Phó Văn Đoạt vẫn quấn chặt Tề Hành, khiến nữ bác sĩ và Tề Hành không thể rời khỏi.

Bốn người đứng cách nhau năm mét, đối mặt trong căn nhà này.

Phó Văn Đoạt: "Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"

Tề Hành cười lạnh nói: "Không liên quan đến anh, bọn tôi chỉ đi ngang qua không được à? Bắc Kinh là do nhà anh mở hay gì mà không cho phép bọn này đi dạo chút?" 

"Tại sao lại biết tên tôi?"

Đường Mạch vừa dứt lời, Tề Hành và nữ bác sĩ đồng thời quay đầu nhìn cậu.

Trên mặt Tề Hành thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hắn nghiêng đầu sang chỗ khác: "Cmn cô nói ra tên cậu ta hả?"

Nữ bác sĩ: "... Lúc đó tình thế khẩn cấp, tôi không cẩn thận lỡ miệng."

"Fuck! "

Bốn người trong phòng duy trì thế cân bằng kì diệu. Sợi dây của Phó Văn Đoạt vẫn buộc lấy cánh tay Tề Hành. Nữ bác sĩ và Tề Hành đang cố gắng tháo sợi dây ra. Tề Hành khiển trách nữ bác sĩ, bầu không khí căng thẳng vừa dịu đi một chút, Tề Hành nói: "Lát nữa về Luyện Dư Tranh chắc chắn sẽ giết cô". Vừa dứt câu, hắn và nữ bác sĩ điểm chân một cái, đồng loạt tấn công Đường Mạch.

Đường Mạch chưa từng thả lỏng cảnh giác.

Cậu xoay người né tránh cây côn dài bằng kim loại của Tề Hành, đang định trả đòn thì đầu cậu đột nhiên đau xót. Đường Mạch kêu lên một tiếng đau đớn. Cách đó không xa, nữ bác sĩ cười lạnh, cô ta dùng một mũi dao tự rạch một đường trên da đầu của mình. Đầu của Đường Mạch không hề rơi giọt máu nào, nhưng cảm giác đau đớn khi bị dao cắt trên da đầu rất rõ ràng, cảm giác như có mũi kim mỏng đâm vào, cơn đau như đâm thẳng vào tim cậu. 

Phó Văn Đoạt lao thẳng đến nữ bác sĩ, nữ bác sĩ vừa bỏ chạy vừa tạo thương tích cho mình. Tốc độ khôi phục của cô ta thật sự rất kinh khủng. Cho dù là vết thương nào cũng có thể khép lại trong vòng năm giây. Nhưng nhiêu đó cũng đã đủ, Tề Hành tiếp tục lao về phía Đường Mạch, mỗi khi Đường Mạch muốn đánh trả thì cơn đau đột ngột khiến động tác của cậu trở nên chậm lại, vì vậy cậu chỉ có thể liên tục phòng thủ. 

Phó Văn Đoạt vung tay phải, vũ khí kim loại màu đen sắc bén rầm một tiếng đâm xuyên tường. Cuối cùng cũng dồn được nữ bác sĩ đến chân tường.

Mắt thấy tình hình không ổn, mắt nữ bác sĩ lóe lên một tia sáng, giây kế tiếp cô lại lần nữa đâm vào vai mình. Phó Văn Đoạt hơi dừng lại, nhưng vũ khí hình kim tự tháp vẫn thẳng tắp đâm xuyên qua bụng nữ bác sĩ, khiến cô ta phun ra ngụm máu tươi.

Nữ bác sĩ vội vàng rạch tiếp mấy chục vết trên người mình, cuối cùng dứt khoát chặt đứt tay phải của mình, nhưng tốc độ của Phó Văn Đoạt cũng không hề chậm lại.

Nữ bác sĩ hoảng sợ nói: "Con mẹ nó anh có phải con người không hả!!!"

Đáp lại cô ta là một nhát vào ngực. Nữ bác sĩ thấy thế liền nghiêng người tránh ra, nhưng ngay sau đó, một chiếc dao găm màu đen xuất hiện trong tay trái Phó Văn Đoạt. Tay phải Phó Văn Đoạt nâng vũ khí, làm cho nữ bác sĩ phải né sang trái, đồng thời để lộ điểm chí mạng. Dao găm sắc bén như tia chớp đen đâm phập vào tim nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mắt. Máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng, Phó Văn Đoạt cũng cảm nhận được cơn đau khi bị đâm xuyên tim. Cơn đau khiến hắn mím môi một cái, nhưng không kêu lên một tiếng nào. Trong mắt nữ bác sĩ lóe lên biểu cảm phức tạp, cuối cùng, cô ta đột nhiên đạp một cước xuống đất, phóng ra khỏi phòng và đập nát cửa phòng đối diện.

"Tề Hành, con mẹ nó cứu tôi với, tôi sắp chết rồi!" 

Sau khi nữ bác sĩ chuyển dị năng từ Đường Mạch sang Phó Văn Đoạt thì tình hình bên Đường Mạch đã không còn quá nguy hiểm. Phó Văn Đoạt đã từng nói rằng hắn biết dị năng của Nguyễn Vọng Thư và Tề Hành của tổ chức Thiên Tuyển là gì. Dị năng của Nguyễn Vọng Thư là điều khiển trọng lực, dị năng của Tề Hành là nhiễu loạn thị giác. Mỗi khi hắn tấn công, sẽ xuất hiện hai Tề Hành, một cái là người thật, cái còn lại chỉ là tàn ảnh.

Tiếng kêu cứu của nữ bác sĩ đầy vẻ tức giận, nhưng giọng nói lại run rẩy, âm cuối cũng nhỏ dần.

Tề Hành nghe được nữ bác sĩ kêu cứu, chửi thề một câu, sau đó nhanh chóng lao về phía đối diện mà không hề quay đầu lại. Đường Mạch nhắm cơ hội này, dùng Cây Dù Nhỏ đâm vào ngực sau của Tề Hành. Cơ thể Tề Hành ngay lúc này lại tách ra làm hai, hắn rống giận phản công lại Đường Mạch, Đường Mạch vừa né cây côn dài bằng kim loại trong tay phải của hắn, đồng thời dùng Cây Dù Nhỏ đâm xuyên qua ngực Tề Hành thật.

Nhưng đúng lúc này, tay trái nãy giờ vẫn để phía sau lưng của Tề Hành đột nhiên tấn công. Trong tay hắn cầm một tờ giấy màu đen, thoạt nhìn giống như một lá bùa, nhanh như chớp hướng về trán của Đường Mạch. Đường Mạch phản ứng nhanh chóng, né được một kích này. Khi lá bùa chỉ còn cách Đường Mạch khoảng mười phân thì đột nhiên như được gắn thêm mắt, vèo một cái bay về đầu Tề Hành, dính chặt trên trán của hắn. 

Tề Hành la lớn: "Mẹ mẹ hống, Tháp Đen là ba ba ta!"

Nói xong câu đó, Tề Hành đạp một cước lên tường, mượn lực phóng qua căn nhà đối diện. Hắn nắm lấy nữ bác sĩ, vốn định mang nữ bác sĩ nhảy lầu chạy trốn, nhưng vừa bước vào cửa phòng, một giọng nói trẻ con vang vọng khắp hành lang –

[ Ding Doong! Hơn hai người bước vào nhà của Vương Trạch]

[Người chơi Tề Hành, Lý Diệu Diệu kích hoạt nhiệm vụ phụ, chính thức bước vào phó bản thực tế: Một ngày trước khi chết của người chơi chính thức Vương Trạch Tín.

Địa điểm trò chơi: Nhà của Vương Trạch Tín.

Thời gian trò chơi: Một ngày.

Nhắc nhở hữu nghị: Rời khỏi trò chơi xem như từ bỏ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hãy tích cực tham gia và tận hưởng trò chơi!]

Chân Tề Hành vừa mới bước ra ngoài được một nửa thì dừng lại giữa không trung. Nữ bác sĩ lại phun ra một búng máu, không biết là vì tức  giận hay bởi vì vết thương ngay tim.

Tề Hành kéo cổ áo của nữ bác sĩ, mặt đen lại, biểu cảm vô cùng phong phú. Cuối cùng mắng chửi một tràng, sắc mặt tái xanh kéo nữ bác sĩ trở lại trong phòng. Khi ngẩng đầu lên nhìn, hắn phát hiện Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng ở nhà đối diện, thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Mạch, Tề Hành cho rằng bởi vì vừa nãy cậu bị tờ giấy đen dán trên trán làm hoảng sợ, hắn chế nhạo nói: "Ha ha, họ Đường kia, không phải ông đây không đánh lại cậu, chỉ tại chỗ này nhỏ quá, không có không gian để ông đây phát huy. Cậu chờ đó, sau này ông đây sẽ cho cậu biết đó là cái gì." 

Sau khi Tháp Đen nói ra tên của phó bản thực tế, Phó Văn Đoạt liền cúi đầu nhìn Đường Mạch.

Trên mặt Đường Mạch không có chút máu, cậu không chút cảm xúc ngơ ngác nhìn phía đối diện. Cánh cửa phía bên đó đã sớm bị nữ bác sĩ đập hư, cánh cửa của căn phòng mà Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng cũng bị Tề Hành đạp hư. Lúc này, bốn người đứng ở hai căn phòng mở rộng cửa mà nhìn nhau.

khoảng cách 10 mét lại giống như khoảng cách giữa sự sống và cái chết vậy. 

Nếu như trước khi cạy cửa phòng bạn tốt, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không phát hiện ra Tề hành và nữ bác sĩ đang nấp đằng sau cánh cửa khác, sau đó lặng lẽ theo dõi hai người họ thông qua mắt mèo, thì người bước vào căn nhà chính là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Nhưng mà không có nếu như. Giống như Tháp Đen đã nói, phó bản này tên là một ngày trước khi chết của người chơi chính thức Vương Trạch Tín.

Đường Mạch bình tĩnh nhìn căn nhà đối diện, ba giây sau, cậu nói: "Đi thôi."

Phó Văn Đoạt nhìn cậu một chút rồi nói: "Được."

Từ đây đi ngang qua hành lang rất nguy hiểm. Tuy phó bản thực tế đã mở, những người chơi khác không thể bị kéo vào nữa, Tề Hành và nữ bác sĩ cũng sẽ không rời khỏi phó bản được. Nhưng hai người đó rất có thể sẽ sử dụng đạo cụ để tấn công Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đường Mạch đi tới ban công của căn nhà, chống tay phải lên rồi nhảy xuống.

Cả hai biến mất khỏi căn phòng, sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt rời đi không lâu, trong hành lang liền truyền ra tiếng cãi lộn của Tề Hành và nữ bác sĩ.

"Đều tại cậu hết, tôi đã nói đừng có theo sát quá, bây giờ thì hay rồi, mẹ nó khi không lại kích hoạt thêm một cái phó bản thực tế."

"Lỗi của tôi hả? Không phải cô bảo thời gian có hạn, chỉ còn bảy ngày thôi, thủ lĩnh còn chưa tỉnh lại, Luyện Dư Tranh cũng không qua đây được, chúng ta phải nhanh chóng hành động sao?"

"Fuck, bà đây nói tại cậu là tại cậu."

"Mẹ nó cô..."

Bỗng nhiên, giọng nói của cả hai đột nhiên dừng lại, cả hai người bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Nơi đó lẽ ra không có cửa, bởi cánh cửa đã bị nữ bác sĩ đạp vỡ. Nhưng hiện tại, một cánh cửa mới tinh xuất hiện ở đó. Chỗ ổ khóa truyền đến tiếng sột soạt, cửa phòng bị ai đó mở ra, nhưng phía sau cánh cửa không có một ai.

Tề Hành và nữ bác sĩ không tranh cãi nữa, sắc mặt hai người lạnh lùng nhìn phía cửa phòng. Chỉ thấy chỗ đang trống trải đột nhiên xuất hiện một bàn chân. Thật sự chỉ có một cái bàn chân xuất hiện trước cửa phòng, dường như có một cái kết giới vô hình, có người từ ngoài bước vào nhà, theo động tác của người đó, thân ảnh của một người cũng từng chút xuất hiện trong không trung. 

Sau khi bước vào nhà hoàn toàn, thân ảnh của anh ta cũng hiện ra hoàn toàn.

Đây là một thanh niên cao ráo, tóc tai gọn gàng, khắp người toàn là máu, trên mặt có một vết thương dữ tợn. Anh ta lảo đảo bước vào nhà, sau đó vội vàng chạy về phía phòng ngủ. Đối phương tựa hồ không nhìn thấy Tề Hành và nữ bác sĩ đang đứng ngay trong phòng khách, vừa chạy vào phòng ngủ vừa nói với giọng run rẩy: "Điện thoại, điện thoại... phải nói việc này cho Hạo Tử và a Đường. Đúng vậy, phải nói cho... nói cho hai người họ biết, nhất định phải nhắc nhở hai người họ, trò chơi Tháp Đen, trò chơi Tháp Đen..." 

Tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa đóng lại.

[Ding Doong! Phó bản thực tế: Một ngày trước khi chết của người chơi chính thức Vương Trạch Tín chính thức bắt đầu!] 

...................................

[Dưới lầu, trong vườn hoa công cộng.]

Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt phóng từ tầng sáu xuống, hai người tìm kiếm trong vườn hoa một lát, cuối cùng cũng tìm được Phó Văn Thanh đang trốn trong một góc khuất. Bạn nhỏ trốn rất kỹ, với thị lực của Đường Mạch thế mà không nhìn ra được cậu nhóc trốn chỗ nào. Vẫn là phải dựa vào năng lực phản trinh sát mạnh mẽ của Phó Văn Đoạt mới tìm được đứa nhỏ trốn trong bụi cỏ, trên đầu còn cắm rất nhiều cỏ dại.

Phó Văn Thanh nhìn thấy hai người, sau đó nhanh chóng phát hiện ra trên người anh trai nhà mình và Đường Mạch có vết thương. Cậu nhóc vội vàng lấy trong túi ra một chai nước khoáng. Phó Văn Đoạt cầm lấy, đổ nước lên vết thương của mình, sau đó đưa cho Đường Mạch.

Đường Mạch bình tĩnh cầm lấy nước khoáng.

Ánh mắt Phó Văn Đoạt dán chặt trên người cậu. 

Sau khi xử lý xong vết thương, cả ba lên xe, lái xe rời khỏi khu phố, tìm một nơi an toàn rồi dừng lại. Phó Văn Đoạt xác định không có ai theo sau thì khóa cửa lại.

Đây là một nhà kho nhỏ của một thương hiệu quần áo thể thao nào đó. Vừa trải qua một trận chiến, tuy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không bị thương nặng nhưng quần áo của cả hai cũng đã rách nát.

Phó Văn Đoạt lấy một bộ đồ thể thao màu trắng đưa cho Đường Mạch, Đường Mạch cầm lấy.

Hai người thay quần áo trong nhà kho thiếu ánh sáng xong, sau đó mới thảo luận tới sự việc trước đó. Thứ quan trọng nhất chính là tờ giấy màu đen dán trên trán Đường Mạch.

Phó Văn Đoạt bật đèn pin lên, rọi đèn lên trán Đường Mạch, nhìn kỹ tờ giấy này: "Dài 3 cm, rộng 1 cm. Mặt trên không có chữ nào. Sờ lên cũng không khác gì tờ giấy thông thường. Nhưng mà... không gỡ xuống được." Phó Văn Đoạt thử dùng sức kéo xuống, nhưng cái tờ giấy này giống như mọc ra từ trên người Đường Mạch vậy. Lúc kéo tờ giấy, da của cậu cũng bị kéo theo. 

Phó Văn Thanh: "Mấy người mai phục ở đó chết rồi sao?"

Phó Văn Đoạt lắc đầu: "Không, một người bị thương nặng. Sau đó cả hai người đã bước vào một cái phó bản thực tế."

"Trong tòa nhà cũng có phó bản thực tế sao?" Nhóc Phó kinh ngạc.

Âm thanh Đường Mạch bình tĩnh vang lên: "Ừ. Chính là căn nhà mà chúng ta định vào. Chỉ cần có hai người trở lên bước vào nhà thì phó bản thực tế sẽ được kích hoạt, tên là một ngày trước khi chủ nhà chết."

Lúc đầu Phó Văn Thanh còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi nhóc nhớ ra chủ của căn nhà kia là bạn thân Đường Mạch, cậu nhóc kinh ngạc nhìn về phía Đường Mạch.

Đường Mạch đưa tay kéo kéo mảnh giấy trên trán mình xuống: "Qủa thật không thể tháo xuống. Vừa rồi lúc đánh nhau với Tề Hành, tờ giấy này còn chưa dính vào trán của tôi. Nhưng lúc tờ giấy cách trán tôi khoảng 10 phân thì đột nhiên rời khỏi tay Tề Hành, sau đó tự phóng lên trán tôi." Đường Mạch khẳng định: "Đây là một đạo cụ."

Tờ giấy kỳ lạ như vậy rõ ràng là một đạo cụ.

"Tề Hành nói... Mẹ mẹ hống, Tháp Đen là ba ba ta." Đường Mạch lặp lại những lời này, cậu suy nghĩ một chút: "Đây có lẽ là câu thần chú. Là một đạo cụ của Tháp Đen, anh ta nói một lát nữa tôi sẽ biết tác dụng của nó là gì. Xem ra cái đạo cụ này sẽ phát huy tác dụng trong thời gian ngắn. Trường hợp xấu nhất chính là... nó ở rất gần não của tôi, có thể sẽ gây tổn hại đến đại não." 

Phó Văn Đoạt: "Nếu quả thật có tác dụng như vậy, thì cậu ta phải sử dụng với tôi từ lúc tôi đang đánh nhau với cậu ta rồi."

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt: "Cho nên đây chỉ là tình huống tệ nhất." 

Ánh mắt cả hai chạm nhau trên không trung.

Tờ giấy màu đen này quá thần bí, không ai bóc ra được. Nó rũ xuống giữa chân mày Đường Mạch, lay động trên mũi cậu. Đường Mạch khẩy tờ giấy, cậu không quá quan tâm đến tờ giấy này, cậu quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt: "Rõ ràng giống như chúng ta dự đoán, tổ chức Thiên Tuyển quả thực biết vị trí của chúng ta. Bốn tên khách lén qua sông kia biết, Tề Hành và Lý Diệu Diệu cũng biết." 

Phó Văn Đoạt: "Tề Hành và Lý Diệu Diệu là một trong bảy tên khách lén qua sông đứng đầu. Lý Diệu Diệu thường mặc áo khoác trắng, hiện tại phụ trách công việc chữa trị trong tổ chức Thiên Tuyển. Cho nên tôi đã từng cho rằng trước đây cô ta là một bác sĩ, nhưng bây giờ xem ra là công việc chữa trị này có liên quan đến dị năng.

Hai người nhìn nhau.

Đường Mạch: "Dị năng của cô ta rất kỳ lạ. Cô ta tự làm mình bị thương nhưng người khác lại cảm thấy đau đớn. Có điều nó chỉ tác  dụng với một người. Sau khi cô ta chuyển dời cảm giác đau đớn sang người anh thì tôi cũng không còn đau nữa." Đường Mạch đang nói thì dừng lại, cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hai mắt trợn to nói: "Vừa nãy cô ta đâm vào tim..." 

Phó Văn Đoạt gật đầu: "Ừ, tôi cảm có cảm giác đau."

Đường Mạch: "Còn đau không? "

"Lúc cô ta bay qua phòng khác thì đã thu hồi dị năng lại. "

Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt. Cậu nhớ rõ lúc nữ bác sĩ chạy sang phòng lão Vương, phía dưới cổ tay rỗng tuếch. Cô ta đã tự cắt đứt bàn tay phải của mình, cho nên phần đau đớn đó... cũng do Phó Văn Đoạt gánh chịu.

Đường Mạch ngưng mắt nhìn Phó Văn Đoạt một lúc lâu, Phó Văn Đoạt nhíu mày khó hiểu: Làm sao vậy?

Đường Mạch lắc đầu tỏ ý không có gì, cậu tiếp tục nói: "Việc Tề Hành và nữ bác sĩ có thể tìm thấy chúng ta chứng tỏ bọn họ thật sự có được tọa độ của chúng ta. Nữ bác sĩ còn kêu tên của tôi. Cô ta biết tôi tên Đường Mạch. Chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, bọn họ tìm được một người quen biết tôi. Tôi là một người bình thường, không phải minh tinh như Luyện Dư Tranh, ở Bắc Kinh không hề có bạn bè nào khác ngoài lão Vương. Nhưng mà Tháp Đen xác định lão Vương đã mất, từ phản ứng của hai người kia khi kích hoạt phó bản thực tế chứng tỏ bọn họ cũng không hề biết lão Vương." Lúc nói lời này, Đường Mạch cực kì bình tĩnh, cậu nói tiếp: "Cho nên, khả năng này không tồn tại. Vậy chỉ còn loại khả năng thứ hai chính là... Tháp Đen nói vị trí của tôi cho bọn họ biết." 

Phó Văn Đoạt vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Đường Mạch: "Tề Hành và nữ bác sĩ đồng thời ra tay, cho thấy việc giết chết cậu đối với bọn họ mà nói rất quan trọng. Thế nhưng Nguyễn Vọng Thư không tới..."

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt cùng nhau nói: "Đối phương bị thương."

Hai người sau khi đồng thanh nói ra đều sửng sốt trong nháy mắt. Phó Văn Đoạt nhếch môi: "Ừm, Nguyễn Vọng Thư chắc chắn đang bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Nếu không Tề Hành và Lý Diệu Diệu sẽ không xuất hiện cùng nhau. Có thể hôm nay bọn họ không hề có ý định tấn công, chỉ là đến xem xét tình hình, nhưng lại bị chúng ta phát hiện."

Đường Mạch suy tư nói: "Nguyễn Vọng Thư, Nguyễn Vọng Thư..." Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ba ngày trước, Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh thông quan Tháp Đen tầng hai cấp độ khó!"

Nhóc Phó: "Chẳng lẽ vì vậy mà Tháp Đen nói tin tức của anh Đường cho bọn họ?

Không ai biết câu trả lời cho vấn đề này.

Đường Mạch nghĩ trái nghĩ phải, nhưng không thể nào nghĩ ra tại sao Tháp Đen lại vô điều kiện đưa thông tin của người chơi này báo cho người chơi khác. Cậu căn bản không làm gì có lỗi với Tháp Đen, đúng là ngồi không cũng trúng đạn. Tháp Đen chẳng biết tại sao lại đem vị trí và tên của cậu nói cho người khác, còn để bọn họn tới giết cậu. 

Nhưng dù thế nào đi nữa...

"Có giới hạn thời gian." Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt, "Tin tức mà Tháp Đen nói cho bọn họ biết về tôi chắc chắn có giới hạn thời gian. Nếu không, bọn họ có thể chờ tới lúc Nguyễn Vọng Thư khôi phục rồi tới mai phục chúng ta cũng không muộn. Thời hạn này chắc chắn rất ngắn, ngắn đến mức Nguyễn Vọng Thư không chịp khôi phục. Tối đa là mười ngày, hoặc có thể ngắn hơn."

Phó Văn Đoạt cũng đồng ý với ý kiến này: "Cậu ta có lẽ bị trọng thương vào thời điểm thông quan Tháp Đen tầng hai cấp độ khó." 

Đường Mạch cúi đầu trầm mặc.

Một lúc lâu, cậu lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh, giọng nói bình tĩnh: "Nếu thật sự chỉ trong thời gian ngắn... có thể tôi sẽ tham gia trò chơi công tháp, có lẽ sẽ tránh được bọn họ đánh lén." 

Phó Văn Thanh kinh ngạc nói: "Tham gia trò chơi công tháp?" 

Đường Mạch gật đầu: "Đúng vậy, tham gia trò chơi công tháp. Tin tức Tháp Đen đưa cho bọn họ là có giới hạn thời gian, nếu như  tôi chủ động tham gia một cái trò chơi của Tháp Đen, bọn họ sẽ không thể tìm được tôi nữa. Chỉ cần hết thời gian, thì tôi sẽ hoàn toàn bình an vô sự. Lần này chỉ có Tề Hành và Lý Diệu Diệu tới, hơn nữa chỉ có một mình Tề Hành sở hữu dị năng có tính công kích, còn Lý Diệu Diệu thì nghiêng về hỗ trợ hơn, thực lực không mạnh. Nếu như lần sau người đến là Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh đã thông quan Tháp Đen tầng hai cấp độ khó thì... Tham gia trò chơi công tháp là cách tốt nhất để tránh bọn họ." 

Lần công tháp Tháp Đen tầng hai đã là chuyện của hai tháng trước. Cậu cảm thấy với thực lực hiện tại của mình, Tháp Đen tầng ba cũng không đáng sợ như vậy. Hơn nữa nếu thật sự không qua được thì cậu vẫn còn một Đồng Vàng Quốc Vương. 

Nếu như tổ chức Thiên Tuyển thực sự muốn dốc hết toàn lực, cho dù cậu và Phó Văn Đoạt có cố gắng chống trả thì độ khó cũng rất lớn. Đồng Vàng Quốc Vương lại không thể sử dụng ở thế giới thật, trứng Gà Tây cũng vậy. Tham gia trò chơi cậu ngược lại có hy vọng sống sót.

Đến thời khắc nguy cấp nhất... Cậu sẽ lựa chọn tham gia trò chơi công tháp.

Ba người nghỉ ngơi trong nhà kho nhỏ một chút, đến chập tối mới lái xe rời khỏi đây. 

Buổi tối, ba người nghỉ ngơi trong một quán ăn nhỏ. Nhóc Phó tìm được rất nhiều chai rỗng trong nhà bếp, tiếp tục vùi đầu rót đầy nước khoáng. Đường Mạch hai tay đút túi, cậu sờ viên Ruby bên trong, đang định ra ngoài thì Phó Văn Đoạt đội nhiên gọi lại: "Đường Mạch". 

Đường Mạch dừng bước, quay sang nhìn hắn.

Quán ăn này vô cùng nhỏ, Phó Văn Đoạt ngồi trên bàn dài của nhà bếp, sau lưng hắn là một cái chảo đen kịt cùng với bát đũa lộn xộn. Khung cảnh như vậy hoàn toàn không phù hợp với dạng người như Phó Văn Đoạt, hắn lẳng lặng nhìn Đường Mạch, ánh mắt sâu thẳm. Qua hồi lâu, hắn thấp giọng hỏi: "Cậu còn người thân hay bạn bè nào không?"

Ngón tay trong túi Đường Mạch khẽ run lên, Đường Mạch thản nhiên nói: "Không còn nữa. Mấy năm trước ba mẹ tôi đã qua đời do tai nạn xe, chỉ còn hai người bạn, một người ở Thượng Hải, một người ở Bắc Kinh, hiện tại cũng không còn nữa."

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng bếp, không khí yên tĩnh.

Phó Văn Đoạt từ trên bàn nhảy xuống, từng bước đi tới trước mặt Đường Mạch.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn, không rõ người này muốn làm gì.

Phó Văn Đoạt nghiêm túc nhìn cậu, một lúc lâu, hắn nói từng chữ một: "Vậy thì còn có bọn tôi."

Đường Mạch chậm rãi mở to mắt, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt. Đường Mạch chợt phát hiện bản thân dường như thấp hơn Phó Văn Đoạt nửa cái đầu. Khoảng cách này khiến Phó Văn Đoạt nhìn thấy ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt trong suốt của Đường Mạch, Đường Mạch cũng giương mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Phó Văn Đoạt, dần dần trái tim cũng bình tĩnh lại.

Rất nhiều cảm xúc dâng trào trong lòng Đường Mạch, cậu nghĩ đến rất nhiều tác phẩm kinh điển, trong đó nhân vật chính phải đối mặt với những thử thách của cuộc sống, lúc được người khác an ủi, cảm xúc trong lòng của nhân vật chính lúc đó, rất nhiều tác giả đã dùng một câu để diễn đạt... 

Cảm xúc ngổn ngang.

Nhưng tất cả cảm xúc hỗn độn đó hiện tại đều đổ ập xuống đây, Đường Mạch nhìn gương mặt anh tuấn thâm trầm của Phó Văn Đoạt, một lúc sau thì cười thành tiếng.   

Phó Văn Đoạt khó hiểu nhìn Đường Mạch: "?" Kịch bản này hình như không đúng lắm.

Đường Mạch chỉ chỉ trán của mình: "Vừa rồi trong mắt anh tôi thấy được tờ giấy này. Lúc anh nói chuyện với tôi nhìn thấy tờ giấy không cảm thấy kỳ cục sao?"

Phó Văn Đoạt: "... "

Một lát sau, hắn nói:  "Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Đường Mạch nghiêm túc nói: "Nói thật."

Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: "Rất kỳ cục. Nhìn giống như thây ma trong phim Hồng Kông, trên đầu có một tấm bùa. Tôi đã cố gắng phớt lờ, nhưng mà rất khó. Có lẽ..." Phó Văn Đoạt đột nhiên giơ tay lên, che trán Đường Mạch. Khóe môi Phó Văn Đoạt câu lên: "Như vây dễ nhìn hơn." 

Đường Mạch không nghĩ Phó Văn Đoạt lại đột ngột làm ra động tác như vậy, cậu có chút sửng sốt. 

Bàn tay ấm áp phủ lên trên trán lạnh lẽo của Đường Mạch, lông mi Đường Mạch khẽ run lên, cậu kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt cũng nhìn cậu. 

Không ai mở miệng nói chuyện.

Nhiệt độ càng ngày càng nóng, Đường Mạch cảm thấy hô hấp của mình dường như cũng nóng như lửa đốt, loại cảm giác này rất kỳ lạ, nhiệt độ nóng như thiêu đốt khiến cho cậu cảm thấy rất mất tự nhiên, tim cũng vì thế mà đập càng lúc càng nhanh.

Một khắc sau, Đường Mạch nắm lấy tay Phó Văn Đoạt.

Cậu vội vàng kéo tay Phó Văn Đoạt ra khỏi trán mình, ánh mắt Phó Văn Đoạt đột nhiên cứng lại: "Nó biến đỏ."

Trên trán Đường Mạch, tờ giấy màu đen bỗng nhiên biến thành màu đỏ. Nó đang không ngừng nóng lên, Đường Mạch sờ trán của mình, nhiệt độ của tờ giấy này càng lúc càng cao. Sắc mặt của cả hai đều trầm xuống, khi nhiệt độ của tờ giấy đạt đến nhiệt độ nhất định, lúc này một giọng nói trẻ con vang dội vang lên trong phòng.

[Ding Doong! Kiểm tra 'Ta yêu Tháp Đen ta muốn công tháp' cho thấy: Người chơi Đường Mạch kích hoạt thành công trò chơi công tháp. Một phút sau bắt đầu trò chơi.]

[Sau khi thông quan nhận được phần thưởng bổ sung: Ta yêu Tháp Đen ta muốn công tháp.] 

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt biến sắc.

Phó Văn Thanh lúc này từ ở cửa bước vào, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hai người, nhóc khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đường Mạch đảo mắt, mất ba giây để ra quyết định: "Anh đi công tháp."

Phó Văn Thanh bị dọa không nhẹ: "Cái gì?!"

Anh Đường buổi sáng vừa nói có thể sẽ đi công tháp, buổi tối đi luôn? Sao anh dứt khoát dữ vậy?!

Phó Văn Đoạt hiểu ý Đường Mạch. Cho dù là công tháp để tránh sự truy đuổi của tổ chức Thiên Tuyển hay để nhận được phần thưởng bổ sung thì đều có lợi và hấp dẫn. Hắn nói: "Được rồi. Không biết khi nào thì cậu sẽ trở về, ở phía nam Cổng Đông Hoa(1) cách 300m có một căn nhà. Là căn nhà có sân kiểu truyền thống (2), nhìn từ ngoài vào sẽ thấy một chậu hoa hồng đặt trước cửa nhà. Tôi và tiểu Thanh sẽ đợi cậu ở đó tầm mười ngày. Nếu mười ngày sau cậu vẫn chưa về, chúng tôi sẽ liên hệ với cậu bằng trứng Gà Tây." 

Đường Mạch gật đầu: "Được. "

Một phút trôi qua, tờ giấy đỏ trên trán Đường Mạch chận rãi biến mất. Cùng lúc đó, một giọng nói trẻ con vang lên trong đầu cậu...

[Ding Doong! Kiểm tra cho thấy người chơi Đường Mạch sở hữu huy hiệu 'Surprise' có thể bỏ qua một lần bị cưỡng chế công tháp. Xin hỏi có muốn sử dụng không?]

Đường Mạch nói thầm: "Không."

[Ding Doong! Tháp Đen tầng ba (cấp độ thường) chính thức mở ra]

[Bắt đầu tham gia trò chơi moojt người...]

"Trò chơi một người bắt đầu tải..."

"Tải dữ liệu hòan tất..."

[Chào mừng đến với Thảo Nguyên Tinh Linh!]

Trong nháy máy, thân ảnh Đường Mạch đã biến mất khỏi nhà bếp nhỏ lờ mờ ánh sáng. Nhóc Phó vừa quay lại nhà bếp chưa đầy một phút, giờ khắc này hoảng sợ nhìn thân ảnh Đường Mạch biến mất, nhóc ngây người hồi lâu, vội vàng nói: "Anh trai, sao anh Đường dứt khoát dữ vậy, nói công tháp là đi công tháp luôn?!!!" 

Phó Văn Đoạt khẽ liếc nhóc một cái: "Ngu ngốc." 

Phó Văn Thanh: "... ? ? ?"

.........................................

[Tháp Đen tầng ba, thảo nguyên tinh linh]

Lúc Đường Mạch mở mắt ra lần nữa, cậu còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh đã nghe thấy một âm thanh khiếp sợ truyền đến từ phía sau lưng. Giống như có người dùng hết sức lực xé rách họng mà hét lên. Sau đó là vô số tiếng bước chân vang lên. Mặt đất rung chuyển kịch liệt, giống như có một đàn voi đang chạy nhanh trên đồng cỏ, mặt đất rung rộng khiến cơ thể Đường Mạch cũng bị lay động theo. 

Mấy giây sau, tiếng la hét càng lúc càng gần, chấn động đáng sợ cũng đến đây.

Rốt cục, Đường Mạch cũng nghe rõ được thanh âm của đối phương. Giây kế tiếp, sắc mặt cậu thay đổi, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Bởi vì thứ người kia la chính là... 

"Chạy mau đi! Mosaic lại phóng hỏa trên thảo nguyên rồi, cứu mạng!!!"

..................................

Lời tác giả: 

Lão Phó: Bất cứ khi nào tôi định trêu chọc bà xã thì em ấy luôn phản ứng bằng nhiều cách khác nhau.

Đường Đường: Anh đã trêu chọc tôi rồi.

..............................

Chú thích:

1.    Mệnh môn: là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ. Mệnh môn có 2 huyệt, huyệt bên trái là chân âm – chân thủy, huyệt bên phải là chân dương – chân hỏa. hình vị trí mệnh môn

2. Sân kiểu truyền thống: mô hình của kiểu sân này là các ngôi nhà được xây dựng ở bốn phía của sân và sân được bao bọc ở giữa. Trong hiện đại, với sự thay đổi cấu trúc gia đình và quan niệm xã hội những căn nhà kiểu này không còn nhiều. Hiện nay một số đình sân đã được đưa vào danh sách các đơn vị bảo vệ di tích văn hóa, một số khác đã bị phá bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro