Chương 86: Năm mới vui vẻ, gâu gâu gâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
..................................

Sau khi tiến vào phó bản thực tế Gà Tây Bự, người chơi đã xếp hàng bốn lần. Lần xếp hàng cuối cùng chính xác, thuận lợi thông quan trò chơi.

Lần đầu tiên bọn họ không có bất cứ manh mối nào về trò chơi này, quyết định dựa theo thứ tự tiến vào phó bản để xếp hàng. Ván trò chơi Diều Hâu vồ gà con đầu tiên, Gà Tây Bự liều mạng truy sát Ninh Ninh, một giây trước khi trò chơi kết thúc, nó đánh Ninh Ninh trọng thương, Ninh Ninh cũng vì thế mà suýt nữa thì chết. Bởi vì Gà Tây Bự không hề che giấu sát ý đối với Ninh Ninh, Đường Mạch mới xác định trò chơi "Diều Hâu vồ gà con" có thứ tự bắt người nhất định, cũng nhận định Ninh Ninh đứng ở vị trí cuối cùng.

Nữ sinh tóc ngắn cũng không phải rất thông minh, nhưng cô bé cực kì cố gắng nhớ lại nói: "Khi đó em nhớ Victor tiên sinh và Tiêu đội đều cảm thấy chị Ninh Ninh nên đứng cuối cùng. Nhưng hiện tại người đứng cuối cùng lại là Đường Cát tiên sinh, vậy tại sao lúc đó Gà Tây Bự lại bắt chị Ninh Ninh, chẳng lẽ là..." Nữ sinh tóc ngắn hai mắt sáng ngời, cô bé nghĩ: "Gà Tây Bự cố ý đánh lạc hướng chúng ta?!"

Trong ba ván trò chơi Diều Hâu vồ gà con, lần đầu tiên mục tiêu truy sát của Gà Tây Bự là Ninh Ninh, hai lần sau đều là Phó Văn Đoạt. Gà Tây Bự quả thật cũng cố gắng đi bắt gà con, nhưng trên thực tế nó căn bản không thể giết chết con gà con nào. Có thể nó chỉ làm bộ bắt người, trên thực tế là lừa gạt người chơi, để người chơi xếp hàng sai thứ tự?

Nữ sinh tóc ngắn càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác: "Nó cố ý đánh lừa chúng ta, bắt chị Ninh Ninh. Nhưng cuối cùng nó cũng không giết chị Ninh Ninh, hành vi muốn giết Ninh Ninh này khiến cho chúng ta nhầm rằng chị Ninh Ninh là người xếp cuối cùng." 

Tiêu Quý Đồng: "Suy đoán này của em cũng không phải là không thể, nhưng khả năng chỉ chiếm 20%"

Nữ sinh tóc ngắn sửng sốt.

Tiêu Quý Đồng: "Trước chúng ta đã có hơn 150 người chơi tiến hành cái trò chơi này, nhưng không một ai sống sót. Trong đó đại đa số người chơi chắc chắn không phát hiện ra trò chơi Diều Hâu vồ gà con là quy tắc trò chơi. Dù sao đây cũng là phó bản thực tế Nam Kinh, bọn họ là người chơi Nam Kinh."

Hai cô bé không hiểu ra sao, Đường Mạch nghe nói như thế thì ngẩng đầu nhìn Tiêu Quý Đồng.

Tiêu Quý Đồng cũng không thèm để ý cái gọi là "Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài", hắn hào phóng nói: "Địa Cầu Online hơn bốn tháng, tôi không biết trình độ cụ thể của người chơi ở thành phố khác như thế nào, nhưng trình độ người chơi ở Nam Kinh chắc chắn thuộc lớp trung bình ở Trung Quốc, bởi vì có tổ công lược và tổ chức Nam Kinh ở đây nên người chơi không cần nỗ lực sống sót. Bọn họ được sống quá thoải mái, kinh nghiệm về trò chơi quá ít. Nếu như hơn 100 người có thể suy nghĩ nhiều một chút, tổ công lược của chúng tôi tồn tại cũng không còn ý nghĩa nữa." 

Hai cái học sinh nữ cấp ba cũng là người chơi Nam Kinh trong miệng Tiêu Quý Đồng, hai cô bé hiểu ý Tiêu Quý Đồng, xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Kỳ thực loại sự tình này cũng không có gì phải áy náy, nhưng hai cô bé cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhất là trước mặt hai người không phải người chơi Nam Kinh. Đương nhiên, sắp tới thời hạn ba tháng, tối đa một tháng nữa, tất cả người chơi Nam Kinh phải đi công tháp một lần. Tháp Đen cưỡng chế công tháp, không ai có thể cứu được bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân hai sinh nữ cấp ba đi tham gia một trò chơi của Tháp Đen: Hai cô bé cũng muốn trở nên mạnh mẽ.

Tiêu Quý Đồng tiếp tục nói: "Trò chơi vừa mới bắt đầu, con Gà Tây Bự này cũng không biết thực lực của chúng ta. Hơn nữa nó rất ngông cuồng. Vòng thứ nhất của trò chơi Diều Hâu vồ gà con nó cực kỳ coi thường chúng ta, nếu không cũng sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy của tiểu Kiều. Hai lần sau đó nó không hề rơi vào bẫy nữa. Nó coi thường là bởi vì nó không nghĩ rằng chúng ta ở ván đầu tiên đã biết được chân tướng trò chơi Diều Hâu vồ gà con, cho nên xác suất 70% lần đầu tiên nó thật sự muốn bắt Ninh Ninh. "

"80%." Một giọng nam từ bên cạnh vang lên, Tiêu Quý Đồng quay đầu lại nhìn thanh niên đang nghiêm túc nướng Gà Tây, Đường Mạch vừa đem miếng gà mọng nước lật lại vừa nói: "Nó khinh thường không chỉ là với đầu óc của chúng ta, cho rằng chúng ta không thể đoán được quy tắc của trò chơi Diều Hâu vồ gà con, mà còn coi thường về thực lực của chúng ta. Lúc đó nó thật sự muốn giết Ninh Ninh."

Tiêu Quý Đồng cười cười, không có nói tiếp, cũng thầm chấp nhận cái quan điểm này.

Nữ sinh tóc ngắn nghi hoặc nói: "Vậy nó nên bắt Đường Cát tiên sinh trước chứ không phải chị Ninh Ninh."

Đường Mạch nhìn về phía cô bé vẻ mặt thành thật này. Người chơi Nam Kinh có người chơi cường đại che chở, cho tới nay dường như luôn sống trong nhà kính, ít trải qua gian khổ, thực lực tương đối yếu kém. Hai cô bé này đã coi như rất tốt rồi, còn chưa hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, cầu xin người mạnh che chở. Nhưng so với nhiều cáo già xảo quyệt ở Thượng Hải có thể giết người không chớp mắt, thực sự vẫn chưa đủ.

Nhưng hai cô bé này không hề từ bỏ. Nữ sinh tóc ngắn thật sự muốn biết đáp án để nâng cao thực lực, bù đắp thiếu sót của mình.

Còn chưa tới mức hết thuốc chữa.

Nghĩ vậy, Đường Mạch giải thích: "Trò chơi Diều Hâu vồ gà con ít nhất phải có ba nhân vật thì mới có thể tiến hành trò chơi. Đầu tiên là Diều Hâu, thứ hai là gà con, cuối cùng là gà mái. Em cảm thấy trong trò chơi vừa rồi ai là gà mái?"

Nữ sinh tóc dài nhanh chóng nói: "Đứng đầu là gà mái... Anh là gà mái?"

Đường Mạch lắc đầu.

Nữ sinh tóc ngắn suy nghĩ một chút: "... Là Đường Cát tiên sinh sao? Gà Tây Bự vẫn luôn công kích anh ấy." Gà mái phải bảo vệ con gà con, chiến đấu với Diều Hâu.

Đường Mạch nói: "Là Gà Tây Bự."

"Hả?"

Không ai nghĩ sẽ là câu trả lời này.

"Gà Tây Bự biến thân thành Diều Hâu, thế nhưng Tháp Đen vẫn luôn nhắc nhở rằng đó là mẹ của chúng ta, nhưng vì nó tinh thần phân liệt nên biến thành Diều Hâu. Bản chất của nó vẫn là gà mái. Làm một con Diều Hâu, nó phải bắt con gà đứng cuối cùng. Cho nên vòng thứ nhất thứ tự xếp hàng của chúng ta chính là em, bạn em, Tiêu tiên sinh, tiểu Kiều... "

Giọng nói Đường Mạch vang vọng trong siêu thị vắng vẻ.

Trong bảy người chơi, Phó Văn Đoạt và Tiêu Quý Đồng đã hiểu rõ cái chân tướng của trò chơi, chỉ có bốn người khác còn chưa hiểu gì. Hai cô bé cẩn thận nghe, tiểu Kiều cùng Ninh Ninh cũng nhìn về phía Đường Mạch. Bọn họ đều muốn biết đáp án chân chính.

Thực ra, mọi chuyện vô cùng đơn giản. Ngay từ đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều cho rằng Ninh Ninh là con gà con xếp cuối cùng, bởi vì mục tiêu đầu tiên Gà Tây Bự muốn giết chính là cô. Trò chơi Diều Hâu vồ gà con, con gà con đầu tiên bị bắt nhất định là con gà đứng cuối, cái logic này không có gì sai. Cái sai duy nhất của bọn họ chính là, trong trò chơi này vẫn còn một con gà mái.

Gà Tây Bự tinh thần phân phân liệt biến thành Diều Hâu, nhưng bản chất nó vẫn là gà mái. Nó muốn bảo vệ con mình, có thể dựa theo quy tắc trò chơi của Tháp Đen, nhưng khi nó mất đi lý trí thì lại muốn ăn thịt con mình. Vậy nó phải làm sao để bảo vệ con của mình?

Xếp thành hàng để ăn sâu, đây là điều mà Gà Tây Bự thường nói khi còn trong thân phận gà mái. Đúng vậy, chỉ có xếp thành hàng gà con mới được Gà Tây Bự bảo vệ. Nó sẽ không tinh thần phân liệt mà đi công kích nếu gà con xếp đúng thứ tự, chỉ đi công kích gà con xếp hàng sai, bởi vì nó 'không nhận ra' đó là con của nó.

Đây chính là quy tắc ẩn trong trò chơi Diều Hâu vồ gà con.

Tính từ dưới lên, con gà con đầu tiên xếp hàng sai chính là đối tượng mà Diều Hâu muốn bắt.

Lần đầu tiên xếp hàng, Phó Văn Đoạt đứng cuối, Đường Mạch thứ hai từ dưới đếm lên. Phó Văn Đoạt xếp hàng đúng, nhưng vị trí thứ hai từ dưới lên phải là Ninh Ninh. Vì vậy Gà Tây Bự không nhận ra được con  của mình, nó điên cuồng mà truy sát Ninh Ninh, đây là con gà con mà nó có thể giết. Mà hai lần xếp hàng kế tiếp đều là Ninh Ninh đứng cuối, Phó Văn Đoạt xếp thứ hai từ dưới đếm lên. Lúc này bởi vì vị trí của Phó Văn Đoạt sai, tính từ dưới lên, hắn là con gà con thứ nhất bị sai vị trí, cho nên người chơi bị đuổi lần này bị đổi thành hắn.

Đường Mạch: "... Kỳ thực chúng ta sớm nên nghĩ đến, lần thứ hai xếp hàng sai, Gà Tây Bự truy sát Đường Cát, điều này chứng minh suy đoán của chúng ta về trò chơi Diều Hâu vồ gà con trò chơi có sai sót. Không phải là đuổi giết theo thứ tự từ dưới lên." Lý do này quả thật có chút gượng ép. Chẳng qua là lúc đó nhóm người Đường Mạch chỉ nghĩ tới mặt nổi của vấn đề, cũng không tiếp tục nghĩ đến cái suy luận thứ hai: Tính từ dưới lên, người nó thật sự muốn bắt là con gà con đầu tiên đứng sai vị trí.

Người chơi chính thức, quân dự bị, khách lén qua sông.

Sở dĩ Tháp Đen muốn xếp hàng như vậy là để cho Gà Tây Bự có thể dễ dàng giết được khách lén qua sông. Theo thứ tự này, người khó chết nhất chính là người chơi chính thức. Tháp Đen chán ghét khách lén qua sông, trước đây thời điểm xếp hàng Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng không đề cập đến chuyện này, nhưng trong lòng bọn họ đều âm thầm chấp nhận sự thật này. 

Bởi vì Tháp Đen chán ghét khách lén qua sông, chỉ thừa nhận người chơi chính thức, cho nên bọn họ mới có thể xếp theo thứ tự "Người chơi chính thức, quân dự bị, khách lén qua sông". Bởi vì... Cách xếp này khách lén qua sông dễ chết nhất, khả năng sống sót của người chơi chính thức là cao nhất. Cách xếp hàng này cực kì phù hợp với sở thích và quy tắc của Tháp Đen.

Đường Mạch xếp ở vị trí thứ nhất, là bởi vì cậu thông quan Tháp Đen tầng hai, mạnh hơn so với thằng bé, càng được Tháp Đen tán thành, cho nên sẽ đứng vị trí thứ nhất. Tiêu Quý Đồng đứng thứ nhất trong quân dự bị, bởi vì hắn đã thông quan Tháp Đen tầng hai, chuyển thành người chơi chính thức, cũng được Tháp Đen tán thành.

Bọn họ không dám khẳng định vị trí của hai cô bé, điều duy nhất nhầm lẫn chính là vị trí của Ninh Ninh với Phó Văn Đoạt.

Ninh Ninh và Phó Văn Đoạt đều là người chơi thông quan Tháp Đen tầng hai, đều là khách lén qua sông. Thứ tự của hai người bọn họ thực sự rất khó lựa chọn. Thực lực của Ninh Ninh rất mạnh, lại bị Gà Tây Bự truy sát. Tuy trong lòng Đường Mạch có nghĩ tới "So với Ninh Ninh, không chừng Tháp Đen muốn đem Phó Văn Đoạt chém thành từng mảnh hơn" Nhưng cậu cũng không dám tin tưởng một cách mù quáng vào những điều chủ quan như vậy, lý trí của cậu càng tin tưởng quy tắc trò chơi Diều Hâu vồ gà con, vì vậy mới dẫn đến lần xếp sai thứ hai. 

May mắn chính là cuối cùng bọn họ cũng xếp hàng chính xác.

Sau khi được Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng giải thích, hai cô bé rốt cuộc hiểu rõ về cái trò chơi này. Tiểu Kiều cũng bừng tỉnh đại ngộ, nhóc bỗng nhiên cả kinh nói: "A, chờ một chút, vậy thời điểm lần thứ ba chúng ta đặt câu hỏi, con Gà Tây Bự kia nói em đứng thứ hai, chị này đứng thứ năm. Hai đáp án này đều đúng." Lúc này tiểu Kiều mới ý thức được: "... Nó đang lừa chúng ta?!"

Hai lần đặt câu hỏi trước, đáp án của Gà Tây Bự vẫn là một cái đúng một cái sai. Đến khi đặt câu hỏi lần thứ ba, người chơi sẽ mặc định cho rằng một câu là nói thật, một câu là nói dối, cái này là tính toán của nó. Trên thực tế nó quả thực đã thành công. Nó lừa cả Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng, bọn họ đem nữ sinh tóc ngắn xếp ở vị trí thứ năm,  nữ sinh tóc dài xếp ở vị trí thứ bốn.

Bảy người vây quanh đống lửa nướng Gà Tây Bự, trò chơi kết thúc, Gà Tây Bự chết, bầu không khí cực kì thoải mái.

Tiêu Quý Đồng nói: "Vừa rồi thực ra đã giải thích tất cả nguyên nhân, nhưng mà có một chuyện tôi vẫn còn thắc mắc." Dừng một chút, Tiêu Quý Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Mạch: "Victor tiên sinh, thứ tự của hai cô bé này thật sự không có manh mối gì để suy luận. Tôi muốn biết... cậu làm sao xác định được vị trí của hai em ấy?"

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đường Mạch.

Hai cô bé cũng tò mò nhìn cậu chằm chằm, hai cô bé cũng muốn biết cái vị người chơi thần kỳ từ nơi khác đến này làm cách nào đoán được vị trí của hai cô bé. Nếu như nói Đường Mạch đứng trước Kiều là bởi vì cậu thông quan Tháp Đen tầng hai; Tiêu Quý Đồng đứng trước hai cô bé là bởi vì hắn đã chuyển thành người chơi chính thức; thứ tự của Phó Văn Đoạt cùng Ninh Ninh là được tiết lộ trong ba trận trò chơi Diều Hâu vồ gà con... Vậy còn hai cô bé thì sao?

Vì sao nữ sinh tóc ngắn xếp ở vị trí thứ bốn, nữ sinh tóc dài xếp ở vị trí thứ năm?

Tiểu Kiều mắt mong đợi nhìn chằm chằm Đường Mạch, Ninh Ninh làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt cũng lén lút nhìn chăm chú trên người Đường Mạch.

Chỉ thấy Đường Mạch bình tĩnh đứng lên, đi tới chỗ toàn lông gà, là lông của Gà Tây Bự bị nhổ ra trước khi đem nướng, cúi xuống nhặt một con sâu đen nhỏ lên. Con sâu ngoan cường này thế mà vẫn còn chưa tắt thở, nó nỗ lực vùng vẫy trong tay Đường Mạch. Đường Mạch cầm nó trở về đống lửa, để nó xuống đất, sau đó mặt không đổi sắc...

Một chưởng vỗ chết nó.

Tiêu Quý Đồng: "..."

Ninh Ninh: "..."

Tiểu Kiều: "..."

Hai cô bé: "..."

Ngay cả Phó Văn Đoạt cũng sửng sốt một chút. Sau đó khóe môi hắn gợi lên, ánh mắt thâm thúy lướt qua khuôn mặt Đường Mạch. Phó Văn Đoạt vươn tay: "Để tôi." 

Đường Mạch gật đầu, nhường chỗ cho hắn.

Động tác xử lý Phó Văn Đoạt còn nhanh và độc hơn cả Đường Mạch, hắn mài vài cái làm con sâu nhỏ nát bấy, sau đó dùng ngón tay niết lại rồi trực tiếp rắc lên Gà Tây Bự đang được nướng thơm phức. Nhất thời vài tiếng hét chói tai vang lên, hai cô bé cùng tiểu Kiều đều trợn mắt nhìn, kinh hãi nói: "Anh... Anh làm cái gì vậy?!"

Ngay cả Ninh Ninh cũng trợn mắt há mồm nhìn Phó Văn Đoạt đem xác sâu rắc lên Gà Tây Bự.

Đường Mạch thản nhiên nói: "Ăn sâu mới được nhận phần thưởng. Mấy người không muốn nhận phần thưởng hay là muốn trực tiếp ăn con sâu kia?"

Mọi người lúc này mới nhớ tới phần thưởng hố cha mà Tháp Đen thưởng cho: "... "

So sánh một chút, ăn một con sâu với mài sâu thành bột rắc lên gà nướng thơm ngát... Mọi người đều trầm mặc xuống.

...Vẫn là ăn gà nướng vị sâu đi. 

Gà Tây Bự dần dần được nướng chín, Đường Mạch dùng dao nhỏ cắt một cái đùi gà. Cậu không khách khí cầm đùi gà ăn, không hề có ý nhường cho bạn nhỏ. Phó Văn Đoạt đối với việc ăn thịt gà tây cũng không quá hứng thú, lúc trước giúp đỡ là bởi vì hắn  phát hiện Đường Mạch muốn giết Gà Tây, nên mới vội vàng chạy ra hỗ trợ. Khi hắn phát hiện ăn một miếng thịt gà hay ăn nhiều miếng thịt gà hiệu quả tăng dị năng và tố chất cơ thể cũng như nhau, hắn liền thu hồi dao, không ăn con gà này nữa.

Ăn nhiều nhất vẫn là hai cô bé cùng tiểu Kiều. Trong vòng ba phút, con Gà Tây Bự to lớn bị bảy người chơi chia sạch sẽ. Một khắc sau khi ăn xong xác sâu, một giọng nói trẻ con liền vang lên tai của bọn họ.

[Ding Doong! Nhận được phần thưởng: Ổ gà của ta.]

Ngón tay Đường Mạch vừa lật, một cái ổ gà mini liền xuất hiện trong lòng bàn tay của cậu. Đường Mạch không tiếng động ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Quý Đồng ngồi gần mình nhất. Khi nhìn thấy ổ gà trong tay đối phương, hai mắt cậu chợt lóe lên.

Đường Mạch thần sắc bình tĩnh bỏ ổ gà vào trong balo, không trực tiếp kiểm tra đạo cụ.

Ăn Gà Tây Bự lấy được đạo cụ phó bản xong, phó bản thực tế Gà Tây Bự cũng kết thúc. Hai cô bé không ngừng cảm ơn nhóm ba người Tiêu Quý Đồng, nếu như không có hộp rượu Hương Tiêu, nữ sinh tóc ngắn sớm đã chết trong phó bản. Cô bé bày tỏ nếu như mình sống sót, nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại rượu Hương Tiêu. 

Trước khi đi hai nữ sinh cấp ba đã cũng cảm ơn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lần nữa. Chỉ là trong mắt của hai cô bé mang theo một tia cảnh giác cùng khiếp sợ. Trò chơi kết thúc, bọn họ không còn là đồng đội nữa. Thậm chí có thể nói, trong trò chơi Gà Tây Bự, hai cô bé cùng Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cũng không được tính là đồng đội, nhiều nhất chỉ có thể xem là đồng minh tạm thời.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có thực lực giết hai cô bé, nhưng bọn họ không hề làm như vậy, còn giúp đỡ mọi người cùng nhau giành thắng lợi trong trò chơi. Hai nữ sinh vô cùng cảm kích. Nhưng mà sau khi nói lời cảm ơn, hai cô bé cũng xoay người bỏ chạy mà không hề quay đầu lại, sắc trời tối mịt, hai cô bé muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Hai cô bé rời khỏi, trong siêu thị chỉ còn lại Đường Mạch, Phó Văn Đoạt với nhóm người Tiêu Quý Đồng.

Năm người cùng đi ra khỏi siêu thị.

Mặt trời dần ngã về tây, trời đã chạng vạng. Có lẽ là buổi tối ngày hôm sau. Gió xuân ấm áp phả vào mặt người chơi, ánh mặt trời đem bóng năm người trải dài.

Tay Đường Mạch vẫn bỏ trong túi, cậu đi tới bên cạnh Phó Văn Đoạt, hai người cất bước chuẩn bị rời khỏi. Đúng lúc này, một giọng cười vang lên: "Victor tiên sinh, Đường Cát tiên sinh, hai người hình như vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Vì sao lại khẳng định thứ tự xếp hàng của hai nữ sinh là như vậy?"

Bước chân của Đường Mạch chợt dừng.

Cậu xoay người lại.

Trước cửa siêu thị, một thanh niên thanh tú nhã nhặn đang cười híp mắt nhìn cậu, trong mắt của Tiêu Quý Đồng không có ác ý, nhưng lại mang ý quan sát rõ ràng. Đối với vấn đề không biết, người này vĩnh viễn ôm thái độ hoài nghi. Bất luận suy luận nào Đường Mạch cũng có thể cho hắn một đáp án hợp lý, duy nhất chỉ có cái này.

Vì sao thứ tự của hai nữ sinh là như vậy?

Vì sao cuối cùng Đường Mạch muốn hỏi hai vấn đề kia?

Đến cuối cùng cậu từ trong hai câu hỏi kia phát hiện ra cái gì, để có thể cho ra câu trả lời khẳng định như vậy?

Dưới hoàng hôn ấm áp, Tiêu Quý Đồng nhẹ nhàng mà cười, thần sắc Đường Mạch lãnh đạm nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ngón tay của Đường Mạch gõ nhẹ vào trong túi. Cậu giống như đang gõ vào cái gì, Ninh Ninh ngoại trừ môi ngữ, kỳ thực thính lực cũng hết sức kinh người. Cô tập trung nghe trong chốc lát, cho là Đường Mạch đang gõ ổ gà mới. 

Đường Mạch cười nói: "Tiêu đội trưởng, tôi cũng giống như cậu, cũng tin tưởng vào trực giác."

Tiêu Quý Đồng ngơ ngẩn, rất nhanh hắn liền hiểu ý của Đường Mạch. Lần thứ hai bọn họ xếp hàng, Tiêu Quý Đồng cũng nói lời giống vậy. Phó Văn Đoạt hỏi hắn tại sao lại để nữ sinh tóc ngắn xếp hàng trước nữ sinh tóc dài, câu trả lời của hắn là: "Tôi tin vào trực giác của mình." Nhưng trên thực tế, hắn cùng Đường Mạch, Phó Văn Đoạt đều biết, sở dĩ bọn họ sở dĩ xếp hàng như vậy, là bởi vì ba người đều đồng ý rằng, nữ sinh tóc ngắn tựa hồ mạnh hơn một chút so với nữ sinh tóc dài.

Mà bây giờ, Đường Mạch dùng lý do này chặn miệng hắn lại. 

Môi Tiêu Quý Đồng giật giật, cuối cùng mím lại, cười khổ lắc đầu. Lý do của Đường Mạch quả thật làm hắn không còn gì để nói. Dù hắn biết đối phương nhất định không dựa vào trực giác, nhưng hắn cũng không có cách nào phản bác.

Mà giờ khắc này, Tiêu Quý Đồng vĩnh viễn không ngờ được, trong túi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, một quả trứng Gà Tây đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt bỗng nhiên tối lại. Nó đã phát sáng được một tiếng, nhưng hai chủ nhân đều không đọc lưu trữ. Vì vậy thời gian lưu trữ kết thúc. 

Cho dù hỏi Gà Tây Bự câu gì, Đường Mạch đều biết, cậu không thể xác định được thứ tự chính xác của hai cô bé. Không phải đánh giá chủ quan ai mạnh ai yếu là có thể xác định được vị trí của hai đứa bé. Gà Tây Bự âm hiểm xảo quyệt sẽ không đem cái tin tức quan trọng như vậy nói cho bọn họ biết. Vì vậy Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt vào thời khắc ván trò chơi Diều Hâu vồ gà con thứ ba kết thúc, nhất trí quyết định mở lưu trữ.

Bọn họ đã biết được thứ tự của năm người còn lại, kế tiếp chỉ còn lại hai khả năng. Hoặc là nữ sinh tóc ngắn đứng trước, hoặc là nữ sinh tóc dài trước.

Bọn họ có cơ hội để làm lại, nên bọn họ tuyệt đối sẽ không thua.

Cho nên việc đặt câu hỏi đã trở thành việc không cần thiết. Đường Mạch hỏi ba câu hỏi. Hai câu đầu trên cơ bản là một, bởi vì cậu muốn biết: Nếu như có người chơi hỏi hai câu hỏi giống như đúc, Gà Tây Bự sẽ trả lời thế nào?

Đáp án là: Không thể hỏi hai câu hỏi giống nhau, Gà Tây Bự sẽ để người chơi đổi một câu hỏi khác. 

Mà lần thứ hai, Đường Mạch muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chỉ còn lại một người. 

Hơn một 150 người đã chết ở nơi này, nhất định có rất nhiều lần cuối cùng chỉ còn lại một người. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì khiến người đó không thể sống sót. Gà Tây Bự cho Đường Mạch một cái đáp án lập lờ, Đường Mạch cũng mơ hồ đoán được sự thật.

Khi người chơi dùng phương thức sát hại đồng đội để sống đến cuối, Gà Tây Bự sẽ dùng nụ cười hiền từ nhất nói cho hắn biết: "Đứa nhỏ, ngươi phải xếp hàng mới có thể ăn sâu." 

Từ đầu tới cuối đều phải xếp hàng, cho dù chết bao nhiêu người đi nữa thì cũng phải xếp hàng. Nếu chỉ còn lại một người, thì người đó sẽ đi xếp hàng cho cả đội. Trò chơi này từ đầu đến cuối đều không quan tâm cuối cùng còn mấy người sống, phương pháp thông quan trò chơi chỉ có một: Xếp hàng ăn sâu.

Đây cũng là câu thứ nhất Đường Mạch hỏi Gà Tây Bự, nó không có nói dối, nó nói là sự thật cuối cùng.

Trong thế giới do Tháp Đen thống trị này, có được một đồng đội để tin tưởng là may mắn nhất. Nhớ lại trò chơi Gà Tây Bự đẫm máu vừa rồi, Đường Mạch sâu sắc hiểu được, nếu như cái trò chơi này không có người chơi mạnh như Phó Văn Đoạt và Ninh Ninh, bọn rất khó có thể thông quan.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bước nhanh, chút nữa thì sẽ biến mất ở góc phố. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng của bọn họ.

"Phó tiên sinh."

Bước chân Phó Văn Đoạt dừng lại.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống đường chân trời, Phó Văn Đoạt xoay người, nhìn về phía Tiêu Quý Đồng cách đó không xa.

Nghe thấy câu này, Đường Mạch cũng nhanh chóng xoay người, cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Quý Đồng cùng tiểu Kiều và Ninh Ninh kế bên hắn. Vẻ mặt thằng bé mê mang, dường như thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Tay Ninh Ninh cũng đã để trên nỏ cung bên hông, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.

Tiêu Quý Đồng vẫn luôn cười.

Khóe môi Phó Văn Đoạt gợi lên: "Tiêu đội, có chuyện gì không?"

Tiêu Quý Đồng cười: "Tôi nghĩ rằng hai người tìm chúng tôi có việc, chẳng lẽ tôi lầm? Vừa rồi trong trò chơi tôi vẫn luôn nghi ngờ 'trong trò chơi có người chết sẽ không thể thông quan', vì vậy không muốn bất cứ ai phải chết, vì thế cố ý để lộ tên của tôi, làm rõ thân phận của bọn tôi..." Thanh âm dừng lại, Tiêu Quý Đồng cười nói: "Đường Cát tiên sinh, hoặc là nói, khách lén qua sông mạnh nhất Trung Quốc Phó Văn Đoạt, Phó tiên sinh, cùng với vị Đường Mạch tiên sinh cũng hết sức lợi hại này. Hai vị đột nhiên xuất hiện ở Nam Kinh, chắc không phải chỉ là tùy tiện đi ngang qua hả!?"

Nghe được ba chữ Phó Văn Đoạt, thằng nhóc đầu tiên là ngây người một chốc, sau đó nhóc hoảng sợ nói: "Anh ta Phó Văn Đoạt?!"

Ninh Ninh lạnh lùng nói: "Là hắn."

Tiểu Kiều: "Vì sao em không biết?!"

Ninh Ninh: "Bởi vì em ngu ngốc."

Tiểu Kiều: "... "

Tiêu Quý Đồng: "Hai người đến Nam Kinh hẳn là có chuyện muốn làm. Để lộ tên cho bọn tôi biết là muốn nhìn xem bọn tôi có thể giúp hai người hoàn thành chuyện này hay không. Hai người muốn mượn lực lượng của tổ công lược Nam Kinh, hoặc là nói muốn mượn lực lượng của tổ chức Nam Kinh làm một chuyện. Để tôi đoán một chút..." Tiêu Quý Đồng sờ cằm, làm bộ dạng trầm ngâm trong chốc lát, cười híp mắt nói: "Ah, không lẽ là muốn tìm người sao?"

Ánh mắt Đường Mạch ngưng lại một cái.

Tiêu Quý Đồng cười nói: "Thật là sự tìm người?"

Tiêu Quý Đồng vừa dứt lời, Ninh Ninh kinh ngạc "A" một tiếng. Ánh mắt cô chuyển động, giọng nói kì lạ: "Thằng nhóc kia không phải vẫn luôn nói rằng không quen Phó Văn Đoạt sao, nó nói Phó Văn Đoạt là một con rùa tạp chủng; khốn khiếp, nó bảo nếu nhìn thấy Phó Văn Đoạt nhất định sẽ đem anh ta chặt thành trăm khúc cho hả giận vì đã kéo nó vào trò chơi công tháp mà, còn khẳng định nó với Phó Văn Đoạt không có bất cứ quan hệ nào nữa?"

Phó Văn Đoạt: "..."

Đường Mạch: "... "

...................................

Vừa ra khỏi một phó bản, Phó Văn Thanh hắt xì một cái. Cậu bé sờ mũi một cái, nhìn về phía đồng đội của mình: "Không phải thời tiết đã ấm hơn rồi sao?"

....................................

Lời tác giả:

Phó tiểu đệ: QAQ anh, nghe em giải thích, thật sự phải nghe em giải thích! Ô ô ô, nếu em không nói như vậy người khác đánh không lại anh, bọn họ nhất định sẽ bắt em trai đáng yêu của anh để trút giận đó! ! !

Lão Phó: [ chìa tay ]

Đường Đường: [ Đưa roi da]

Phó tiểu đệ: Oa, có một người anh như vậy, tôi dễ dàng sao!!! QAQ! !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro