Chương 1: Mẹ kế tốt (Đã sửa nội dung dịch sai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn bếp nhỏ là nồi nước nóng đang sôi sùng sục tỏa ra luồng hơi nóng nghi ngút, Đường Nặc đổ mì sợi vào thêm một thìa mỡ heo, ít muối và chút xì dầu, cuối cùng rắc thêm nắm hành lá cắt nhỏ.

Trong lòng nàng rất vui sướng, quả nhiên tay nghề vẫn không hề lui bước.

Nàng xoay người đi cầm chén, lại thấy một tiểu thân ảnh ở cửa thăm dò đứng nhìn chằm chằm đã lâu, thấy nàng phát hiện, An Bảo co rúm người lại một chút liền muốn chạy.

"Đứng lại"

An Bảo run người đứng im tại chỗ, Đường Nặc gọi lại hắn, vẫy vẫy tay "Đói bụng không?"

An Bảo có có đôi mắt rất lớn, có thể là giống cha hắn đang nhìn chằm chằm vào Đường Nặc, cậu bé lắc đầu. Nhưng tiếng ùng ục từ bụng cậu bé phát ra bị Đường Nặc nghe rõ ràng, nàng quay đầu cầm chén mì đặt lên bàn nhỏ trong phòng bếp. " Ăn đi, còn lâu mới đến giờ cơm tối, đừng để đói bụng"

An Bảo quan sát một hồi, thấy nàng làm việc khác mới rụt rè đứng cạnh bàn nhỏ tưởng nếm thử một miếng, hẳn là bị mùi hương tỏa ra từ tô mì hấp dẫn lại đây, nhưng trong lòng vẫn thực sợ hãi mẹ kế nhỏ.

Đột nhiên, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên, một thiếu nữ áo lam in hoa xông vào phòng bếp cánh tay vung lên ném bát mì trên tay An Bảo xuống mặt đất, rồi đem An Bảo mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực nhìn Đường Nặc giận dữ hét lớn: "Ngươi cái này độc phụ! Ngươi còn tưởng muốn hại An Bảo có phải hay không?"

Lập tức Đường Nặc trên trán liền xuất hiện vạch đen 

"Mắt nào của ngươi thấy ta muốn làm hại An Bảo? Ngươi không biết lãng phí lương thực là phạm tội sao? Hơn nữa đây là Cố gia, ngươi tới đây có việc gì sao?"

Đường Nặc nhận biết nàng, kêu Lỗ Thủy Tú, sống ở ngôi nhà nhỏ cạnh Cố gia.

Lỗ Thủy Tú phớt lờ An Bảo đang bị dọa sợ hãi đứng bên cạnh, vẻ mặt đắc ý nói: " Là Cố Lâm ca ca kêu ta tới, huynh ấy không yên tâm ngươi nên kêu ta đến chăm sóc tốt An Bảo"

Đường Nặc nghe vậy mím chặt môi, liếc nàng một cái rồi quay lại bếp. Nếu là do nam nhân kia phân phó thì ở đây không có chỗ để nàng xen mồm, nàng không nên nói thêm điều gì nữa.

Đường Nặc thật ra vốn không phải chủ nhân của thân thể này. Nàng xuyên đến cách đây 6 ngày trước. Ở hiện đại nàng mở một trang trại vui vẻ, đang yên lành thì một trận động đất cho nàng gặp Diêm Vương gia, rồi đưa nàng đến một triều đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử.

Khi mở mắt liền thấy một bạch bạch nội nộn bánh bao nhỏ khóc đôi mắt đỏ bừng và đôi tay sưng vù co ro đứng cạnh bên.

Chủ nhân của thân thể này là một cô nương đi ăn vạ Cố gia, nàng ta đã đi khắp nơi nói với mọi người rằng Cố lâm đã phụ bạc nàng ta, buộc Cố Lâm phải cưới nàng.

Trên thực tế, Cố Lâm, nam nhân bị nguyên chủ ăn vạ chỉ là một người săn bắn rất giỏi. Cố Lâm liền nàng là ai cũng không biết.

Đã như vậy liền thôi đi, nhưng gả vào nhà họ Cố chưa được đến nữa tháng, ngày ngày khó xử một cái mới 9 tuổi tiểu hài tử An Bảo. Liền ở lúc Cố Lâm không thể nhịn được nữa, Đường Nặc đã đến...

Nghĩ tới đây, nàng cụp mắt thở dài, cho chính mình múc một chén nước lèo mì, uống một ngụm.

Lỗ Thủy Tú lúc này đang cố dỗ dành An Bảo: "An Bảo ngoan, đi với dì nương nhé, dì nương nấu bữa cơm thật ngon cho con được không?"

An Bảo lắc đầu, cố gắng rút bàn tay đang bị Lỗ Thủy Tú nắm chặt. Đường Nặc thật sự nhìn không được: "Buông tay, ngươi làm tay thằng bé đau"

Giây tiếp theo, một giọng nam trầm trọng vang lên: "Các ngươi đang làm cái gì?"

Nam nhân vừa đi săn thú về, trên người cơ bắp cuồn cuộn, sức nóng trong người như thiêu đốt tỏa ra kích thích tố nồng đậm tầm mắt gắt gao mà định vào trên người Đường Nặc.

Đường Nặc quay đầu đi, vừa muốn nói chuyện, liền nghe Lỗ Thủy Tú ác nhân muốn cáo trạng trước, nàng ta than thở: "Cố Lâm ca ca, độc phụ này một lần nữa muốn hãm hại An Bảo, may mà muội đến, lúc này mới không có việc gì"

Cố Lâm cau mày, kéo An Bảo lại bên mình, lại thấy tay nhỏ sưng đỏ rực của bé, mắt nhìn chằm chằm vào Đường Nặc: "Ngươi làm?"

Đường Nặc tức giận đến bật cười: "Cái gì gọi là ta làm? Ta cách xa hắn như vậy làm sao mà làm tổn thương hắn, đó là do người được ngươi nhờ đến chăm sóc, Thủy Tú muội muội của ngươi nắm đó. Cố Lâm, ta thật sự không hiểu, ngươi tưởng cấp An Bảo tân mẹ kế vì sao không bỏ ta đã? Hiện tại người ta tìm đến cửa, ngươi đặt ta ở vị trí nào?"

"Ngươi đang nói bậy cái gì?" Cố Lâm nhìn Lỗ Thủy Tú: " Ngươi tới nơi này có việc gì?"

Lời nói dối của Lỗ Thủy Tú bị vạch trần, sắc mặt nàng ta liền không nhìn được: "Muội... Muội là thật sự lo lắng cho An Bảo, nên... nên mới qua đây nhìn xem..."

Đường Nặc mới biết bản thân hiểu nhầm Cố Lâm, không nhịn được bên tai nàng nóng bừng.

"Đa ta ý tốt" Cố Lâm tỏ vẻ thở ơ "Nhưng ta không muốn nhọc phiền đến Lỗ cô nương"

Nói đến nước này vẻ mặt của Lỗ Thủy Tú dù có dày cũng đã không thể nhìn được được nữa, nàng ta vội vàng chạy khỏi Cố gia chỉ trong vài bước.

Cố Lâm xoa tay An Bảo hỏi nhẹ: "Có người khi dễ con không?"

An Bảo lắc đầu suy nghĩ hồi lâu nhẹ giọng nói: "Mẹ nấu mì cho con, nhưng Lỗ dì nương chạy đến đập bát nói mẹ muốn hại con"

Nói xong, An Bảo lại có điểm ủy khuất, cậu bé bắt lấy cánh tay Cố Lâm: "Cha! mẹ là không phải không thích An Bảo"

"Không phải!" Đường Nặc không đợi CốLâm nói: "Mẹ rất thích An Bảo là Lỗ dì nương của con đã hiểu lầm"

Từ khi Đường Nặc đến nơi này, An Bảo đã hỏi nàng rất nhiều lần và nàng cũng trả lời rất nhiều lần. Nguyên chủ lúc trước đã luôn đánh vào lòng bàn tay An Bảo dẫn đến cậu bé luôn là rất sợ nàng, nhưng sau khi Đường Nặc đến đây, nàng luôn đối xử tốt với cậu bé, An Bảo càng ngày càng mở lòng mình tươi cười vui vẻ hơn.

An Bảo núp sau Cố Lâm, mím môi cười: "An Bảo cũng thích mẹ của hiện tại."

Mẹ kế nhỏ không những không hề đánh bé mà còn dạy bé biết chữ và nấu đồ ăn cho bé.

Cố Lâm thở dài xoa tóc hắn không có hé răng, mấy ngày nay Đường Nặc thật sự rất thành thật, cứ như là biết thành một người hoàn toàn khác, nếu Đường Nặc vẫn luôn cẩn thủ bổn phận, hắn có thể giữ nàng ở lại, không bỏ nàng.

Nước lèo đã hơi nguội, Đường Nặc lại thêm nhiệt vào nồi để hâm lại , lại nghĩ rằng Cố Lâm vừa đi săn về liền đói, nàng cho thêm một ít mì sợi và mang đến cho hai cha con: "Nhân lúc còn nóng, ăn đi."

Cố Lâm liếc nàng một cái :"Đa tạ".

Đường Nặc không nói chuyện, chính mình cũng ăn một bát nhỏ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa mới nới muốn Cố lâm bỏ nàng là bị chọc cho tức giận, nàng chợt nhớ đến toàn gia nguyên chủ nguyên lai là lưu manh, nàng không có khả năng trở về cũng không có một xu dính túi. Nếu Cố Lâm thực muốn đuổi nàng ra khỏi nhà, nàng căn bản không có nơi nào để đi.

May thay, Cố Lâm không nhắc lại việc bỏ vợ.

Một chén mì nhanh tới đáy, Cố Lâm dỗ An Bảo về phòng đọc sách, chính mình lại xắn tay áo lấy chén bát từ trong tay Đường Nặc mang đi rửa ở nước lạnh.

Đường Nặc dựa vào khung cửa nhìn hắn, nữa ngày mới nhẹ nhàng nói : "Thực xin lỗi!"

Tay Cố Lâm dừng một hồi: "Tại sao?"

"Nếu đã làm sai chuyện, nhất định phải xin lỗi." Đường Nặc cười cười: "Vì ta gả cho ngươi, cũng vì An Bảo".

Mặc dù sai lầm là do nguyên chủ phạm phải, nhưng thân thể này hiện tại bây giờ lại là của nàng, Tổng cũng phải cho quá khứ một lời giải thích, đoạn tuyệt thì mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Một lát sau, Cố Lâm mới mở miệng: "Chỉ cần tương lai ngươi an phận một ít, ta sẽ hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của một người chồng. Ta cũng không có yêu cầu nào khác. Ta chỉ mong ngươi có thể chăm sóc An Bảo thật tốt".

"Ta sẽ" Đường Nặc hứa.

Sau nàng liếc hắn một cái: "Nhưng sau này ngươi cũng không được phép cùng nữ tử khác lôi kéo không rời".

Những lời này cũng không phải ghen tuông, mà là lòng kiêu ngạo của Đường Nặc không cho phép người đàn ông của mình dây dưa với nữ tử có ý với nam nhân của mình, dù là lôi kéo cũng không được.

"Ta không có". CốLâm trả lời dứt khoát "Tương lai cũng không"

"Ngày mai ta lại đi săn, ngươi có muốn ăn gì không ?"

"Thịt" Đường Nặc không suy nghĩ đã vội nói.

Sau lại nhịn không được lại bù thêm: "Không phải là ta tham ăn. Nhà chúng ta lúc nào cũng chỉ có chút rau xanh, không có làm được món gì ngon. Hơn nữa An Bảo cũng cần phát triển thân thể..."

"Ta biết" Cố Lâm cắt lời nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy nàng đáng yêu: "Ta sẽ đánh thỏ hoang, lợn rừng trở về, có thể chứ?"

Đường Nặc nghe giọng điệu trêu ghẹo của hắn khiến nàng có chút xấu hổ nhưng chỉ nghĩ đến thỏ hoang lợn rừng..... Thịt thỏ tê cay, thịt kho Đông Pha... Vô số tên món ăn hiện lên trong đầu Đường Nặc , ánh mắt nàng tỏa sáng: "Có thể".

Hết chương 1. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro