Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Kông Trung Quốc, Quận Cửu Long.

Ba con đường xung quanh nhà hàng Regal vắng tanh, vài chiếc xe màu đen đậu bên đường, cửa sổ được bảo vệ nghiêm ngặt khỏi những con mắt tò mò, từ bên ngoài không thể nhìn thấy ai hay bất kì thứ gì bên trong xe.

Trong tai nghe vang lên hai tiếng rít: "Thưa ngài, Hồng Bác Thành người Hòa An Hội đã đến."

"Sao chép cái đó, tiếp tục quan sát."

Người nói là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát, lần này cảnh sát Hong Kong, Cảnh sát O đang giám sát bên ngoài nhà hàng Regal.

O Ký, tên đầy đủ là Cục Điều tra Tội phạm có Tổ chức và Hội Tam Hoàng, được thành lập năm 1957, trực thuộc Cục Hình sự Cục An ninh và Tội phạm thuộc Lực lượng Cảnh sát Hồng Kông, chịu trách nhiệm chính trong việc điều tra và đấu tranh với các tội phạm cực kỳ phức tạp, tội phạm băng đảng có tổ chức nghiêm trọng.

Hôm nay là ngày "Hiệp hội Hòa Bình" chọn người kế vị, theo truyền thống, các băng nhóm chọn người kế vị trước và sau vào ngày này thì việc đánh nhau đổ máu là không thể tránh khỏi. Sau khi cảnh sát Hồng Kông nhận được tin báo, Do Cảnh - Giám đốc Phòng Hình sự của Đội Cảnh sát và Hình sự, chịu trách nhiệm cá nhân về hoạt động này.

Người báo cáo vừa rồi trong tai nghe là Cảnh sát O, và Hồng Bác Thành, người cuối cùng đã bước vào Nhà hàng Regal, ông ta là một trong những người sáng lập ra Hiệp hội Hòa bình vào thời điểm đó, cũng là một trong những diễn giả cấp cao nhất trong xã hội.

Sự xuất hiện của ông ấy có nghĩa là cuộc bầu cử đang diễn ra bên trong sắp bắt đầu.

Không ai dám chắc chắn liệu hôm nay sẽ là một cuộc đấu tranh chức vụ trong hòa bình hay sẽ xảy ra một cuộc đấu tranh đẫm máu. Cảnh sát bắt đầu triển khai giám sát từ một tuần trước, hôm nay cũng đã bao vây nhà hàng Regal từ trước, nếu xảy ra tranh chấp, sẽ có khả năng ứng phó nhanh nhất có thể để bảo vệ người dân và giảm thiểu thiệt hại.

Nhưng không giống như những gì cảnh sát mong đợi, nhà hàng lúc này rất hòa hợp, hàng trăm người trong nhà hàng rất sôi nổi.

Đúng 11 giờ 30, khi nhà hàng chuẩn bị đóng cửa, một chiếc Bentley màu đen dừng lại bên ngoài. Cửa xe mở ra, người đàn ông xuống xe đi về phía nhà hàng.

"Thưa ngài, lại có người tới, hắn là một thanh niên, bên cạnh còn có một người phụ nữ. Anh ta không phải người Hòa An Hội, nhưng  nhà hàng vẫn cho hắn vào."

Đoạn Khải trong tai nghe nói: "Gửi ảnh đi. "

"Vâng."

Giây tiếp theo, một bức ảnh vừa được chụp xuất hiện trên màn hình hiển thị trong xe bảo vệ. Người đàn ông phía trên quả thực còn rất trẻ, tuy chỉ nhìn qua ảnh nhưng vẫn có thể nhận ra anh ta trông rất đẹp trai. Người phụ nữ bên cạnh có dáng người cao, nước da trắng, dịu dàng ôm lấy cánh tay người đàn ông.

Đoạn Khải cau mày.

"Đại nhân, ngài biết người này sao?" Viên cảnh sát bên cạnh thấy cấp trên của mình có chút kỳ lạ liền hỏi.

"Không biết. Anh ta trông không giống người Hòa An Hội, người này chưa từng xuất hiện trước đây, nhưng hôm nay anh ta lại xuất hiện, chắc chắn có chuyện gì đó không ổn." Đoạn Khải trầm giọng nói: "Một tổ chuẩn bị. "

Một câu trả lời ngắn gọn ngay lập tức phát ra từ tai nghe: "Rõ!"

Có hai mươi bàn trên tầng tám của nhà hàng, những người được ngồi trên này tất cả đều là những người được Hiệp hội Hòa bình nêu tên. Ở phía trước và chính giữa là một ông lão mặc bộ áo dài màu đen kiểu Trung Hoa, tóc bạc trắng, bảy mươi ba tuổi, lưng thẳng, trên tay cầm một nén hương, trước mặt có một tượng Quan Công.

Bên trái là Hồng Bác Thành, bằng tuổi ông, người trong giới hay gọi là "Chú Hồng", đàn em trong câu lạc bộ gọi là "Ông Hồng".

Bên phải là thanh niên tầm hai mươi tuổi, dáng người cao lớn, cân đối, khuôn mặt trí thức, thực tế mà nói, có thể đi từ chỗ đàn em của Mã Tử đến chỗ ngồi hiện tại đều phải dựa vào nắm đấm của chính hắn.

Ông lão mặc bộ đồ dài màu đen kiểu Trung Hoa cũng chẳng phải ai khác lạ, Hà Ngọc Long, người sáng lập ra và là chủ tịch của Hiệp hội Hòa bình. Ông vẻ mặt nghiêm túc thắp hương, quay người lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Đừng nghiêm túc như vậy, hôm nay là một ngày vui."

Ở Hồng Kông có hai hiệp hội. Một loại là cứ hai ba năm sẽ bầu cử một lần, người có năng lực liền có tư cách, cho nên trước sau cuộc tranh cử đều có vô số trận chiến đẫm máu,

Cái còn lại là gia sản thừa kế, sau khi cha chết, anh trai và em trai đều có cơ hội.

Gia đình Hòa An Hội thuộc về nhóm sau. Hà Ngọc Long luôn ngồi ở vị trí chính trong đại sảnh, khi còn trẻ thì việc gì cũng tự mình làm, sau này ông ta bổ nhiệm những đàn em có năng lực ngồi trong hội trường, xử lý công việc của xã hội. Theo thời gian, lại trở thành một cuộc tuyển chọn kéo dài ba năm liền.

Nhưng lần này thì khác. Người mà Hội đồng Hòa bình muốn không phải là một đặc vụ, mà là chiếc ghế tiếp theo của Hội đồng Hòa bình. Sau ngày hôm nay, Hà Ngọc Long sẽ lui về sau, giao toàn bộ quyền lực thực sự cho người ngồi lên được chiếc ghế mới.

Có một số ứng cử viên, nhưng quyết định cuối cùng đều do Hà Ngọc Long đưa ra. Nhưng người khiến ông an tâm chính là chàng trai trẻ bên cạnh này, Ngụy Diên - người đã ở bên ông chín năm kể từ khi anh ta mười sáu tuổi.

"Cảm ơn sự ủng hộ toàn lực của tất cả những người ở đây." Hà Ngọc Long quay đầu nhìn Ngụy Diên, người này hiểu ý, đi đến bên cạnh ông.

"Như tôi đã thông báo trước đó, A Diên, đứa trẻ mạnh mẽ nhất bên cạnh tôi. Vì hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, vậy thì để tôi chính thức thông báo với mọi người rằng kể từ bây giờ, cậu ấy sẽ là -"

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên cắt ngang lời Hà Ngọc Long.

"Ông ngoại về hưu, thế mà tôi lại đến muộn, thật là không đúng."

Nghe vậy, mọi người có mặt lập tức nhìn sang, Hà Ngọc Long nhìn thấy người đứng đó với nụ cười trên mặt, ông giật mình trong giây lát, sau đó mới mở miệng, nhưng một lúc sau cũng không phát ra được lời nào.

Có vẻ như ông ấy nhận ra điều đó, nhưng cũng có vẻ như ông ấy không tin.

Cụm từ "Ông ngoại" này khiến mọi người nín thở.

Mọi người đều biết Hà Ngọc Long có một cô con gái, là Hà Kính Đình, con con gái lớn vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược của Hiệp hôi Hòa Bình, được mọi người biết đến với vẻ đẹp và lòng dũng cảm. Mẹ của Hà Kính Đình không rõ là người nào, nhưng bà lớn lên trong băng đảng chỉ có đánh nhau và giết chóc. Hai cha con quan hệ rất tốt, khi đó có rất nhiều người suy đoán liệu Hà Kính Đình có trở thành người phụ nữ đầu tiên ngồi vào hàng ghế đứng đầu hay không.

Nhưng sau đó, không biết vì lý do gì, Hà Kính Đình đột nhiên biến mất. Có người nói bà đã chết, có người nói bà bỏ trốn cùng một người đàn ông, trong khoảng thời gian đó, ai dám nhắc đến tên Hà Kình Đình sẽ bị chém chết.

Hà Ngọc Long nhìn người thanh niên đang đứng đó, lông mày của anh rất giống Hà Kính Đình, cũng trông giống với bức ảnh duy nhất ông ấy có về đứa con gái và cháu trai này. Đứa trẻ trong ảnh nhỏ nhắn, nhưng người trước mặt lại cao ráo thẳng tắp, ngoại hình còn đẹp hơn cả người tiền nhiệm.

Chu Dần Khôn bước tới trước mặt Hà Ngọc Long giữa vô số ánh mắt thăm dò.

"Ông ngoại, cháu đã về rồi."

Lúc anh đến gần, ánh mắt Hà Ngọc Long dừng lại ở cổ tay Chu Dần Khôn, là một chuỗi tràng hạt Phật giáo cổ. Chu Dần Khôn theo ánh mắt của ông ấy nhìn xuống, sau đó ngước mắt nhìn cổ tay Hà Ngọc Long.

Có một chuỗi hạt Phật giáo giống hệt.

"Ông ngoại vẫn đeo chuỗi hạt mẹ cháu cho ông sao." Chu Dần Khôn mỉm cười: "Nếu bà ấy biết ông bị bệnh xuất viện ra rồi cháu mới đến thăm ông, bà ấy sẽ lại mắng cháu."

Nghe lại câu nói đùa đó, nó khiến ông ấy nhớ lại quá khứ, hốc mắt Hà Ngọc Long đỏ bừng.

Ngày xưa, Hà Ngọc Long bị đâm phải nhập viện, Hà Kính Đình mười lăm tuổi, đã ăn miếng trả miếng, bà đâm chết đứa con trai của người khác, hắn là một tên xã hội đen, hắn là kẻ điên, quanh năm lang thang trên đường phố. Khi Hà Ngọc Long phát hiện ra, ông mắng bà hành xử bốc đồng, làm như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Hà Kính Đình không đồng ý: "Ai dám bắt nạt ba con, con sẽ giết hắn."

Nhưng sau này, vì một người lớn hơn bà rất nhiều tuổi mà bỏ nhà đi. Ông ấy đã tức giận rất nhiều năm, cuối cùng khi ông ấy không thể chịu đựng được nữa muốn cúi đầu trước, con gái ông lại đi tới trước mặt ông, chỉ để lại một chuỗi hạt Phật châu được đánh bóng cẩn thận.

Trong những năm qua, chuỗi hạt Phật châu này đã đem lại rất nhiều may mắn cho ông, thậm chí còn cho ông một đứa cháu trai mà ông chưa từng gặp trong suốt hơn nửa cuộc đời.

Nhắc tới Hà Kinh Đình, vẻ mặt Hà Ngọc Long quả thực rất xúc động. Chu Dần Khôn nhếch khóe môi, bình tĩnh liếc nhìn thiếu niên bên cạnh.

Hà Ngọc Long muốn người này tiếp quản Hòa An Hội.

Ngụy Diên cũng nhìn chằm chằm Chu Dần Khôn. Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, không ai tránh đi trước. Chu Dần Khôn mỉm cười, thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro