Chương 113: Công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Chu Dần Khôn trở về, trực tiếp đi đến thư phòng của Hà Ngọc Long, khi đến nơi, Ngụy Diên đã ở đó.

Hà Ngọc Long nhìn thấy miếng gạc trên cổ Chu Dần Khôn: "Bị sao vậy?"

"Không quen lái xe phía bên phải, quẹt xe trên đường nên xây xát một chút ạ."

"Cô bé kia có sao không?" Hà Ngọc Long chỉ vào chỗ ngồi cạnh Ngụy Diên: "Ngồi xuống trước đi."

"Con bé không sao, bây giờ đang vui vẻ đi ăn rồi."

Hà Ngọc Long gật đầu: "Ông kêu cháu quay lại là vì ông có chuyện muốn nói. Cuối cùng, A Khôn là người đã giải quyết vấn đề trường đua ngựa, nhưng A Diên cũng bận rộn suốt một tháng, nó cũng đã cố gắng hết sức. Mặc dù kết quả rất quan trọng nhưng những người trong xã đoàn đều biết ai đã đóng góp bao nhiêu."

Ông nhìn hai thanh niên trước mặt: "Vì vậy, giữa các thành viên trong gia đình, đừng vì chút công lao mà xung đột nội bộ, hai đứa hiểu ý ông mà, phải không?"

Chu Dần Khôn mỉm cười: "Cháu hiểu, ông ngoại."

"Được rồi, nghe thấy lời này của cháu ông cũng yên tâm, ông biết A Diên là người thận trọng, không xốc nổi. Nếu cháu có bất mãn gì thì hôm nay nói rõ ở đây, dù ai đúng ai sai, cũng bỏ qua cho nhau. Từ giờ trở đi, hòa hợp với nhau, cùng nhau làm việc cho xã đoàn."

"Về việc chỗ ngồi trong xã đoàn" Hà Ngọc Long nói: "Trong quá khứ, vì mục đích an toàn, các xã đoàn lớn có tiền lệ ngồi chung một vị trí. A Khôn là cháu trai của ông, mà A Diên là người ông đã nhìn nó lớn lên, khi giao xã đoàn vào tay nó, ông cũng không có gì phải lo lắng. Điều kiện tiên quyết là phải tuân theo các quy tắc."

Ngụy Diên gật đầu: "Ông yên tâm ạ."

"Vậy thì bắt tay vào công việc thôi. Một lô hàng lậu sáng nay đã đến bến tàu. A Diên đã sắp xếp chuyện này rồi. Khôn, cháu đi xem một chút, tập làm quen, vì sau này cháu sẽ giúp đỡ xã đoàn cho nên không chỉ cần biết về hoạt động kinh doanh của xã đoàn mà còn cần bắt đầu tiếp xúc dần dần với nó."

"Vâng, Ông ngoại." Chu Dần Khôn quay đầu nhìn Ngụy Diên: "Anh Diên, vậy thì anh cho tôi thêm ít lời khuyên đi."

Ngụy Diên nhìn thấy đôi mắt đen láy đó, dừng lại hai giây, bình tĩnh nói: "Cũng không hẳn là lời khuyên."

Chu Dần Khôn mỉm cười không nói gì.

"Vậy đi chuẩn bị đi. Khôn, cháu ở lại đây mấy phút, ông có một chuyện muốn hỏi cháu."

Ngụy Diên nghe xong liền đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài. Vừa bước ra, anh ta đã nghe thấy một giọng nữ dễ chịu từ phía nhà ăn truyền đến: "Cảm ơn, món nào cũng ngon ạ, chị vất vả rồi, em về phòng trước."

Ngoài người giúp việc người Philippines, trong biệt thự của Hà Ngọc Long chưa bao giờ có người phụ nữ nào khác, giọng nói nghe có vẻ trẻ con, lại nhẹ nhàng lịch sự, Ngụy Diên nhìn sang, thấy người đó đã đi ra khỏi cửa hông nhà ăn, có lẽ đang đi về phía phòng dành cho khách.

Đó hẳn là cô bé mà ông Hà vừa nhắc tới. Có vẻ như là được Chu Dần Khôn mang đến.

Anh ta không ở lại lâu. Hai chiếc ô tô đậu bên ngoài biệt thự, nhìn thấy Ngụy Diên đi ra, bảy tám người đang đợi bên ngoài lập tức gọi "Anh Diên", câu tiếp theo là: "A Bưu sắp chết trong bệnh viện rồi!"

Ngụy Diên đột nhiên cau mày: "Cậu nói cái gì?"

Người đàn ông bước xuống chiếc xe công vụ màu đen tên là Sấu Văn, hắn nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện.

"Chu Dần Khôn không đem theo vệ sĩ, bên cạnh chỉ có một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, nếu hắn chết trong đường hầm thì đó là một vụ tai nạn xe cộ, sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng ai biết được thằng chó đó thật sự không đơn giản, cả ba chiếc xe của chúng ta đều bị một mình hắn quẳng đi. "

"A Bưu chém hắn, không ngờ lại bị hắn kéo đi, cuối cùng thì bị hất văng ra ngoài, bây giờ đang bị thương rất nặng. Ngay cả bác sĩ cũng nói tình hình không mấy khả quan, anh ấy vẫn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, bọn em nhận được tin Chu Dần Khôn đã quay lại nhà ông Hà, em sợ hắn tố cáo trả thù chúng ta nên trực tiếp chạy từ bệnh viện đến."

Càng nghe, sắc mặt Ngụy Diên càng xấu.

Thấy anh an toàn đi ra, Sấu Văn có chút kinh ngạc, hắn ngập ngừng hỏi: "Anh Diên, hắn không nói với ông Hà chuyện hôm nay sao?"

Chu Dần Khôn thế mà không nói gì.

Chẳng trách vừa rồi khi bắt gặp ánh mắt của hắn, trong mắt tràn ngập vẻ thích thú. Vậy thì vết thương trên cổ Chu Dần Khôn chắc chắn không phải do không quen lái xe bên phải gây ra.

Vấn đề là... tại sao hắn phải giấu giếm? Hắn không nhận ra ai đã truy đuổi mình sao? Nếu không nhận ra thì cũng vẫn nên nói với ông Hà. Chỉ cần hắn nói, Ông Hà nhất định sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Chu Dần Khôn đã chọn cách giấu đi.

Thấy vẻ mặt người đối diện trầm xuống, Sấu Văn nhìn những người anh em khác, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, anh Diên, đó là ý tưởng của em, mọi việc không suôn sẻ dẫn đến làm tổn thương A Bưu."

"Cậu với A Bưu bây giờ có thể leo lên đầu tôi làm ông chủ rồi đấy." Ngụy Diên đến gần: "Tôi bảo cậu để yên cơ mà?"

"Anh Diên, xin lỗi!"

Ngụy Diên không nói gì, đẩy Sấu Văn ra, lên xe lái đến bệnh viện. Anh ta dẫn đầu, những người khác lập tức lên xe đi theo.

Trong phòng.

Hà Ngọc Long trải giấy chuẩn bị viết. Chu Dần Khôn đứng dậy, muốn mài mực cho ông, anh đổ nước vào mực nghiên, nhưng lại đổ nhiều nước quá.

Hà Ngọc Long liếc một cái: "Ngồi xuống đi, đứng dậy cũng có giúp được gì đâu."

"Lâu rồi không làm" Chu Dần Khôn nói: "Mẹ cháu cũng có thể viết thư pháp, cháu hay mài mực cho mẹ trong khi bà ấy viết."

"Cháu nghe lời như vậy à?"

"Tại sao không chứ? Bà ấy bảo cháu quay lại báo hiếu với ông ngoại, cháu quay lại sớm như vậy còn gì." Chu Dần Khôn ngồi nhìn ông làm việc.

"Ông nghe nói trước khi cháu đến Hồng Kông, tiền đã được gửi cho các cổ đông và các bác rồi." Hà Ngọc Long cầm cầm bút lên: "Tiền là thứ tốt, nhưng không dễ chiếm được lòng người như vậy."

"Không dễ bởi vì chưa cho đủ." Chu Dần Khôn dựa vào ghế: "Trên đời có một số người không thích tiền." "

"Nhưng ngược lại, nếu đưa cho bọn họ đủ nhiều. Sự không hài lòng với cháu tại cuộc họp đại hội cổ đông hai ngày trước, không những bây giờ không còn, mà còn được người ta giải thích nguyên nhân, thái độ của họ cũng hoàn toàn có thể hiểu được."

Chu Dần Khôn đối với điều này cũng không có gì ngạc nhiên.

"Cháu vừa đến đã đưa cho họ một mẻ đá quý, hai ngày sau quay lại, lại đưa ra một lượng lớn tiền mặt." Hà Ngọc Long nhướng mày nói: "Khôn, dù việc kinh doanh trang sức có lãi bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể chịu được cách tiêu xài phung phí như vậy. Ở đây không có người ngoài, ông chỉ muốn hỏi cháu, tiền đó có phải là do cháu làm ra không?"

Chu Dần Khôn nhướng mày: "Ông ngoại, ông có ý?"

"Chỉ có một số doanh nghiệp có thể kiếm được nhiều tiền một cách nhanh chóng, nhưng trang sức chắc chắn không phải là lựa chọn phù hợp, nhưng tình cờ cháu lại có thứ có thể sinh lời lớn hơn trong tay, cho nên số tiền đó có liên quan gì đến thứ đó không? ?"

"Không." Chu Dần Khôn đơn giản trả lời.

Bàn tay đang viết của Hà Ngọc Long dừng lại: "Thật sao?"

"Đương nhiên." Chu Dần Khôn mỉm cười nói: "Lần trước không phải cháu đã hứa với ông rồi sao? Sao ông lại không tin tưởng cháu thế?"

"Chỉ là xác nhận lại một chút thôi." Hà Ngọc Long lại cúi đầu viết: "Nếu cháu nghe lời mẹ, nếu bà còn ở đây, bà ấy cũng sẽ không cho cháu đụng vào thuốc phiện. Nếu cháu đã nói không, đương nhiên là ông tin tưởng cháu."

"Ông ngoại, ông đừng lo." Chu Dần Khôn nhìn Hà Ngọc Long viết chữ "hòa" vào giấy, cúi đầu cười lạnh.

*

Bây giờ là sáu giờ sáng, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Trong phòng khách biệt thự Hà Ngọc Long có rất nhiều người đứng, Hồng Bác Thành cũng chạy tới: "Có chuyện gì vậy?"

Ngụy Diên sau khi nghe điện thoại trở về, nghe được câu hỏi của Hồng Bác Thành, liền đi tới trước mặt Hà Ngọc Long nói: "Ông Hà, tin tức có được là có người tố cáo, dẫn đến hàng hóa bị tịch thu."

"Sao có thể?" Hồng Bác Thành chỉ vào những người đang đứng trong phòng khách: "Chỉ có một số ít người biết về lô hàng này. Dùng hình thức báo cáo nào có thể khiến hải quan trực tiếp đến bến tàu thu hàng?"

"Bác Hồng." Người nói là Sấu Văn.

Ngụy Diên lập tức nhìn sang.

Sấu Văn gặp phải ánh mắt cảnh cáo, mím môi, nhưng vẫn nói: "Chúng tôi vẫn luôn chịu trách nhiệm về lô hàng lậu cùng với anh Diên. Nhiều năm như vậy hầu như không xảy ra sai lầm lớn nào, nhưng hôm qua---"

Hắn nói được nửa câu thì liếc nhìn Hà Ngọc Long.

"Có gì thì nói thẳng."

"Hôm qua, ông Hà bảo Chu Dần Khôn đi theo ông ấy đến bến tàu. Lúc đó A Bưu bị thương phải nhập viện, vết thương rất nặng, chúng tôi đều vội vã chạy đến bến tàu. Anh Diên đã nhờ người thông báo thời gian và địa điểm cho Chu Dần Khôn, để hắn ta đi thẳng từ biệt thự đến bến tàu. Ngoài ra, không ai khác biết về việc lấy hàng vào sáng sớm nay."

"Nhưng khi chúng tôi đến thì đã muộn rồi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không thấy Chu Dần Khôn ở hiện trường."

Nói đến đây, ý tứ đã rất rõ ràng.

Hồng Bác Thành trước tiên liếc nhìn Hà Ngọc Long, thấy hắn không nói gì, Hồng Bác Thành nói: "Ý của ngươi là nghi ngờ A Khôn báo cáo vụ buôn lậu?"

Cảm ơn mấy tình iu rất nhiều, ai donate cũng kèm lời động viên, lời chúc cho tui hết á, tấm lòng bao la như biển cả này iu lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro