Chương 127: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đầu, Trần Huyền Sinh là nhà cái, luật lệ cũ, phần còn lại đều là người chơi. Lúc đầu mỗi nhà đặt cược 20 triệu.

Sau khi đặt cược, nhà cái sẽ chia bài, mỗi người chơi có hai quân bài ngửa, nhà cái có một quân bài ngửa và một quân bài úp.

Lá bài đầu tiên của Chu Dần Khôn là lá bài át, có thể dùng làm 1 điểm hoặc 11 điểm. Hạ Hạ hai mắt sáng lên, đây là một lá bài tốt. Cách chơi của blackjack là tiến gần vô hạn nếu số điểm không vượt quá 21 và người chơi có số điểm cao nhất cuối cùng là người chiến thắng.

Chu Dần Khôn liếc cô một cái, Chu Hạ Hạ này xác thực không dành cho bài bạc mà, trên mặt đã lộ ra hết vẻ vui sướng.

Đối diện thẻ ngửa của Trần Huyền Sinh cũng là át. Luật chơi của vòng này là nhà cái sẽ không xác nhận các lá bài úp trước khi tất cả người chơi lật bài. Nói cách khác, ai thua ai thắng sẽ không được tiết lộ cho đến phút cuối cùng.

Lá bài thứ hai được chia là lá bài 10 điểm, hai lá bài có đúng 21 điểm, là blackjack, có cơ hội thắng lớn nhất. Hạ Hạ không ngờ lại may mắn như vậy, lập tức ngồi về phía trước xem bài của người khác.

Nếu thắng trò chơi này, cô sẽ nhận được số tiền đặt cược gấp đôi, cô cảm thấy lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi.

Ngoại trừ Trần Huyền Sinh cùng Chu Dần Khôn, còn có bốn người chơi khác có mặt, điểm của bọn họ đều là từ mười hai đến mười lăm, sẽ tiếp tục rút bài. Bài úp của Trần Huyền Sinh vẫn chưa biết là lá gì, cho nên việc quyết định có rút bài hay không bản thân nó đã là một rủi ro.

Đang phân tích đến đây, đột nhiên doanh nhân giàu có Ma Cao đập bàn, Hạ Hạ nhìn sang thì thấy tổng ba lá bài của hắn đã vượt quá 21, coi như phá sản. Ngay sau đó, hai quân bài nữa bị lật, quân còn lại có điểm 17. Bên kia quyết định không rút thêm quân bài nào nữa.

Theo cách này, việc thắng hay thua phụ thuộc vào quân bài úp của người chia bài. Bản thân Hạ Hạ không tham gia, nhưng cô nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác, cô không khỏi nín thở chờ đợi Trần Huyền Sinh mở bài.

Chu Dần Khôn thấy vẻ mặt cô buồn cười, vòng tay qua vai Hạ Hạ: "Không thua đâu yên tâm đi."

Hạ Hạ đương nhiên biết mình không thể thua, điều cô quan tâm là liệu mình có thể thắng hay không. Nếu Trần Huyền Sinh cũng có 21 điểm thì hòa, tức là không thắng cũng không thua, vậy chỉ lấy lại được số tiền đặt cược ban đầu, cho nên tay tốt của Chu Dần Khôn cũng vô dụng. Giờ chỉ cần Trần Huyền Sinh phá bài hoặc số điểm của anh ta dưới 21 thì lúc ấy mới thực sự thắng.

Cô nhìn chằm chằm vào lá bài ẩn trị giá 20 triệu còn nghiêm túc hơn lúc đọc đề thi.

Lúc này đối thủ Trần Huyền Sinh mở ra quân bài K, vừa đúng 21.

Hạ Hạ vai rũ xuống, thật sự là hòa.

Lần này bài được mở ra, những người khác đều trở nên phấn khích, thua hay thắng không quan trọng, quan trọng là cơ hội của điệu nhảy này đã rơi vào tay kẻ khác.

"Để tôi xem, đây là duyên phận đấy! Tại sao hai người không trao đổi bạn gái cho nhau nhỉ?" phú thương nhân Ma Cao cũng không ngại nhìn trò vui, thậm chí còn có chút tận hưởng.

Những người còn lại nghe vậy cũng gật đầu, họ đã thống nhất luật lệ trước khi trận đấu bắt đầu, vào lúc này rồi đương nhiên cũng không được hối hận. Khi Hạ Hạ nghe nói phải khiêu vũ với Trần Huyền Sinh, cô lập tức nhìn Chu Dần Khôn, trong mắt tràn đầy cự tuyệt.

Thứ nhất cô không biết khiêu vũ, thứ hai cô thậm chí còn không biết Trần Huyền Sinh là ai, cho nên làm sao cô có thể khiêu vũ với hắn?

Thấy cô rõ ràng không muốn khiêu vũ với người khác, Chu Dần Khôn nhếch môi, đang định nói gì đó thì Trần Huyền Sinh lên tiếng trước.

Anh ta đương nhiên có thể nhìn ra vẻ miễn cưỡng của Chu Hạ Hạ, huống chi khiêu vũ hay không cũng không phải chuyện quan trọng nên anh ta cũng không quan tâm lắm: "Tôi còn chưa chúc mừng anh Chu vừa kế nhiệm chức vụ đứng đầu của Hòa An, điệu nhảy này coi như là chúc mừng cho anh, đương nhiên anh muốn mời ai đều được, nhưng nếu bị từ chối thì anh cũng không được phép không vui."

Giọng điệu nửa đùa nửa thật làm bầu không khí sôi động hơn hẳn, ánh mắt của mọi người có mặt đều đổ dồn vào Chu Dần Khôn và cô bé bên cạnh anh.

Chu Dần Khôn không có ý từ chối, ngược lại sờ sờ tóc Hạ Hạ nói: "Chọn người muốn nhảy cùng đi."

"Nhưng cháu không giỏi lắm..." cô nhẹ giọng nói.

Giọng điệu vẫn có chút xấu hổ.

Cô chỉ khiêu vũ với các bạn cùng lớp trong ngày kỷ niệm ra trường, tư thế của mọi người không chuẩn mực cũng không ai cười nhạo ai. Nhưng hiện tại có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô như vậy, cô thực sự không thể mất mặt được.

Có điều quý ông Trần Huyền Sinh đã đến giải cứu cô: "Đừng lo, chúng tôi cũng có những vũ công nam chuyên nghiệp ở đây. Em chọn một người em thích hắn sẽ nhảy cùng em".

Lời còn chưa dứt đã có mấy thanh niên mặc vest đi ra. Tất cả đều có bờ vai rộng, vòng eo hẹp và vẻ ngoài điển trai. Không cần phải đoán, tất cả đều là dành cho những tiểu thư giàu có trong sòng bạc.

Hạ Hạ nhìn thấy liền càng khó khăn hơn. Chọn người chuyên nghiệp thì trông cô càng lộ vẻ thiếu chuyên nghiệp.

Trần Huyền Sinh cũng nói thêm: "Cứ nhảy múa vui vẻ đi, đừng quá coi trọng nó, cứ chọn cái em thích."

Đánh xong một ván, không thắng được tiền thì coi như thôi đi, cuối cùng còn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, thế thà thua còn tốt hơn. Tình thế hiện tại là cô không thể từ chối làm mọi người thất vọng, nhưng cô cũng không dám trực tiếp đẩy chuyện này lên đầu Chu Dần Khôn kêu anh ra ngoài tự khiêu vũ một mình.

Mọi người có mặt đều đang chờ xem cô sẽ chọn ai.

Chu Dần Khôn cũng nhìn cô, ngay cả khiêu vũ cũng có thể khiến cô xoắn xuýt như vậy. Ngoài anh ra, cô còn có thể mở miệng chọn ai khác đâu. Ngay lúc anh đang định nắm tay cô thì Hạ Hạ lên tiếng: "Vậy..."

Cô vô cớ liếc nhìn ly rượu trước mặt, khựng lại rồi quay đi. Người đàn ông bên cạnh nhìn theo ánh mắt của cô, liếc nhìn ly rượu, nụ cười trên môi cứng đờ rồi trở nên lạnh lùng.

Sau một khắc, Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn đối diện Trần Huyền Sinh: "Ngài Trần, tôi có thể mời bạn nữ đồng hành cùng anh được không?"

Trần Huyền Sinh không ngờ Hạ Hạ lại lựa chọn như vậy, liền nhìn Trần Thư Văn.

"Được chứ, tôi thích khiêu vũ với phụ nữ hơn là với đàn ông đấy."

Tôi không biết lời này là hướng tới ai, cả hai bên đều đứng dậy, Trần Thư Văn đi giày cao gót, cao hơn Hạ Hạ rất nhiều: "Tôi thực sự không giỏi lắm."

Trần Thư Văn không đồng ý: "Không thành vấn đề, em cứ nhảy theo cách em muốn."

Lúc này, tiếng nhạc waltz du dương vang lên, cô ấy hào phóng đưa tay về phía Hạ Hạ, Hạ Hạ theo cô ấy lên sàn nhảy. Hai cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng phong cách rất khác nhau cùng nhau khiêu vũ, rất độc đáo, sau khi tiếng nhạc nổi lên, nam nữ xung quanh cũng lần lượt bắt đầu nhảy.

Giữa sàn nhảy, Hạ Hạ đang khiêu vũ một cách nghiêm túc, Trần Thư Văn đột nhiên hỏi: "Vừa rồi em muốn chọn ai?"

Hạ Hạ ngước mắt lên: "Sao ạ?"

"Vừa rồi em vốn không muốn chọn tôi." Trần Thư Văn vạch trần sự thật: "Chọn lâu như vậy, hình như có một người mà em muốn chọn nhưng không được, đúng không?"

Đều là phụ nữ, Trần Thư Văn lớn hơn Hạ Hạ mười tuổi, cho nên cô ấy trong nháy mắt đã có thể nhìn rõ suy nghĩ của cô bé. Nhìn thấy Hạ Hạ mím môi không nói gì, Trần Thư Văn cũng không hỏi gì, ngược lại dạy Hạ Hạ các bước nhảy.

Từ lúc Chu Hạ Hạ và Trần Thư Văn lên sàn khiêu vũ, bàn chơi bài chợt trở nên yên tĩnh. Chu Dần Khôn ngồi ở vị trí cũ, không cử động cũng không nói chuyện, nhưng A Diệu và Lâm Thành ở bên cạnh lại cảm nhận rõ ràng được bầu không khí có gì đó không ổn.

Hôm nay đến đây để nói chuyện làm ăn, nhưng anh Khôn rõ ràng hiện tại không có tâm trạng nói chuyện làm ăn.

Đôi mắt của A Diệu vô thức rơi vào ly rượu mà Chu Dần Khôn đang nhìn chằm chằm. Đó là thứ Chu Hạ Hạ đã uống, trong đó vẫn còn sót lại một ít nước cam. Anh ta nhìn chằm chằm một lúc mới chợt nhận ra điều gì đó.

Ly rượu trong suốt như pha lê, bóng người có thể phản chiếu rõ ràng trên đó. Bóng người phản chiếu lúc này chính là Đại Đông, A Diệu quay đầu lại nhìn Đại Đông, nhưng lại không thấy có gì sai.

Đại Đông nhìn thấy A Diệu quay qua nhìn mình, nét mặt hắn ngay lập tức thay đổi. Chỉ cần là người bên cạnh Chu Dần Khôn là hắn không ưa một ai.

"Anh Diên sao vẫn chưa quay lại? Chúng ta ra ngoài xem đi."

Chính câu nói này đã nhắc nhở A Diệu.

Người vừa đứng ở đó không phải là Đại Đông mà là Ngụy Diên vừa mới ra ngoài mấy phút trước.

Lúc này có người đi tới, A Diệu lập tức nhìn qua, người đàn ông cúi xuống nói nhỏ vào tai Trần Huyền Sinh, Trần Huyền Sinh ậm ừ nhìn Chu Dần Khôn: "Nơi này ồn ào quá, chúng ta lên tầng trên cùng."

Điệu nhảy kết thúc, hai vũ công cũng quay lại. Hạ Hạ có ý thức quay lại đứng bên cạnh Chu Dần Khôn, lặng lẽ nhìn anh, không hiểu sao cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng anh không tốt.

*

Tầng trên cùng là phòng suite* sang trọng.

*Phòng Suite (SUT) là loại phòng cao cấp nhất thường có trong những khách sạn, resort 4 – 5 sao.

Trần Huyền Sinh chỉ mang Trần Thục Văn đi lên, trong phòng có hai người của hắn. Chu Dần Khôn mang theo Hạ Hạ, A Diệu cùng một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ngoài ra còn có Ngụy Diên đã mang hàng lên trước.

Khi anh bước vào, trên bàn đã có một chiếc hộp đen, Ngụy Diên đang đứng bên cạnh.

Hai bên ngồi xuống cửa khóa lại.

"Tôi đã hỏi rồi, họ đều nói sản phẩm của anh Chu có độ tinh khiết rất tốt. Chẳng trách chúng được bán rộng rãi như vậy, còn trở thành sản phẩm độc quyền ở Thái Lan."

Nghe có vẻ không ổn, Hạ Hạ nhìn thấy Trần Huyền Sinh hất cầm, người đàn ông bên cạnh bước tới mở hộp ra, bên trong chứa đầy những túi bột nhỏ màu trắng.

Đây là... Sắc mặt Hạ Hạ lập tức thay đổi.

Trần Thư Văn ngồi đối diện cũng không có gì ngạc nhiên, cô ấy nghiêng người qua bàn tìm một bao thuốc lá mở ra, mùi thuốc lá rất nhanh tràn ngập căn phòng.

Trần Huyền Sinh vươn tay vào trong hộp lấy ra một cái gói nhỏ, mở ra đổ lên bàn. Sau đó hắn lấy một ít xoa lên đầu ngón tay, bột cực kỳ mịn, nhanh chóng biến mất trên da.

Hắn nhướng mày: "Không tệ, chúng ta thử xem."

Theo quy định, cả hai bên đều phải kiểm tra hàng, người bán kiểm tra xem hàng có vấn đề gì không, còn người mua kiểm tra độ nguyên chất của sản phẩm.

Sắc mặt Hạ Hạ tái nhợt, nhịp tim nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, Chu Dần Khôn không phải mang cô đến đây để mua vui, rõ ràng đây chính là hiện trường buôn bán ma túy. Việc này là bất hợp pháp, sẽ phải đi tù.

Người đàn ông trung niên đến gặp Chu Dần Khôn là người mang hàng từ Myanmar đến, hắn đã ở với Hàn Kim Văn nhiều năm, cũng đã quen với loại chuyện này, nghe những lời này liền có ý thức bước tới.

"Chờ một chút."

Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc, nghiêng đầu gọi "A Diên". Trong lòng Ngụy Diên run lên, bắt gặp ánh mắt của anh.

Chu Dần Khôn cười cười: "Cậu tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro