Chương 141: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Diệu đang đợi bên ngoài, nhìn thấy Chu Dần Khôn bước ra, anh ta lập tức xuống xe mở cửa ghế sau.

"Anh Khôn, khi nào anh rảnh?" Đi tới cửa xe nhưng Bạch Lệ Quân vẫn không buông tay.

"Làm gì?"

Nhìn thấy Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm mình, tim Bạch Lệ Quân đập liên hồi, từ khoảng cách này, cô ta có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh. Dù đang đi giày cao gót nhưng vẫn phải nhón chân mới đến được gần tai người đàn ông: "Cùng em đi thử váy cưới."

Tuy là nói với Chu Dần Khôn nhưng A Diệu ở bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng. Anh ta bình tĩnh nhìn Chu Dần Khôn, người sau cười như không cười: "Em hẹn giờ rồi nói cho tôi biết."

Cô ta sẽ hẹn giờ? Bạch Lệ Quân có chút kinh ngạc, sau đó mặt hơi đỏ lên: "Được."

Xe lái đi rất xa, A Diệu nhìn gương chiếu hậu, bóng người mặc váy vẫn đứng đó.

"Hàng đã chuyển tới chưa?" Chu Dần Khôn dùng khăn giấy lau tay.

A Diệu quay mặt lại nói: "Được gửi tới rồi. Tướng Ngang Anh lúc đó muốn gọi điện, em nói anh đang bận, sẽ trực tiếp đến thăm ông ấy vào một ngày khác."

Vừa dứt lời, điện thoại ở ghế sau reo lên.

Chu Dần Khôn nhìn số rồi trả lời: "Tướng Ngang Anh, đã lâu không gặp."

"Nghe nói hiện tại ông là Tham mưu trưởng Bộ Quốc phòng của chính phủ quân sự Myanmar. Ồ, chỉ là món quà nhỏ thôi, đừng để trong lòng."

Lúc đầu tỏ ra lịch sự, sau đó hỏi thêm vài câu.

Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc, nói: "Cho nên mới phải làm phiền tướng Ngang Anh giật dây."

"Đúng, tôi muốn gặp Tổng Tư Lệnh."

Nói chuyện một hồi, Chu Dần Khôn cúp điện thoại rồi ném nó đi, tựa vào ghế sau nhắm mắt. A Diệu cho xe chạy chậm lại: "Anh Khôn, vừa rồi cô Bạch nói thử váy cưới là có ý gì? Chúng ta có hợp tác với nhà họ Bạch không?"

Dù vừa rồi đã nghe rõ ràng nhưng A Diệu lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu Anh Khôn quyết định hợp tác với nhà họ Bạch để chống lại Ngõa Bang, anh gửi cả một xe vàng miếng cho Ngang Anh của chính quyền quân sự Miến Điện, rồi yêu cầu Ngang Anh làm cầu nối với Tổng tư lệnh là có ý gì?

"Bạch gia."

Chu Dần Khôn khinh thường cười: "Xem ra thực lực vẫn như trước, không nhìn rõ tình hình, không biết giữ cái đuôi giữa hai chân* thì sớm muộn gì cũng chết. Hợp tác với họ là ngõ cụt."

*Cái đuôi giữa hai chân: sự kiêu ngạo.

"Cho nên anh Khôn mới nhờ Ngang Anh giật dây để nói chuyện trực tiếp với chính phủ quân sự Myanmar?"

A Diệu suy nghĩ, nhận ra đây là thực sự là điều tốt. Thỏa thuận 10 năm trước đó đã cho phép ông già mở rộng thành công vùng nguyên liệu và thị trường mà không tốn nhiều công sức. Nếu hiệp ước có thể gia hạn thêm mười năm nữa, cho dù không phải mười năm, mà chỉ năm ba năm, với thủ đoạn của Anh Khôn cũng đủ để thành lập một vương quốc ma túy còn lớn hơn cả Khôn Sa hồi đó.

Nhưng...

A Diệu khẽ cau mày: "Em sợ chính phủ Myanmar sẽ không đồng ý."

Suy cho cùng thì không có chính phủ nào muốn bất kỳ một quốc gia nào trong một quốc gia xuất hiện dưới chế độ của mình, chứ đừng nói đến một vị vua không ngôi nhưng quyền lực lại nằm ngoài tầm kiểm soát.

Tuy nhiên Chu Dần Khôn lại tỏ ra không hề lo lắng: "Có đồng ý hay không còn phải xem điều kiện chúng ta đưa ra có chân thành hay không, có thể gây ấn tượng với những con quỷ cũ đó hay không."

Lời này vừa nói ra, A Diệu đã mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Xe chạy ngang qua tháp đôi, ở đây có vô số sòng bạc và hộp đêm được thắp sáng rực rỡ, giờ vẫn chưa quá muộn, A Diệu hỏi: "Anh Khôn, anh có muốn quay về căn cứ không?"

Chu Dần Khôn đã lâu không sống ở Kokang, anh không thích ở đây, anh cho rằng điều kiện và môi trường không tốt, khi đến đây phần lớn thời gian anh hay sống ở tại đồn quân đội vũ trang.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn nhắm mắt, một lúc lâu mới lên tiếng: "Con bé đã ăn gì chưa?"

A Diệu kiên nhẫn chờ mệnh lệnh, không ngờ anh lại đột nhiên hỏi chuyện này, phải mất hai giây mới phản ứng lại được: "Cách đây nửa tiếng em đã gọi điện, họ nói Chu Hạ Hạ vẫn đang ngồi trên bãi biển, chưa ăn gì."

Chu Dần Khôn mở mắt, lấy điện thoại ra nhìn, mười giờ tối. Cô ngồi đó từ lúc tỉnh dậy, tính đến giờ đã hơn mười hai tiếng.

Không khí trong xe đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Quay lại."

*

Đảo Monok, Thái Lan.

Trực thăng vừa hạ cánh, cánh quạt vẫn chưa dừng, một bóng người cao lớn đã bước xuống, sải chân bước về phía bãi biển.

Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cô đơn trên bãi biển.

Cách Hạ Hạ không xa, những người canh gác theo ca nhìn thấy Chu Dần Khôn bước tới thì lùi lại vài bước. Cơn giận của người đàn ông có thể được cảm nhận từ cách xa hàng chục mét. Mặc dù họ biết vốn là không nhắm vào họ nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ đáng sợ rồi.

Không biết có phải vì trước đây cô đã ngủ quá lâu hay không, nhưng Hạ Hạ ngồi ở đây cả một ngày cũng không cảm thấy buồn ngủ. Cô bị giam giữ trên hòn đảo này, ngoại trừ chờ đợi người đó cho đó cho phép cô rời đi cô chẳng còn có thể làm điều gì khác.

Bác sĩ nói, Chu Dần Khôn vừa mới rời đi vào sáng sớm, dựa theo kinh nghiệm trước đây, trong vòng vài ngày nữa chắc vẫn chưa quay lại. Vì số phận đã định trước là cô sẽ phải bỏ lỡ ngày khai giảng nên cô chẳng có gì phải lo lắng.

Chỉ là không ngờ anh ấy sẽ quay lại vào lúc này.

Cơn tức giận rõ ràng truyền đến từ cách đó vài mét, Hạ Hạ theo bản năng nhìn sang, khi nhìn thấy bóng dáng đó, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt.

Người đàn ông rõ ràng đang tiến về phía cô, trái tim vốn đã bình tĩnh lại đột nhiên đập mạnh, sự chán ghét và sợ hãi dâng lên trong lòng cô, nó như muốn bóp nát trái tim cô lôi ra khỏi cổ họng, thậm chí cả thở cũng trở nên khó khăn.

Hạ Hạ loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy anh cách cô càng ngày càng gần, cô không khỏi nhìn về phía những người đang canh giữ cô cách đó không xa, trong mắt tràn đầy cầu xin giúp đỡ.

Nhưng không ai trong số họ dám tiến lên giúp cô.

Chu Dần Khôn nhìn thấy cô đứng đó, gió thổi tung quần áo và tóc lên, trông thật gầy gò yếu đuối. Ngọn lửa trong lòng tắt đi một chút. Chỉ là giây tiếp theo, thân ảnh đó quay người chạy xuống biển, cơn tức giận của người đàn ông lập tức vọt lên đỉnh đầu, bước tới nắm lấy cánh tay cô.

Khi sức mạnh đáng sợ đó của người đàn ông chạm vào cô, cô gái vốn im lặng suốt ngày đột nhiên hét lên, run rẩy vùng vẫy, nước bắn tung tóe lên quần áo của hai người, chiếc áo khoác cô đang mặc rơi xuống biển, trên người chỉ còn lại một mảnh quần áo mỏng manh, bộ đồ ngủ ngâm trong nước dính vào người, chạm vào có cảm giác rất lạnh. Cũng lạnh như lần cô bị Ba Thái bắt về đồn cảnh sát.

Người cô đầy vết thương chạy xuống biển, quyết tâm vứt bỏ nửa phần đời còn lại.

Sức giãy dụa của cô gái đối với anh chẳng đáng bao nhiêu, Chu Dần Khôn trực tiếp bế cô lên vai đi thẳng về phòng khách sạn.

Trở về phòng, Hạ Hạ bị ném lên giường lớn.

"Đừng đến đây, đừng chạm vào tôi!" Tất cả những ký ức đau đớn ùa về, cô hoảng sợ ngã xuống giường, cố gắng né tránh: "Làm ơn đừng chạm vào tôi, tôi không muốn, tôi thực sự không muốn..."

Chu Dần Khôn đứng bên giường cau mày nhìn cô. Chiếc chăn bông trắng như tuyết mới tinh ướt đẫm, để lại những vết ướt lớn. Cô gần như quỳ trên vết nước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Khóc hệt như đêm đó.

"Được, tôi không chạm vào cháu."

Chu Dần Khôn im lặng xoay người đi sang một bên, lấy hai bộ quần áo sạch sẽ ném lên giường: "Thay đồ rồi về nhà."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Hạ Hạ kiệt sức ngã xuống giường, quần áo dính chặt vào người, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng. Thì ra cô thật vô dụng, khi đối mặt với người đã ức hiếp ép buộc cô, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy và cầu xin.

Ngón tay cô chạm vào hai bộ quần áo, cô buộc mình phải đứng dậy lần nữa, nước mắt nặng nề rơi trên quần áo.

Không quan tâm cửa có đóng hay chưa, cô cởi bộ quần áo ướt ra mặc bộ mới vào. Sau khi thay đồ, cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không còn run rẩy nữa, tê dại ngồi ở mép giường.

Người bên ngoài giống như được hẹn giờ, chọn đúng thời điểm mở cửa đi vào. Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của anh, Hạ Hạ theo bản năng cúi đầu, nhìn đi nơi khác.

Người đàn ông có thể cảm nhận rõ ràng rằng vào lúc này, nỗi sợ của cô đã khác so với trước đây. Lúc trước là người trẻ sợ trưởng bối, sợ hãi xen lẫn một chút bất mãn nên thỉnh thoảng cô vẫn dám cãi lại anh.

Nhưng giờ đây, nỗi sợ đó đã biến thành sợ hãi, là nỗi sợ của phụ nữ đối với đàn ông. Vì sợ hãi nên mới né tránh.

Chu Dần Khôn không quen, cũng không thích cảm giác này. Nhưng hiện tại anh quá lười để lo lắng về chuyện đó.

Hạ Hạ cúi đầu không nhìn anh, nhưng anh đã nhìn cô một lượt từ đầu đến chân. Không biết có phải do bôi thuốc thêm mấy lần hay không, mà vết thương trên cổ hình như đã nhạt đi một chút, miếng gạc trên tay phải cũng mới được thay, nhìn không rõ bên trong.

Nhưng—

Cổ tay trống rỗng.

Anh lập tức nhìn sang bên cạnh, chuỗi hạt cầu nguyện được đặt trên tủ cạnh giường, bị mấy hộp thuốc chặn lại. Người đàn ông bước tới cầm chuỗi hạt lên, định đeo thẳng vào cổ tay cô, nhưng vừa đến gần, anh đã thấy cô co rúm lại.

"Đeo vào."

Hạ Hạ ngước mắt nhìn thoáng qua thứ anh đang cầm, biết đó chính là thứ anh hay đeo trên cổ tay.

"Cái này không phải của tôi." Cô khàn giọng nói.

"Thứ đó không phải của cháu, nhưng tay phải của cháu là của tôi, cháu quên rồi à?"

Cô gái nghe vậy giật mình, chợt nhớ ra điều gì đó. Ánh mắt cô không khỏi nhìn vào tay phải của Chu Dần Khôn, nơi vẫn còn vết sẹo mà cô cắn.

Lần đó anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách sạn ở Pattaya hỏi cô muốn giải quyết nợ nần như thế nào. Sau nhiều lần tranh cãi, cuối cùng thỏa thuận miệng cũng xong. Nhưng cô không ngờ là anh vẫn còn nhớ cái thứ mà cô đã quên từ lâu này.

Nhìn vẻ mặt của cô, Chu Dần Khôn biết cô vẫn còn nhớ.

Thực tế thì chuỗi hạt cầu nguyện vốn nên được đeo ở tay trái. Bởi vì Đức Phật dạy rằng tay trái là tay từ bi, còn tay phải là tay tội lỗi, thường phạm tội giết người. Tuy nhiên, Chu Dần Khôn luôn chỉ đeo ở tay phải, làm điều ác lại đeo chuỗi hạt tượng trưng cho lòng từ bi, không phải rất thú vị sao.

Và bây giờ, anh muốn nhìn thấy bàn tay phải đã bắn ai đó của cô đeo chuỗi hạt cầu nguyện của anh. Liệu việc đeo nó có bảo vệ cô khỏi nguy hiểm hay nó sẽ biến cô thành một người giống anh?

Thực sự khiến anh tò mò.

"Ngoan ngoãn đeo vào, nợ nần trước đây sẽ được xóa sạch." Anh dùng ngón tay thon dài cầm chuỗi hạt đặt trước mắt cô.

Lúc này, A Diệu xuất hiện ở cửa, ý là chuyến trở về đã sẵn sàng.

Anh ta nhìn thấy trong phòng một người ngồi một người đứng, không khí có vẻ giằng co. Sau đó, anh ta nhìn thấy Hạ Hạ đưa tay lấy chuỗi tràng hạt từ tay anh Khôn đeo vào cổ tay mình.

Không biết nguyên nhân là gì nhưng trông không khí có vẻ hơi khó xử. Anh Khôn nhìn chằm chằm Chu Hạ Hạ nhưng cô vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh. Rõ ràng cô ấy có thể chuyển động và thở, nhưng chuyển động và vẻ ngoài của cô ấy không khác gì một con búp bê zombie.

Chu Dần Khôn nhìn cô hồi lâu, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn, cuối cùng không nói lời nào rời đi.

Hạ Hạ lúc này mới ngẩng đầu lên, người đàn ông đã biến mất ngoài cửa. Bối rối hiện rõ trong mắt cô, anh vừa nói thay quần áo xong có thể rời khỏi đây, có ý gì?

A Diệu nhìn bóng lưng của Chu Dần Khôn, sau đó nhìn cô gái trong phòng, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta dừng lại nói: "Máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong, Anh Khôn nói sẽ đưa cô về Bangkok."

Nghe được đáp án khẳng định, Hạ Hạ gật đầu bước xuống giường, chỉnh quần áo rồi bước ra ngoài. Khi đi ngang qua anh ta, cô dừng lại một chút nói: "Cảm ơn anh."

Giọng cô rất trầm.

A Diệu hơi giật mình, không hiểu cô đang cảm ơn vì cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro