Chương 152: Liếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay cô bị anh nắm lấy, ấn vào hai bên người cô, mặc dù không dùng nhiều sức nhưng Hạ Hạ vẫn không thể thoát ra được. Cô cam chịu nhắm mắt lại, cơ thể khẽ run lên không kiểm soát.

Chu Dần Khôn nhìn cô như thế này, đáng thương lại đáng yêu, phần thân dưới càng cứng thêm một chút.

Bàn tay ban đầu vốn đang nắm lấy cổ tay thon gọn của cô từ từ di chuyển lên, xuyên qua bộ đồ ngủ dài tay mỏng manh, chạm vào vai và cổ. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn nước mắt cô trào ra, lông mi ướt đẫm.

Chắc hẳn là cô rất lo lắng và sợ hãi khi phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm như vậy.

Bàn tay của anh đưa lên chiếc cổ trắng nõn của cô, chạm vào tai cô, Chu Dần Khôn cố ý véo dái tai đầy thịt của cô, thân thể Hạ Hạ run lên, anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô.

Khoảnh khắc môi họ chạm nhau, nỗi sợ hãi và ghê tởm đồng thời dâng lên trong lòng, cô biết nếu cô từ chối sẽ chọc giận anh, nhưng cô không thể kiểm soát được cơ thể mình mím môi thật chặt. Khoảnh khắc tiếp theo, quai hàm đau nhức, cô buộc phải mở miệng để lưỡi anh tiến vào.

Hạ Hạ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, rõ ràng cô không uống, nhưng vì bị anh quấn lấy nên môi lưỡi hơi tê dại. Chu Dần Khôn nếm được vị ngọt, có lẽ là do mũi anh tràn ngập mùi thơm dễ chịu của cô nên gây ra ảo giác, anh véo gáy cô, để cô ngẩng đầu lên đưa đẩy theo anh dễ dàng hơn, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Hạ Hạ bị ép dang rộng hai chân, ép chặt vòng eo rắn chắc của người đàn ông vào giữa hai chân, cô bị một vật cứng ép vào bụng dưới, cô biết đó là gì, cũng đã từng trải qua sự xâm lấn đáng sợ của nó. Cô sợ hãi lùi lại trốn đi, nhưng anh lập tức bắt được cô, ôm chặt lấy eo cô ấn vào thắt lưng của anh. Cô gái đặt một tay lên ngực anh, im lặng bày tỏ sự từ chối.

Chu Dần Khôn biết cô còn muốn trốn, liền ôm cô hôn lên, Hạ Hạ sửng sốt, sau đó bị đè xuống chiếc ghế sô pha đơn hẹp trong góc.

Ghế sofa này cô dùng một mình còn cảm thấy nhỏ chứ đừng nói gì là hai người chen chúc trên đó, phía sau là ghế sofa, bên cạnh lại là bức tường, anh còn đè ở phía trên cô, cô không trốn thoát được.

Người đàn ông mút chiếc lưỡi trơn trượt của cô, cố ý phát ra những âm thanh gợi tình của nước bọt, âm thanh nhớp nháp đầy dục vọng vang lên đặc biệt rõ ràng trong căn phòng nhỏ. Quả nhiên, Chu Hạ Hạ xấu hổ, tai cô nhanh chóng đỏ lên, mặt nóng bừng. Cô chỉ từng nghe thấy những âm thanh như vậy trong phim truyền hình, nam chính nữ chính yêu nhau sâu đậm rồi hôn nhau, cô che mắt lại, ngượng ngùng không dám nhìn, nhưng từng đợt âm thanh cứ liên tục lọt vào tai cô.

Giờ cô mới nhận ra hóa ra không chỉ những người đang yêu mới có thể gây ra những âm thanh như vậy. Nghĩ kỹ thì việc quay phim cũng là giả. Nam chính và nữ chính trong phim có thể có mối quan hệ riêng tư không tốt, nhưng họ vẫn có thể hôn nhau say đắm như thể họ đang yêu nhau đến tột cùng vậy.

Đột nhiên đầu lưỡi đau rát, cô vô thức mở mắt ra, Chu Dần Khôn rời khỏi môi cô, nhéo mặt cô: "Phân tâm?"

Chỉ hai chữ lập tức khiến lòng bàn tay cô đổ mồ hôi. Hạ Hạ nghĩ, anh nhất định là tức giận rồi. Nếu anh tức giận, cô sẽ là người duy nhất phải chịu đựng. Cô mím môi nói: "Xin lỗi."

Có điều, vẻ ngoài phục từng gượng ép này làm Chu Dần Khôn chướng mắt.

"Không sao." Cô xứng đáng có được sự rộng lượng.

Hạ Hạ có chút kinh ngạc, cô cảm giác được trên người mình có một cỗ lực nhẹ, cánh tay của người đàn ông lướt qua đầu cô, sau đó là tiếng rót rượu.

Rượu rót vào ly chứa đầy đá viên, dưới ánh sáng vàng ấm áp đầu giường, bàn tay đầy gân xanh lắc lắc cái ly, Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Uống chút rượu sẽ không bị phân tâm nữa."

Hạ Hạ mở to mắt, nhìn anh uống rượu trong ly, cúi xuống hôn cô lần nữa. Anh nhéo mặt cô, buộc cô phải mở miệng, vị cay lạnh lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng cô, anh câu lấy cái lưỡi của cô cùng với rượu ngậm vào miệng mình. Làm như vậy rất khó nuốt, Hạ Hạ nghẹn ngào, ho không ngừng, cô cảm thấy nghẹt thở khủng khiếp, đặt tay lên ngực người đàn ông, cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể đẩy anh ra.

Cho đến khi tưởng chừng như không thể chịu đựng được nữa, Chu Dần Khôn mới buông tha cho cô, cô nghiêng đầu, rượu trong miệng đều trào ra ngoài, rượu chảy xuống cổ, thấm vào quần áo, thấm ướt hết một mảng trước người, để lộ ra dây áo lót mỏng manh.

Cô ho đến mức nước mắt chảy ra, người đàn ông kiên nhẫn vỗ lưng cho cô, nhai một viên đá trong miệng: "Còn phân tâm nữa không?"

Hạ Hạ thở hổn hển không trả lời nổi, thở hắt ra một hơi cũng có mùi rượu, môi lưỡi ướt đẫm kiều diễm, cô nghiêng đầu thở như thế, đường cổ trắng nõn thấp thoáng căng ra, bị mái tóc đen che khuất, cô đẹp đến nỗi Chu Dần Khôn tối cả mắt.

Anh vuốt ve đường cổ xinh đẹp, vén tóc cô ra sau, cúi đầu cẩn thận liếm láp. Viên đá trong miệng còn chưa tan, vừa chạm vào làn da ấm áp Hạ Hạ liền run lên, vô thức rên rỉ. Môi lưỡi anh nóng bỏng, nhưng đá lại rất lạnh, nóng lạnh đan xen liếm từ cổ đến xương quai xanh, áo ngủ từ lúc nào mất đi vài cái cúc, đồ lót lỏng lẻo cũng tuột ra, anh ngậm đá trong miệng, cắn vào núm vú hồng hào mềm mại dựng đứng.

"A..." Cô bị kích thích đến mức eo cong lên, bàn tay của người đàn ông di chuyển dọc theo eo và bụng dưới đi vào trong bộ đồ ngủ, quả nhiên cảm nhận được một phần nhỏ quần lót bị ướt.

Chu Dần Khôn ngẩng đầu nói: "Chu Hạ Hạ, bộ người làm bằng nước sao?"

Vừa nói vừa ấn ngón tay vào, đầu ngón tay thọc vào cái lỗ hẹp xuyên qua quần lót. Hạ Hạ lập tức hít một hơi ôm chân đau đớn.

Người đàn ông còn tưởng do cô nhạy cảm nên mỉm cười hôn cô, viên đá tan trong sự giao thoa giữa môi lưỡi, ngón tay anh cầm lấy mép quần lót của cô, chạm vào nơi nhạy cảm, lúc này anh mới nhận ra có cái gì đó không đúng.

Lúc anh chạm vào nơi đó cô run rẩy dữ dội.

Đó không phải là run rẩy vì lo lắng hay sợ hãi, mà đúng hơn là run rẩy giống như các cơ bắp co thắt một cách vô thức khi khâu vết thương mà không gây mê.

"Đau?" anh hỏi.

Hạ Hạ cầm một mảnh vải ở mép ghế sofa, im lặng.

"Tôi đang hỏi cháu." Anh rút tay ra nhìn, không có máu: "Bên ngoài hay bên trong?"

Hạ Hạ không hiểu anh hỏi những vấn đề này là có ý gì, chẳng lẽ cô nói ra sự thật thì anh không làm nữa sao? Dù sao lý do anh đến tối nay ai cũng hiểu được.

Hỏi đến vậy mà cô vẫn im lặng, Chu Dần Khôn sốt ruột kéo cô dậy, dang rộng hai chân cô ngồi lên đùi anh: "Không chịu nói chuyện phải không? Vậy thì cởi quần áo ra cho tôi xem."

"Từ từ." Hạ Hạ cúi đầu: "Bên trong có lúc vẫn còn đau."

Giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy một chút bất bình và thiếu kiên nhẫn. Giống như muốn nói nếu anh muốn làm thì nhanh lên, đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa. Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm khuôn mặt đang chịu đựng đau đớn và tủi thân trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.

Anh nên nghĩ như thế nào về kể yếu đuối này đây.

Anh không giải thích mà vỗ nhẹ vào mông cô: "Cởi quần lấy nó ra."

Hạ Hạ biết cuối cùng vẫn sẽ là kết quả, nhưng cô không ngờ anh lại có yêu cầu như vậy. Sức chịu đựng thụ động của cô đã là giới hạn rồi, chẳng lẽ anh còn bắt cô chủ động sao?

"Không biết làm." Cô nói trước.

"Lừa ai vậy, cháu không biết cởi cúc quần? Thế nào, cháu thường mặc quần đi vệ sinh à?"

Hạ Hạ ngẩng đầu, ý cô không phải là như vậy. Chu Dần Khôn không thể không hiểu được, anh là đang cố ý làm khó cô. Hạ Hạ cúi đầu nhìn anh, trong lòng cảm thấy chán ghét.

Anh dùng chân đẩy vào người cô: "Mau lên."

Cô gái không còn cách nào khác đành phải đưa tay cởi cúc quần của anh, khóa kéo bên trong lộ ra. Nơi này vốn đã phồng ra rồi, nhưng sau khi cởi cúc quần, dây kéo trông có vẻ miễn cưỡng nằm đó, như thể một giây tiếp theo sẽ tự tụt xuống.

Anh vốn chỉ muốn trêu cô một chút, nhưng khi nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn của cô di chuyển quanh háng anh, ham muốn đột nhiên dâng cao. Hạ Hạ nhìn thấy thứ đó càng ngày càng lớn, cô giật mình, thậm chí dây kéo cũng bị kéo căng lên, trông rất đáng sợ, cô vội vàng muốn rút tay ra thì bị anh tóm lấy.

Những hạt cườm trên cổ tay cô chạm vào quần anh, trông có vẻ đại nghịch bất đạo vô cùng. Chu Dần Khôn đưa tay cô chạm vào chỗ đó, Hạ Hạ chạm cái thứ cứng rắn, cảm nhận được hơi ấm mềm mại của lòng bàn tay cô xuyên qua quần mình.

Cổ họng của người đàn ông vô thức nuốt nước bọt, lúc cô chạm vào anh có cảm giác nhột nhột. Anh véo ngón tay của cô, kéo khóa kéo xuống, vì quần bị phồng lên nên khóa kéo không dễ kéo xuống, anh dùng một lực nhẹ, quỹ đạo của đầu khóa kéo chồng chéo tuột xuống.

Cảm giác hơi chật chội kéo dài đến tận cùng, quần hoàn toàn cởi ra, Hạ Hạ lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Hành động này khiến Chu Dần Khôn bật cười: "Chu Hạ Hạ, tôi không keo kiệt như cháu, cháu có thể nhìn, chạm vào tùy thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro