Chương 157: Kẻ chiến thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Bạch Lệ Quân được A Diệu đưa đến, Chu Dần Khôn đang ăn sáng, nhìn thấy vẻ mặt nhếch nhác và sốt ruột của Bạch Lệ Quân, anh rót một tách cà phê nóng đưa qua: "Đã lục soát trong núi rồi, đừng lo lắng."

Ba và anh trai đều chưa rõ chết sống, Bạch Lệ Quân làm sao còn có tâm trạng đi uống cà phê.

Nhưng hiện tại cô ta không còn lựa chọn nào khác, người duy nhất cô ta có thể trông cậy lúc này chỉ còn lại Chu Dần Khôn. Ăn sáng xong thì trời cũng đã sáng, từ hướng núi Nam Thiên Môn làn khói dày đặc vẫn cuồn cuộn. Đúng lúc này, điện thoại reo lên.

Người đàn ông nhấc máy trả lời, hơi nhướng mày: "Biết rồi."

"Mọi chuyện thế nào rồi, anh đã tìm thấy ba và anh trai của em chưa?"

"Thấy rồi, họ đều ổn." Chu Dần Khôn đứng dậy nhìn cô ta: "Đi thôi, tôi dẫn em đến đoàn tụ với bọn họ."

Biết được Bạch Minh Đàn với Bạch Mậu Ân vẫn còn sống, Bạch Lệ Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù còn vô số những thử thách chính trị rắc rối đang chờ bọn họ, nhưng kết quả tồi tệ nhất là gia đình họ sẽ phải rời khỏi Kokang, dù là Thái Lan hay Lào, miễn là còn sống thì ở đâu cũng không quan trọng.

Cô ta đi theo Chu Dần Khôn lên trực thăng, trực thăng vòng qua núi Nam Thiên Môn, dừng lại ở một đỉnh núi cách đó không xa, ba chiếc trực thăng đã đỗ sẵn ở đó, một đội vũ trang chịu trách nhiệm lục soát ngọn núi đã hoàn thành nhiệm vụ và rút lui về đây.

Ngọn núi này không nổi tiếng bằng núi Nam Thiên Môn, cũng không dốc bằng núi Nam Thiên Môn. Ngược lại thì phong cảnh ở đây rất tốt, mặt trời mọc chiếu xuống mặt hồ dưới núi, phản chiếu lên những gợn sóng.

Chiếc trực thăng cuối cùng đến muộn, nhưng Chu Dần Khôn vẫn không quên quay lại, anh đưa tay về phía Bạch Lệ Quân.

Bạch Lệ Quân nắm lấy bàn tay anh, khi anh buông ra, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lúc cô ta đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng bên rìa vách đá, sắc đỏ trên mặt cứng lại trước khi kịp tiêu tan. Bạch Minh Đàn và Bạch Mậu Ân nhếch nhác quỳ dưới đất. Bởi vì vụ đánh bom quá kinh khủng nên tai và mũi bọn họ đều chảy rất nhiều máu, quần áo trên ngực dính đầy chất nôn mửa, hai tay bị trói phía sau lưng, đầu đối diện với mõm súng đen ngòm.

Nhìn thấy hai người vừa đi xuống, Bạch Minh Đàn lập tức mở to hai mắt, há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, trong mắt lại tràn đầy tức giận.

Mọi chuyện cũng đã phát triển đến mức này, đến đứa ngu cũng hiểu tại sao. Chu Dần Khôn hoàn toàn không muốn hợp tác với nhà họ Bạch, lại dùng thủ đoạn bọ ngựa rình ve, chim vàng anh đứng sau* nhằm thu lợi về cho mình. Về phần hai gia tộc Bạch Lâm vốn nhiều năm nước sông không phạm nước giếng nhưng cuối cùng lại thành ra như vậy, chắc chắn tất cả đều là do anh góp phần.

*Bọ ngựa rình ve, chim vàng anh đứng sau (Câu gốc bên đó mà tác giả không viết: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh đứng sau). Có nghĩa là con bọ ngựa chỉ chăm chăm vào bắt con ve mà không biết được bản thân cũng đang là mồi cho con khác.

Cho dù là Lâm Hiền Hạc đã bị giết trên núi, hay là hai cha con nhà họ Bạch vẫn còn sống đang quỳ ở đây cũng đều không thể hiểu được tại sao Chu Dần Khôn lại phải làm như vậy. Cả Bạch gia và Lâm gia đều chịu tổn thất, vậy thì anh có thể đạt được lợi ích gì?

Đương nhiên là Chu Dần Khôn sẽ không nói cho họ biết lợi ích là gì.

"Ba, anh!"

Bạch Lệ Quân muốn đi tới, nhưng tay lại bị nắm lại, người đàn ông bình tĩnh nói: "Làm gì mà gấp vậy?"

Sau đó, một con dao nhọn đưa vào tay cô ta, Bạch Lệ Quân cau mày khó hiểu nhìn anh, Chu Dần Khôn mỉm cười: "Chọn một."

"Cái gì?"

Anh nâng cằm, kiên nhẫn giải thích: "Chọn một người để giết, cô và người còn lại sẽ được sống."

Bạch Lệ Quân không tin được nhìn anh: "Anh—"

"Nếu không chọn, cả ba người sẽ đều phải chết." Chu Dần Khôn tò mò hỏi: "Con dao sẽ đâm vào cổ anh trai cô, hay là sẽ đêm vào trái tim ông già nhà cô?"

"Không, em không chọn." Bạch Lệ Quân hai mắt đỏ hoe nắm chặt con dao: "Anh muốn gì em cũng đều sẽ đồng ý, Bạch gia cũng sẽ đồng ý! Anh giết chúng em thì có ích lợi gì?"

"Hmm." Chu Dần Khôn nhìn Bạch Minh Đàn và Bạch Mậu Ân: "Hai cha con các người đã chống lại mệnh lệnh để huy động Lực lượng Đồng minh. Cho dù các người không chết thì cũng không thể ở lại Kokang được nữa, vậy thì sống hay chết có gì quan trọng."

"Mày làm như vậy để làm gì?" Bạch Mậu Ân vừa nói, một ngụm máu đã phun ra, nội tạng đau đớn như bị bóp nát, lời nói ra cũng lắp bắp.

Nghe giọng điệu của Bạch Mậu Ân, Bạch Lệ Quân vội vàng cắt ngang, cô ta nắm tay Chu Dần Khôn cố gắng cầu xin: "Cho, cho nên anh không cần phải giết chúng em, anh Khôn, để bọn em đi đi, anh tin em, em có thể đưa ra quyết định! Anh muốn gì em cũng đều đưa cho anh! Làm ơn, đừng giết gia đình em, đừng giết ba và anh trai em."

"Ha." Chu Dần Khôn hất tay cô ta ra, lấy ra một điếu thuốc châm lửa.

"Cô vẫn chưa hiểu tại sao tôi làm như vậy à?" Anh thong thả bước tới chỗ Bạch Mậu Ân, dơ chân đá hắn ta một cái.

"Anh!" Bạch Lệ Quân phía sau kêu lên, lại bị A Diệu chặn lại, căn bản không lao qua được.

Một âm thanh trầm đục vang lên, gáy Bạch Mậu Ân đập xuống đất, va chạm quá mạnh, hắn lập tức cảm thấy muốn nôn mửa, nhưng thứ nôn ra lại là máu đặc sệt. Bạch Minh Đàn tận mắt nhìn con trai mình nôn ra máu, nằm co giật trên mặt đất, đôi mắt ông ta đỏ đến mức có thể chảy ra máu, khó khăn nói: "Mày đừng đụng vào nó!"

Chu Dần Khôn khinh bỉ, giơ chân đạp lên mặt Bạch Mậu Ân, giẫm như giẫm tàn thuốc, nhìn Bạch Minh Đàn bên cạnh: "Phó chỉ huy Bạch, tôi làm rồi, thế ông định làm gì?" "

"A... a..." Miệng và mũi của Bạch Mậu Ân bị giẫm lên, máu trong miệng sặc lên mũi khiến hắn nghẹn ngào, cảm giác ngạt thở mãnh liệt khiến mặt hắn nhanh chóng ứ máu, đỏ bừng.

Chu Dần Khôn lúc này mới buông hắn ra, ngồi xổm xuống, lấy điếu thuốc trong miệng ra, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Bạch Mậu Ân: "Tao hỏi mày, tại sao lại làm như vậy, hả?"

"Làm ơn, đừng..." Giọng nói của Bạch Lệ Quân vang lên từ phía sau.

Người đàn ông quay lại, khinh thường cười.

"Tại sao vậy, cô không cho tôi chạm vào người nhà của cô, nhưng lại muốn động đến người nhà của tôi, là sao thế? Có ai ở đây có thể nói cho tôi biết không nhỉ."

Bạch Lệ Quân nghe xong lập tức im lặng, vẻ mặt không giấu được sự hoảng sợ. Anh biết, anh biết tất cả.

"Không..." Bạch Mậu Ân bị Chu Dần Khôn giẫm dưới chân cố gắng nói: "Không liên quan đến Lệ Quân và ba tôi. Tất cả đều là... ý tưởng của tôi."

"Ồ, là vậy sao." Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn, nói: "Tao còn tưởng chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy mày sẽ hiểu con người tao chứ. Mày phải biết là người của tao, đồ vật của tao hay lãnh thổ đi chăng nữa thì đều không được phép dòm ngó tới. Bây giờ cứ nghĩ đến việc đôi mắt của mày đã nhìn đến những thứ mà lẽ ra mày không nên nhìn, tao cảm thấy rất khó chịu. Mày muốn trả giá như thế nào, hả?"

Bạch Mâu Ân mặt đầy máu và dấu giày không nói một lời nhìn chằm chằm Chu Dần Khôn, cả đời hắn ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã đến thế.

Người đàn ông vô cùng thích thú quan sát hắn, vì vừa rồi bị ngạt thở nên đôi mắt của Bạch Mậu Ân hơi lồi ra ngoài, trông giống như hai quả cầu thủy tinh.

"A, tao nghĩ ra rồi."

Anh đưa điếu thuốc đang kẹp giữa đầu ngón tay lên miệng rít một hơi, ánh lửa trên đầu điếu thuốc lập tức trở nên đặc biệt rõ ràng. Chu Dần Khôn túm tóc Bạch Mậu Ân, khi hắn đang trợn mắt kinh hãi, tàn thuốc đâm thẳng vào đó.

"A—" Tiếng kêu lập tức vang vọng khắp núi, Bạch Lệ Quân tận mắt nhìn thấy anh trai mình đau đớn giãy giụa, ba cô ta quỳ dưới gầm lên, toàn thân cô ta run rẩy, cổ họng nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào.

Bạch Minh Đàn nhìn thấy Bạch Mậu Ân đau đớn như vậy liền muốn chạy tới ngăn cản, nhưng lại bị quân vũ trang phía sau giẫm lên nằm sấp dưới đất. Mãi cho đến khi tiếng xèo xèo dần biến mất, mùi khét ngày càng nồng nặc, Chu Dần Khôn mới đứng dậy nhìn ba người nhà họ Bạch.

Bạch Mậu Ân bất động nằm ngửa, chẳng khác gì đã chết. Bạch Minh Đàn vì phản kháng mà móng tay cắm xuống mặt đất, Bạch Lệ Quân quỳ trên mặt đất nhìn ba và anh trai, khóc không thành tiếng.

"Chậc, thực sự quan tâm lẫn nhau như một gia đình nhỉ." Anh nghiêng đầu: "Thật đáng ghen tị."

Mặt trời ngày lên cao, nhiệt độ cũng dần tăng lên. Chu Dần Khôn lập tức mất kiên nhẫn, anh tùy tiện vẫy tay, A Diệu nắm lấy Bạch Lệ Quân lôi đến rìa vách đá.

Hai cha con nhà họ Bạch cũng bị tương tự.

"Không, anh Khôn, đừng!" Bạch Lệ Quân cố gắng cầu xin, nhưng chưa kịp nói xong thì Bạch Minh Đàn và Bạch Mậu Ân đều đã bị ném xuống.

"A—— đừng! Đừng!"

Đáp lại tiếng hét của Bạch Lệ Quân là tiếng người đập mạnh xuống hồ. Giây tiếp theo, mặt nước rung chuyển, cô ta nhìn thấy hàng chục con cá sấu đen nhám khổng lồ trồi lên, chỉ vài giây sau khi hai người kia bị ném xuống, chúng lao lên xé xác cơ thể thành từng mảnh, mặt hồ lập tức nhuộm màu đỏ máu.

Bạch Lệ Quân nhìn toàn bộ quá trình diễn ra, đôi mắt cô ta bất lực. Nghe thấy tiếng hét thảm thiết như vậy, Chu Dần Khôn khó chịu cau mày.

Mọi người đều như vậy, làm hại người khác thì dễ dàng nhưng đến lượt mình thì chỉ có chút sức chịu đựng này mà thôi. Khi anh nghĩ đến những dụng cụ tra tấn biến thái tìm thấy trong xe của Bạch Mậu Ân, nghĩ đến những thứ đó một bước nữa sẽ được sử dụng trên người con thỏ nhỏ nhà anh, mạng sống mà anh giành lại được nhờ tháo chuỗi tràng hạt gần như biến mất trong tay của những người này. Càng nghĩ ngọn lửa trong lồng ngực càng trở mãnh liệt.

Có điều, ngọn lửa càng lớn, giọng điệu của Chu Dần Khôn càng dịu dàng, thậm chí còn ân cần giúp Bạch Lệ Quân lau nước mắt trên mặt: "Sao em lại khóc, không phải anh đã nói với em là sẽ đưa em đến đoàn tụ với bọn họ sao?"

Vừa dứt lời, người phụ nữ đã rơi thẳng xuống hồ cá sấu.

Lại một lần nữa điên cuồng giằng xé, người phụ nữ rơi vào hồ còn chưa kịp hét lên đầu đã bị cắn đứt, thân thể nát bấy nằm trong bụng cá sấu, không để lại một chút thịt vụn nào.

Mấy con cá sấu nghiến răng từ từ chìm xuống đáy hồ, mặt hồ trở lại yên tĩnh. Khi máu tan, sẽ không ai biết được chuyện gì đã xảy ra ở đây.

*

Tin tức gia tộc Bạch Lâm hai trong bốn gia tộc lớn của Kokang xảy ra chiến tranh ác liệt ở núi Nam Thiên Môn do tranh chấp lan rộng khắp Myanmar vào chiều hôm đó.

Ba giờ chiều, Chu Dần Khôn nhận được điện thoại của Ngang Anh mời anh đến tòa nhà chính phủ Pyinmana. Năm giờ chiều, Tổng tư lệnh chính phủ quân sự Myanmar đích thân ký hiệp định gia hạn, nội dung hiệp định thỏa thuận không khác nhiều so với mười năm trước, nhưng thời gian hiệp định được đổi thành năm năm, số tiền thanh toán hàng năm trở thành 300 triệu đô la Mỹ.

Trong vòng 5 năm, dưới bất kỳ hình thức nào chính phủ quân sự Myanmar sẽ không can thiệp vào việc trồng cây thuốc phiện cũng như sản xuất và buôn bán ma túy, đồng thời lượng vũ trang của chính phủ sẽ cung cấp hỗ trợ khi cần thiết.

Đổi lại, Chu Dần Khôn phải giao nộp toàn bộ thông tin nội bộ về vũ khí, tài chính, căn cứ bí mật, v.v. của Kokang có liên quan thu giữ được từ hai gia tộc Bạch Lâm, đồng thời sẽ hợp tác với chính quyền quân sự để giành lại quyền kiểm soát Kokang trong vòng 5 năm.

Vào ngày hiệp định được ký kết, Ngõa Bang một lần nữa tiến hành chiến dịch bạo lực nhằm phá hủy các cánh đồng thuốc phiện, lần này quân đội chính phủ Myanmar và lực lượng vũ trang địa phương của Chu Dần Khôn đã hợp lực đẩy lùi quân đội Ngõa Bang Thống nhất. Dưới áp lực từ chính phủ quân sự Myanmar, chính quyền Ngõa Bang buộc phải đồng ý với yêu cầu của Chu Dần Khôn về việc độc quyền trồng cây thuốc phiện ở Ngõa Bang, đồng thời Chu Dần Khôn cũng đồng ý chia 3% lợi nhuận, Ngõa Bang đồng ý việc trồng cây thuốc phiện nội bộ nhưng tuyên bố lệnh cấm toàn diện các loại ma túy có tầm cỡ thống nhất ở bên ngoài.

Theo cách này, cái cũ và cái mới cộng hưởng với nhau, Chu Dần Khôn chính thức kiểm soát 90% cánh đồng thuốc phiện ở khu vực Tam giác vàng, trở thành người có quyền kiểm soát nguyên liệu làm thuốc nhiều nhất ở Đông Nam Á cho đến thời điểm hiện tại.

Dù công khai hay bí mật, không thể nghi ngờ anh thật sự đã trở thành vị vua không ngai thực thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro