Chương 16: Súng ngắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháp Sathorn là công trình bỏ hoang nổi tiếng ở Bangkok.

Vốn là tòa nhà hoành tráng và trang hoàng nhất trung tâm Bangkok nhưng lại phải đình chỉ vì thiếu vốn xây dựng, sau đó rơi vào tình trạng hư hỏng, cuối cùng trở thành địa điểm quay phim miễn phí.

Những người dân xung quanh từ lâu đã quen với âm thanh đua xe và tiếng súng nổ ở Tháp Sathorn, họ cũng chỉ nghĩ rằng lại là một đoàn làm phim đến quay. Họ không hề biết rằng vào thời điểm này, những gì đang diễn ra lại là một cuộc truy sát liều mạng không thể chân thực hơn nữa.

Chu Hạ Hạ cảm giác được chiếc xe cô đang ngồi đang nhanh chóng rẽ vào một góc cua, liên tục tăng tốc theo cùng một góc, cuối cùng đột nhiên dừng lại. Nếu không phải bị Chu Dần Khôn ôm vào lòng, có lẽ cô sẽ bị hất ra ngoài vì không thắt dây an toàn.

Xe vừa dừng lại, cửa liền mở ra, Hạ Hạ bị bàn tay to lớn kia xách xuống, cô nhất thời đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống.

Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cô cảm thấy chân mình như nhũn ra. Họ bị bao vây bởi ba chiếc ô tô màu đen, phía sau là những bức tường đổ nát của tòa nhà bỏ hoang, không có bất kì nơi trú ẩn vào. Cứ như vậy bị bao vây ở tầng 3, 4 gì đó của tòa nhà.

Khi người trong xe bước xuống, Chu Hạ Hạ có cảm giác quen quen. Đó là... khuôn mặt cô nhìn thấy ở tầng một khi cô đến dự tiệc đại thọ của Thác Sa với Tụng Ân.

Quả nhiên, người cuối cùng bước xuống xe là Thác Sa với chuỗi hạt châu trên tay.

"Chú Thác Sa, đây là tới báo thù sao?" Chu Dần Khôn nghịch nghịch khẩu súng trong tay: "Ông tưởng đem giấu thằng cháu trai đi là có thể xử lý được tôi?"

"Khôn." Thác Sa cười nói: "Là cậu phá vỡ quy tắc trước mà phải không?"

Lúc này, Chu Dần Khôn và A Diệu đã bị hàng chục khẩu súng của bang Hồng Ngõa bao vây, Chu Hạ Hạ không muốn bị liên lụy đâu, Thác Sa cũng nhìn thấy cô, cô gái với đôi mắt tràn đầy sự cầu xin.

Thác Sa xua tay: "Không liên quan đến Hạ Hạ, để con bé đi đi."

Chu Dần Khôn không tuân theo quy củ, nhưng Thác Sa đã lăn lộn nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ phá vỡ quy tắc. Hơn nữa, Chu Hạ Hạ còn là con gái của Chu Diệu Huy, nếu để cô bị thương, Chu Diệu Huy và Tái Bồng bên kia đều không dễ nói chuyện.

Trong mắt Chu Hạ Hạ tràn đầy cảm kích. Vừa lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô, cô lắc lắc cánh tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Chu Dần Khôn cười rất dịu dàng: "Cháu gái nhỏ à, không phải chúng ta vừa mới hoạn nạn có nhau xong sao. Không lẽ bỏ đi để mặc người khác như này là điều mà ba mẹ cháu dạy hửm? Vấn đề sống chết như vậy, mà cháu đem bán chú mình để đổi lấy mạng sống?"

"Là chú. . . " Chu Hạ Hạ không dám nhìn vào mắt anh, vừa cố gắng thoát khỏi tay anh, vừa thấp giọng nói: "Là chú làm tổn thương Tụng Ân trước..."

Lúc này, Chu Dần Khôn kéo cô lại gần, cả người Chu Hạ Hạ dán chặt vào người anh. Người đàn ông cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói: "Cháu phải suy nghĩ cho kỹ, nhìn rõ tình hình trước khi đưa ra quyết định."

Chu Hạ Hạ bối rối.

Lúc này vừa lúc vang lên mấy tiếng kinh hô, Chu Hạ Hạ cũng đưa mắt nhìn theo âm thanh vừa phát ra, hai mắt đột nhiên mở to.

Thế mà bây giờ một chấm đỏ xuất hiện giữa lông mày của Thác Sa.

Còn nữa, vậy mà tất cả những người đàn ông mặc đồ đen vây quanh họ đều có một chấm đỏ trên trán và ngực. Đó là... Chu Hạ Hạ quay đầu nhìn ra ngoài, xung quanh đây có lính bắn tỉa, hơn nữa số lượng cũng không ít.

Nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Chu Hạ Hạ, Chu Dần Khôn cảm thấy buồn cười, một người làm sao có thể dồn hết cảm xúc và suy nghĩ lên trên mặt mình như vậy được nhỉ? Suy cho cùng thì con bé cũng không phải là đứa biết cách giả vờ che giấu bản thân.

Anh giơ tay nhéo nhéo mặt Chu Hạ Hạ: "Cháu còn muốn đi không?"

Chu Hạ Hạ biết nếu cô nói đi, trên đầu cô cũng sẽ lập tức có một chấm đỏ như vậy. Đôi mắt cô đỏ hoe lắc đầu.

Bộ dáng đó đáng thương đến mức Chu Dần Khôn muốn ném cho cô một cục xương.

"Chú Thác Sa, hiện tại phải làm sao bây giờ? Chú đuổi
theo tôi đến lãnh thổ của tôi còn muốn giết tôi. Là một tiểu bối, tôi có thể đánh trả mà, phải không?

"Chú yên tâm. Sau khi chú chết, tôi sẽ sai người chặt chú ra thành từng mảnh, xếp gọn gàng vào đĩa. Khi cháu ngoan của chú đến phúng viếng, tôi lại chặt thêm một cánh tay của thằng nhóc đó, đem chôn cùng với chú."

Khung cảnh như vậy từ khi còn trẻ Thác Sa không biết đã trải qua bao nhiêu lần.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Dần Khôn thì có vẻ anh đã có sự chuẩn bị. Sau khi bị bao vây trên đường, lại giả vờ đấu không lại dụ bọn họ đến đây, tay súng bắn tỉa không phải muốn điều động là điều động được ngay, có lẽ là đã mai phục ở đây lâu rồi. Chu Dần Khôn buôn bán vũ khí nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích. Chắc hẳn là phải có nhiều nơi như thế này ở Bangkok, và cũng có thể là ở khắp Thái Lan.

Cho nên hắn mới dám phô trương trong khi chỉ mang theo một mình A Diệu, Chu Dần Khôn ngoài sáng, nhưng súng lại ở trong tối.

Tình thế trong nháy mắt đảo ngược, Thác Sa biết mình đã mắc bẫy. Chu Dần Khôn cư xử như một kẻ điên, ai nhìn vào cũng cho rằng anh là người bốc đồng và liều lĩnh. Nhưng nếu đúng như vậy, e rằng anh đã bị ám sát vô số lần.

Dù đang bị chĩa súng vào đầu nhưng Thác Sa lại tỏ ra rất bình tĩnh.

Nếu đã bước ra ngoài lăn lộn, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, những người như bọn họ, ngày nào cũng treo đầu bên lưng quần, lại còn buộc một lần là rất nhiều năm, cho nên mới rèn ra được tính khí bình tĩnh chấp nhận như vậy.

Chu Dần Khôn thấy Thác Sa thần sắc bình tĩnh, nhắm mắt lại không nói một lời, khinh thường thu súng lại, xoay người đi tới.

Chu Hạ Hạ nhìn thấy anh tùy ý giơ tay lên, tựa như đang muốn làm gì đó. Đúng lúc này, tiếng ô tô lại vang lên, Chu Dần Khôn dừng lại.

Đèn xe chiếu sáng đến cả tầng mà bọn họ đang đứng, Hạ Hạ không khỏi giơ tay lên che mắt, sau đó cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc và tức giận vang lên: "Chu Dần Khôn."

"Ba!" Chu Hạ Hạ nhìn thấy Chu Diệu Huy thì định chạy tới, kết quả lúc đi ngang qua người đàn ông đáng sợ đó, cổ của cô bị nắm lại, cô không khỏi vùng vẫy: "Thả cháu ra!"

Chu Dần Khôn nhướng mày, thấy Chu Diệu Huy tới là y rằng con bé này can đảm hơn hẳn.

Trước mặt Chu Diệu Huy, tay anh lướt xuống chiếc cổ trắng nõn của cô gái, vuốt ve tấm lưng thon thả, cuối cùng vòng tay ôm lấy eo Chu Hạ Hạ. Viền váy của cô gái che mất đầu ngón tay của người đàn ông. Nhìn như kiểu anh đã đưa tay mình vào bên trong quần áo của cô.

Sắc mặt của Chu Diệu Huy vô cùng không tốt.

Chu Dần Khôn còn nói thêm: "Anh cả, tôi cũng muốn nuôi một đứa như này, hay là anh đưa con bé cho em nuôi chơi vài bữa đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro