Chương 180: Bị động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa lục bình, nhìn thấy Hạ Hạ cúi đầu, lại có vẻ bối rối, Trần Thư Văn cũng hiểu.

"Cho nên, em cũng là bị ép."

Hạ Hạ vội vàng ngẩng đầu lên.

"Tôi nói nơi này có một cái bẫy giăng sẵn chờ đợi hắn nhảy vào, tôi cũng cho em cơ hội nói cho hắn biết, nhưng em lại do dự." Trần Thư Văn nhìn cô: "Là bởi vì em không tin lời tôi nói, hay là bởi vì... trong thâm tâm em không muốn cứu hắn?"

Nhưng Hạ Hạ vẫn im lặng không lên tiếng.

"Có lẽ em đang nghĩ tại sao tôi lại dùng từ 'cũng' này." Trần Thư Văn quay đầu nhìn biển hoa đung đưa trong gió lạnh, giọng nói lạnh lùng: "Bởi vì chúng ta cùng một cảnh ngộ."

Những lời này khẳng định phỏng đoán mà Hạ Hạ vừa nghĩ tới. Lúc này, biển hoa tím trước mặt bồi hồi đến khó tả.

"Người đàn ông tên Trần Huyền Sinh trong kia là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi. Anh ta là một con thú, nắm giữ mạng sống của cha tôi, và bản thân anh ta muốn làm gì tôi thì làm. Anh ta mua trang viên này làm nhà tù để giam cầm tôi."

Trần Thư Văn mỉm cười nói: "Vậy thì nói xem, làm sao tôi lại có thể thích nơi này được chứ?"

"Cái bẫy mà tôi vừa nhắc đến quả thực chỉ là để kiểm tra em mà thôi, nó vốn chẳng có thật. Trần Huyền Sinh không phải là người dễ xúc động, mặc dù anh ta đã gặp rắc rối ở Hồng Kông, nhưng lần này anh ta đã bắt được nhược điểm của Chu Dần Khôn, từ việc này chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, cho nên sẽ không giải quyết mối thù cũ với Chu Dần Khôn."

"Nhưng," cô ấy nhìn Hạ Hạ: "Nếu là tôi, tôi sẽ không do dự. Nếu cái bẫy sinh tử này có thể giết chết Trần Huyền Sinh, tôi không những không nói cho hắn biết mà sẽ còn nhân cơ hội này đẩy hắn một cái."

Hạ Hạ nghe những lời này, cô ngơ ngác, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, trái tim tắc nghẽn đến không thở được.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một người khác phải trải qua những chuyện tương tự giống cô.

Lần đầu gặp nhau, hai người họ cư xử thân mật đến mức không hề có cảm giác như họ là anh em ruột chút nào. Cho nên trong vô thức cô nghĩ bọn họ là một cặp, chỉ là cả hai tình cờ có cùng họ Trần, và cũng tình cờ có nét mặt giống nhau. Mà ngay cả khi Trần Thư Văn từ trên lầu đi xuống vừa rồi, cuộc trò chuyện giữa họ vẫn rất tự nhiên.

Ai có thể ngờ bên dưới vẻ ngoài tự nhiên và hài hòa này lại ẩn chứa một sự thật chấn động như vậy.

"Thật ra, tôi đã có cảm giác như vậy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở sòng bạc Ma Cao."

"Thời điểm đó..."

Hạ Hạ định nói tiếp nhưng lại không biết phải tiếp tục như thế nào.

"Lúc đó hắn chưa ép buộc em." Trần Thư Văn tiếp lời: "Đúng không?"

Cô gái gật đầu.

"Có lẽ em không biết, nhưng ánh mắt của Chu Dần Khôn luôn dán chặt vào em, hắn nhìn em khi em cười, cũng nhìn em kể cả khi em không cười."

"Tôi đã từng trải qua cái nhìn đó trước đây,  nhưng lúc đó tôi không nhận ra ý nghĩa đằng sau nó, và tôi thật ngu ngốc khi coi anh ta là người thân duy nhất mà tôi quý trọng ngoài cha mình."

"Nói đến đây thì cũng là do chính tay tôi đã tự dẫn sói vào nhà." Trần Thư Văn quay đầu lại hỏi: "Còn em thì sao?"

Nếu phải nói về sự tương tác giữa cô ấy và Trần Huyền Sinh thì đều là do cô ấy lo chuyện bao đồng, đưa tay giúp đỡ hắn để rồi rơi vào một cái bẫy đã được sắp đặt cẩn thận. Cho nên chuyện này hiển nhiên là không thể giống với Chu Hạ Hạ được, cô và Chu Dần Khôn đến từ hai thế giới khác nhau, cho nên dù đều có cùng họ Chu cũng không thể có bất kỳ tương tác nào.    

"Em... vốn dĩ em chỉ coi chú ấy như chú út của mình, là em trai của bố. Chú ấy đã làm rất nhiều chuyện khủng khiếp. Em rất sợ chú ấy, vẫn luôn cố gắng tránh xa chú ấy nhất có thể."

"Nhưng sau đó ông nội qua đời, ba mẹ tiếp đến cũng lần lượt rời bỏ em, lẽ ra em có thể đến sống với bà ngoại, nhưng để lấy được tài sản thừa kế của ba em, chú ấy đã khống chế bà ngoại em, ép em về sống với chú ấy. Sau này chú ấy lấy được tài sản thừa kế và em cũng đã dọn ra ngoài, em còn nghĩ kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại chú ấy nữa. Chỉ là không ngờ, sau này em bị kẻ thù của ba bắt cóc, chính chú ấy đã cứu em và đưa em đến Hồng Kông, sau đó..."

Cô cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa.

"Cho nên mối quan hệ của hai người sau này không còn là chú và cháu nữa." Trần Thư Văn nói thay cô.

Nửa đầu nghe có vẻ như cả hai bị buộc phải vướng mắc vào nhau vì quyền thừa kế, còn nửa sau thì có vẻ như Chu Dần Khôn cố ý giữ cô lại bên mình, còn cuối cùng, Chu Dần Khôn bất chấp mong muốn của Hạ Hạ, anh có được cô bằng vũ lực, và đã giam giữ cô cho đến bây giờ.

Có điều, nếu Chu Dần Khôn đã có ác ý từ lâu thì tại sao lại lâu như vậy? Người như hắn thậm chí còn tệ hơn cả Trần Huyền Sinh, không thể nào bị vướng vào mặt đạo đức huyết thống được.

Trần Thư Văn đột nhiên nghĩ tới cái gì.

"Nguỵ Diên ở Hội nghị Hòa An thế nào rồi?"

Đột nhiên nghe đến cái tên này, trong đầu Hạ Hạ chợt hiện lên cảnh tượng ngày mưa hôm đó, trái tim như bị kéo lấy, cơ thể khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thấy như vậy, Trần Thư Văn coi như đã hiểu—ngòi nổ ở đây.

Cô ấy đã gặp Nguỵ Diên tại Hoà An Hội khi anh còn đảm nhận vấn đề trường đua ngựa. Người này có ngoại hình nổi bật, không cờ bạc cũng không chơi gái, cũng luôn được các cô gái rất yêu thích. Khi đó, dù ở trong sòng bạc hay khi thử ma túy trong phòng lần đó, Hạ Hạ đều nhìn anh ta rất nhiều lần. Ngay cả cô ấy cũng có thể nhận ra chứ đừng nói đến Chu Dần Khôn, một người luôn nhìn Hạ Hạ.

"Anh ấy..." Hạ Hạ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Anh ấy chết rồi."

"Chu Dần Khôn nói, người em thích đều sẽ phải chết. Chú ấy biết tất cả những người em quan tâm. Nếu em bỏ trốn, chú ấy sẽ làm tổn thương họ, còn nếu em tự tử, chú ấy sẽ tra tấn họ đến chết, còn nói sẽ vứt tro cốt của mẹ em cho chó ăn. "

"Cho nên mắt em sưng đỏ như này là do hắn ta lại đe dọa em à?"

Hạ Hạ lắc đầu: "Không phải, vì bà ngoại em mới qua đời, bà là người thân duy nhất của em. Em đã khóc rất lâu nên mới thành ra như thế."

Cho nên lần này Chu Dần Khôn đến Anh lại đưa Chu Hạ Hạ theo cùng có vẻ như không phải chỉ là một ý nghĩ bất chợt, chủ yếu là bởi vì không muốn để cô một mình ở lại Thái Lan sau khi vừa mất người thân.

Sau khi nghe Hạ Hạ nói, lại nhớ tới câu "Đừng để con bé bị cảm", Trần Thư Văn cười giễu cợt.

Người đàn ông này diễn xuất thực sự rất tốt, hắn tàn nhẫn phá hủy cuộc sống bình thường của một cô gái, sau đó bằng mọi cách để chăm sóc cô ấy, như vậy thì khác nào với việc bẻ gãy cánh của một con chim khi nó còn sống rồi lại cẩn thận chữa lành vết thương cho nó?

Nhìn thấy Hạ Hạ thất vọng cúi đầu, Trần Thư Văn giơ tay sờ đầu cô.

"Nếu người thân của em đều đã mất rồi, hắn làm sao còn có thể uy hiếp được em?"

Hạ Hạ nhẹ nhàng thở ra.

"Em có một người bạn rất tốt tên là Tụng Ân, chúng em đã lớn lên cùng nhau, cậu ấy đã chuyển ra nước ngoài sống, nhưng Chu Dần Khôn vẫn có thể tìm được cậu ấy. Ngoài ra em còn có một người chú tên là Suchela, sau khi ba em qua đời, chú ấy đã bí mật giúp đỡ em xử lý sự việc tài sản thừa kế, nhưng đã bị Chu Dần Khôn phát hiện trước khi thành công, và lúc đó chú ấy gần như đã tra tấn chú Suchela đến chết."

"Còn nữa... còn chị Tạp Na, mặc dù chị ấy là bạn gái cũ của Chu Dần Khôn, nhưng chị ấy và Chu Dần Khôn khác nhau, chị ấy là một người tốt. Em không thể thoát ra khỏi cảm xúc tiêu cực sau khi mẹ em qua đời, nhưng chị ấy vẫn luôn ở bên cạnh em, còn chăm sóc em—"

Trần Thư Văn càng nghe càng cau mày, cô ấy ngắt lời: "Hạ Hạ."

Cô ấy nhìn Hạ Hạ vài giây nhưng lại không nói gì.

Nhưng Hạ Hạ lại hiểu ý cô ấy. Là do cô không đủ nhẫn tâm, là do cô không đủ ích kỷ, chính vì cô quan tâm đến quá nhiều người nên mới bị mắc kẹt trong tình trạng này, mãi cũng không thể thoắt ra được.

Nhưng nếu thực sự phải đưa quyết định, chỉ quan tâm đến bản thân mình, sau đó bỏ mặc những người đã từng quan tâm giúp đỡ cô thì cô thực sự không làm được.

Thấy cô khó xử, Trần Thư Văn không khỏi mềm giọng: "Cho nên em quyết định cứ ở lại với hắn như thế này?"

"Không." Cô gái lập tức trả lời không chút do dự.

"Trước đây khi chống cự lại chú ấy, em sẽ luôn làm tổn thương những người vô tội, em không muốn bất kỳ ai khác vì mình mà phải chịu sự tổn thương. Em đã hỏi A Diệu, cái người mà luôn đi sát bên cạnh chú ấy ý, anh ấy nói Chu Dần Khôn không phải là người sẽ có tình cảm với ai khác lâu dài, ngắn nhất là một tháng, nhiều nhất cũng chỉ một năm rồi cũng chán. Đến lúc đó em có thể rời đi, và những người mà em quan tâm sẽ không bị tổn thương vì em nữa."

Nói đến đây cô dừng lại.

"Chú ấy là một người rất nhạy bén và đáng sợ. Cho dù có cơ hội, em, em cũng không thể và không dám giết bất cứ ai chứ đừng nói đến ra tay với chú ấy. Em chỉ muốn rời đi an toàn, suôn sẻ và sống một cuộc sống mà em mong muốn. Đây là cách tốt nhất mà em có thể nghĩ ra lúc này."

Sau khi nghe xong, Trần Thư Văn im lặng vài giây: "Nếu hắn không chán thì sao?"

"Cái gì cơ?"

Không biết tại sao, trực giác của cô ấy nói rằng không thể có chuyện đơn giản như vậy được, Trần Thư Văn hỏi thẳng: "Nếu qua một năm mà hắn vẫn không chán, rồi hai năm, năm năm hoặc thậm chí là mười năm thì sao, cách làm của em có phải quá thụ động rồi không?"

Giả thuyết này đi kèm với gió lạnh, tê buốt và bén nhọn. Hạ Hạ ngơ ngác đứng ở nơi đó, toàn thân dần dần lạnh đi.

*

Trong phòng khách, câu hỏi của Chu Dần Khôn đột ngột lại bất lịch sự, Trần Huyền Sinh không nhìn ra ý định của anh là gì, nhưng anh ta vẫn thẳng thừng từ chối: "Không bán."

Tuy nhiên, đối phương cũng không hiểu mà biết kiềm chế lại: "Anh có thể quyết định giá cả."

Trần Huyền Sinh vẫn nói: "Không bán."

Chu Dần Khôn khoanh tay nhìn chằm chằm vào hắn: "Làm thế nào anh mới bằng lòng bán nó?"

"..." Trần Huyền Sinh cau mày: "Cho dù là lý do gì cũng sẽ không bán."

Hết lần này đến lần khác, bầu không khí lại trở nên căng thẳng.

A Diệu cũng không hiểu tại sao đang thảo luận công việc rất suôn sẻ anh Khôn lại đột nhiên nhất định phải mua nhà của người khác, anh ta nhìn Trần Huyền Sinh rồi lại nhìn Chu Dần Khôn, không biết nên nói gì.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, A Diệu nhìn qua chờ chỉ thị: "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn hếch cằm, A Diệu đứng dậy nghe điện thoại.

"Ngài Chu đây muốn mua trang viên vậy thì tôi có thể giới thiệu cho anh một trang viên tốt hơn, đảm bảo thủ tục giao dịch nhanh chóng. Thư Văn thích nơi này nên tôi sẽ không bán."

Trần Huyền Sinh nhìn Chu Dần Khôn, rõ ràng anh cũng chẳng mặn mà gì với việc đầu tư bất động sản, cho nên nếu anh muốn mua thì chắc chắn cũng là mua cho cô gái đó.

"Nếu cô gái mà anh đưa đến đây thích nơi này thì có thể ở lại một thời gian, cũng tiện bầu bạn với Thư Văn."

Thư Văn.

Chu Dần Khôn nheo mắt lại: "Không gọi là chị nữa à?"

Trần Huyền Sinh cười khẩy: "Trước đây gọi nhiều giờ chán rồi, thỉnh thoảng mới gọi."

"Ví dụ?"

"Trên giường."

Chu Dần Khôn cười khẩy, dự vào ghế sofa xoa xoa chiếc bật lửa trong tay, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai anh em rất tự nhiên lại hòa hợp, cuối cùng anh đổi chủ đề: "Tôi vẫn còn một câu hỏi."

Vẻ mặt của Trần Huyền Sinh vẫn không thay đổi: "Ngoài trang viên ra, mấy cái còn lại thì dễ nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro