Chương 183: Con đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Huyền Sinh nói xong liền đứng dậy đi về phía Hạ Hạ.

Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn hắn, hắn thế mà thật sự dám đi tìm Chu Hạ Hạ, một người chỉ mới cầm súng cách đây không lâu làm đồng đội của mình, ván này chắc chắn sẽ thua. Quả nhiên, Hạ Hạ tháo tai nghe xuống, nghe Trần Huyền Sinh nói, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cô từ chối.

Sau đó Trần Huyền Sinh mỉm cười, cầm trên bàn lên khẩu súng chưa nạp đạn đưa cho cô.

"Khẩu súng ngắn hai nòng xếp ngang này chỉ có thể nạp hai viên đạn một lúc." Không giống như nhân viên thay họ nạp đạn, Trần Huyền Sinh đưa đạn cho Hạ Hạ nói: "Tự mình thử xem."

Hạ Hạ nhận lấy, xác nhận lại lần nữa trước khi nạp đạn: "Là như thế này ạ?"

"Đúng vậy." Trần Huyền Sinh nói: "Loại súng hai nòng này có khả năng chịu lỗi tương đối cao, có thể bắn hai viên đạn cùng một lúc, hoặc cũng có thể bắn riêng lẻ hai lần, thường dùng để săn bắn, vì hỏa lực mạnh hơn nên độ giật lớn hơn nhiều so với súng ngắn một nòng, cho nên khi dùng sẽ khá khó khăn với những người có sức lực yếu. Nhưng vừa rồi lúc nổ súng tôi thấy em cũng đã kiểm soát rất tốt."

Đột nhiên nghe được lời khen, đôi mắt cô gái sáng lên: "Thật sao?"

"Thật."

"Bây giờ luyện tập thực hành ngắm bắn." Giọng nói Trần Huyền Sinh rất dịu dàng, hắn giơ tay lên cầm súng cho Hạ Hạ: "Nếu em cảm thấy tay mình đang run thì chỉ cần đặt báng súng lên vai, sau đó dùng toàn bộ cơ thể để tăng cường độ ổn định. Đúng, chính là như vậy."

Nhờ Trần Huyền Sinh cầm súng giúp, Hạ Hạ có cảm giác ổn định hơn rất nhiều. Cộng với thái độ kiên nhẫn của hắn, Hạ Hạ chủ động hỏi: "Vậy tiếp theo nên nhắm mục tiêu như thế nào? Tôi cảm thấy mình nhắm chuẩn rồi, nhưng tốc độ của đĩa bay quá nhanh."

Trần Huyền Sinh mỉm cười: "Mục tiêu dạng đĩa bay khác với mục tiêu cố định. Vì mục tiêu không di chuyển nên dễ nhắm chính xác. Bắn mục tiêu dạng đĩa đòi hỏi phải nhắm bắn chuẩn xác. Ví dụ, tầm bắn hiệu quả của súng ngắn là 30 mét, đường kính bề mặt tiêu diệt hiệu quả của một khẩu súng ngắn là 600 mm, cho nên chỉ cần bề mặt của súng ngắn có thể bao phủ mục tiêu đĩa, như vậy chắc chắn sẽ bắn trúng."

"Trong trường hợp này, chúng ta có nên nhắm nòng súng về phía trước đường bay của mục tiêu một chút không?"

"Đúng vậy, đây gọi là thời gian dẫn. Người có kinh nghiệm sẽ điều chỉnh khoảng cách dựa trên tốc độ của đạn, ngoài ra còn có nhắm mục tiêu theo tốc độ và hướng của mục tiêu."

Về việc Hạ Hạ chủ động đặt câu hỏi, hắn bày tỏ sự tán thưởng: "Tóm lại, ngắm mục tiêu phải chính xác, khi bắn phải vững, lúc bóp cò phải nhanh chóng."

"Hiểu ạ." Hạ Hạ hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi sẽ thử lại."

Sau hai phát súng, vai Hạ Hạ rũ xuống.

Dù đã hiểu rõ từng lời nhưng cuối cùng đều trượt mục tiêu. Cô có chút xấu hổ nhìn Trần Huyền Sinh: "... Vẫn thi đấu à? Anh nhất định sẽ thua."

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mỉa mai của Chu Dần Khôn sau khi anh giành chiến thắng. Nếu Trần Huyền Sinh thua do cô, cô cũng không biết Chu Dần Khôn sẽ nói mấy lời khó nghe kiểu gì.

Có nhiều người đang vây quanh như vậy, Hạ Hạ thấp giọng đề nghị: "Hay là thôi đi."

Không ngờ Trần Huyền Sinh nhẹ nhàng mỉm cười: "Tôi không nghĩ chúng ta sẽ thua."

Lúc này, Chu Dần Khôn đi tới, anh lạnh lùng liếc về phía này.

Bây giờ dạy thì có ích gì, dạy trời không thua cuộc.

Hạ Hạ muốn nói cho cô thời gian luyện tập lại đã, không ngờ Trần Huyền Sinh lại nói thẳng: "Vậy hai người sẽ là một đội, chúng ta sẽ là một đội, ba vòng sáu hiệp, tính tổng điểm."

"Được." Trần Thư Văn khích lệ Hạ Hạ: "Cảm giác cạnh tranh khác hoàn toàn với luyện tập, rất đáng để thử."

Hạ Hạ gật đầu, vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh Trần Thư Văn. So sánh với Chu Dần Khôn, còn so tài súng ống... mới nhìn qua một giây Hạ Hạ đã nhanh chóng quay mặt đi.

Sự khinh thường trong mắt người đàn ông gần như tràn ra ngoài, rõ ràng anh không hề để đối thủ của mình vào mắt.

Hạ Hạ cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay, trình độ của cô... ngay cả đối thủ cũng không tiếp cận được.

"Đừng căng thẳng." Trần Huyền Sinh nói: "Căng thẳng sẽ khiến em mất tập trung."

Vòng đầu tiên dành cho nam, đĩa bay hai chiều. Hạ Hạ nhìn hai bên đều nổ súng thì ngạc nhiên, một phát, hai phát đều trúng đĩa bay cùng lúc, kể cả nạp đạn cũng chỉ mất vài giây. Như này khác hoàn toàn so với khi cô luyện tập, lần đầu tiên cô còn phải đeo tai nghe và mang kính bảo hộ, hít thở sâu, làm đầy đủ các thao tác chuẩn bị rồi mới cầm súng, đúng là hoàn toàn khác nhau.

Vòng 2 dành cho nữ, để phù hợp với trình độ của người mới tập, mục tiêu là đĩa một chiều. Trần Thư Văn bình tĩnh bắn hai phát, phát đầu tiên của Hạ Hạ vẫn trượt mục tiêu, nhưng phát thứ hai của cô đã cải thiện rõ rệt.

"Rất tốt, chỉ một chút nữa thôi." Nhìn thấy Hạ Hạ luôn nhìn về điểm số bên cạnh, Trần Huyền Sinh mỉm cười: "Vòng tiếp theo em thế chỗ của tôi đi."

"Cái gì cơ?" Hạ Hạ lập tức nhìn sang: " Thế còn cái đó thì sao?"

Vòng tiếp theo là mục tiêu đĩa bay đa hướng, trong đó hai đĩa bay được phóng ra cùng lúc và bay theo các hướng khác nhau. Trận đấu cuối cùng vốn đã rất khó, cho nên Chu Dần Khôn phải phạm sai hai lần mới có thể gỡ hòa trận đấu, nhưng mà loại sai lầm đơn giản này anh không thể phạm phải được.

Hạ Hạ nghĩ cho dù có thua thì ít nhất cô cũng không nên thua quá khó coi được.

Nhưng Trần Huyền Sinh kiên trì nói: "Vòng tiếp theo hãy bắn theo tốc độ của của chính bản thân em, không cần phải bắn một lúc cả hai phát, chỉ cần nhắm vào một trong các mục tiêu của đĩa, vừa rồi em đã làm rất tốt mà."

"Vâng, nhưng nếu lỡ chúng ta thua thì sao."

"Chu Hạ Hạ." Bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói, Hạ Hạ lập tức nhìn sang.

Chu Dần Khôn lười biếng nói: "Nói cho rõ, không phải 'nếu lỡ chúng ta thua thì sao' mà là chắc chắn sẽ thua. Cháu đang nghĩ cái gì vậy?"

Quả nhiên, người đàn ông này không những không khiêm tốn với phụ nữ, hay có ý nhường người mới mà còn cố tình chế nhạo đối thủ trước trận đấu, phá vỡ sự tự tin của đối thủ, không lịch sự trong trò chơi chút nào.

"Với kỹ năng này, sao không nghĩ đến lúc thua thì nên mất gì đi."

Hạ Hạ nghe vậy cau mày, rõ ràng vừa rồi cô không hề nói có đánh cược.

"Ví dụ như nếu thua thì phải có thái độ nhận thua." Chu Dần Khôn nhìn cô như một kẻ lưu manh: "Ban ngày tôi chơi trò này với cháu, ban đêm có nên chơi trò khác không?"

Những lời này nói ra, tay cầm súng của Hạ Hạ run lên, tai lập tức đỏ bừng. Bên cạnh Trần Huyền Sinh ho nhẹ một tiếng, không có trả lời, Trần Thư Văn ném súng đi, nói: "Vô liêm sỉ."

Loại đàn ông này, giới hạn này lại thấp hơn giới hạn kia.

Thật ra anh cũng chưa có nói gì, nhưng mọi người có mặt đều hiểu, Hạ Hạ còn đang cảm thấy xấu hổ, Chu Dần Khôn bên kia đã bình tĩnh cầm súng lên, thuận lợi hoàn thành hiệp thứ ba. Hai phát súng chỉ cách nhau 0,1 giây, còn bắn trúng mục tiêu đang chạy phía xa.

Sau đó đến lượt Hạ Hạ, cô điều chỉnh tâm trạng, tự mình nạp đạn. Sau đó giữ cố định cánh tay, nín thở vài giây.

"pull."

Hai chiếc đĩa bay đồng thời phóng ra, theo phương hướng hoàn toàn đối lập, Hạ Hạ nhắm về phía bên trái, "bang" một tiếng nổ súng, nhưng không trúng. Giây tiếp theo, nòng súng hơi điều chỉnh, một phát súng khác lại bắn ra, chiếc đĩa bay màu đỏ vỡ tan ở phía xa. Các nhân viên xung quanh vỗ tay.

Hạ Hạ tháo tai nghe ra, có chút sửng sốt: "Tôi... bắn trúng rồi sao?"

"Bắn trúng rồi." Trần Huyền Sinh cười nói: "Một phát bắn hoàn hảo."

Điểm số thay đổi từ 2:4 trong hiệp hai ở trận chung kết trở thành 3:6. Sau khi xác nhận mình thật sự ghi được điểm, Hạ Hạ liền không thể tin được: "Hình như tôi thật sự học được rồi!"

"Không phải là hình như đã học được." Trần Thư Văn đi tới, Hạ Hạ quay người ôm cô ấy thật chặt.

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm khung cảnh ăn mừng kỳ lạ này, người không biết chắc còn tưởng cô mới là người thắng.

Nhưng... con thỏ nhỏ này lại cười hạnh phúc như vậy, tổng cộng chỉ được một điểm mà đã vui vẻ như vậy rồi.

Ánh mắt anh vô thức nhìn sang một bên, Trần Huyền Sinh lúc nào trên tay đã cần thêm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt họ chạm nhau, hắn còn hơi nhướng mày, bình tĩnh nâng ly về phía Chu Dần Khôn.

*

4 giờ chiều là điểm nhấn của chuyến đi đến Đảo Man - TT Star Game.

Trong bữa trưa, Hạ Hạ biết được Trần Thư Văn không những có thể chơi súng mà còn có thể lái xe mô tô, cho nên cô rất chú ý đến cuộc thi Isle of Man. Cô nghe Trần Thư Văn giải thích về luật đua, vẻ mặt ngạc nhiên lại tò mò, ban đầu cô không hề có hứng thú với đua xe mô tô, nhưng nghe được một lúc cũng không khỏi hỏi thêm vài câu.

Ngay lúc cô hỏi đến câu thứ ba, Chu Dần Khôn cuối cùng cũng ngắt lời: "Chu Hạ Hạ, đừng có nghĩ về nó nữa."

Giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn.

Vốn dĩ ban đầu anh muốn đưa cô đến đây để thư giãn, nhưng sau khi gặp được Trần Thư Văn, Chu Hạ Hạ lại càng táo bạo hơn, cô muốn tìm hiểu, cũng muốn chạm vào mọi thứ, nếu ở đây thêm vài ngày nữa, có khi thỏ nhà sẽ biến thành thỏ hoang mất.

Lời nói tàn nhẫn như một gáo nước lạnh dội xuống đầu cô, Hạ Hạ có chút thất vọng: "Thử một lần cũng không được sao?"

"Không hiểu tiếng người sao?"

Hạ Hạ cúi đầu không nói nữa. Bầu không khí ấm áp ban đầu trở nên lạnh lẽo.

Trần Thư Văn nhìn hai người đối diện cô ấy, đặc biệt là người không thể hiểu được Chu Dần Khôn. Người đàn ông này có lúc hành động y như một kẻ côn đồ, có lúc lại thuyết giảng người khác như một trưởng bối. Chỉ có anh mới có thể nói được điều tốt, điều xấu.

Cuối cùng, Trần Huyền Sinh lên tiếng: "Sao không thử xem trận đấu trước, nếu sau khi xem xong em vẫn muốn thử thì cũng không phải là không thể."

Chu Dần Khôn không hài lòng nhìn hắn, nói vớ vẩn cái gì đâu không. Nhưng nghĩ lại, Trần Huyền Sinh hình như đối xử rất tốt với phụ nữ thì phải.

Khách sạn đã bố trí ghế VIP có tầm nhìn đẹp nhất, địa điểm buổi sáng vốn vắng tanh nay đã chật kín người từ khắp nơi trên thế giới. Nhạc rock đang vang lên trong sân vận động, bầu không khí vô cùng phấn khích, hàng ghế VIP hướng về điểm xuất phát của sân vận động, ngay phía trên là màn hình lớn để xem trận đấu sẽ truy cập video khi trận đấu diễn ra.

Khi hết thời gian, người tổ chức giải đấu công bố thể lệ cuộc thi.

Đường đua của Star Game này cũng giống như đường đua thông thường, bao quanh đường ngoài của Đảo Man, với tổng chiều dài 60 km. Trên đường đi, người chơi phải vượt qua nhiều đoạn đường như núi, đường bộ với hơn 200 khúc cua. Tuy nhiên, ở cuộc đua thông thường, mỗi tay đua cần phải hoàn thành sáu vòng đua, nhưng trong Star Game, họ chỉ cần hoàn thành một vòng, tức là chạy một vòng quanh đảo và người có thời gian nhanh nhất sẽ là người chiến thắng.

Sau khi thể lệ cuộc thi được đưa ra, tiếng súng xuất phát vang lên, chiếc xe lao ra như một mũi tên, trực thăng chụp ảnh cũng lập tức cất cánh.

Đây là lần đầu tiên Hạ Hạ xem trực tiếp loại sự kiện này, cô xem dữ liệu thời gian thực trên màn hình lớn, phát hiện tốc độ trung bình của cuộc thi thực tế là 200km/h, ở thời điểm nhanh nhất thì ngay cả hình ảnh theo dõi của trực thăng cũng bị mờ, như này càng khiến người xem thấy hồi hộp hơn.

Chu Dần Khôn hoàn toàn không có hứng thú với đua xe, anh tựa người vào ghế, nhàn nhã quan sát vẻ mặt căng thẳng của Hạ Hạ lúc cô theo dõi cuộc đua. Cô ngồi thẳng lưng, mắt dán chặt vào màn hình lớn, lông mày lúc cau lại lúc giãn ra.

Rõ ràng là không hề biết bất kỳ tay đua nào, anh không hiểu tại sao cô lại phải lo lắng đến vậy.

Đột nhiên, từ phía khán giả vang lên một tiếng hét lớn, Hạ Hạ cũng kêu lên, sắc mặt tái nhợt.

Chu Dần Khôn lúc này mới nhìn lên màn hình, ở góc đường cao tốc xảy ra một vụ va chạm, hai tay đua bị hất văng ra ngoài, xe máy vỡ thành từng mảnh.

Đây là chuyện thường xuyên xảy ra nhất trong các sự kiện cạnh tranh như vậy, cờ vàng vẫy trên đường đua báo hiệu có tai nạn, những tay đua phía sau đã khéo léo giảm tốc độ để vượt qua. Xe cứu thương và nhân viên y tế nhanh chóng đến nơi xảy ra tai nạn, khiêng hai người bị thương lên cáng.

Cả quá trình đều được xử lý rất bình tĩnh, nhưng Hạ Hạ nhất thời không thể yên tâm được.

"Này." Chu Dần Khôn dùng ngón tay xoa xoa cằm cô, giống như đang trêu chọc một con chó con: "Cháu còn muốn lái thử không?"

Sắc mặt Hạ Hạ vẫn tái nhợt, vội vàng lắc đầu: "Quá nguy hiểm."

Chu Dần Khôn rất hài lòng với câu trả lời này. Anh xoa đầu cô gái, giờ mới hiểu được cách tiếp cận của Trần Huyền Sinh.

Đàn ông không phải là thứ duy nhất trên thế giới này thích ăn mềm không ăn cứng, mà phụ nữ cũng vậy. Càng mạnh mẽ, cô sẽ càng rút lui và trốn chạy, sẽ lại càng trở nên khép kín. Nếu muốn cô thực sự chấp nhận và chủ động, thì phải kiên nhẫn và thuận theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro